Sau khi Phong Thiệu và Phong Bạch cùng thương lượng, thảo luận nhiều ngày thì cũng suy tính ra được một phương án đại khái.
Tàn quyển của Từ Ký Châu đã nằm trong tay Côn Luân, trong tay Phong Bạch là tàn quyển của Tây Hòa châu, tàn quyển của Đại Hoang châu đang nằm trong phúc địa của Lữ thị do đệ tử Côn Luân canh gác, những châu lục còn lại là Thanh Duyệt châu và Dự Kinh châu thì thuộc phạm vi quản lý của Côn Luân, tam đại tông sẽ không dám ra tay ở hai nơi này, trừ phi tàn quyển ở những nơi khác đều đã tìm được.
Cho nên bọn họ không cần phải vội vàng đi hai nơi này, hơn nữa trước dễ sau khó, dù sao cũng không thể trông cậy vào việc chỉ tốn vài năm đã có thể tìm được đúng chỗ.
Trong nguyên tác, phải mất đến tám trăm năm mới có thể gián tiếp lấy được tàn quyển từ tông môn ở thế tục rồi truyền đến tay tứ đại tông, sau đó mới đến được tay nam chính. Cuối cùng nam chính còn bị Thanh Thành tôn giả chộp được hành cho bán sống bán chết rồi bị cướp lấy toàn bộ tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc đồ. Tất nhiên nam chính sau khi niết bàn thì thực lực đại tăng, cũng tu được thân thể thần thú một cách trọn vẹn, dung hợp hoàn toàn sức mạnh của Bạch Hổ, sau đó mới tiêu diệt boss phản diện tan thành tro bụi, đồng thời thu hồi bản đồ về tay chủ cũ.
Nếu như thế thì ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này thực lực của mọi người sẽ đều gia tăng, vậy nên cũng vẫn là trước dễ sau khó.
Trong tứ đại tông thì thực lực của Bồ Đề tự xếp thứ hai, tiếp theo là Bão Phác, cuối cùng là Phiêu Miểu. Bồ Đề tự quản lý Dương Hạ châu và Thương Trạch châu sẽ được xếp cuối cùng. Tuy rằng Phiêu Miểu là yếu nhất nhưng biến cố xảy ra năm đó trên Hư Vô phong, mặc dù đã được Phong Thiệu trì hoãn cho qua chuyện nhưng Phiêu Miêu tông cũng là giận mà không dám nói gì, chắc chắn trong lòng đã ôm hận Côn Luân cùng với y và Phong Bạch.
Thu thập Sơn Hà Xã Tắc Đồ vốn đã là chuyện không dễ dàng, nếu như chẳng may vô ý rơi vào tay Phiêu Miểu tông thì sợ là sẽ không chiếm được chỗ tốt gì. Phiêu Miểu quản lý Lương Ung châu cũng tạm thời xếp sau, phần còn lại chính là Đại Hoang châu và Bình Nhung châu thuộc quản lý của Bão Phác tông. Tàn quyển của Đại Hoang châu đã nằm trong phúc địa của Lữ thị, vậy hiện giờ chỉ còn tàn quyển của Bình Nhung châu đang đứng mũi chịu sào.
“Ý thúc thúc nói là?” Phong Bạch lấy từ trong túi gấm ra một tờ bái thiếp màu đỏ tươi, vừa mở ra đã nhìn thấy hàng chữ vàng rực rỡ đang tỏa ánh sáng lòe lòe, trên phần niên hạn còn có dấu hiệu rõ ràng về thời gian linh cảnh sẽ mở ra ở lần tiếp theo.
Phong Thiệu cũng lại gần nhìn thoáng qua, nói: “Linh cảnh Nam Hoa năm mươi năm mở ra một lần, vẫn còn thời gian mười hai năm nữa, đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng đi.”
“Tàn quyển của Bình Nhung châu nằm trong linh cảnh Nam Hoa, đây cũng là lời Tu Di lão tổ nói?” Trong ánh nắng chiều vàng nhạt, đôi mắt của Phong Bạch chợt lộ mấy phần u tĩnh, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Phong Thiệu nhíu mày, giọng nói vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy” sau đó lấy thanh bình dưới eo rồi đưa Bồng Khâu ra.
“Đói chết lão hủ rồi, đồ ăn ở đâu?” Bồng Khâu vỗ cái bụng béo vội vàng kêu gào.
Phong Thiệu huơ tay mấy cái trước túi ngự thú, một con Lục Dực Xích Mân chậm rì rì bay ra khỏi túi. Phong Thiệu cũng biến ra một cái bồn gỗ lớn đến độ ba tráng hán mới ôm đủ, Xích Mân vừa ngửi thấy mùi liền chui vào đó chọn lựa đồ ăn.
Bồng Khâu bay tới, cái mặt già nua của lão nhăn nhúm cả lại: “Tất cả đều là cá ư?”
