Phong Thiệu cảm thấy Nấm với mẹ nó đều có đức tính giống y chang nhau, ba ngày không ăn đòn là thấy ngứa thịt, vì thế phen này y phải hung hăng dạy bảo lại mới được. Phong Thiệu không khỏi cân nhắc liệu mình có quá nuông chiều trong cách giáo dục Nấm hay không, để nó không phân biệt được nặng nhẹ. Tu giả vốn là một loại nghề nghiệp nguy hiểm, đâu có chỗ cho nó nghịch ngợm, làm càn.
Nếu lần này không có Xuyên Nghi thì Phong Thiệu thật sự chẳng biết phải ăn nói thế nào với Thái Huyền sư thúc và Bích Lạc sư báo mẫu. Quan trọng nhất là nếu Nấm xảy ra chuyện gì thì y cũng rất đau khổ. Nó do một tay y “Đỡ đẻ” ra, sau đó nhìn chằm chằm từ lúc còn là hạt đậu đến khi mọc thành cây giá đỗ.
Bàn tay của Phong Thiệu rơi như mưa trên cái mông vểnh của tiểu Hợp khiến cho nó kêu ai ái đầy thảm thiết. Nhìn cảnh này làm mí mắt của Phong Bạch hơi giật giật, đi đến ngăn cản đối phương sau đó khuyên bảo: “Cũng tàm tạm rồi.”
Nấm nghe thấy thế thì đôi mắt to đã cảm động đến rơi lệ, không ngờ mẹ lại ra mặt bênh mình. Nhưng nó càng không ngờ Phong Bạch còn bổ thêm một câu nữa “Đợi trở về Hoàng gia để nó thu lại phần tinh huyết nguyên phách này rồi đánh cũng không muộn. Bây giờ cũng có phải cơ thể của nó đâu. ”
Nấm bi phẫn, căm tức nhìn Phong Bạch: “Con không phải con ruột của người ư!”
“Đã bảo là không phải rồi mà, đứa bé ngốc ngếch!” Phong Thiệu nện bàn tay cuối cùng xuống thật mạnh rồi đứng dậy. Phong Bạch nhổ Nấm lên, tay hắn đặt bên ngoài đạo bào ở chỗ đã bị đánh đến sưng vù. Linh khí ấm áp truyền ra từ lòng bàn tay giúp xoa dịu cảm giác đau đớn ở chỗ bị đánh của Nấm. Nó nhìn cha đang đứng phía sau mẹ, thấy ánh mắt của y chợt dạt dào tình cảm ấm áp thì không khỏi nghĩ thầm: Hừ, thế mà bảo không phải con ruột, cha nó đúng là khẩu xà tâm phật.
“Còn đau không?” Xuyên Nghi đỡ lấy nó. Dù Nấm đã thay đổi vẻ bề ngoài nhưng cậu cũng không thấy có gì khác lạ, vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc của nó.
“Đau!” Nấm muốn bò lên người Xuyên Nghi như nó vẫn hay làm nhưng lại nhanh chóng nhận ra cơ thể của mình quá lớn, đành chu môi nói: “Ôm một cái đi!”
Đến tận lúc này Xuyên Nghi mới cảm thấy khác lạ. Cậu đã quen với việc có thể tùy ý nhấc lên, chỉ dùng một tay đã xác được cây giá đỗ này rồi, nhưng dáng vẻ hiện giờ của tiểu Hợp là một thiếu niên, cũng chỉ ôm được thôi. Trong lòng cậu nghĩ thế nào thì bàn tay cũng làm thế ấy, cậu xem xét trên người Nấm một lượt. Nấm bị Xuyên Nghi làm cho ngứa ngáy, vì thế chợt cắn cậu một cái rồi dạy bảo: “Đứa bé ngốc nghếch! Ôm như mẹ ta ôm cha ta ấy!”
Xuyên Nghi nghe vậy thì bừng tĩnh rồi ôm lấy Nấm bằng kiểu ôm công chúa, khiến cho nó cảm thấy rất hài lòng, chỉ là vành tai có hơi hồng hồng.
Mấy ngày sau, Hoàng Minh Hiên đưa Trác Văn huynh đã được thả ra đến để cảm tạ và chào từ biệt Phong Thiệu. Dù hắn không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cũng đoán ra được Dự Kinh châu xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn có liên quan đến vị tiền bối của Côn Luân này. Dù không nhìn thấu được mục đích của đối phương nhưng hắn cũng không dám mảy may tiết lộ bất cứ điều gì. Dắn cảm thấy y đã dùng chuyện của mình làm một cái cớ ngụy trang nhưng dù sao Trác Văn huynh cũng đã được giải cứu an toàn rồi.
