Khi Phong Thiệu tiêu hóa hoàn toàn Kim Đan của Tôn đạo nhân đã là chuyện của ba tháng sau.
Viên Kim Đan này thực sự kém hơn so với Kim Đan của Hề Mậu đạo nhân, nhưng so với sự mạo hiểm lần trước, lần nay y đã có kinh nghiệm, tiêu hóa cũng càng thêm triệt để.
Vừa đút no cho Pháp hạt Phụ Hồn, cũng giúp cho linh khí ở đan điền điền sung túc đấy đủ.
Y mượn con đường tam tiêu để lưu thông toàn thân, liền cảm giác sau khi hấp thu, khí hải đan điều của y đã được đầy thêm một tầng.
Chỉ cần lần này thuận lợi lấy được Thất Tinh Linh Nhĩ, hóa giải ma tính của Hỗn Nguyên kinh cức, sau đó trở về động phủ của Côn Luân bế quan hơn mười năm, nhất định có thể đột phá một tiểu cảnh giới.
( Tam tiêu là cách gọi của Đông Y, thượng tiêu bao gồm Lưỡi, Thực Quản, Tim, Phổi.
Trung tiêu là Dạ Dày.
Hạ tiêu là Ruột Non, Ruột Già, Thận, Bàng Quang)
Người gặp việc vui tinh thần phấn khích, Phong Thiệu cũng bắt đầu chuẩn bị đi bí cảnh ở Tàng Phong sơn.
Có điều, sau khi dùng thần thức kiểm tra túi gấm của Tôn đạo nhân, y không khỏi lại trì hoãn lại một chút, bởi vì y phát hiện một thứ rất hay ho.
Tôn đạo nhân là đan tu, đan tu cũng chia làm vài loại, phần lớn dựa theo thuộc tính linh căn của mình mà có những hướng đi khác nhau.
Cũng vì điều này mà phần lớn tu pháp đều là kiểu đại đồng tiểu dị ( phần lớn thì giống nhau nhưng phần nhỏ lại khác biệt).
Chẳng hạn như Phong Thiệu là Hỏa linh căn, khi tu kiếm sẽ chú ý đến Long Hỏa kiếm, uy lực vô cùng, nhưng nếu là kiếm tu Mộc linh căn, vậy thì kiếm thế kia sẽ chuyển thành Như Ý, sinh sôi không ngừng……
Mặt khác Tôn đạo nhân là đan tu thiên về Mộc linh căn, bởi vậy trong túi gấm của hắn phần lớn là các loại linh thảo, ngọc giản hướng dẫn, đan dược phụ trợ, đều là các loại liên quan đến linh thực.
Phong Thiệu phát hiện trong túi gấm có hai cọng linh thảo giống y đúc thứ mà y đã bị trúng chiêu ngày hôm đó.
Sau khi dùng thần thức tra xét trong ngọc giản mới biết được loại linh thảo này có tên là Hợp Hoan thảo.
Y chưa từng nghe nói qua cũng không có gì lạ bởi đây là chủng linh thảo biến dị!
Không biết Tôn đạo nhân tìm được ở đâu một quyển [ Dục Pháp ] không trọn vẹn.
Dục Pháp cũng không phải là tên gọi đầy đủ của ngọc giản.
Bởi vì Tôn đạo nhân chỉ có mấy tờ nội dung, sau khi xem xong lại phát hiện Hợp Hoan thảo này nuôi dưỡng cực kỳ khó khăn, muốn tạo ra một gốc biến dị càng là có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Có điều vận khí của Tôn đạo nhân cũng không tồi.
Phong Thiệu thầm nghĩ, y chém mất ba gốc biến chủng, vậy mà trong túi gấm vẫn còn hai gốc nữa.
Chỉ là so với ba gốc đã bị Phong Thiệu chém hỏng, hai gốc này vẫn còn chưa trưởng thành, đầu xanh đuôi trắng mới dài có một đoạn be bé đang sống trong Dưỡng Linh dịch.
Xích Mân tò mò lấy móng vuốt đụng nhẹ một cái, lá của Hợp Hoan thảo kia còn có thể nhẹ nhàng vặn vẹo giống như một vật sống bình thường.
