Các nhạc công chuyển giai điệu thông báo Tara xuất hiện. Cô đã xin Ian cho cô khoác một bên tay đi ra. Tara không thể đi một mình vì quá hồi hộp. Suy cho cùng thì Ian phải chịu một phần trách nhiệm. Chính ông ấy đã dúi cô vào tay Duncan và khởi sự tất cả những chuyện này.
Lạy Chúa.
Đằng sau, Amber nắm đuôi váy của chị dâu mỉm cười trước những ánh mắt chú ý đổ dồn vào Tara.
Ducan trông rất hãnh diện và có chút căng thẳng khi đứng trước linh mục Malloy. Ông cũng rất nóng lòng muốn kết tóc xe duyên cho cặp đôi đứng trước mình. Vị linh mục khẽ ngoắc ngoắc mấy ngón tay ra hiệu Tara đi nhanh.
Nhưng hôm nay là ngày cưới của cô và chẳng việc gì phải hấp tấp tại thời khắc này cả. Chẳng việc gì.
Duncan thật bảnh trong chiếc váy kẻ ô. Cô biết anh sở hữu một chiếc, và thậm chí có một đôi lần cô cố thuyết phục người yêu mình phải mặc nó, đơn giản chỉ để cho cô dễ dàng cởi nó ra. Hôm nay, cô làm đám cưới với một người đàn ông mặc váy. Ai mà tưởng tượng ra được chuyện này chứ? Ý nghĩ đó khiến miệng cô cứ muốn toe toét cười.
Anh mặc váy, và em trai đứng bên cũng vậy. Ngay cả Ian cũng để lộ chân mình ra trước bàn dân thiên hạ. Trông họ thật kiêu hãnh.
Và cô cũng hãnh diện vì giờ này mình đã thuộc về gia đình họ.
Duncan đứng đan hai tay vào nhau.
Tara khẽ hôn lên má Ian khi ông hoàn thành nhiệm vụ đưa cô đến chỗ con trai mình. Mặt sáng lên hài lòng, ông ngồi bên cạnh Lora để chứng kiến buổi lễ.
Linh mục Malloy hắng giọng bắt đầu, “Kính thưa toàn thể quý vị…”
Linh mục Malloy phải hắng giọng thật lớn để tách đôi vợ chồng mới cưới ra sau khi cả hai lần lượt đọc xong lời thề. Cứ mặc kệ tất cả, hai người vẫn tiếp tục gắn chặt môi vào nhau không rời cho đến khi đám đông vỗ tay tán thưởng Duncan mới buông Tara ra.
Tại đêm diễn ra buổi lễ, ánh sáng từ hàng ngàn ngọn nến thắp sáng bừng khắp đại sảnh. Tiếng nhạc vang lừng và mọi người tưng bừng nhảy múa.
Amber bày trò cho bọn trẻ chơi, rượt đuổi chúng khắp các phòng để chúng không bao giờ thấy chán. Cian to nhỏ với đám bạn mà một ngày nào đó cậu bé sẽ cưỡi ngựa cùng trong những trận chiến. Tuy nhiên đêm nay, các cậu bàn nhau tìm cách ‘tiếp cận’ mấy cô gái trẻ.
Myra và Finlay nâng cốc chúc mừng đôi tân hôn, cầu cho họ một cuộc sống lâu bền và con đàn cháu đống. Hai anh em cược nhau khi nào người nối dõi nhà này chào đời.
Ian cùng Lora tay trong tay thầm nói chuyện bằng ý nghĩ về đám cháu nội trong tương lai.
Ta cầu sao chúng nó sớm có con. Ian nói mà không cần mở miệng.
Nhìn chúng nó thế kia thì chắc không lâu đâu. Lora khẳng định. Cả hai đều hướng mắt về phía đứa con trai cả và con dâu mới của mình.
Giữa sàn nhảy Duncan đặt vội một nụ hôn lên môi cô dâu mới.