Phong Thiệu vừa nhìn Trác Văn đã cảm thấy trông rất quen mắt, không ngờ hắn cũng vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra y rồi cúi đầu bái lạy: “Ân nhân tiền bối!”
Trong mấy thập niên này Phong Thiệu đã làm ân nhân của vô số người, cũng may tu giả tai thính mắt tinh, dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng sau khi nhìn kỹ thì y vẫn nhận ra đối phương –“Trác Văn có khỏe không, chắc đã phải chịu nhiều đau khổ ở Tiêu Dao môn rồi nhỉ?” Giọng nói của y ấm áp như gió xuân, tựa một vị trưởng bối hiền lành.
So với sự ngây ngô năm đó thì dù bây giờ Lữ Trác Văn vẫn chính trực, giữ được tấm lòng son nhưng diện mạo đã chững chạc hơn nhiều. Nghe thấy lời nói quan tâm của y thì vô cùng cảm động. Nếu không nhờ năm đó đối phương ra tay cứu giúp thì hắn cũng chẳng có cơ hội đạt đến cảnh giới Kết Đan.
“Tấm lòng lương thiện của Phong tiền bối vẫn như trước, có phải chính ngài đã giúp chúng tán tu mở cửa đi lại hay không? Vẫn chưa kịp chúc mừng tiền bối đã trở thành thiếu tông chủ.” Lữ Trác Văn hỏi. Trong ấn tượng của hắn thì Phong Thiệu là đệ tử thân truyền của chưởng môn nên hiện giờ thành thiếu tông chủ cũng chẳng có gì lạ.
“Trác Văn huynh, ngươi hiểu lầm rồi. Thiếu tông chủ là đạo lữ của Phong tiền bối – Lữ Minh Tịnh.” Hoàng Minh Hiên giải thích. Hắn dò xét thấy ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt của Phong Bạch dường như càng thêm âm trầm, sợ Lữ Trác Văn khen nhầm rồi lại thành đắc tội với vị hung thần này.
Không phải Lữ Trác Văn không chú ý tới nam tử đứng bên cạnh Phong Thiệu. Cho dù là tướng mạo hay khí độ của hắn cũng đều khiến người ta không thể xem thường, chỉ không ngờ hắn lại là đạo lữ của Phong Thiệu. Cũng may lúc trước có Phong Thiệu cổ vũ, mấy năm nay hắn đã đi nhiều nơi nên cũng dần phai nhạt chuyện xấu xa sư huynh đã làm với hắn, bởi vậy cũng không thấy gì khác thường. Chỉ khi nghe đến tên Lữ Minh Tịnh này, không biết có phải do cùng họ hay không mà chợt có cảm giác thân thiết khó hiểu — “Nhìn thiếu tông chủ rất quen.”
“Các ngươi đều là người trong một gia tộc nên cảm thấy quen thuộc cũng là bình thường.” Phong Thiệu không giấu diếm. Y không những nói ra thân phận của Phong Bạch mà thậm chí còn kể lại vắn tắt chuyện bộ tộc Lữ thị gặp đại nạn lúc trước: “Đều do sai lầm của ta nên mới không giúp được gì cho Lã tộc trưởng.”
Lữ Trác Văn như bị sét đánh, cũng may còn có tu vi chống đỡ mới không khiến tâm cảnh của đau đớn, đành nhịn khóc mà nói: “Sao lại nói thế được. Vì để giúp tộc ta mà Phong tiền bối suýt gặp nạn, Côn Luân còn báo thù diệt tộc thay chúng ta, không ngờ Phích Lịch môn kia lại dám, lại dám… Một đám tông môn súc sinh!” Nói xong hắn liền cúi đầu với Phong Thiệu cúi đầu: “Đại ân của tiền bối, vãn bối chẳng biết phải báo đáp thế nào!”
Không thể đỡ được đối phương dậy nên Phong Thiệu hơi thở dài rồi hỏi: “Ngươi có biết Cửu Anh đạo nhân không?”
Lữ Trác Văn gật đầu, trong mắt chứa đầy sự khâm phục: “Cửu Anh đạo nhân chỉ dùng một kiếm đã chém chết yêu thú cấp bốn, còn giết được Hóa Xà biến dị. Quan trọng nhất là y dám là việc người khác coi là sai trái: dẫn đầu tán tu đối kháng lại người của tông môn, thắng… ” Nói đến đây, hắn chợt hạ giọng, thấy Phong Bạch đứng đó thì nói qua quít: “Thắng được quyền quản lý trận truyền tống của châu giới, giải cứu không biết bao nhiêu tán tu.”
