Hơn sáu giờ chiều, một chiếc xe Benz màu xanh lá cây đi vào ga ra ô tô ở tầng hầm khu chung cư. Việc chiếc xe đó là của Kudo Kuniaki đã được xác nhận từ khi Kudo đến công ty vào buổi trưa. Từ một quán giải khát đối diện với chung cư, Kusanagi chuẩn bị trả tiền cho hai cốc cà phê rồi đứng dậy. cốc cà phê thứ hai anh chỉ mới nhấp một ngụm.
Anh chạy qua đường rồi lách vào gara. Khu chung cư có lối vào ở cả tầng một và tầng hầm. cả hai đều có chế độ khóa tự động. người sử dụng gara chắc chắn sẽ đi bằng cửa ở dưới tầng hầm. Kusanagi muốn chặn được Kudo trước khi anh ta vào nhà. Nếu anh gọi điện đàm ở bên dưới rồi mới lên nhà thì Kudo sẽ có thời gian để chuẩn bị.
Thật may là có vẻ Kusanagi đến được cửa vào trước Kudo. Lúc anh đặt tay lên tường để lấy lại nhịp thở thì Kudo xuất hiện trong bộ áo vest và cặp hồ sơ trên tay.
Kudo rút chìa khóa, định cắm vào ổ tự động thì Kusanagi từ đằng sau lên tiếng:”Anh là Kudo?”.
Kudo duỗi thẳng lưng như thể bị giật mình, rút chiếc chìa khóa đang cắm dở. Anh quay lại nhìn Kusanagi, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
- Vâng…- Mắt anh nhanh chóng nhìn khắp người Kusanagi.
Kusanagi giơ he hé chiếc thẻ cảnh sát đằng sau lớp áo khoác.
- Xin lỗi anh vì đến đường đột thế này, tôi là người bên cảnh sát. Đề nghị anh hợp tác với chúng tôi một chút được không?
- Cảnh sát? Anh là điều tra viên à? – Kudo hạ giọng nhìn Kusanagi với cặp mắt dò xét.
Kusanagi gật đầu.
- Vâng. Tôi muốn nói chuyện với anh một chút về việc của chị Hanaoka Yasuko.
Kusanagi chú ý xem phản ứng của Kudo thế nào khi nghe thấy tên của Yasuko. Nếu anh ta ngạc nhiên hay tỏ vẻ bất ngờ thì sẽ rất đáng nghi vì Kudao đã biết về vụ án. Tuy nhiên, Kudo nhăn mặt rồi gật đầu như thể đã hiểu ra sự việc.
- Vâng. Anh lên phòng tôi nhé. Hay ra quán nước hoặc đâu đó?
- Nếu được thì xin phép lên phòng anh.
- Không sao, phòng tôi chỉ hơi bừa bộn chút thôi. – Nói xong, Kudo lại tra khóa vào ổ.
Kudo nói là phòng bừa bộn nhưng phòng anh trông tan hoang thì đúng hơn. Không biết có phải mọi thứ anh cất hết vào tủ hay không mà hầu như chẳng có đồ đạc gì trong phòng. Bộ sofa cũng chỉ có hai chiếc ghế, một cho một người ngồi và một cho hai người ngồi. Kusanagi được mời ngồi vào chiếc ghế đôi.
- Anh uống trà hay uống gì? – Kudo hỏi mà vẫn không cởi áo vest.
- Không, không đâu. Tôi về ngay ấy mà.
- Thế à? – Nói vậy nhưng Kudo vẫn vào bếp mang ra một bình trà Ô long và hai cái cốc.
- Xin lỗi anh, gia đình anh đâu ạ? – Kusanagi hỏi.
- Vợ tôi mất năm ngoái. Tôi có một con trai nhưng vì hoàn cảnh nên tôi gửi về cho bố mẹ tôi chăm sóc. – Kudo trả lời bằng một giọng đều đều.
- Vậy sao? Thế bây giờ anh sống một mình à?
- Vâng. – Kudo mỉm cười, rót trà vào hai chiếc cốc. Anh đặt một cốc trước mặt Kusanagi. – Anh đến hỏi về chuyện của Togashi à?
Kusanagi rút lại bàn tay đang định cầm lấy cốc trà. Nếu như anh ta bắt đầu trước thì không cần mất thời gian nữa.
- Vâng, tôi tới về vụ chồng cũ của chị Hanaoka Yasuko bị giết.