“Tất nhiên rồi.” Phong Thiệu gật đầu: “Đừng nói phúc địa của Hoàng thị đến tiểu linh thú còn chẳng có mấy, soi khắp toàn bộ Từ Ký châu một năm có hơn nửa thời gian đều là băng thiên tuyết địa, tiểu động vật cũng đều ngủ đông cả rồi, đào đâu ra nhiều thịt sống cho lão ăn như vậy? Ta đã sai người đi tìm một vòng, có thể thỏa mãn được sức ăn của lão cũng chỉ còn cách phá băng bắt cá mà thôi.”
Sắc mặt của Bồng Khâu bỗng nhiên thay đổi, vỗ đùi cái đét: “Sớm biết như vậy thì lúc ra khỏi Côn Luân ngươi cũng nên nhắc nhở lão hủ một câu chứ, để lão ăn uống no say rồi mới đi ra!” Tuy nói thế nhưng tay và miệng lão cũng chẳng hề dừng lại, cái bóng của lão bấm đốt ngón tay như bay, hấp thu từng con cá đang quẫy nước với khí thế bừng bừng…
Có lẽ do tốc độ của Bồng Khâu quá nhanh, mắt thấy cá bên trong thùng gỗ đã hao hết hơn phân nửa thì tiểu Mân liền tức giận không thôi. Cái mỏ nhọn của nó phun ra mấy làn lửa giận nhưng chẳng đủ để ngăn cản được Bồng Khâu. Lão căn bản đâu có thèm để ý đến con chim ngốc này, tránh trái né phải liền tiếp tục hùng hục ăn uống.
Có điều tiểu Mân cũng không còn là tiểu Mân của ngày xưa nữ. Mấy năm nay được ăn ngon cùng với bao nhiêu linh đơn diệu dược, chỗ ở cũng là nơi có linh khí dồi dào khiến thực lực của nó tiến bộ vượt bậc, không ngờ còn lĩnh ngộ được chiêu thức mới – Lục Dực Tề Phiến. Mấy cánh chim hoa lệ màu phỉ thúy xổ tung tạo ra liệt hỏa tuôn trào không ngừng, sau đó lao thẳng đến trước mặt Bồng Khâu!
Bồng Khâu đang chăm chú ăn uống, đâu có đoán được con chim này vẫn còn hậu chiêu, hư ảnh cũng bị nó đốt tan mất một ít khiến lão gấp đến độ lập tức ngưng ảnh hóa thực. Vừa hóa thực xong lão cũng không vội vã ra tay đáp trả mà lại bấm tay niệm thần chú triệu hồi ra một chiếc thủy kính. Sau khi soi mình trong gương, Bồng Khâu liền tức đến độ ngay cả bên lông mày còn lại cũng muốn bay mất.
Sau khi Bồng Khâu hóa thực sẽ biến thành một lão già béo ục ịch râu tóc bạc trắng, dù sao cũng không phải là người cho nên ngũ quan của lão không quá rõ ràng, hoàn toàn phải dựa vào mày dài râu rậm để tạo hình tượng. Lần này thì tốt rồi, một bên lông mày dài trắng đang yên đang lành lại bị đốt trụi!
Tiểu Mân vừa thấy dáng vẻ chật vật của đối phường thì cao hứng đến rung đùi đắc ý không ngừng, cứ ríu ra ríu rít cười nhạo lão. Thế nhưng còn chưa kịp đắc ý được lâu thì đã phải nghênh đón sự trả thù của Bồng Không cùng với tiếng bạo rống của lão: “Con chim ngu ngốc này, lão hủ phải nhổ sạch lông mao của mi!”
Một làn sương mù đen chợt lao thẳng tới mang theo lửa giận ngập trời, tiểu Mân sợ đến mức lông mao toàn thân đều xổ tung, cứ thế liền bắt đầu một màn ngươi đuổi ta chạy tranh đấu không ngừng…
Đây cũng không phải lần đầu tiên Bồng Khâu và tiểu Mân đánh nhau. Hồi còn ở Côn Luân, một quỷ một chim đã không ngừng tranh đấu để phân cao thấp. Lúc đầu tiểu Mân còn thua xa mới là đối thủ của Bồng Khâu, thế nhưng gần đây nó đã tu luyện được thuật pháp dành riêng cho mình. Sau khi lĩnh ngộ được pháp môn mới liền vô cùng kiêu ngạo tự mãn, muốn đòi lại sự sỉ nhục lúc trước.
Phong Thiệu nhìn một màn tấu hài này, đang lúc vui sướng muốn lôi léo Phong Bạch thì lại chụp hụt.
Y mím môi nghĩ đến những lần trước nữa, bỗng nhiên cảm thấy Phong Bạch quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.
