Grainna bám theo sau họ khi cả hai rời khỏi vũ phòng. Mụ quan sát Duncan kéo Tara vào phòng. Cặp mắt mụ lóe lên tia cuồng nộ và căm thù.
Kiên nhẫn đứng trong bóng tối đợi đến khi tâm trí đối phương trống trơn. Mụ mở hai lòng bàn tay ra, nhắm nghiền mắt cố đi vào đầu mỗi người.
Đầu Duncan đầy những hình thân mật hơn với Tara. Grainna có thể cảm nhận được Duncan ham muốn cô gái này đến mức nào, cảm thấy nơi anh niềm hân hoan trở thành người đầu tiên của cô.
Trong tâm trí Tara, niềm đam mê và lòng tin dẫn dắt cô hành động, theo cùng đó là sự gắn bó sâu sắc hơn nữa với người đàn ông ấy. Quyết tâm gìn giữ trinh tiết giờ đây đã vơi đi gần hết.
Grainna nhìn sâu hơn những ký ức của Tara để dò ra nguyên do khiến cô cho đến bây giờ chưa lần nào gần gũi với đàn ông.
Trong làn sương lờ mờ, Grainna trông thấy một phụ nữ, à không – một cô gái, độc thân và than khóc bên một đứa bé sơ sinh nằm trong một cái cũi xộc xệch. Cô gái hao hao giống Tara, chắc là chị cô. Nhưng cho dù là ai đi nữa thì hẳn cuộc đời của cô ta có ảnh hưởng lớn đến Tara. Vì bị ảnh hưởng quá nhiều như vậy nên lâu nay cô vẫn khước từ đàn ông.
Grainna nhắm mắt chặt hơn, cố đi vào tận ngóc ngách tâm trí Tara.
Lúc này khó mà dập tắt niềm khát khao đang trào dâng nơi Tara và cần phải tốn nhiều sức lực mới mong khống chế được suy nghĩ của cô. Grainna cảm thấy cơ thể mụ yếu dần đi vì gắng sức. Nhưng mụ nhất định hi sinh sinh lực vì nếu không như vậy kế hoạch của mụ có nguy cơ phá sản.
Có tiếng ồn phía sau, Duncan dứt môi ra, tìm kiếm nơi kín đáo hơn. Anh dắt cô đến một chỗ tránh được mọi cặp mắt tò mò từ những người trong khu trại. Cuối cùng, chỉ còn lại hai người bên bìa rừng, anh ôm cô vào lòng trở lại.
Anh biết rõ mục tiêu cần đạt và lần đầu tiên anh cảm thấy ý đồ của mình thật bẩn thỉu. Vì sự an toàn của cô, anh cần thực hiện điều đó, anh tự nhủ, biện hộ cho hành động chẳng hay ho gì. Đôi môi cô đầy khiêu khích cứ nhẩn nha bỡn cợt, Chúa ơi, đôi môi ấy mới ngọt ngào làm sao. Chưa bao giờ anh muốn một người đàn bà nhiều hơn thế, dù là có toan tính hay không.
Cô đưa tay mân mê tấm lưng vạm vỡ, ban đầu còn ngập ngừng e dè, nhưng rồi chốc sau lại bấu chặt lấy anh đến nỗi những móng tay đâm sâu vào lần áo, bản thân trở nên cuống cuồng khi anh rên lên trong niềm khoái lạc ào đến nhờ cô.
Tara cảm thấy tay anh lần tới ngực mình, lần này cô không ngăn lại. Với những kiềm nén bao lâu nay, cô biết giây phút anh đưa tay vào bên trong lớp áo chính là lúc cô sẽ không thể nào cưỡng lại được nữa. Cảm thấy hai đầu nhũ hoa trương lên nhức nhối. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng được ai đó vuốt ve mơn trớn lại mang đến nhiều khoái cảm đến thế. Những nụ hôn cháy bỏng khiến môi cô tê dại và cơ thể oằn cong lên ham muốn.
Tara gần như không còn nhìn thấy gì xung quanh khi anh ngả cô ra trên nền đất mềm. Dải dây buộc chiếc đầm đang dần được mở, cô luồn tay vào bên trong lần áo anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ da thịt anh. “Anh có mang theo cái đó không?” Hỏi thẳng vậy thật ngượng chết được, nhưng cần phải làm thế.