- Cô ấy không liên quan gì đâu.
- Vậy sao?
- Thì họ đã chia tay nhau rồi. Giờ chẳng còn liên hệ gì. Cô ấy chẳng có lý do gì để giết anh ta cả.
- Vâng, về cơ bản thì chúng tôi cũng nghĩ thế.
- Nghĩa là sao?
- Trên đời này có rất nhiều kiểu vợ chồng. Nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng lý thuyết mang tính hình thức như vậy. Vì đã chia tay nên từ mai không liên quan gì, không can thiệp đến nhau, trở lại thành người dưng. Nếu chỉ thế thôi thì sẽ không có những vụ việc như đeo bám người cũ. Nhưng thực tế thì không thế. Đầy rẫy những vụ mà một đằng thì muốn cắt đứt nhưng đằng kia nhất định không chịu. Ngay cả khi họ đã nộp giấy ly hôn.
- Cô ấy bảo suốt bao lâu rồi chẳng gặp Togashi. – Mắt Kudo bắt đầu có dấu hiệu phản đối.
- Anh đã nói chuyện với chị Hanaoka về vụ án?
- Vâng. Thì tôi lo lắng cho cô ấy nên mới tới gặp.
“Trùng khớp với lời khai của Hanaoka Yasuko.” Kusanagi nghĩ.
- Tóm lại, anh rất quan tâm đến chị Hanaoka? Từ trước khi vụ án xảy ra?
Kudo nhíu mày khó chịu trước câu nói của Kusanagi.
- Tôi không hiểu ý anh nói “quan tâm” là sao. Anh đã đến tận đây chứng tỏ anh biết về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy? Tôi là khách quen của quán cô ấy làm trước đây. Tôi cũng từng gặp chồng cô ấy, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Lúc đó tôi được biết anh ta tên là Togashi. Khi vụ án đó xảy ra, người ta đăng cả ảnh của Togashi. Tôi lo lắng nên mới tới thăm cô ấy.
- Tôi có nghe nói anh là khách hàng quen của Yasuko. Nhưng nếu chỉ có vậy mà tới thăm cô ấy vì lo lắng sao? Anh là giám đốc? Thế thì phải bận rộn lắm chứ! – Kusanagi cố tình làm giọng giễu cợt. Do tính chất công việc, anh thường xuyên phải sử dụng giọng điệu như vậy. Mặc dù vốn dĩ anh không hề thích kiểu nói đó.
Thủ thuật của Kusanagi có vẻ phát huy hiệu quả. Kudo khó chịu ra mặt.
- Anh đến đây để hỏi chuyện về chuyện của Hanaoka Yasuko nhưng lại hỏi toàn những chuyện liên quan đến tôi. Anh nghi ngờ gì tôi à?
Kusanagi mỉm cười, xua tay ra trước mặt.
- Không phải vậy. Xin lỗi nếu làm anh phật ý. Chỉ là hiện giờ có vẻ anh đặc biệt thân thiết với chị Hanaoka nên tôi muốn hỏi anh một vài câu thôi.
Kusanagi nói với giọng rất hòa nhã nhưng không vì thế mà ánh mắt tức giận của Kudo giảm đi. Kudo thở dài rồi gật đầu.
- Tôi hiểu rồi. Cứ bị hỏi dò chẳng dễ chịu chút nào nên tôi sẽ nói rõ luôn. Tôi có tình cảm với cô ấy. Đó là tình yêu. Vì vậy khi biết vụ việc, tôi nghĩ đó chính là cơ hội cho mình nên đã tới gặp cô ấy. Thế nào? Tôi nói vậy anh có hiểu không?
Kusanagi cười gượng. Đó không phải diễn kịch hay thủ thuật gì.
- Anh không cần phải tức giận như thế đâu.
- Thì anh chả muốn nghe tôi nói vậy còn gì.
- Chúng tôi chỉ muốn xem xét lại các mối quan hệ của chị Hanaoka Yasuko thôi.
- Tôi không hiểu. Tại sao cảnh sát lại nghi ngờ cô ấy…- Kudo tỏ vẻ khó hiểu.
- Togashi có tìm gặp Yasuko ngay trước khi bị giết. Có khả năng người cuối cùng anh ta gặp là Yasuko. – Kusanagi cho rằng có thể nói với Kudo chuyện này.