Hóa ra là vật sống…… Phong Thiệu nói nhỏ một tiếng: “Lúc trước còn tưởng là con rối, thảo nào không có tử khí, thì ra là linh thực.”
“Thúc thúc cũng muốn nuôi nó?” Phong Bạch đang mò trong tui gấm, hầu như phần lớn thời gian cậu vẫn rất tò mò.
Phong Thiệu cũng có ý bồi dưỡng tài năng của cậu, tò mò ham học hỏi chính là một bậc thang của sự tiến bộ nha.
“Ta không nuôi được, tuy rằng có công pháp thì có thể tu luyện từ từ, nhưng ta không có linh khí hệ Mộc.” Phong Thiệu trả lời, nhưng trong lòng y lại nảy ra một ý tưởng khác.
Lúc trước trên đài đấu pháp, linh lực của y bị thôi tình hương trói buộc phải dùng Ma khí để hóa nhập vào Xích Viêm kiếm, có điều cũng vô cùng thuận tay nên nhanh chóng chém chết hai nữ tử kia.
Điều này làm cho y cảm giác, lấy Ma nhập Đạo, hoặc nên nói là Ma Đạo không phân, không hẳn không thể được.
Giống như lúc này phải dùng đến linh khí hệ Mộc với có thể nuôi dưỡng được linh thảo biến dị, Phong Thiệu lại có thể dùng ma khí để thử, thậm chí nói không chừng còn có thể lấy tâm chú của Tế Luyện dùng cho con rồi để luyện chế cũng nên……
Vừa nghĩ như vậy giống như được mở ra một cánh cửa mới, có điều hiện giờ không phải là thời cơ tốt để thử những thứ này.
Phong Thiệu bấm tay niệm quyết, sau khi cất hai gốc Hợp Hoan thảo đi liền mang theo Phong Bạch và Tiểu Mân đi lên hành trình chinh phục bị cảnh trên núi Tàng Phong.
Trong kịch bản cũng có miêu tả về nơi này, nhưng lại chỉ có đúng một câu: Sơn phúc phía nam, Hòe ấm phía bắc.
( Ở bụng núi phía nam, phía bắc của rừng Hòe
Nghe thì có vẻ rất huyền bí nhưng lúc tìm lại không khó, bởi vì toàn bộ trên lưng núi Tàng Phong chỉ có một nơi có rừng Hòe.
Cây Hòe, cây Liễu, cây Dâu, cây Dương Diệp và cây Xoan thường được gọi là năm loài cây của quỷ, là giống cây thuần âm, bí cảnh ở nơi đây cũng âm tà đến cực điểm.
Muốn đi vào bí cảnh bắt buộc phải đợi đến đêm trăng tròn, tới khi ánh trăng lên cao, Phong Thiệu liền nhìn thấy nơi giao nhau giữa ánh trăng và rừng hòa hiện ra một điệp cảnh.
Thời gian của sự giao thoa này không tới một khắc, sau khi y tìm được liền không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng bấm ngón tay niệm thần chú tạo ra một linh phù hiện chân.
Sau khi đốt cháy phù triện bên trên điệp cảnh liền thấy trong không gian trống không dần vỡ vụn ra một khe hở bằng bàn tay, lỗ hổng lớn dần, hiện ra một đạo phù văn.
Phong Thiệu không biết giải trận, nhưng Thanh Thành tôn giả trong phim chỉ dựa vào kiếm ý mà trực tiếp phá hỏng trận pháp này.
Cho nên y cũng dùng luôn chiêu đó, dù sao lúc ấy Thanh Thành tôn giả còn chưa đột phá được kiếm ý tam trọng thiên, thậm chí bởi vì tâm cảnh không ổn mà có dấu hiệu Nhập Ma dẫn đến ảnh hưởng tới thực lực.
Tuy rằng kiếm ý Liệt Hỏa của y vẫn chưa lĩnh ngộ được bằng Thanh Thành, dù sao thứ gọi là lĩnh ngộ này cũng không phải của bản thân y, thế nhưng tâm cảnh của y lại hơn Thanh Thành không chỉ một bậc.