Duncan khựng người lại: “Cái gì, em?” Môi anh tiếp tục công việc của nó khi hai tay bắt đầu kéo chiếc đầm ra khỏi vai cô, để lộ khoảng da trần bên dưới.
“Bảo vệ ấy?”, lời nói thốt ra pha lẫn hơi thở hổn hển như thế được nói từ một ai khác. Biện pháp tránh thai… Em bé… Tâm trí Tara chợt như có một màn sương bao phủ rồi bóng dáng người chị gái nổi lên rõ mồn một. Cô xua hình ảnh đó đi. Cô không muốn nghĩ về Lizzy lúc này, khi đang sắp sửa dâng hiến sự trinh trắng cho một người đàn ông.
Nhưng hình ảnh Lizzy lại xuất hiện. Tara trông thấy chị gái bồng đứa con trai và khóc trong lúc Tara đang thay quần áo chuẩn bị đến buổi khiêu vũ trước tốt nghiệp. Ký ức đó quá sống động đến nỗi Tara có thể ngửi thấy mùi phấn em bé Lizzy vừa mới thoa cho cháu cô sau buổi tắm.
Cô choàng tỉnh. “Đợi đã!” Mình đang làm gì thế này? Sao mình có thể quên được điều đó?
Duncan vẫn không ngớt nồng nàn hôn cô dù nhịp điệu có chậm lại.
“Đợi đã.” Tara lắc đầu. Cô đưa hai tay đẩy anh ra. “Duncan, thôi nào.”
Hơi thở đứt quãng của Duncan nghe như tiếng tàu lửa chở hàng. Anh cố hết sức dừng lại. “Anh có cách bảo vệ cho em rồi.”
“Bao cao su bị rách.” Lời chị gái vẫn ám ảnh tâm trí Tara lâu nay bỗng vuột ra khỏi miệng cô. Đừng ngủ với bất kỳ ai nếu em không muốn cột chặt đời mình với người ấy.
Người đàn ông đang trong tay cô ngày mai sẽ đi khỏi nơi này. Anh không hề phủ nhận mối quan hệ của cả hai sẽ chẳng thể tiến triển hơn thêm nữa.
Tara đẩy anh ra xa. Đẩy mình ra xa. Cô không thể nghĩ được gì khi anh ở gần đến vậy. “Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên để mọi chuyện đi xa đến thế.” Cô lồm cồm bò dậy, vuốt chiếc đầm cho thẳng ra. “Em rất xin lỗi.”
Anh đứng lên, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người. Tara không thể nói thêm được trên gương mặt Duncan lúc này là thất vọng hay giận dữ. Anh có quyền thể hiện hai cảm giác đó. Cô đã khiến cho anh tin rằng họ sẽ làm tình với nhau nhưng rồi cô lại dừng. Anh rụt ra khi cô nắm lấy cánh tay anh “Anh sẽ đi khỏi đây”, cô biện hộ, “Nếu em có thai, em sẽ chỉ một mình.”
Cô quan sát anh mở miệng và cố không lên tiếng phủ nhận.
“Anh đâu thể phủ nhận được chuyện đó, đúng không?” Cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt đầy lửa giận của anh.
Anh đi qua đi lại, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh căm. “Em nên về.” Tara dợm bước.
Duncan không nao núng. “Ngày mai anh sẽ gặp em.”
“Không. Ý em là em nên về nhà.” Mắt cô đã ngấn lệ. Cô chỉ mới quen biết người đàn ông này có hai ngày thôi mà anh đã mở được cánh cửa khép chặt trái tim cô, và thể nào rồi nó cũng sẽ vỡ tan khi anh bỏ đi. Sao cô có thể ngu muội đến thế được?
“Đừng”, anh nói.
“Sao lại đừng? Chuyện này sẽ không xảy ra.” Cô đưa tay chỉ vào anh rồi vào cô. “Không thể. Không thể khi anh rời khỏi đây.”
“Mình hãy tận hưởng những giây phút ít ỏi còn lại. Anh sẽ không ép em lần nữa. Anh hứa.”
“Tại sao anh phải rời khỏi nơi này?”
“Đây không phải là chốn của anh, Tara. Anh ước có thể ở bên em thêm nhiều ngày nữa nhưng không được.” Vẻ giận dữ ban nãy biến mất khi anh bước lại gần.
Cô khóc nấc lên lao vào vòng tay anh, vùi mặt vào ngực anh. Anh an ủi vỗ về cơn nức nở. “Nào cô bé. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Lời nói của anh chẳng thuyết phục chút nào.