Một quỷ một chim đánh tay đôi ban đầu cuối cùng lại biến thành bốn người quần đấu. Nấm đứng ngoài còn sợ thiên hạ không loạn nên cứ kéo lấy Xuyên Nghi muốn đâm đầu vào giúp vui. Tuy nó mới ba tuổi nhưng dù sao cũng có Ma châu trong người cùng với ma khí hộ thể hồi còn ở trong bụng của tu giả Nguyên Anh là Bích Lạc. Cho nên năng lực sử dụng Ma khí của Nấm nhỏ quả thật chính là hạ bút thành văn, lúc đánh nhau với tiểu Mân còn có thể đắc thủ được một hai lần.
Về phần Xuyên Nghi, tuy tính tình cậu mộc mạc nhưng bản tính của Nhai Tí chính là cương liệt lại anh dũng thiện chiến. Một khi đánh nhau, dù là ma sát đã từng kinh qua trăm trận chiến như Bồng Khâu cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu. Hai kẻ này một người lầm lì không lên tiếng, một người cứ nhe răng nhếch miệng kêu gào không ngừng.
Đối với những trận đấu pháp như thế này, Phong Thiệu cũng không ngăn cản mà ngược lại còn khá hoan nghênh. Y coi như bọn họ đang luyện tập với nhau, dù sao cũng đều là người trong nhà, lúc ra tay ắt sẽ biết phân biệt nặng nhẹ.
Phong Thiệu bước ra từ sườn núi Tuyết Sơn, đang muốn ngự kiếm bay trở về động phủ thì không ngờ lại gặp phải một người ở bên ngoài.
Kỳ thật gặp người ngoài ở nơi này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao đây cũng là phúc địa của Hoàng gia, tuy đúng là Hoàng Minh Nguyệt đã đưa Tuyết Sơn này cho y dùng nhưng nếu có người đi ngang qua thì y cũng chẳng thể bắt bẻ được gì. Mãi cho đến khi nghe được một câu: “Tiền bối! Xin tiền bối dừng bước!”
Giọng nói này thoáng nghe có phần quen tai, tu giả đều là người tai thính mắt tinh, Phong Thiệu sẽ không nhớ lầm cũng sẽ không nghe lầm. Cho nên khi y đáp xuống đất, lúc nhìn quét qua liền thấy một nam thanh niên mặc đạo bào màu xanh xám đang đứng cách đó hơn mười trượng.
Tóc đen mặt trắng, nét mặt lộ ra mấy phần hoảng loạn, tướng mạo của người này cũng không thay đổi nhiều, dù chỉ mới gặp mặt một lần nhưng chung quy cũng từng dùng đối phương để thải bổ, bởi vậy Phong Thiệu vẫn còn vài phần ấn tượng với hắn: “Ngươi là… Hoàng, Hoàng Minh Hiên phải không?”
“Dạ, là vãn bối!” Hoàng Minh Hiên vốn còn đang vô cùng thấp thỏm thì lúc này lại biến thành được sủng mà sinh hoảng sợ. Nói thật ra, từ lúc chuyện thải bổ xảy ra đến bây giờ cũng đã trôi qua ít nhất gần ba mươi năm. Tuy sự kiện kia ảnh hưởng rất lớn đến hắn, không chỉ với tu vi mà còn trên phương diện tâm lý, thế nhưng hắn cũng không mong đợi một đệ tử thân truyền của Côn Luân như Phong Thiệu lại vẫn nhớ rõ mình.
Năm đó Hoàng Minh Hiên còn là một thiếu niên khí thịnh, sau khi trải qua chuyện này liền chừa đường lui nên đã nhập thế tục để tu hành. Góc cạnh của hắn cũng được thời gian mài mòn đi không ít, sau khi phải chịu rất nhiều giáo huấn thì rốt cuộc hắn cũng hiểu được chút quy tắc. Bên trong tu giới, tông môn và thế gia chỉ là thứ yếu, thực lực mới là điều quan trọng nhất. Cho dù là một trong tứ đại tông môn như Phiêu Miểu, không phải tông chủ và thiếu tông chủ lúc bấy giờ bởi vì thực lực không đủ nên mới một người thì bị đệ tử Trúc Cơ chém chết, một người thì bị Ma tu đoạt xá đó sao?
Hiện giờ hắn nhớ lại tất cả những điều này, nghĩ đến ngày đó hắn lấy tu vi Trúc Cơ để đối chọi lại một tu giả Kim Đan, thực sự là ngông cuồng không sợ chết đến cùng cực, cũng may đối phương rộng lượng không thèm so đo với hắn. Trong lòng mang theo sự vui mừng sau khi thoát kiếp nạn, theo lý thuyết đáng lẽ Hoàng Minh Hiên phải tránh được xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, nhưng lần này hắn lại dám to gan chủ động đến tìm Phong Thiệu, quả thật đúng là có nỗi khổ khó nói.