Những phụ nữ trong pháo đài đưa Tara đến phòng tân hôn, chính là phòng của Duncan trước đây. Buổi lễ diễn ra long trọng bao nhiêu thì lúc Tara ra khỏi đại sảnh cũng long trọng thế ấy. Nhưng Duncan vẫn còn nán lại nhận những lời chúc tụng từ đám binh lính. Cả đám cười nói xôn xao về chuyện anh phải làm tròn phận sự của mình trong đêm tân hôn như thế nào. Lại còn làm sao để đảm bảo cho vị hôn thê sáng mai thức dậy rạng rỡ nụ cười trên môi.
Xa cô mấy ngày vừa qua với Duncan quả là hệt như bị tra tấn. Những suy nghĩ của cô lướt nhanh qua đầu anh, khiến nỗi khát khao trong anh liên tục dâng tràn. Ngay cả trong bàn tiệc, cô phóng tư tưởng hỏi anh bên dưới chiếc váy anh đang mặc gì, trong khi tinh nghịch đặt một cọng rau đã được phết bơ lên môi. Cô chậm rãi đưa lưỡi chờn vờn quanh mẩu rau cho đến khi người anh căng nhức đến không chịu nổi.
May mắn làm sao anh lại được ban tặng một phần thưởng gợi tình đến thế. Đám đàn bà con gái dúi vào nhau rúc rích cười bên dưới cầu thang báo hiệu cho Duncan và cánh đàn ông biết Tara đang đợi trong phòng.
“Rốt cuộc cũng đã đến lúc”, anh nói, nửa cho mình, nửa đủ lớn để tất cả những người đứng xung quanh có thể nghe thấy.
“Tối nay uống nhiều đấy. Mau lên đi, kẻo cô ấy ngủ mất bây giờ”, William hối thúc.
“Đời nào có chuyện đó”, Gregor phản đối.
Cánh đàn ông reo hò chọc ghẹo khi Duncan bước lên cầu thang. Đến cửa, anh xua họ đi.
Không ai dám ghé mắt nhòm vào bên trong.
Duncan khe khẽ mở cửa nhìn vào căn phòng với tâm trạng náo nức của kẻ bị bỏ đói lâu ngày sắp được ăn một bữa no nê.
Ánh sáng tỏa ra từ lò sưởi và nến làm thành những cái bóng nhảy nhót trên tường. Anh lia mắt quanh căn phòng. Đến khi hoàn toàn bước vào bên trong Duncan mới thấy cô ngồi cạnh lò sưởi trong chiếc váy ngủ.
“Chào vợ yêu”, anh cố cất tiếng bởi chất giọng giờ đã trở nên khàn đục vì ham muốn. Đã một tuần đau khổ vì không có cô trên giường.
“Chào chồng yêu.”
Tara nhìn anh bước về phía cô, đưa một bàn tay ra ngăn anh tới quá gần. Hơi phật ý, anh đi chậm lại và đón lấy ly vang cô đưa.
“Ngồi xuống đi. Em có một món quà cưới dành cho anh này.”
Nụ cười tinh quái của cô khiến anh cố len vào tâm trí cô để tìm hiểu xem cô đang giấu bí mật gì. Nhưng ở đó anh chỉ thấy hình ảnh của chính mình. Hình ảnh chiếc váy đang mặc và câu hỏi liên tục đề cập ‘có gì’ bên trong ấy. “Em là món quà quý nhất rồi còn gì.”
Cô quay người, bước vài bước ra xa anh rồi xoay lại. “Em rất vui khi anh nghĩ thế.” Cô đưa những ngón tay thanh mảnh rê dọc từ rốn đến cổ.
Anh há hốc miệng khi cô bắt đầu cởi dây áo ngủ.
Duncan nhấp một ngụm vang ngồi ngả người ra sau, thưởng thức màn trình diễn. Chưa từng có người phụ nữ nào làm vậy trước anh. Hết sức tự tin, cô chậm rãi kéo tay áo đủ trễ để hé lộ bờ vai nuột nà, rồi quay người lại sao cho anh chỉ có thể trông tháy được phần lưng. Chiếc váy ngủ tuột đến ngang hông. Bên dưới cô đang mặc món đồ mà anh không biết gọi là gì.