Tara cho đồ đạc vào túi hai lần, để rồi lại dỡ chúng ra. Cuối cùng cô bỏ cuộc và rót một ly rượu vang đầy nhóc và ngồi lên bàn. Cassy vẫn chưa kể vì đang mải hưởng thụ không khí Lễ hội Phục Hưng, còn cô thì liên tục đi đi lại lại trên tấm thảm sờn cũ dưới chân.
Cô đang làm gì thế này? Cô muốn Duncan, muốn vô cùng. Cô biết sẽ chẳng có tương lai với anh, nhưng điều đó vẫn không ngăn được nỗi khao khát cứ trào dâng trong lòng.
Khi đưa cô về đến lều, đúng như lời anh đã hứa, anh không làm gì ngoài nụ hôn chúc ngủ ngon. Nếu anh ép cô, liệu cô có xiêu lòng không?
Cô nốc cạn ly rượu, hy vọng giấc ngủ sẽ đến nhanh hơn. Ít nhất trong mơ cô có thể gần được người đàn ông của mình. Chỗ rượu có tác dụng đúng như mong muốn. Trong vài phút sau khi thổi tắt nến và nằm xuống, tâm trí cô ngập tràn hình ảnh của Duncan, và cuộc đời sẽ như thế nào khi có anh.
Grainna lảng vảng quanh giường quan sát Tara ngủ. Đi vào cái đầu đang ngầy ngật say dễ dàng hệt như găm một con dao đã nung nóng vào miếng bơ. Grainna thêm sức mạnh bằng cách chạm nhẹ vào hai bên thái dương của Tara trước khi bắt đầu đọc lâm râm thần chú.
Những hình ảnh và câu thần chú quay cuồng trong đầu mụ nhưng vẫn không vào được giấc mơ của Tara. Grainna cố đẩy vào hình ảnh người đàn ông mụ muốn Tara mê đắm. Tara kháng cự trong giấc ngủ. Cô cau mày, Grainna thoáng chốc lo Tara sẽ tỉnh giấc.
Mụ thất kinh khi Tara đưa hình ảnh của Duncan thế vào chỗ của người đàn ông mà Grainna muốn cấy vào tâm trí cô. Hết lần này đến lần khác, Grainna cố gắng xóa đi hình ảnh người-sẽ-là-tình-nhân của cô, nhưng mụ chỉ nhận lấy sức kháng cự không dễ trấn áp.
Sau hàng giờ giằng co, mụ bỏ cuộc và đành tiếp tục công việc với người đàn ông Tara muốn. Những câu thần chú Grainna lâm râm nhắm vào cái đầu đang say ngủ của Tara dễ dàng đọng lại đấy một khi hình ảnh Duncan có chỗ đứng vững chắc.
Công việc của mụ đã hoàn tất. Graina rời khỏi lều và kế hoạch của mụ đã có một thay đổi nhỏ.
Viên aspirin không có chút tác dụng nào cho cơn đau đầu vẫn đang hành hạ. Tara thấy hả hê vì thần sắc Cassy cũng không hơn gì cô. “Tối qua cậu ở đâu?” Tara cố uống hết chỗ cà phê đen dù nó khiến người cô nôn nao.
Cassy ngẩng đầu lên khỏi hai cánh tay đang khoanh trước ngực, nhìn cô bạn bằng cặp mắt đỏ ngầu. “Ra ngoài.”
“Ừ thì tớ biết thế. Nhưng đi đâu và với ai kia?”
“Nghe thật tệ nhưng tớ không nhớ gì hết ngoài việc Fin cùng tớ nói chuyện với nhau sau khi cậu và Duncan đi khỏi. Bọn tớ đoán hai người sẽ… nên không đi theo. Lúc Fin trông thấy Duncan trở lại, anh ta bèn phắn luôn. Khi tớ đang đi tìm cậu thì cái gã tóc vàng to vật vã cậu từng khiêu vũ tối qua chặn tớ lại. Cậu nhớ gã đó không?”
Chờ một cái gật đầu từ Tara, cô nói tiếp, “Bọn tớ khiêu vũ một chút, uống quá trời, rồi không nói gì nữa. Trống trơn! Thậm chí tớ cũng không nhớ nổi mình về đây bằng cách nào và lúc mấy giờ nữa.”