Mặt khác sau khi trải qua tu luyện lần trước và được Kim Đan bồi bổ, cảnh giới sơ kì Kim Đan của y đã sóng yên biển lặng, chỉ cần cần áp chế được bụi gai trong cơ thể, qua một thời gian nữa là y đã có thể thăng lên một tiểu cảnh giới.
Dùng sức mạnh để phá hủy trận pháp thì không cần kĩ thuật cao siêu gì cả, Phong Thiệu vận linh lực đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Phá Viêm ].
Xung quanh kiếm Xích Viêm bao phủ bởi ánh sáng hồng sắc sau đó biến thành một vệt sáng, lập tức đâm xuyên qua tâm của phù văn trong trận.
Ánh kiếm chói mắt kéo theo vệt sáng ở phần đuôi nhanh chóng xé rách tâm phù, tạo nên một tiếng nổ lớn như sấm động.
Cùng lúc đó, Phong Thiệu cũng lập tức dùng trùy Toản Thiên.
Tuy trùy Toản Thiên chỉ là pháp khí bình thường nhưng lại do sư mẫu Bích Lạc tiên tử của y tạo ra.
Nàng là sư muội của chưởng môn Phiêu Miểu đương nhiệm, tay nghề luyện khí cũng cực cao.
Tuy trùy Toản Thiên nho nhỏ này chỉ là trung phẩm nhưng tốc độ và uy lực lại vượt xa thượng phẩm, quả thật là một pháp khí hữu dụng khi muốn thiết ngọc thâu hương.
( Thiết ngọc thâu hương: lén lút vào phòng để tặng tựu với phụ nữ trong nhà)
Đương nhiên Phong Thiệu cũng mới sử dụng vật ấy vài lần, không phải vì để thiết ngọc thâu hương mà là dùng khi y nghe ngóng được tin tức của Thất Tinh Linh Nhĩ và muốn tới cướp.
Trùy Toản Thiên vô khổng bất nhập, kiếm Xích Viêm của y vừa mới cắt được một lỗ nhỏ, trùy sắc nhọn đã nhanh chóng đâm vào, xâm nhập từng chút một rồi mở rộng vết rách.
(Chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp)
So với việc dùng kiếm để phá hỏng toàn bộ, không thể nghi ngờ cách này bớt sức hơn hẳn.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có một cây trùy Toản Thiên xịn như vậy, chứ nếu dùng trùy Toản Thiên bình thường để phá hỏng trận pháp của bí cảnh núi Tàng Sơn e sẽ phải tốn sức hơn.
Nhân lúc này Phong Thiệu cũng dặn dò Xích Mân: “Đợi lát nữa đi vào đừng để ý tới thứ gì khác, chỉ cần tập trung tìm nơi chứa nhiều linh khí nhất.
Mi bay chậm một chút vì bên trong không an toàn đâu.”
Xích Mân ngẩng đầu ưỡn ngực kêu hai tiếng “Tức tức” đáp lại, dáng vẻ cứ yên tâm để túi ở chỗ nó.
Phong Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, Xích Mân lập tức héo đi hai phần.
Phong Thiệu bất đắc dĩ xoa đầu Phong Bạch dặn dò: “Con cũng vậy, một khi cảm thấy không ổn thì lập tức biến trở về hình thú.
Trong bí cảnh rất nguy hiểm, hình người của con tương đối yếu ớt, ở hình thú sẽ mạnh mẽ hơn.”
Phong Bạch dường như đã vỡ ra được điều gì đó, thầm nói trong lòng: Quả nhiên thúc thúc thích kiểu mạnh mẽ, chả trách chỉ muốn cậu dùng hình thú để giúp đỡ y, lại còn nói phải đợi cậu lớn lên.
Chẳng qua là y ngại cậu vẫn còn nhỏ yếu thôi, xem ra phải cố gắng tu luyện tăng cường thực lực mới được.
Phong Thiệu cũng không để ý ánh mắt của đứa bé bên cạnh đã trở nên nóng rực kiên định bởi vì phù văn của trận pháp đang ngày càng nhạt đi, toàn bộ trận pháp cũng rung lên bất ổn sau đó nổ ‘oanh’ một tiếng long trời lở đất.
Đây là dấu hiệu trận pháp sắp phản phệ khi bị sụp đổ.