Nghe thấy những lời này thì Phong Thiệu cũng biết hắn giống với những tán tu khác, rất có hảo cảm với Cửu Anh đạo nhân.
Mắt y sáng ngồi, vỗ bả vai đối phương rồi nói ra lời thấm thía: “Ta hận sức mình quá yếu nên chẳng làm được mấy chuyện. Dù sao ta cũng là người của Côn Luân, bởi vậy có rất nhiều điều ràng buộc. Ta nghe Minh Hiên nói mấy năm nay ngươi đã làm được rất nhiều việc thiện, đủ thấy ngươi là một người ngay thẳng chính trực. Thế nhưng chỉ dựa vào sức lực của bản thân thì chẳng đáng kể gì, ngay cả Cửu Anh đạo nhân cũng phải tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người mới làm nên nghĩa cử cao đẹp đấy thôi?”
Lữ Trác Văn cũng đồng tình, Phong Thiệu nói tiếp: “Vị Cửu Anh đạo nhân này là người vô tư hiếm có, một lòng vì mọi người, lợi ích của tán tu cần chính tán tu tự mình giành lấy. Nay ngươi cũng là tán tu, nếu có thể đi theo y để tạo phúc cho tán tu của Cửu Châu thì đó đã là báo đáp ta rồi.”
Trong mắt Lữ Trác Văn hơi gơn sóng, hắn cúi đầu thật sâu: “Tiền bối cao thượng, vãn bối nguyện lấy tâm của mình để làm việc thiện.”
Đợi hai người đi rồi Phong Bạch mới nhíu mày, hắn ôm lấy mặt đối phương: “Ta không tin thúc thúc không tính kế tên Lữ Trác Vân này.”
“Hắn là người ngay thẳng hiếm có, rất đáng sử dụng.”
Phong Thiệu nói xong thì thấy hơi buồn cười, y nâng tay tát nhẹ lên mặt đối phương: “Sao ngươi nhỏ mọn thế, không nhớ đến chuyện khác? Có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này cơ chứ?” Nói xong còn muốn đạp hắn.
Phong Bạch xoay người né tránh rồi đột ngột ôm lấy Phong Thiệu, khẽ cọ cọ vào má của y. Hắn cầm lấy tay Phong Thiệu để tham thức, sau một lúc mới rụt tay lại nhưng cũng không nói gì đến thân thể của Phong Thiệu mà chỉ bảo: “Thúc thúc phải tốn nhiều công sức như vậy. Ta thấy hay là cứ giết quách Tu Di lão tổ đi cho xong chuyện.”
“Nếu giết được thì còn cần ngươi nói à?” Phong Thiệu bĩu môi rồi cười: “Không giết nổi cũng chẳng sao, ta chừa lại nhiều đường lui cho mình lắm, cũng rải rất nhiều đá ngáng chân cho lão. Huống chi nếu nắm được thế lực của tán tu trong tay… đó chính là vạn bước lui. Ta càng quan trọng thì Tu Di lại càng không nỡ giết ta đúng không?”
Phong Bạch khẽ vuốt ve mái tóc của Phong Thiệu, đôi mắt hắn sâu thẳm không thấy đáy nhưng giọng nói thì tràn ngập sự ái muội: “Những điều thúc thúc muốn ta đều thỏa mãn người rồi, giờ đến lượt thúc thúc đền đáp ta chứ nhỉ?”
Phong Thiệu nghe thấy vậy thì vừa tức vừa buồn cười bèn lườm hắn một cái: “Tiểu súc sinh.”
“Thúc thúc cũng thích súc sinh ấy thôi.” Khi Phong Bạch nói những lời này thì cái đuôi hổ vằn đen đã bò tới giữa hai chân đối phương để khiêu khích.
“Thối lắm.” Phong Thiệu bật cười, nhéo mạnh phần thân dưới của hắn, không nhéo còn đỡ, nhéo rồi thì chẳng rút tay về được nữa. Chỗ ấy giờ đã cứng như sắt, lúc y muốn rụt lại thì Phong Bạch đã đè tay lên đó, thậm chí còn nắm tay y để ma sát khiến chỗ đó trở nên nóng bỏng.
Lồng ngực của Phong Bạch đang dán sát lại, ủ ấm sau lưng y. Trước ngực và dưới thân đều bị tập kích, tay nghề của tên tiểu súc sinh này như là để dành riêng cho y vậy. Phong Thiệu đang không có hứng cũng bị hắn trêu chọc đến động tình, giữa khe hở của đôi lưỡi, y thở dốc nói: “Cấm chế còn không thèm dựng lên đã tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt… Đứa nhỏ vẫn còn đang ở đây đấy.”