Tara cau mày. “Cậu và gã đó không…”
“Không. Không có đâu. Tớ đoán là tớ uống quá nhiều. Ôi trời, tớ mong sao tớ đã không tự biến mình thành một con ngốc.” Cassy cúi đầu xấu hổ sau khi uống một ngụm cà phê. “Tớ sẽ bỏ rượu.”
Tara mỉm cười đồng tình.
Tara đã kịp kể hết cho Cassy nghe mọi chuyện xảy ra cùng với Duncan. Cô nhất trí sẽ để mặc buổi sáng đến đâu hay đến đấy, nhưng nếu mọi chuyện trở nên khùng điên vào buổi tối thì họ sẽ rời khỏi đây ngay sau khi dùng xong bữa.
Gwen đến sớm một giờ trước khi trò chơi diễn ra theo đúng lịch trình. “Hai người đây rồi. Ta lo khi không thấy các ngươi đến dùng bữa sáng.” Mụ nhìn cả hai rồi nở một nụ cười thông cảm. “Rõ ràng là tối qua tiệc tùng quá đà hả. Được rồi, để ta giúp hai ngươi tươi lên một chút.” Mụ mở cái túi vẫn kè kè bên hông ra.
Gwen lôi từ trong túi một thứ gì đó giống như thảo dược rồi hòa với nước. Mụ chia hỗn hợp đó ra làm hai phần. “Uống đi. Thứ này đặc trị đau đầu đấy.”
Không còn lựa chọn nào khác, Cassy uống một hơi cạn sạch. Tara nhìn nó với vẻ nghi hoặc.
“Uống hay không. Với ta thì chẳng khác gì đâu.” Gwen đi băng băng ngang qua phòng và lôi ra hai bộ y phục cho cả hai.
Chiếc đầm của Tara có màu vàng nhạt pha trắng, thật hoàn hảo dành cho cô dâu trong lễ đính hôn vào cuối ngày.
Tara và Cassy đã ký cam kết nên ảnh của họ sẽ được đăng tải trên các tập quảng cáo suốt cả năm sau.
“Wow.” Cassy đứng lên, nhìn vào cái cốc rỗng của mình. “Thứ này là gì vậy?”, cô hỏi Gwen. “Có tác dụng thật đó.”
“Chỉ là thảo dược thôi”, mụ mỉm cười. “Một cách chữa trị đã có từ rất lâu trước khi tân dược ra đời.”
“Cậu nên thử đi, Tara. Cơn đau đầu của tớ bay biến rồi. Bà có thể mang thuốc này ra chợ bán và giàu to đấy, Gwen.”
Gwen mỉm cười khi Tara uống hết phần thuốc của mình. “Có thể ngày nào đó ta sẽ làm thế, nhưng không phải bây giờ. Hôm nay có nhiều chuyện cần làm hơn.” Mụ quay bước ra ngoài. “Chú ý dung mạo của mình đấy hai cô gái và chúc cả hai một ngày tốt lành. Đến mai hai ngươi sẽ trở về cuộc sống bình thường. Tối nay hãy vui chơi thỏa thích.”
Cơn đau trong đầu Tara tan nhanh, dẫu thế cô vẫn không muốn thừa nhận.
“Cậu này, cậu có vẻ hơi thích bà già ấy rồi nhỉ”, Cassy lẩm bẩm khi Gwen rời khỏi phòng.
“Ừ, tớ đoán vậy.” Cơn váng vất và đau âm ỉ hoàn toàn biến mất trong thoáng chốc.
Tara nhìn chiếc đầm cô chuẩn bị mặc vào người và lặp lại câu nói của Gwen trong đầu. Tối nay hãy vui chơi thỏa thích.
Cờ và băng rôn đầy màu sắc giăng khắp khu trại. Gió thổi bay phần phật tăng thêm không khí rộn ràng cho Lễ hội. Những cây cột cao đến gần hơn sáu mét vuông với những cái vòng to kinh khủng bày ở ngay lối vào khu vực tổ chức trò chơi.
Tất cả mọi người tham gia Lễ hội đều diện bộ cánh đẹp nhất của mình. Ngay cả bọn ngựa cũng được mang những tấm chăn diêm dúa và đeo đồ trang trí.
Hôm nay có nhiều nghi thức rất trọng thể. Tara và Cassy được bao quanh bởi đám cận vệ diện những chiếc áo thụng màu đen đầy đe dọa. Chính giữa sân khấu được bố trí một chỗ ngồi đặc biệt cho hai cô trong suốt thời gian các trò chơi diễn ra. Những tấm bạt được giăng hai bên để giúp khán đài lúc nào cũng râm mát.