- Vì thế anh cho rằng cô ấy giết Togashi? Cảnh sát bao giờ cũng suy nghĩ đơn giản nhỉ. – Kudo thở mạnh ra đằng mũi, nhún vai.
- Xin lỗi đã làm anh thất vọng. Tất nhiên không phải chúng tôi chỉ nghi ngờ mỗi chị Hanaoka. Chỉ là hiện tại chúng tôi không thể loại cô ấy ra khỏi những người bị tình nghi. Cho dù không phải là cô ấy thì cũng có khả năng những người xung quanh cô ấy sẽ là đầu mối.
- Xung quanh cô ấy? – Kudo nhíu mày rồi bắt đầu gật đầu như thể đã hiểu ra điều gì. – À, thì ra là thế!
- Anh bảo sao cơ?
- Anh cho rằng cô ấy đã nhờ ai đó giết chồng cũ của mình? Thế nên anh mới đến chỗ tôi? Tôi là ứng cử viên số một cho kẻ giết người?
- Chúng tôi không hề cho là như vậy nhưng… - Kusanagi cố tình bỏ lửng câu nói. Nếu như Kudo nhận ra được điều gì thì anh muốn nghe điều đó trước.
- Nếu vậy thì không chỉ riêng tôi mà anh còn phải đi tìm hiểu người khác nữa đấy. Có rất nhiều khách hàng đã phải lòng cô ấy. Cô ấy đẹp đến thế cơ mà. Không chỉ riêng hồi còn làm tiếp viên đâu. Theo như lời của vợ chồng Yonezawa thì có cả khách hàng đến mua cơm hộp chỉ vì muốn gặp cô ấy thôi đấy. Anh cứ thử đi gặp tất cả bọn họ mà xem.
- Nếu biết tên và địa chỉ, đương nhiên là chúng tôi sẽ đi gặp. Anh có biết ai không?
- Tôi không biết. Thật tiếc là tôi không phải là người mách lẻo như vậy. – Kudo xua tay. – Nhưng giả sử anh có đi hỏi tất cả bọn họ thì cũng chỉ phí công thôi. Cô ấy không phải là người nhờ người khác làm việc đó. Cô ấy không độc ác và cũng không ngu ngốc như vậy. Cho anh biết là có được người mình yêu nhờ thì tôi cũng không ngốc đến mức lại đi giết người đâu. Anh tên là Kusanagi nhỉ. Xin lỗi anh đã cất công đến tận đây mà chẳng thu thập được gì. – Kudo nói ra một tràng rồi đứng dậy như thể bảo với Kusanagi là anh hãy về đi.
Kusanagi đứng dậy nhưng tay anh vẫn cầm sổ ghi chép.
- Ngày mồng mười tháng Ba, anh đến công ty như mọi khi đúng không?
Kudo tròn xoe mắt như thể bị công kích đúng vào điểm yếu. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt anh chuyển sang tức giận.
- Anh hỏi về chứng cứ ngoại phạm à?
- Vâng, đúng vậy.
Kusanagi nghĩ rằng không cần phải úp mở gì nữa. Dù sao Kudo cũng đang tức giận rồi.
- Đợi tôi chút. – Kudo rút trong cặp ra một quyển sổ tay khá dày. Anh vừa lật nhanh các trang vừa thở dài. – Tôi chẳng ghi gì cả nên có lẽ hôm đó cũng như mọi khi thôi. Tôi nghĩ là tôi rời khỏi công ty lúc khoảng sáu giờ. Nếu không tin, anh đi mà hỏi nhân viên của tôi.
- Sau khi rời khỏi công ty anh làm gì?
- Thì tôi chẳng ghi gì cả nên chắc cũng giống như mọi khi thôi. Tôi về nhà, ăn tạm cái gì đó rồi đi ngủ. Tôi sống một mình nên chẳng có ai làm chứng cả.
- Anh thử nhớ thêm một chút nữa được không? Bản thân tôi cũng muốn giảm bớt danh sách những người bị tình nghi.
Kudo tỏ vẻ mệt mỏi ra mặt. Anh lại nhìn vào cuốn sổ tay.
- A, ngày mồng mười à? Ngày hôm đó à…- Anh lầm bầm như nói một mình.
- Anh nhớ ra được chuyện gì à?
- Hôm đó tôi tới chỗ khách hàng. Tôi đi lúc chiều… Đúng rồi, họ mời tôi đi ăn thịt gà nướng.