Phong Thiệu thấy hắn muốn nói lại thôi, sắc mặt không tốt, rõ ràng là dáng vẻ có điều cần cầu xin.
Y nhớ rõ năm đó người này mới chỉ có tu vi sơ kì Trúc Cơ, lúc này dù không tham thức, không thể biết được tiểu cảnh giới cụ thể của đối phương nhưng thông qua cảm nhận linh khí dao động của hắn, y cũng biết được hắn đã vượt qua sơ kì Trúc Cơ.
Đối với một thế gia không quá lớn như Hoàng gia mà nói thì một tộc nhân như vậy chắc chắn sẽ nhận được ngàn vạn sủng ái, chẳng rõ còn có thể gặp phải khó khăn gi? Nếu như vấn đề không quá lớn thì niệm tình năm đó đối phương đã trả giá vì mình, y cũng không ngại ra tay giúp đỡ.
Phong Thiệu suy nghĩ trong lòng một chút, giọng nói dịu dàng: “Nhiều năm không gặp, ngươi có ổn không?”
Hoàng Minh Hiên nhận được cổ vũ, cúi bái: “Tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ!” Nói xong hắn liền vén đạo bào quỳ gối trong tuyết.
Tuy rằng tu giả bình thường đều có thể dựng lên khí hộ thân nhưng Phong Thiệu lại thấy được nước tuyết đã thấm vào bên trong đạo bào của đối phương, đủ thấy thái độ của Hoàng Minh Hiên này vô cùng thành khẩn. Tất nhiên y cũng nhìn ra được trạng thái của đối phương dường như không quá tốt, như thể là dáng vẻ của một người đang bị thương chưa lành.
“Ngươi làm gì vậy, có chuyện cứ nói đừng ngại, giữa ngươi và ta không cần phải làm đến mức này.” Phong Thiệu nâng tay đỡ hắn đứng dậy.
Hoàng Minh Hiên thấy ánh mắt của đối phương ôn hòa như nước, dường như có thể soi thẳng đến tâm khảm của người khác, so với năm đó còn thêm mấy phần hòa khí ôn nhu, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy an tâm hơn một chút, khẽ nói: “Việc này nói ra cũng hoàn toàn là do vãn bối…”
Thì ra năm đó sau khi đám người Phong Thiệu của Côn Luân thu nhận đệ tử không lâu, Hoàng Minh Hiên cũng rời khỏi Hoàng gia để đi vào thế tục du lịch tu hành. Dù sao cũng đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, không thể bế quan để thăng cấp được nữa mà buộc phải tôi luyện để gặp được cơ duyên, rèn luyện tâm cảnh, sưu tầm pháp bảo linh dược phụ trợ. Hoàng Minh Hiên cũng như vậy, hắn tự phụ mình là tộc nhân đắc ý của thế gia cho nên tầm mắt luôn đặt rất cao, bởi vậy lúc du lịch trong thế tục đã phải ăn không ít trái đắng, mãi cho đến khi quen biết được một tán tu nọ.
“Hắn tên Trác Văn, là một kiếm tu chính khí lẫm liệt, mỗi khi gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ, vãn bối cũng từng được nhận ơn cứu mạng của hắn. Chúng ta kết bạn đi từ Bình Nhung châu đến Dự Kinh châu, đi một đường liền qua bốn, năm năm, cứ thế chém giết yêu thú, cứu giúp phàm nhân và cũng từng giúp đỡ các tu giả khác. Mỗi lần lâm vào nguy nan đều là Trác Văn huynh nghĩa bất dung từ khiến cho vãn bối khâm phục vạn lần!” Khi nói đến đây, trong mắt của Hoàng Minh Hiên cũng phát sáng, giọng nói trở nên nóng bỏng.
Phong Thiệu nhìn thấy vậy thì cũng đoán được vài phần, nói nhỏ: “Là hắn gặp tai họa?”
Sắc mặt của Hoàng Minh Hiên chợt tối sầm, tự trách nói: “Trác Văn huynh đã Kết Đan, đâu có dễ gặp phải tai họa như vậy. Tất cả đều do vãn bối tu vi thấp, thực lực yếu ớt mới liên lụy Trác Văn huynh bị bắt.”
Tai họa này xảy ra ở thành Vân Phù của Dự Kinh châu, Hoàng Minh Hiên và Trác Văn đến đây vốn vì bí cảnh mới xuất hiện, ai ngờ lại gặp phải một hồi huyết án. Tông môn lớn nhất ở Dự Kinh châu là Tiêu Dao tông, mấy tên đệ tử kiếm tu Kim Đan của họ dẫn theo vài trăm đệ tử đột kích Tán Tu Minh của Dự Kinh châu, đánh cướp nữ tu, chém giết nam tu khiến máu chảy thành sông.