Tara nhìn khắp đám đông tìm kiếm người đàn ông trong mơ của mình. Không thấy anh ấy lẫn Fin đâu cả. Cô bỗng lo sợ mơ hồ khi chợt nghĩ có khi nào Duncan đã rời khỏi đây rồi không. Cô biết thật vô nghĩa khi muốn gặp lại anh nhưng cô vẫn muốn.
Khi Tara và Cassy đến chỗ ngồi dành cho mình, dàn kèn trumpet nổi lên, khiến tất cả mọi người đều chú ý. Âm thanh báo hiệu các trò chơi sắp bắt đầu.
Gwen đã giải thích tường tận điều cô cần phải làm. Tara hình dung sự kiện này chỉ đơn giản là một ngày cuối tuần như mọi ngày cuối tuần khác của mụ. Cũng dễ hiểu thôi khi mỗi Lễ hội lại có một người được chọn, để giúp giảm bớt việc cho mụ. Thêm nữa, việc ngồi ngoài trời hàng giờ đồng hồ quả là không dễ dàng gì đối với một người ở tuổi mụ.
Một cậu con trai ăn mặc như một giám mã cúi chào Tara. “Thưa công nương.”
Tara mỉm cười ra hiệu cho cậu đứng lên.
“Thưa công nương, lệnh bà Gwen chuyển lời là các trò chơi sắp sửa bắt đầu rồi ạ.” Nó thoáng cười, nhe hai hàm răng trắng bóng loáng khi vai diễn của mình hoàn tất.
Đám đông đã ổn định, tất cả ánh mắt đổ dồn về cô. Tim Tara loạn nhịp khi cô bắt đầu mở miệng. Cô sẽ không bao giờ gặp lại bất kỳ người nào ở đây lần nữa, và không ai trong số họ sẽ biết liệu cô có nói sai điều gì hay không. Ít nhất thì ý nghĩ đó cũng giữ cho cô bình tĩnh.
Tara nhìn Cassy đang ngoác miệng cười. “Cậu nợ tớ vụ này đấy nhé”, cô rít qua khóe miệng.
“Xin chào các quý ông, quý bà, các chiến binh và kỵ sĩ, các hộ vệ và giám mã, xin chào mừng quý vị.” Cô ngừng chờ cho họ vỗ tay xong, mắt vẫn không ngớt tìm kiếm Duncan. “Chúc cho những chiến binh dũng cảm tham gia các cuộc tỉ thí hôm nay may mắn và sức khỏe.” Đám đông vỗ tay nhiệt liệt.
“Xin mời.” Cô hướng ánh mắt về phía dàn trumpet và ngay lập tức kèn nổi lên chào đón đoàn chiến binh.
Họ ngồi trên lưng ngựa, đĩnh đạc và nghiêm trang. Đoàn người phi ngựa nước kiệu vòng quanh khu vực đấu trường khiến đám đông không ngớt chỉ trỏ thích thú.
Tara nhận ra một vài khuôn mặt đã từng khiêu vũ với cô đêm hôm trước nhưng có một số thì trông khá lạ lẫm. Lần lượt từng người đến trước mặt Tara, trên tay cầm mũ. Ai cũng cúi chào và nhận lại từ cô một cái gật đầu kèm theo nụ cười. Họ tiếp tục diễu hành qua đám đông, khoe tài cưỡi ngựa, thỉnh thoảng đón lấy một dải ruy băng hay bông hoa từ vợ hay người yêu bên dưới.
Fin và Duncan là hai gương mặt cuối cùng xuất hiện nơi lối vào đấu trường. Tara trông thấy Fin trước. Nụ cười ngạo mạn của cậu ta khiến cô phấn chấn lên đôi chút.
Nét mặt Duncan hớn hở khi mắt cô tìm thấy anh, và sự căng thẳng ban đầu được giải tỏa nhanh chóng. Hai vai cô đã hết căng cứng vì nhẹ nhõm. Khi nhìn vào đôi mắt biết cười đó, cô nhận thấy tác động của anh lên cô vẫn không hề ít đi. Vành môi cong và ánh nhìn tha thiết ấy sẽ mãi không bao giờ nhạt phai trong tâm trí cô.
Họ nhìn nhau hồi lâu và anh cúi chào cô thấp hơn những người đi trước. Khi anh nhập vào đoàn diễu hành cưỡi ngựa quanh đấu trường, cô gọi với theo.