- Anh có nhớ thời gian không?
- Tôi không nhớ chính xác. Hình như là bọn tôi uống đến khoảng chín giờ. Sau đó tôi về nhà ngay. Tôi đi với người này. – Kudo rút ra một tấm danh thiếp kẹp trong sổ tay. Có vẻ như là người của một văn phòng thiết kế.
- Được rồi, cảm ơn anh. – Kusanagi cúi chào và đi ra cửa.
Kusanagi đang xỏ giày thì Kudo gọi với theo:
- Này anh điều tra viên, bọn anh định theo dõi cô ấy đến bao giờ?
Kusanagi quay lại không nói gì. Kudo vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt thù địch.
- Bọn anh theo dõi thì mới thấy tôi đi cùng cô ấy còn gì. Và rồi đi theo tôi thế này.
Kusanagi gãi đầu: “Vậy anh biết cả rồi.”
- Nói cho tôi biết đi. Bọn anh định đi theo cô ấy đến bao giờ?
Kusanagi thở dài. Anh thôi không định mỉm cười mà nhìn thẳng vào Kudo.
- Tất nhiên là đến khi nào không cần thiết nữa.
Kudo có vẻ như muốn nói tiếp điều gì đó nhưng Kusanagi đã quay lưng lại. Anh mở cửa và nói: “Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Sau khi ra khỏi khu chung cư, Kusanagi vẫy một chiếc taxi:
- Cho tôi đến Đại học Teito.
Sau khi lái xe đáp lại và cho xe chuyển bánh, Kusanagi mở sổ tay ra. Anh xem lại những ghi chép của mình và ngẫm lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Kudo. Cần phải kiểm tra lại chứng cưa ngoại phạm của Kudo. Nhưng bản than anh đã có kết luận. Người đàn ông này không dính dáng gì cả. Anh ta nói thật. Ngoài ra, anh ta yêu Yasuko thật long. Đúng như anh ta nói, khả năng có người muốn giúp Hanaoka Yasuko là rất nhiều.
Cổng chính trường Đại học Teito đã đóng. Bên trong trường không tối lắm vì vài chỗ vẫn còn sáng đèn, không khí trường đại học vào buổi tối có vẻ rất huyền bí.
Kusanagi vào trường bằng lối cửa nhỏ. Sau khi thông báo với nhân viên bảo vệ mục đích đến trường, anh đi sâu vào bên trong. Anh nói với nhân viên bảo vệ là tới gặp phó giáo sư Yugawa ở phòng nghiên cứu số khoa Vật lý nhưng thực ra anh không hẹn trước.
Hành lang bên trong trường rất yên ắng. Nhờ ánh đèn hắt ra qua các khe cửa nên có thể biết rằng trong các phòng vẫn có người. Chắc hẳn đang có vài nhà nghiên cứu hoặc sinh viên lặng lẽ cắm cúi với việc nghiên cứu của mình. Trước đây Kusanagi từng nghe Yugawa nói rằng anh thường xuyên ở lại trường buổi tối.
Việc đến gặp Yugawa được Kusanagi quyết định từ trước khi đến gặp Kudo. Lý do là vì đằng nào từ nhà Kudo cũng tiện đường tới chỗ Yugawa, nhưng có một lý do nữa là vì anh muốn xác minh lại một điều.
Tại sao Yugawa lại xuất hiện ở quán Mỹ Nhân? Yugawa đến cùng người bạn đồng môn là thầy giáo dạy toán, nhưng Yugawa có chuyện gì với anh thầy giáo đó? Nếu như Yugawa phát hiện được điều gì về vụ án thì sao lại không nói với Kusanagi? Hay là việc ghé qua quán Mỹ Nhân chẳng có gì đặc biệt ngoài việc là Yugawa muốn tô màu thêm cho câu chuyện ngày xưa với người bạn cũ?
Tuy vậy, Kusanagi không cho rằng Yugawa lại cất công tới nơi làm việc của người đang bị tình nghi trong một vụ án chưa được giải quyết mà không có mục đích gì. Từ trước đến nay, nếu không có gì nghiêm trọng, Yugawa sẽ cố gắng không can thiệp vào những vụ án Kusanagi đảm nhiệm. Không phải là vì Yugawa tránh không muốn gặp rắc rối vì anh tôn trọng lập trường của Kusanagi.