Hơi thở nóng hổi của Phong Bạch phun trên cổ y: “Yên tâm đi, với chút thần thức của bọn nó thì sao ta lại không cảm nhận được?”
Phong Bạch chăm chỉ tu luyện Tụ Thần pháp nhiều năm rồi, hắn có linh khí dồi dào cùng với tư chất trời sinh cho nên đã tu luyện được đến tầng thứ năm. So về sự khống chế, cảm ứng của Thần Thức thì dù Xuyên Nghi có là yêu thú cấp bốn nhưng khi cậu thức tảo, chắc chắn sẽ bị Phong Bạch phát hiện ra.
Phong Thiệu hơi thở phào, nhưng giờ đang là giữa ban ngày, họ lại đứng dưới một gốc đại thụ trong căn nhà tứ hợp viện có ánh nắng bao phủ, đầu đội trời chân đạp đất khiến y cảm thấy không có chỗ che chắn… Thế nhưng lúc đang muốn tránh né Phong Bạch, chỉ mới hơi thất thần một chút đã chợt cảm thấy phía dưới lạnh lẽo cùng với giọng nói của Phong Bạch vang lên bên tai: “Mỹ cao mà đồ nhi tốt tặng cho đã sắp dùng hết mất rồi, đợi khi nào trở về ta phải tìm nàng để lấy thêm ít nữa.”
Phong Thiệu muốn mắng người nhưng vừa mở miệng đã hít vào một hơi khí lạnh, đuôi hổ cuốn chặt lấy thứ ở phía trước, động nhỏ phía sau cũng bị một vật cứng rắn đâm thẳng vào. Cho dù đã quen với đối phương nhưng thật sự kích thước này không phải là để đâm thẳng lút cán như vậy! Y bị đau đến độ ngón tay bùng lửa, cáu kỉnh thiêu rụi cái đuôi hổ đang bao kín kẽ vật kia của mình.
Lách tách!
Lông đuôi màu trắng đã bị đốt cháy đen, Phong Thiệu hung hăng bóp một cái liền lộ ra phần thịt hồng ở bên dưới. Bị trả đũa đến vậy nhưng Phong Bạch chẳng thèm rên một tiếng tựa như chỗ đó không phải thịt của hắn vậy, chỉ yên lặng tiếp tục cày cấy.
Vật đang cắm sâu bên trong cơ thể y chợt khuấy đảo khiến Phong Thiệu đang chiến tranh lạnh cũng bị chọc cho ngứa ngáy. Bỗng có bàn tay nâng chân trái của y lên, sau đó lướt qua cẳng chân rồi nắm chặt lấy phần mắt cá, khiến cho y đứng chân trên chân dưới tạo thành một tư thế như chữ mã 马
“Ngươi –” Phong Thiệu vội vàng ngậm miệng. Dù có thể cảm nhận được thức tảo nhưng nếu y lỡ miệng rên thành tiếng để người ta nghe thấy thì lại là chuyện khác.
“Thúc thúc…” Giọng nói của Phong Bạch dường như mang theo âm rung, không ngừng run rẩy theo tiết tấu nhịp nhàng của hắn: “Thoải mái không? Người không thể rời khỏi ta.” Hắn cứ lặp đi lặp lại không ngừng như muốn khắc sâu những chữ này vào trong tâm trí của đối phương.
Phong Thiệu chợt nhắm mắt ngửa đầu, không chịu được phải rên thành tiếng.
Phong Bạch cũng để ý đến phản ứng của đối phương, hắn luôn là kẻ học một biết mười, chỉ cần suy nghĩ một chút liền tăng thêm lực ở phần thắt lưng, không ngừng ra ra vào vào. Một bàn tay hắn xuyên qua đạo bào bên hông Phong Thiệu, tay và đuôi hổ cùng ma sát vật đã cứng đến phát hồng của đối phương.
Trước sau cùng bị tấn công khiến Phong Thiệu đỏ bừng cả mặt, y không chịu nổi phải rên thành tiếng. Tên súc sinh Phong Bạch này càng ngày càng tinh thông chuyện giường chiếu… Cứ như vậy thì y sẽ sướng đến mức chẳng buồn đánh lại nữa.
Cảnh xuân nóng bỏng dưới tán cây, hai người muốn ngừng mà chẳng ngừng nổi nên không hề chú ý đến chỗ bụi cỏ ở trong sân có thêm một cây cỏ nhỏ. Nhánh cỏ màu xanh nhạt béo tốt khác hẳn bình thường, nó không ngừng lắc lư cơ thể trong cảnh xuân kiều diễm giống như trên thân cỏ mọc thêm một đôi mắt có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện.