Khi nghe tới người mình để ý nhất nói với cô, tất cả những gì coi chuẩn bị đối phương đều rất thích, thích đến không được, hốc mắt Mục Phỉ đột nhiên đã ươn ướt.
Cô tùy ý Vưu Nhiên ôm lấy mặt mình, hai người cho nhau cái nhìn chăm chú, nhìn chăm chú lẫn nhau, ở giữa không khí ban đêm lãng mạn trong hoa viên.
"Thật vậy sao? Thật sự rất thích?" Đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ tỉ mỉ nhìn tiểu chó săn trước mắt này để cô phí thật nhiều tế bào não mới nghĩ ra được phương thức lãng mạn, lại lần nữa dò hỏi.
"Vưu Nhiên khi nào lừa gạt ngài nga ~"
Vưu Nhiên vui cười như vậy, với gương mặt Mục Phỉ lại trộm hôn một cái.
Mục Phỉ bị sợi tóc của Vưu Nhiên làm cho gương mặt ngứa ngứa, nhưng cô cũng không có đẩy tiểu gia hỏa ra, mà là thuận thế đem đối phương ôm vào.
Số lần đại nhân chủ động ôm nàng lại không nhiều lắm, Vưu Nhiên đương nhiên lập tức biến thành an an tĩnh tĩnh ôm lại Mục Phỉ.
"Đại nhân, ngài làm tất cả này đều là vì em nha." Cằm Vưu Nhiên dựa lên trên vai Mục Phỉ, sau đó mang theo chút ngữ khí thích ý cố ý hỏi.
Mục Phỉ biết đối phương là biết rõ cố hỏi, liền sờ loạn sợi tóc của Vưu Nhiên, phủ nhận nói, "Không phải."
"A!?" Vưu Nhiên lập tức không bình tĩnh ngẩng đầu, không hề dựa ở trong lòng ngực Mục Phỉ nữa, mặt nàng lập tức suy sụp xuống dưới, ngữ khí rất là khó hiểu, "Ngài, ngài không phải vì em a......?"
"Giận đến tiểu nói lắp cũng ra tới?" Mục Phỉ buồn cười mà nhìn khuôn mặt tức giận của Vưu Nhiên, hài hước nói.
"Ngài đừng ngắt lời, vậy vì ai." Vưu Nhiên lẩm bẩm miệng, trong lòng đã bắt đầu hụt hẫng.
"Tôi trừ bỏ vì một tiểu chó săn còn có thể vì ai, đối với bản thân không tự tin như vậy?" Mục Phỉ khoanh tay trước ngực, nhướng mi cười Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên biểu tình hơi quẫn, quả nhiên đại nhân đang xem nàng như con khỉ chơi.
"Làm gì không tự tin, em chỉ là, em chỉ là......" Quá thụ sủng kinh nhược.
Nàng xác thật không nghĩ tới Mục Phỉ có thể vì nàng làm ra tới chuyện không phải phong cách của đối phương như vậy.
Mục Phỉ nhanh trấn an tiểu gia hỏa, đem đối phương ôm vào trong lòng ngực mình, chính chính thanh, không chê cười tiểu chó săn.
"Tôi cũng rất khó tưởng tượng, toii có một ngày sẽ vì một người làm ra chuyện thẹn thùng như vậy, nội tâm thấp thỏm không yên lại sợ đối phương không thích, nhưng tôi nghĩ đến là vì em," Mục Phỉ vuốt mặt Vưu Nhiên, đầu ngón tay lạnh lẽo phác hoạ hình dáng khuôn mặt của Vưu Nhiên, vô cùng thâm tình tiếp tục nói
"Thì đều đáng giá, chỉ cần là vì em."
Vưu Nhiên điên cuồng chớp chớp mắt, nàng thật sự rất khó tin tưởng, Mục Phỉ đại nhân ngày thường lấy trầm mặc đối đãi vạn biến, thế nhưng có thể nói với nàng lời nói xuất phát từ nội tâm như vậy.
"Ngài là muốn khiến em cảm động khóc ra luôn sao......"
