Lộ Mạn Hề nhanh chóng nhớ lại một chút, đời trước Kỷ Thừa Hoài cũng chưa mang cô tới mộ viên.
Cô muốn hỏi rõ ràng, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của Kỷ Thừa Hoài, nên cô ngoan ngoãn mà bảo trì an tĩnh.
Một ít gia đình có tập tục, vào năm mới họ cũng tới mộ viên thăm trưởng bối đã qua đời, bái lạy họ. Quá khứ vào thời điểm ăn tết, Kỷ Thừa Hoài sẽ rời đi nửa ngày, anh toàn là một mình tới mộ viên chúc tết cha mẹ còn có ông bà đã qua đời, năm nay thế nào lại mang cô tới?
Cho tới nay, Kỷ Thừa Hoài đối với Lộ Mạn Hề rất tốt, muốn tài nguyên cho tài nguyên, muốn cái gì cho cái đó, tuy nhiên dục vọng độc chiếm rất mạnh, làm người ta cảm thấy hít thở không thông.
Lộ Mạn Hề chưa bao giờ cảm thấy mình là đang nói chuyện yêu đương với Kỷ Thừa Hoài, một mặt là tính cách của anh, về một mặt còn lại khác là hành vi của anh.
Bình thường giữa bạn bè nam nữ yêu đương, dù sao cũng nên muốn nói chút chuyện trong nhà phải không? Chờ tình cảm ổn định, có phải muốn mang về nhà gặp cha mẹ không?
Mấy năm gần đây, cơ hồ Kỷ Thừa Hoài đều không nhắc tới cha mẹ anh thế nào, càng đừng nói là mang cô tới mộ viên trông thấy người lớn trong nhà, ngay cả nhà cũ Kỷ gia anh cũng chưa đưa cô đi.
Bạn trai nào sẽ đối với bạn gái như vậy?
Để cho cô tin tưởng Kỷ Thừa Hoài là thật với cô, đầu óc cô bị nước vào mới có thể coi là thật.
Cũng may cô đối với anh cũng không phải thật tình, sau lại bày ngay ngắn tâm trí, đem quan hệ của bọn họ định nghĩa theo như nhu cầu kim chủ với tình nhân. Như vậy, đã hiểu hành vi của anh.
Lộ Mạn Hề khó có thể bình tĩnh, trong đầu loạn thành một đoàn bột nhão, đi theo Kỷ Thừa Hoài rẽ trái rẽ phải đi tới chỗ một bia mộ.
Cô nhìn thoáng qua bia mộ kia, nếu không đoán sai, hẳn là bia mộ của ba Kỷ hoặc là ông Kỷ.
Kỷ Thừa Hoài bái lạy, Lộ Mạn Hề cũng bái lạy theo anh, anh giới thiệu nói: “Đây là ông nội của anh.”
Lộ Mạn Hề ừm một tiếng, đem suy đoán của nội tâm ném đến một bên, lại một lần nghiêm túc bái lạy, “Xin chào ông Kỷ.”
Không giống với trên tivi, ảnh chụp trên bia mộ cũng không có rõ ràng như vậy, rất có một chút năm tháng.
Lão nhân này thoạt nhìn rất nghiêm túc, bộ dáng ít khi nói cười, cho dù là cách ảnh chụp, cũng cho người ta một loại áp lực.
Không hổ là người sáng tạo ra Kỷ thị, vừa thấy chính là người làm đại sự.
Bên cạnh bia mộ của ông Kỷ là bà Kỷ, chỉ là xem ảnh chụp, cảm giác bà Kỷ là phiên bản nữ của ông Kỷ……
Không giống với tướng mạo hiền lành của bà cô mà rất giống nữ hiệu trưởng nghiêm khắc thời trung học kia.
Đột nhiên cô có thể lý giải Kỷ Thừa Hoài vì sao lại có khuynh hướng mặt than, hóa ta đây là di truyền gia tộc, người nhà bọn họ đều là dạng này.
Lộ Mạn Hề đi theo Kỷ Thừa Hoài thêm vài bước, chỉ thấy anh đem bó hoa hồng trắng kia đặt ở trước bia mộ, “Đây là mẹ anh.”
Không biết vì cái gì, nhìn anh đứng như vậy, giới thiệu người thân của anh với cô, cô có một loại ảo giác kỳ thật anh càng cô đơn hơn cô.
Cô thường thường suy nghĩ, cô với Lôi Tranh là cùng một loại người, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cô với Kỷ Thừa Hoài mới đúng.
Ít nhất Lôi Tranh còn có ông bà yêu thương anh, tuy rằng hiện tại đã qua đời, chính là hắn vẫn sống trong tình yêu này suốt hơn hai mươi năm.
Còn cô, vừa mới thành niên, trên thế giới này yêu cô nhất có hai ông bà thì đã qua đời, còn lại ba mẹ sao, cũng chỉ là chứng minh cô không phải cô nhi, chỉ là quan hệ trên hộ khẩu mà thôi, ba mẹ Lộ cho cô sự yêu mến còn không bằng dì nhỏ.