“Tiểu Bạch, biến về !” Phong Thiệu vừa nhắc nhở vừa giương kiếm chém về phía đám mây đen quỷ khí, kiếm ý liệt hỏa vừa gặp đã bốc cháy đốt thứ đó thành hư vô.
Chỉ là bên này y đang bận rộn đến mức chân không chạm đất lại nghe thấy Phong Bạch sau khi biến thành hổ thì gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, những vật âm tà đang cuồn cuộn kéo đến từ trong phù văn cũng bởi vậy mà đình trệ trong giây lát.
Sau đó Phong Bạch lại bổ nhào cắn về phía này, bất cứ tàn vân Quỷ Ảnh gì cũng đều bị nó ăn hết vào bụng.
Những thứ còn lại thi nhau chạy trốn toán loạn, cho dù có muốn hợp lại chống đỡ hay giãy dụa sắp chết cũng đều hóa thành mỹ thực chui vào trong bụng của Bạch Hổ.
Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra lại không khỏi thất kinh.
Bạch Hổ đến cùng cũng là thánh thú, cho dù tạm thời thực lực không sánh bằng phẩm cấp nhưng bản năng lấy quỷ mị làm thức ăn của nó lại chẳng mai một đi chút nào.
Có điều so với kiếm thế của y thì cách này nhanh hơn nhiều, Phong Thiệu cũng vui mừng vì thực lực của nó tăng cao nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điểm khác thường.
Mới vừa rồi khi Phong Bạch thôn phệ âm hồn, Phong Thiệu cũng không hề phòng bị nhưng kỳ thật lại có một chút cảm giác không thích hợp và chống lại.
Ngay cả vòng ngọc để che dấu ma khí trước ngực y cũng đang hơi phập phồng, đây là dấu hiệu y đang bất an.
Khi phù văn biến mất, trong trận pháp bị phá hỏng hiện ra một đám sương mù màu đen.
Phong Bạch nhìn về phía Phong Thiệu đang đứng im bất động, truyền âm hỏi: Thúc thúc?
Phong Thiệu lấy lại tinh thần.
Nghĩ những điều kia làm gì, thiên tính của hai người đối ngược với nhau không phải là điều bây giờ mới biết, nhưng khi bị nhắc lại khó tránh khỏi khiến y cảm thấy không được thoải mái.
Y giả như không có chuyện gì vô lưng Phong Bạch, một người một hổ một chim cùng tiến vào trong sương mù.
Nơi đi vào của bí cảnh là một cửa đá, sau khi trận pháp được mở, đoàn người của Phong Thiệu đi vào đã cảm nhận được từng đợt âm phong thổi qua.
Đi thêm hơn trăm bước nữa liền bước vào một hang động tối tăm, nến trong động tự bốc cháy hắt ra một chút ánh sáng mỏng manh.
Khi bọn họ vừa bước vào lập tức khiến cho âm khí đại thịnh, những bóng đen bên trong cũng bắt đầu cử động.
Có hai thứ hình người một đen một trắng hiện lên trong sắc hồng khiến cho lệ khí bắn ra bốn phía làm sắc thân khó chịu.
Hóa ra là hai Quỷ Sát giữ cửa cấp thấp, Phong Thiệu chẳng thèm nâng mi mà bổ luôn mấy đạo kiếm quang vào chúng, chỉ nghe thấy mấy tiếng “ Lách cách” vang lên như có thứ gì đó vỡ vụn.
Y nhẹ nhàng kêu “Ồ”, đúng là hai viên Sát Hồn châu đã bị vỡ nát.
Quỷ vật lâu năm mới có thể ngưng kết ra Sát Hồn châu, xem ra tuy thực lực của Quỷ Sát nơi này không cao nhưng tuổi tác chắc cũng đã hơn ngàn năm.
Phong Thiệu ngẫm lại, cũng đúng thôi.
Bí cảnh núi Tàng Phong kì thật thuộc về sở hữu của Hà gia khi vẫn còn là thế gia, ngàn năm qua chưa từng được mở ra lần nào.
Y không biết ở đây có Sát Hồn châu bởi vì đoạn này không được kịch bản viết chi tiết, hơn nữa lúc đầu Thanh Thành tôn giả rất bài xích việc tu Ma cho nên không hề để tâm đến những thứ này.