“Đợi đã.” Cô rướn người qua ban công và trao cho Duncan sợi ruy băng rút ra từ mái tóc.
Đám đông lần nữa lặng đi khi thấy cô công khai chọn người mình yêu thích. Duncan tiến lại gần khán đài và đón lấy tấm thịnh tình. Anh nắm lấy tay cô và chồm người hôn phớt lên mấy đầu ngón tay mềm mại.
Trong khoảnh khắc không có ai khác ngoài hai người. Cô thì thào “Chúc may mắn” trước khi anh buông tay ra.
Cô nghe thấy tiếng máy ảnh của Cassy kêu “tách” từ đằng sau.
“Lãng mạn thật đấy”, Cassy xuýt xoa khi buổi diễu hành kết thúc.
“Dào ôi, có gì đâu mà.”
“Vui lên đi. Có nhớ là… ‘Tối nay hãy vui chơi thỏa thích’ không.” Mới cách đây có mấy tiếng đồng hồ, Cassy còn thề thốt bỏ rượu, thế mà giờ lại đưa tay với lấy cái ly có chạm trổ thậm chí còn chứa nhiều rược hơn nữa.
Một người dẫn chương trình từ dưới đám đông cất tiếng thông báo tiết mục đầu tiên.
Những đấu sĩ đã thay áo giáp bằng loại quần áo thoải mái hơn được thiết kế đặc biệt để giúp cho các thao tác của họ thêm nhanh nhẹn, khéo léo. Cuộc thi đầu tiên là phóng thương vào tấm bia đồng tâm dựng sẵn trong lúc phi ngựa chạy nước đại.
Đám đông đã chọn ra cho mình đấu sĩ yêu thích. Tiếng hô hào xen lẫn la ó vang lên từng đợt khi một cây thương được phóng đi.
Gã say rượu đêm hôm trước lóng nga lóng ngóng trên lưng ngựa và hầu như không trúng được đích. Bởi đêm hôm trước có quá nhiều người chứng kiến cảnh say khướt của gã nên họ la ó liên tục, ngoại trừ những người chắc chắn là bạn bè của gã ra.
Khi đến lượt Fin, cậu cố tình khiến đám đông lác mắt bằng cách tung cây thương và chụp lấy nó trước khi bất thình lình phóng thẳng đến đích. Chỉ cách một chút xíu nữa là trúng hồng tâm, đám đông hò reo vang dội.
Fin hất đầu thách thức anh trai. Với nét mặt tươi cười, Duncan phi ngựa về phía trước, kịp đưa mắt liếc nhìn Tara đang đứng nơi khán đài chăm chú theo dõi. Con ngựa lao về phía trước không đợi anh ra hiệu. Mũi thương đâm gần sát tâm nhưng vẫn xa hơn của Fin một tí xíu.
Tiếp theo là những trò chơi tương tự nhau chẳng hạn như phóng thương xuyên qua các vòng tròn được treo trên các cột cao và những mục tiêu di động. Rồi đến những trận đấu giả thật hoành tráng. Gươm va vào nhau sáng lóe, khán giả cổ cũ nhiệt liệt.
Đám đông thán phục sát đất với màn biểu diễn của người dạy thú khi nhảy múa cùng ngựa của mình trên lưng con vật. Anh ta cho nó nhảy dựng lên, cúi đầu chào và chạy nước kiệu theo tiếng nhạc do một ban nhạc nhỏ chơi ở hai bên cánh gà.
Trong khi con ngựa nhảy nhót, Gwen đến bên Cassy và Tara. “Hai người thấy thế nào?”
Trong ánh sáng ban ngày, Tara cảm thấy thoải mái hơn khi có mụ ở gần. Mụ ta trông thật vô hại với chiếc đầm màu xanh dương mềm mại và các vòng tay lấp lánh.
“Tôi không nghĩ lại vui thế này”, Tara thừa nhận, ngượng ngùng về cách đối xử của mình trước đây với người đàn bà này. “Tôi nợ bà một lời xin lỗi.”
“Vì điều gì?”
“Lẽ ra tôi nên ăn nói nhã nhặn hơn.”
“Vớ vẩn.”
Đám đông vỗ tay rào rào báo hiệu tiết mục biểu diễn trên ngựa kết thúc và đến lúc nghỉ giải lao.