"Nước mắt của em giới hạn thấp vậy sao? Tiểu chó săn." Mục Phỉ hừ cười ra tiếng, ở giữa trán Vưu Nhiên thâm tình hôn một cái.
Vưu Nhiên sợ nước mắt mình rơi xuống làm Mục Phỉ đại nhân chê cười, nhưng nàng thật sự thực vui vẻ thật cảm động, "Với ngài, nước mắt em liền rất thấp."
Mục Phỉ nhìn nhìn đôi mắt Vưu Nhiên dần dần nhiễm sương mù, quả nhiên tiểu gia hỏa ở trước mặt cô, giới hạn của nước mắt rơi xác thật thấp, nhưng hôm nay chính là ngày đặc biệt, ngày Lễ Tình Nhân lãng mạn nhất của con người, cô lại không nghĩ làm Vưu Nhiên cảm động đến khóc thút thít, nếu thật sự muốn khóc thì......!
"Tôi chỉ đồng ý em ở dưới một cảnh tượng khóc, ở những lúc khác, tôi lại không muốn em khóc." Mục Phỉ vô cùng nghiêm túc nói cho Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức ửng đỏ.
"Tôi còn chưa nói, em liền tự mình đã biết?" Mục Phỉ cố ý trêu chọc tiểu chó săn ngây thơ lại không ngây thơ.
Vưu Nhiên ho khan một tiếng, so với năng lực ở phương diện kia, nàng một chút cũng không thua Mục Phỉ.
Nàng tự nhận là, chính mình tuổi trẻ khí thịnh, thân thể tốt, so với Mục Phỉ đại nhân lão nhân này gia thể lực khá hơn nhiều.
Cho nên, nàng cứng rắn nghẹn nước mắt cá sấu vừa có chút cảm động trở về, một bàn tay quyết đoán dùng sức ôm eo Mục Phỉ đại nhân thật chặt, ngón tay càng là buộc chặt chút.
"Đại nhân, cũng không biết rốt cuộc ai sẽ khóc đâu."
......!
Tóm lại, tối nay mọi người ở trang viên Thản Bố Lâm có thể ngủ một giấc hoàn mỹ, rốt cuộc Lễ Tình Nhân quá lãng mạn hai vị nữ sĩ cũng không có ở trang viên, mà là đem chiến hỏa dài chuyển dời đến thế giới giữa không trung hoa viên.
Nhưng là, rốt cuộc là ai làm ai khóc thút thít, này còn phải xem phản ứng của đương sự ngày hôm sau.
Một trận tiếng điện thoại chấn động rất nhỏ
Khiến nữ sĩ ngủ ở mép giường nháy mắt mở bừng mắt, nàng vì không ảnh hưởng giấc ngủ của nữ nhân tóc đen trong lòng ngực, nháy mắt đem điện thoại rớt trên thảm nhặt lên ấn tắt màn hình.
Quả nhiên, thanh âm rất nhỏ như vậy khiến cho đại nhân khó tính trong lòng ngực bất mãn, đối phương không vui mà hừ một tiếng, chống thân thể dựa vào chỗ tựa lưng, Vưu Nhiên lập tức vươn tay trấn an đối phương tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Vưu Nhiên dùng đầu ngón tay khảy tóc dài màu đen của Mục Phỉ đại nhân, đối phía sau cổ trắng bạch thậm chí khắp chỗ sau lưng, đều lạc đầy dấu vết yêu đêm qua nàng đối với Mục Phỉ đại nhân.
Trong lòng Vưu Nhiên có chút hơi xấu hổ, đêm qua nàng có chút không khống chế ở đất, hơi chút kiêu ngạo.
Cuối cùng thanh âm Mục Phỉ đại nhân đều tắt, bất quá, thanh âm đại nhân kêu trên giường thật sự quá dễ nghe, cho nên nàng có chút đùa dai mà hơi khi dễ đại nhân bên dưới......!
"Đại nhân, em yêu chị."
Vưu Nhiên lén lút đối với Mục Phỉ còn tại ngủ đông nói hết ái ngữ.