Kỷ Thừa Hoài giống cô, hiện tại sống trên đời đều là quan hệ thân thích rất xa, khả năng đã sớm không liên hệ.
Không cha không mẹ, trong ngày tất cả mọi người đoàn viên, anh không biết qua bao nhiêu đêm giao thừa cô đơn.
Bọn họ là hai người cô đơn ôm nhau để sưởi ấm.
“Mạn Hề, ông bà anh là liên hôn gia tộc, buộc chặt bên nhau vì lợi ích.” Tiếng của Kỷ Thừa Hoài ở trong hoàn cảnh như vậy có vẻ thanh lãnh phá lệ, “Bọn họ không yêu nhau, nhưng không thể không ở bên nhau, ông bà của anh đối với anh rất nghiêm khắc, khi còn nhỏ anh thích xem TV, ông nội của anh liền đem TV trong nhà đập nát, vì để anh chuyên tâm đọc sách học tập.”
Đây là lần đầu tiên anh nói về việc của Kỷ gia, Lộ Mạn Hề không nói một lời nghiêm túc lắng nghe.
Từ bên trong miêu tả của anh, có thể nghĩ, hẳn là từ khi Kỷ Thừa Hoài biết chuyện thì đã không có cái gọi là tuổi thơ.
Sinh ra ở một gia đình như vậy, vừa sinh ra đã thắng ở trên vạch xuất phát, nhưng đồng thời, cái giá phải trả cũng không phải người bình thường có thể lý giải thừa nhận.
“Lời này anh chỉ nói với một mình em.” Kỷ Thừa Hoài nhìn thoáng qua bia mộ của ông bà Kỷ, “Lúc ông bà anh qua đời, nói thật, anh cũng không khó chịu, ngược lại có chút……” Tựa hồ khó có thể mở miệng, anh tạm dừng trong chốc lát, “Vui vẻ.”
Lộ Mạn Hề: “…………”
Không cần biểu hiện một dáng vẻ giống như biến thật sao.
“Bọn họ không có đối xử với anh như cháu nội, từ đầu tới đuôi, anh chỉ là người thừa kế Kỷ gia mà thôi.” Kỷ Thừa Hoài không vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy áy náy sỉ nhục, “Đối với anh không có nửa điểm yêu thương, anh có thể cảm giác được, hiện tại ở trước mộ bọn họ nói như vậy, nếu thật sự có linh hồn, bọn họ cũng sẽ không thương tâm khổ sở, chỉ biết cao hứng vì bồi dưỡng thành công ra người thừa kế, có thể làm Kỷ thị càng thêm huy hoàng.”
Lộ Mạn Hề cũng không biết an ủi anh thế nào, bởi vì từ khi nghe được những việc này, cô cũng có thể cảm giác được, đôi ông bà này tựa hồ đối với cháu trai đích xác không có….. tình cảm gì.
Thật là cực kỳ hiếm thấy.
Cô đột nhiên có một cảm giác Kỷ Thừa Hoài có tính cách giống như vậy là không ngoài ý muốn.
Ở gia đình như thế, về sau còn có biến cố, còn có thể giống như người bình thường thì hẳn là rất kỳ quái mới phải.
“Ba anh không muốn gánh vác trách nhiệm Kỷ thị, đương nhiên, ông ấy cũng không thông minh, coi như muốn gánh vác, cũng không có năng lực, cho nên ông thật sự quá thoải mái, cùng người mình thích kết hôn, đi làm cũng rất nhẹ nhàng.” Ánh mắt Kỷ Thừa Hoài bình tĩnh mà tự thuật, giống như người trong cuộc nói chuyện không phải là ba mẹ của mình, “Ông ấy trao hết toàn bộ trách nhiệm cho con trai ông ấy còn chưa thành niên, khi còn nhỏ bởi vì ông bà quản giáo, đi theo bọn họ khóc, ba mẹ anh nghe anh nói xong, lại đem anh về nơi của ông bà, bọn họ cảm thấy đây là vì tốt cho anh, nhưng một đoạn thời gian rất dài, anh hận bọn họ.”
Lộ Mạn Hề nhất thời không thể nhịn xuống tiến lên cầm tay anh, xem như không tiếng động an ủi.
“Lúc bọn họ qua đời, một mình anh kỳ thật rất nhẹ nhàng.” Kỷ Thừa Hoài cười cười, “Không có thảm như người khác nghĩ, anh muốn học khi nào thì khi đó học, anh muốn làm gì thì làm cái đó, cho dù chỉ dạo chơi cũng có thể tiêu xài cả đời, nhưng……” Nói tới đây anh tạm dừng một chút, “Thói quen đã thâm nhập cốt tủy, ông bà của anh thắng, cho dù bọn họ không còn nữa, anh cũng không còn biện pháp biến thành đứa trẻ tùy hứng.”