Trước cửa phòng nghiên cứu số có treo tấm bảng ghi rõ những người trong phòng nghiên cứu hiện đang ở đâu. Tấm bảng có tên của sinh viên, sinh viên cao học theo học giờ của Yugawa và cả tên Yugawa. Tấm bảng ghi Yugawa đang “đi ra ngoài”. Kusanagi tặc lưỡi. Anh nghĩ chắc Yugawa đi ra ngoài rồi về thẳng nhà luôn.
Tuy nhiên anh vẫn thử gõ cửa. Theo như tấm bảng thì vẫn còn hai sinh viên cao học ở trong phòng.
Một giọng trầm đáp lại “Mời vào” nên Kusanagi mở cửa. Một thanh niên đeo kính mặc quần áo thí nghiệm đi ra từ góc phòng nghiên cứu quen thuộc. Cậu sinh viên cao học này Kusanagi đã nhìn thấy vài lần.
- Thầy Yugawa về rồi à?
Cậu sinh viên bối rối trước câu hỏi của Kusanagi.
- Vâng, vừa mới về xong ạ. Em có số điện thoại của thầy ấy đây.
- À, tôi cũng biết, không sao đâu. Cũng không có gì quan trọng, tôi chỉ ghé qua đây thôi.
- À, vâng. – Cậu sinh viên dịu mặt lại. Chắc chắn Yugawa đã kể cho cậu ta biết chuyện có người điều tra viên tên là Kusanagi thỉnh thoảng hay đến buôn chuyện.
- Tôi cứ nghĩ là thầy Yugawa sẽ ở lại phòng nghiên cứu đến khuya.
- Thường là như vậy nhưng hai, ba ngày gần đây thầy về sớm. Hôm nay thấy nói hình như phải ghé qua đâu đó thì phải.
- Thế à? Ghé đâu cơ? – Kusanagi hỏi. Hay là lại tới chỗ thầy giáo dạy toán đó? Kusanagi nghĩ.
Nhưng nơi cậu sinh viên nói ra lại không phải là nơi Kusanagi đã đoán.
- Em không biết rõ nhưng hình như là Shinozaki.
- Shinozaki?
- Vâng, em nghe thấy vậy. Thầy có hỏi là đường nào đến Shinozaki nhanh nhất.
- Anh ấy không nói là đến đó làm gì à?
- Em có hỏi là thầy đến đó làm gì nhưng thầy chỉ bảo có chút việc thôi.
- Thế à.
Kusanagi chào cậu sinh viên rồi ra về, lòng tràn ngập cảm giác bất an Yugawa đến ga Shinozaki để làm gì? Chẳng cần nói, cũng biết đó là ga gần hiện trường vụ án lần này nhất.
Sau khi ra khỏi trường đại học, Kusanagi lấy điện thoại di động ra. Nhưng khi mở đến số điện thoại của Yugawa, anh lại thôi. Giờ hỏi chuyện Yugawa không phải là cách hay. Nếu Yugawa muốn tham gia điều tra mà không bàn bạc gì với Kusanagi thì chắc chắn là có lý do.
Nhưng anh cũng nghĩ: “Mình cứ tìm hiểu theo cách của riêng mình chắc cũng không vấn đề gì.”
Ishigami ngừng chấm bài thi, thở dài. Hầu hết toàn điểm thấp. Kỳ thi này vốn định cho học sinh qua hết nên anh đã ra đề dễ hơn rất nhiều so với đề thi cuối kỳ. Vậy mà hầu như chẳng có bài nào giải đúng. Có thể thấy học sinh biết trước dù điểm thế nào đi nữa thì vẫn sẽ được nhà trường cho lên lớp nên chúng chẳng chịu chuẩn bị gì. Trên thực tế, không có chuyện lưu ban. Dù không đạt điểm đỗ thì cuối cùng nhà trường vẫn có đủ lý do không để học sinh lưu ban.
“Nếu thế thì ngay từ đầu cần gì phải đặt điểm toán làm điều kiện để lên lớp.” Ishigami nghĩ. “Chỉ một số rất ít người thực sự hiểu toán học. Bắt tất cả học sinh phải nhớ những cách giải các bài toán ở trình độ thấp như toán cấp III cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có lẽ chỉ cần dạy cho học sinh biết rằng trên thế giới này có một môn học rất khó là môn toán thôi là đủ.”