Vưu Nhiên buông xuống mí mắt, ôn nhu nhìn Mục Phỉ chăm chú, tưởng tượng đến trong bụng mình thế nhưng còn hoài mang tiểu sinh mệnh cùng Mục Phỉ đại nhân, nàng liền cảm thấy không thể tưởng tượng, tuy rằng hiện tại còn chưa có cảm nhận được hình thái, nhưng Vưu Nhiên vẫn là rất vui vẻ.
Rõ ràng tối hôm qua tiêu hao nhiều thể lực như vậy, nhưng nàng cư nhiên bị tin nhắn liền đánh thức.
Nàng suy nghĩ, Mục Phỉ đại nhân còn đang nghỉ ngơi, nếu không nàng lại bồi đại nhân ngủ một lát, ngủ nướng cũng tốt.
Vì thế Vưu Nhiên quyết định lại lần nữa nằm vào ổ chăn, cùng đại nhân cộng gối, không thể không nói, giường uyên ương của khách sạn này thật đúng là thoải mái.
Chỉ là khi nàng vừa muốn tìm tư thế cùng đại nhân dán chặt thành một ngủ, điện thoại Mục Phỉ đại nhân lại có tin nhắn.
Vưu Nhiên lập tức vươn cánh tay, nhíu mày mà đưa tay lấy điện thoại lại đây, dự tình thay đại nhân tắt đi điện thoại.
"Lúc này mới mấy giờ a, nhiều tin nhắn như vậy, là ai bám riết không tha......"
Vưu Nhiên phi thường bất mãn mà nói thầm, nàng mơ mơ màng màng lấy điện thoại cầm lại, chuẩn bị mạnh mẽ tắt máy, nhưng khi nàng nhìn đến màn hình, nháy mắt không bình tĩnh.
Tuy rằng nàng biết như vậy là không đúng, hơn nữa nàng chưa từng có xem qua tin nhắn riêng của Mục Phỉ đại nhân, bất luận là tin nhắn gì nàng cũng không xem qua, chính là nàng liền như vậy bị bắt nhìn mấy tin ngắn hiện trên màn hình.
Là tin nhắn của một người:
Mục Phỉ, đã lâu không gặp, kỳ thật tối hôm qua ta liền muốn liên hệ ngươi, bởi vì ta thấy ngươi, vẫn là giống như trước đây.
Vị trí gửi: Khách sạn lớn Không trung hoa viên
Ngươi có thời gian không? Ta muốn mời ngươi cùng nhau ăn một bữa cơm, có thể chứ?
Tay Vưu Nhiên nắm điện thoại kẽo kẹt rung động, tuy dãy số xa lại này không có lưu tên, nhưng thực hiển nhiên, dãy số xa lạ này nữ nhân này đối với đại nhân của nàng tâm tư cũng không phải chỉ là ăn cơm đơn giản như vậy.
Vưu Nhiên cúi đầu nhìn Mục Phỉ đại nhân hiện tại còn ngủ say một cái, sau đó lạnh băng mà nhìn màn hình đang chờ bên đây trả lời.
Cuối cùng, nàng chậm rãi ấn xuống mấy chữ.
Được, đợi lát nữa gặp.
Quả nhiên, người bên đầu kia lập tức nhắn trả lời nàng: Quán cà phê lầu hai Khách sạn lớn Không trung hoa viên
Vưu Nhiên nháy mắt xốc đệm chăn lên, ngăn chặn nội tâm thoán lên hôi hổi tức giận.
Nàng thậm chí rất là bực bội mà nhéo mặt Mục Phỉ một chút, thừa dịp đối phương sắp tỉnh hết sức mới buông tay.
"Em sẽ đem đào hoa của ngài đều chặt rửa sạch sạch sẽ."
Nàng đối với gương nhanh chóng chải vuốt trang điểm, thoa màu son môi nữ vương, thời điểm trước khi đi, còn đem kính râm của Mục Phỉ mang ở trên mũi.
Nàng lại muốn nhìn xem là gà rừng muốn cướp đại nhân của nàng..