Cho dù là Lộ Mạn Hề, hiện tại nhìn dáng vẻ Kỷ Thừa Hoài giống như đứa trẻ đáng thương, tâm cũng sinh ra đồng tình.
Mặc dù cô biết Kỷ Thừa Hoài hiện tại cường đại đến không cần bất cứ kẻ nào đồng tình, nhưng vẫn nhịn không được.
Kỷ Thừa Hoài cảm giác được ấm áp bên trong tay của cô, trong lòng buông lỏng, lão Cố nói không sai, khổ nhục kế rất có tác dụng, đặc biệt là lấy thân thế bi thảm, chuẩn không sai.
Nhưng cũng nói lại, đây cũng không tính là sai, dù sao anh nói đều là sự thật.
Chỉ là anh không có yếu ớt như anh đã nói, hiện tại nhớ tới, đối với ông bà cũng không chán ghét như vậy.
Ai kêu anh là người Kỷ gia, ai kêu anh hưởng thụ vật chất điều kiện mà người thường không được.
Vậy thì cần phải gánh vác trách nhiệm trên vai, thế giới này ở một mức độ nào đó mà nói, vẫn là rất công bằng.
“Mạn Hề, anh biết ba mẹ em đối với em thế nào.” Kỷ Thừa Hoài ấp ủ trong chốc lát, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Nói trắng ra là có cha mẹ với không có cha mẹ cũng không khác nhau qua lớn, em chủ động phân rõ giới hạn với họ cũng tốt, anh muốn nói cho em chính là, về sau ăn tết sẽ chỉ có hai người chúng ta.”
Kỳ thật lựa chọn của cô đúng với lòng anh mong muốn.
Không có cha mẹ ràng buộc, trên thế giới này, người quan trọng của cô là anh.
Bọn họ có nhau là đủ rồi. Mặt khác, cái gọi là bạn bè chẳng qua là bạn chơi cùng, chẳng qua là dệt hoa trên gấm.
Muốn hoặc là không muốn, cũng không có gì khác nhau quá lớn.
Lộ Mạn Hề gật gật đầu, “Ừm, được.”
Dù sao cũng chỉ có một năm.
Chỉ là nghĩ đến người này một năm sau nằm liệt giữa đường, vì sao lại có một loại cảm giác phức tạp nói không nên lời đây.
Mặc dù cái anh gọi là bảo hộ với chiếu cố cô không thích, nhưng không thể phủ nhận chính là, ở mười tám tuổi đến về sau trong cuộc đời của cô, Kỷ Thừa Hoài, tên này nhất định phải lưu lại sắc thái vết tích dày đặc.
Kỷ Thừa Hoài cho rằng anh được một lời hứa hẹn.
Đương nhiên hôm nay anh mang Lộ Mạn Hề đến đây cũng có thâm ý, trước kia anh không có nghĩ hướng đến chuyện kết hôn, dù sao cô còn trẻ, anh đối với hôn nhân gia đình cũng không có ham muốn gì, chỉ là hiện tại không thể không để ở trong lòng.
Mạn Hề của anh muốn kết hôn, muốn một gia đình, anh cho cô có gì mà không được?
Nếu muốn kết hôn, tự nhiên là muốn qua một lần quá trình người Trung Quốc đều sẽ đi, đó chính là gặp gia trưởng.
Anh không cần bất cứ kẻ nào đồng ý, chẳng qua là đi theo quá trình một chút.
Lộ Mạn Hề kinh hãi trong ngắn ngủi xong, lại không thể tránh khỏi lâm vào trong khủng hoảng, Kỷ Thừa Hoài nói những lời này còn có những hành động hôm nay, rốt cuộc là có ý gì???
Thật sự là làm người ta nhìn không thấu, cô cũng không dám đoán, sợ buổi tối ngủ không yên.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước anh nói phải cho cô một giao đãi……
Lộ Mạn Hề nhịn không được ở trong gió lạnh run bần bật.
Cô thật sự không hy vọng xa vời với vị trí bà Kỷ, cũng không nghĩ tới muốn cùng thứ này kết hôn a!!!
Thứ này có phải lý giải sai rồi???
Lộ Mạn Hề đang trong sợ hãi giống như khi đứa trẻ hai trăm cân, Kỷ Thừa Hoài nắm tay cô tới rồi một chỗ đất trống, mộ viên Kỷ gia là đơn độc.
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng thâm tình: “Sau khi chết anh sẽ chôn ở chỗ này.”
Ngay sau đó, anh lại chỉ chỉ một bên khác, “Em sẽ chôn ở bên cạnh anh.”
Theo Kỷ Thừa Hoài, đây là cầu hôn.
Đời này của anh không có khả năng lại cùng người thứ hai làm ra bảo đảm như vậy.
Mà đối với nữ chính Lộ Mạn Hề mà nói, nghe xong lời này cô run đến dường như giống với cái sàng.