Tara nhìn qua Gwen để tìm Duncan. Từ khi anh rời khỏi khu vực đấu trường cô không thể thấy bóng dáng anh. “Tìm người đàn ông của ngươi à?”, Gwen hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Anh ta không phải là ‘người đàn ông của tôi’.”
Gwen bật cười lớn, khiến cô thấy chột dạ. “Còn cô thế nào, Cassy, cô đã thích ai chưa?”
“Có quá nhiều…” Cassy mỉm cười và vẫy tay với một người đàn ông tóc nâu thân người vạm vỡ, “Thật khó để lựa ra ai đó cho riêng mình.”
“Ngươi đã sẵn sàng cho vai diễn khi cuộc đấu thương kết thúc chưa Tara? Ngươi có thắc mắc gì nữa không?” Gwen đi vòng lại trước mặt họ, chặn mất tầm nhìn về phía đấu trường.
“Câu hỏi hơi thẳng thắn”, Tara nói. “Tôi không phải hôn ai đúng không?”
“Chỉ khi ngươi muốn thôi, cô gái. Trông vẻ ngoài những người tham gia cuộc đấu thương thế kia, hôn họ chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.”
“Nếu Duncan thắng, cậu sẽ hôn anh ấy”, Cassy hùa theo. “Còn Fin thắng, anh ta sẽ hôn cậu để chọc tức anh trai mình.”
“Có vẻ như ngươi kiểm soát được tình hình nhỉ. Giờ thì hai ngươi tự do thưởng thức các món ăn và đồ uống đi.” Gwen quay bước đi, rồi bà chợt dừng lại. “Ta quên, còn một điều nữa. Khi buổi lễ đính hôn kết thúc, nhớ là phải nắm tay hôn phu của ngươi đúng thế này nhé.” Mụ cầm hai tay Tara và đặt chúng lên tay mụ. “Nhớ là phải nhìn vào mắt anh ta để các tấm ảnh trông giống như thật.”
Tara cảm thấy một trong số cái nhẫn của Gwen cào vào lòng bàn tay cô khi mụ buông ra. Tara vội vàng rụt lại và bắt gặp chỗ da bị cào xước rớm vài giọt máu.
“Ôi trời, ta xin lỗi.” Gwen rút một chiếc khăn ra khỏi túi. “Để ta lau cho.” Mụ chặm khăn lên lòng bàn tay cô. “Đưa ta xem nào.” Gwen lật lên và săm soi chỗ trầy xước.
“Không sao đâu, thật đấy.” Thấy kém thoải mái, Tara vội rụt tay lại trước cái nắm thật chặt của Gwen. Mãi tới lần giằng co thứ hai Gwen mới chịu buông ra và rút chiếc khăn về. Mụ làu bàu một câu xin lỗi rồi bỏ đi.
“Mụ ta đang giở trò gì vậy?” Duncan quan sát Grainna khi mụ rời khỏi bục. Anh và Fin đang tiến đến chỗ Tara thì trông thấy kẻ thù đang nói chuyện với hai cô gái.
“Em không biết, nhưng mà em không thích.”
“Dòng máu hậu duệ của Druid từ một cô gái còn trong trắng, đang tuổi cập kê.” Duncan lặp lại lời nguyền thật lớn để hai anh em có thể cân nhắc về ý nghĩa của nó. “Chỉ có máu của một trinh nữ mới giải thoát được ngươi; đây là lời nguyền rủa chúng ta dành cho ngươi.” Duncan quan sát khi Tara trò chuyện với Cassy. “Nếu Tara buộc phải đồng ý, thì vũ lực không phải là một chọn lựa cho Grainna. Làm thế nào mụ ta có thể cưỡng ép được?”
“Mụ không thể. Nếu không khống chế được ý nghĩ. Tâm trí Tara mạnh mẽ và không thể nào khuất phục trước bất kỳ bùa chú nào của Grainna.”
“Có thể”, Duncan lẩm bẩm. “Thật không chịu nổi khi trông thấy vẻ tự tin ấy. Cứ như thể mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch của mụ vậy.”
“Ừ”, Fin đáp, giọng hơi lo lắng.
Tara thừa lúc giải lao đi dạo loanh quanh chỗ mấy người bán rong. Cô bảo Cassy vậy nhưng kỳ thực là muốn tìm Duncan.
“Đang tìm ai sao?”, giọng anh cất lên từ phía sau.