Phong Thiệu thì khác, khi y đến đây mọi thứ đã định, nên trở thành thế nào thì trở thành thế ấy cho nên y rất hứng thú với Sát Hồn châu, thứ này chuyên dùng để luyện chế Ma Sát.
Tuổi tác của Quỷ Sát càng dài, quỷ khí trong Sát Hồn châu cũng càng thêm dày đặc, có thể dùng để tạo ra Ma Sát và nâng cao thực lực của Ma Sát.
Cho nên tiếp theo Phong Thiệu không thể dùng kiếm chém nữa mà phải vận Ma công, với tu vi cấp bốn của y, chỉ cần dùng một chiêu Âm Dương chỉ đã có thể bóp nát được những Quỷ Sát này.
Có điều so với việc dùng kiếm ý nhị trọng thiên để chém thì dùng cách này sẽ mất thời gian hơn nhiều, nhưng ưu điểm là sát chiêu quỷ dị như hòa như thế này sẽ giết được Quỷ Sát mà không làm tổn hại dến Sát Hồn châu.
Phong Bạch cũng hiểu được ý định của y.
Bạch Hổ là thiên địch số một của nhóm quỷ quái, mấy Quỷ Sát kia cấp cũng không cao, phần lớn đều kêu lên vài tiếng rồi tiêu vong dưới móng vuốt chứa đầy linh lực hùng hậu của nó.
Tuy lệ khí của Quỷ Sát có thể công kích tâm thần, khuấy động sắc thân nhưng cấp bậc này vẫn chưa đủ để tổn thướng đến Phong Thiệu có tu vi Kim Đan kỳ, càng không thể tổn thương được Bạch Hổ.
Thê nhưng Xích Mân lại bị những lệ khí này làm cho bất ổn, thỉnh thoảng sợ tới mức kêu “Tức tức” không ngừng, vẫy lục dực bay loạn cả lên.
Phong Thiệu lo lắng nó sẽ bị dọa đến mức hỏng cả gan vì thế liền dán vài lá bùa Thanh Thân lên người nó.
Tuy uy lực của những tấm bùa này không lớn nhưng may mà chim Xích Mân có thân thể nhỏ bé, số lượng bùa nhiều cũng có thể bảo vệ được nó khỏi sự ảnh hưởng những thứ như quỷ khí, lệ khí, âm khí, sát khí.
Bởi vì Phong Thiệu cố ý muốn thu thập Sát Hồn châu cho nên phải mất nửa canh giờ mới đi hết được thạch đạo này, ước chừng có hơn trăm viên Sát Hồn châu được thu vào trong túi gấm.
Sau khi dọn dẹp sạch Quỷ Sát ở trong thạch động, y mới vừa lòng gật đầu.
Khó trách y để bụng như vậy, nếu như không đi tới những vùng đất cổ xưa, e rằng rất khó để tìm được một bí cảnh lâu đời, âm tà như vậy ở Cửu Châu .
Luyện chế Ma Sát là việc Phong Thiệu vẫn luôn chuẩn bị làm từ trước đến giờ cho nên bảo vật như Sát Hồn đương nhiên y sẽ không bỏ qua.
Có Xích Mân ở đây, Phong Thiệu và Phong Bạch không đi giống như trong kịch bản nữa, tránh trường hợp phải đánh nhau cũng như đối mặt với mấy lão quái, cũng mất đi vài cảnh ác đấu, trực tiếp đi thẳng đến cuối thạch đạo.
Nhưng cuối cùng vẫn còn một lão quái y không thể không đối mặt.
Theo từng trận âm phong thổi tới, Phong Thiệu truyền âm dặn Bạch Hổ cẩn thận, bản thân y cũng nắm chặt Xích Viêm kiếm.
Tu vi Ma công của y không tầm thường nhưng dùng nó để đối phó với tà vật thì y lại không chiếm được ưu thế.
Xích Mân cũng lặng lẽ đem thân mình lùi về phía sau Phong Thiệu và Bạch Hổ, cuối cùng họ cũng đi tới chỗ hồng quang đang chợp chờn bất định, lộ ra sự quỷ dị của thạch động.