Chấm bài xong, anh nhìn đồng hồ. Bây giờ là tám giờ tối. Sau khi kiểm tra xem cửa phòng tập Judo đã khóa chưa, anh mới về. Vừa ra khỏi cổng, đang đứng đợi ở gần đèn giao thông thì một người đàn ông tiến lại gần.
- Giờ anh mới về à? – Người đàn ông nở nụ cười thân thiện. – Thấy anh không có ở nhà nên tôi nghĩ là anh ở trường.
Đó là một gương mặt anh từng gặp. Điều tra viên của sở cảnh sát.
- Anh là…
- Có thể anh không còn nhớ tôi.
Ishigami gật đầu, người đàn ông đã định cho tay vào bên trong áo khoác rồi lại thôi.
- Anh là Kusanagi? Tôi vẫn nhớ.
Đèn đã chuyển sang màu xanh, Ishigami bước tiếp. Kusanagi cũng theo sau.
“Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?” Vừa đi Ishigami vừa nghĩ. “Việc này có liên quan tới chuyện Yugawa đến dây hai hôm trước không? Yugawa có nói anh ta muốn nhờ hợp tác điều tra nhưng mình đã từ chối rồi cơ mà.”
- Anh biết Yugawa Manabu nhỉ? – Kusanagi mào chuyện.
- Tôi biết. Yugawa nghe anh kể nên đã đến gặp tôi.
- Có vẻ là như vậy. Khi biết anh từng học khoa tự nhiên ở trường Đại học Teito, tôi đã kể với Yugawa. Xin lỗi nếu như tôi nhiều chuyện.
- Không, tôi cũng rất vui vì được gặp lại Yugawa.
- Anh đã nói những chuyện gì với anh ấy?
- À, chủ yếu là chuyện ngày xưa thôi. Lần đầu thì chủ yếu là thế.
- Lần đầu? – Kusanagi tỏ vẻ khó hiểu. – Anh gặp Yugawa mấy lần à?
- Hai lần. Lần thứ hai Yugawa bảo là vì anh nhờ.
- Tôi ư? – Kusanagi chớp chớp mắt. – Anh ấy đã nói gì với anh?
- Yugawa bảo anh muốn anh ấy đến thăm dò xem có nhờ tôi hợp tác điều tra được không.
- Sao cơ? Hợp tác điều tra à? – Kusanagi vừa đi vừa gãi đầu.
Ishigami nhận ra ngay thái độ lạ lùng của Kusanagi. Anh chàng điều tra viên này có vẻ đang bối rối. Có lẽ anh ta không biết về chuyện của Yugawa.
Kusanagi nhăn nhó:
- Tôi nói nhiều chuyện với Yugawa lắm nên cũng không biết là vụ nào? Anh ấy nói là hợp tác điều tra vụ án nào cơ?
Ishigami nghĩ về câu hỏi của tay điều tra viên. Anh ngập ngừng khi định nói ra tên của Hanaoka Yasuko. Tuy nhiên, bây giờ cũng không thể giả vờ là không biết được. Thế nào Kusanagi chẳng hỏi lại Yugawa.
- Nhờ tôi theo dõi Hanaoka Yasuko. – Ishigami nói.
Kusanagi mở to mắt ngạc nhiên.
- À… ra vậy. Tôi hiểu rồi. Đúng là tôi có nói thế với Yugawa, ý tôi là không biết nhờ anh có được không. Anh ấy hiểu ý nhanh quá nên đã đến nói chuyện ngay với anh. Thì ra là vậy.
Điều tra viên Kusanagi dường như đang vội chống chế. Nếu thế thì Yugawa đến đề nghị mình làm việc đó hoàn toàn là do ý của Yugawa. Mục đích của Yugawa là gì? Ishigami dừng lại, quay sang nhìn Kusanagi.
- Hôm nay anh cất công đến đây để hỏi về việc đó à?
- Không phải. Chuyện đó là bước đệm thôi. Hôm nay tôi có việc khác. – Kusanagi rút từ trong túi áo khoác ra một tấm ảnh. – Anh đã nhìn thấy người này bao giờ chưa? Đây là ảnh tôi chụp trộm nên không được rõ lắm.
Nhìn bức ảnh, Ishigami bỗng thấy tim đập nhanh trong vài giây. Người trong bức ảnh chính là người mà hiện tại đang làm anh bận tâm. Anh không biết tên. Cũng không biết gì về anh ta. Điều anh biết duy nhất là người đó hiện đang có quan hệ than thiết với Yasuko.