Cô mỉm cười nhưng không quay lại mả kiễng chân lên nhìn qua đầu đám đông. “Một người đàn ông cao, ngăm đen và rất điển trai. Anh không biết tôi có thể tìm được một người như vậy ở đâu, phải không?”
Anh bật cười khiến lòng cô ấm áp. Cô yêu thứ âm thanh như tiếng nhạc ấy.
Duncan xoay cô lại và đặt lên tay một nụ hôn chóng vánh. Trông thấy cô cau mày lại, anh lật ngửa bàn tay cô và phát hiện ra vết xước. “Sao thế này?”
“Mấy chiếc nhẫn của Gwen đấy. Không sao đâu.” Tara phẩy phẩy bàn tay còn lại. “Mọi thứ ở đây thế nào? Trông nét mặt anh là lạ.”
Duncan miết miết ngón tay cái lên vết xước.
“Sao thế?”, Tara lên tiếng khi thấy anh không phản ứng gì với câu hỏi và lời bình phẩm của cô.
Anh kéo cô lại gần, giọng ấm áp. “Hôm nay Gwen đã nói với em những gì?”
“Ý anh là sao?” Người Duncan căng cứng khiến cô hơi hoảng.
“Mụ ta có yêu cầu em điều gì khác không, một điều gì khác nữa ấy?”, anh hối hả.
Tara đổi chân. “Không, không có gì cả. Sao anh?”
Anh gượng cười và đưa hai tay cô áp lên môi, mắt nhắm lại, cọ cọ mấy khớp ngón tay của cô vào má.
Có điều gì đó đang làm anh lo lắng.
Có điều gì đó không ổn.
“Chuyện gì thế?”
Anh nhìn cô trân trối. “Tara, nếu em cảm thấy sợ bất cứ điều gì, hãy gọi anh nhé.”
“Anh đang làm em sợ đấy, Duncan.”
Tiếng kèn trumpet lại trỗi lên, nhắc các chiến binh trở lại đấu trường.
Lời dặn dò của anh khiến cô hoang mang. Chắc chắn là đã có điều gì đó không ổn, rất không ổn. “Hãy tin anh.”
Cô nhìn đăm đăm vào mặt anh, mắt anh, cố đến tuyệt vọng tìm hiểu xem chuyện gì đang khiến anh lo lắng. Một cơn ớn lạnh chạy khắp người.
Cả hai đều có chỗ của riêng mình, theo những hướng khác nhau.
Anh đưa tay xoa cằm Tara khiến mặt cô nóng dần lên.
Cô nhìn anh với tư thế ngẩng cao đầu, dáng người và những bước chân sải rộng như khiến đám đông phải dạt ra nhường đường.
Và họ… dạt ra thật.
“Lời nguyền của mụ ta đã bắt đầu”, anh thông báo khi gặp Fin.
“Kể em nghe nào.”
“Bàn tay Tara bị xước chảy máu. Vì mấy chiếc nhẫn của Grainna.”
“Tara có nghi ngờ gì không?”, Fin hỏi.
“Anh nghĩ là có một chút.” Duncan mặc bộ giáp bên ngoài áo chùng. “Anh tin là mình biết mưu đồ của Grainna.”
“Là thế nào?”, Fin cũng đang lóng ngóng với bộ giáp của mình.
“Mụ sẽ không dừng lại hay thay đổi kết quả trận đấu. Trò chơi cuối cùng sẽ có ích cho mưu đồ của mụ. Tara không thể không đồng ý. Lời nguyền đã rõ như vậy rồi.” Anh lôi tay áo xuống bên dưới bộ giáp.
“Aye, nhưng làm thế nào mà cô ấy sẽ đồng ý với một người lạ hoắc? Ngay cả khi Grainna có thể khống chế được suy nghĩ của cô ấy đi nữa thì các Bô lão cũng sẽ ngăn không cho Tara phạm phải những sai lầm nghiêm trọng.”
Fin nói đúng, Duncan hiểu. “Làm thế nào chúng ta biết được mụ không tìm ra cách chứ?”
Vẻ mặt của Fin thể hiện tất cả những gì anh cần biết.
Họ không có bất kỳ đảm bảo nào Grainna sẽ chơi đẹp. Thực sự, mụ sẽ chơi bẩn nếu tính cách hiện tại được hình thành và kế thừa từ quá khứ.
Hai anh em đội mũ lên cùng lúc. Cả hai đều quan tâm đến kết quả của cuộc đấu thương.