- Thế nào ạ? – Kusanagi hỏi lại.
“Nên trả lời thế nào đây.” Ishigami nghĩ. Trả lời là “Không biết” là xong. Nhưng nếu thế thì mình sẽ không thu được thông tin gì về người đàn ông này.
- Hình như tôi nhìn thấy rồi. – Ishigami trả lời thận trọng. – Anh ta là ai?
- Anh có thể nhớ lại hộ tôi xem là đã nhìn thấy ở đâu không?
- Hàng ngày tôi gặp rất nhiều người. Nếu anh cho tôi biết tên hoặc nghề nghiệp thì chắc tôi sẽ dễ nhớ ra hơn.
- Anh ta tên là Kudo, hiện đang điều hành một công ty in ấn.
- Kudo à?
- Vâng. Kudo.
“Anh ta tên là Kudo.” Ishigami nhìn vào bức ảnh. “Tại sao tay điều tra viên này lại điều tra về anh ta? Đương nhiên là điều đó có liên quan đến Hanaoka Yasuko rồi. Nghĩa là tay điều tra viên này đang nghĩ rằng giữa Hanaoka Yasuko và Kudo có mối quan hệ đặc biệt.”
- Anh có nhớ được gì không ạ?
- Tôi chỉ có cảm giác là đã nhìn thấy anh ta thôi. – Ishigami lắc đầu. – Tôi không thể nhớ ra được. Có lẽ tôi nhầm với ai đó cũng nên.
- Vậy à? – Kusanagi cất tấm ảnh vào túi, vẻ mặt trông rất đáng tiếc. Anh rút ra tấm danh thiếp. – Nếu anh nhớ ra điều gì, xin vui long thong báo với tôi.
- Tôi hiểu rồi. Người này có liên quan gì đó đến vụ án à?
- Giờ thì chưa thể nói gì được. Chúng tôi vẫn đang điều tra.
- Anh ta có quan hệ với Hanaoka?
- Vâng, cũng có chút quan hệ. – Kusanagi lảng tránh. Có vẻ như Kusanagi không muốn tiết lộ thông tin. – À, hôm nọ anh cùng Yugawa đến quán Mỹ Nhân nhỉ?
Ishigami nhìn mặt tay điều tra viên. Đây là câu hỏi hoàn toàn bất ngờ nê anh không trả lời ngay.
- Hôm kia tình cờ tôi có trông thấy. Lúc đó tôi đang làm việc nên không gọi được.
“Chắc hẳn anh ta đã theo dõi quán Mỹ Nhân.” Ishigami đoán.
- Yugawa bảo muốn mua cơm hộp nên tôi đã dẫn đến.
- Tại sao anh lại dẫn anh ấy đến quán Mỹ Nhân? Nếu là cơm hộp thì ngay cửa hàng tiện lợi cũng có.
- À, điều đó thì anh đi mà hỏi Yugawa. Anh ta bảo tôi dẫn đến thì tôi dẫn thôi.
- Anh Yugawa có nói gì về Hanaoka và vụ án không?
- Thì anh nhờ anh ta đến hỏi tôi xem có hợp tác điều tra không mà.
Kusanagi lắc đầu.
- Ngoài chuyện đó ra. Có thể Yugawa có kể cho anh nghe rồi, Yugawa thường hco tôi những lời khuyên rất hữu ích. Anh ấy là một nhà vật lý thiên tài, nhưng khả năng điều tra của anh ấy cũng rất giỏi. Không biết là anh ấy có nói ra điều gì kiểu suy luận với anh không.
Ishigami cảm thấy hơi khó hiểu trước câu hỏi của Kusanagi. Nếu thường xuyên gặp gỡ thì chắc chắn Yugawa và tay điều tra viên này phải trao đổi thông tin rồi. Sao tay điều tra viên này lại hỏi mình điều này.
- Anh ấy chẳng nói gì cả. – Ishigami chỉ có thể trả lời như vậy.
- Thế à? Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì làm phiền anh.
Kusanagi cúi đầu chào rồi quay về hướng anh đã tới. Nhìn theo dáng của Kusanagi, Ishigami bỗng thấy dấy lên cảm giác lo lắng khó tả.
Cảm giác đó rất giống khi một biểu thức mình tin chắc là hoàn hảo bỗng dần dần bị xáo trộn bởi một con số bất ngờ mà mình không biết.