Đưa lưỡi lia một nhát lên môi làm nó ẩm ướt, cô nhìn đăm đăm vào mắt chồng. Duncan lẳng lặng đặt ly vang xuống và chồm người về phía trước để trông cho rõ món đồ cô đang mặc. Có nhiều da thịt hơn là vải. Anh có thể trông thấy cô đang nín thở, khuôn ngực đầy đặn căng tràn bên dưới một mảnh vải nhỏ xíu.
Chiếc váy tuột xuống sàn gần như không gây nên tiếng động nào. Sửng sốt, khao khát, thèm muốn cùng lúc dội vào anh. Nếu cái ly chưa được đặt xuống hẳn nó đã rơi xoảng xuống sàn, hệt như cái cằm của anh.
Mảnh lụa nhỏ cô đang mặc không giống như bất kỳ thứ gì anh từng trông thấy trước đó. Hai sợi dây treo lên hai bên hông. Xung quanh có viền đăng ten rủ xuống dưới. Ở chính giữa, Chúa ơi, chính giữa không gì khác hơn là mảnh vải hình chữ V ôm trọn vùng cấm địa.
Đôi mắt cháy lên vì khao khát của anh ngấu nghiến nhìn cô và dõi theo bàn tay khi chúng rê đến khu vực nhạy cảm. Tara xoay lại cho chồng trông thấy phần bên dưới lưng mình. Anh hít thật mạnh khi hai bàn tay cô ôm trọn đôi mông nảy nở.
“Anh thích không?”, cô thì thào.
“Aye”, giọng anh khàn đục.
Cô đến bên chồng, duỗi một bên chân thanh mảnh ra và miết tay dọc theo chiều dài của nó, rồi đặt bàn chân vào giữa hai đùi anh. Cô cúi người về phía trước để Duncan thấy rõ hơn món quà của mình.
“Em cũng thích”, cô thú nhận.
Anh đưa tay ve vuốt đùi cô.
Môi Tara bật ra một tiếng rên đầy khoái cảm. Người cô run rẩy khi chồng cô tìm thấy miền ấm nóng đã kịp ẩm ướt dưới ngón tay anh.
“Đã đến lúc đòi em bắt đền cho những trêu ghẹo của em lâu nay rồi đấy.”
Tay cô nắm chặt. Hứa đấy nhé.
Aye. Bẳng một động tác hết sức nhanh nhẹn, anh bồng cô đến bên chiếc giường đang chờ đợi hai người. Cô nằm phơi ra trước mặt chồng không chút ngượng nghịu hay xấu hổ.
“Bên dưới váy là gì thế?”
Anh đưa đẩy, “Khao khát.”
Chiếc váy Duncan đang mặc được neo lại duy nhất bằng một cái móc nhỏ. Chỉ cần một cử động kéo ra là mọi thứ sẽ phơi bày trước mặt cô. Hóa ra anh chẳng mặc gì bên trong váy cả.
Thanh kiếm đã vung lên sẵn sàng.
“Vợ yêu, giờ thì anh sẽ mở món quà của mình, thế nào đây?”, anh hỏi khi nằm xuống bên cô. Môi áp vào cổ cô. “Chắc là từ từ thôi.”
Tay anh mân mê dọc theo ‘tuyến đường’ ban nãy tay cô đã đi qua.
Và tiếp tục chu du dọc theo bụng cô, lần xuống thấp hơn.
Duncan đột ngột dừng phắt lại ngược với ý muốn của cô, đưa tay lên bên trên ôm trọn lấy hai bầu ngực căng đầy. Anh sẽ cứ chờn vờn thế để đến lúc cô không chịu nổi nữa thì mới thôi.
Hai tay Tara cũng bắt đầu hành trình khám phá trên tấm lưng trần của chồng rồi bạo dạn mân mê quanh hông và hai đùi anh.
Năm ngày dài đằng đẵng, Duncan. Em tưởng em chết mất rồi.
Cái chết không khi nào có thể ngọt ngào hơn thế.
Anh tuột mảnh lụa ra khỏi vai cô. Khi vừa qua hai cánh tay, anh tuột nó xuống từng phân một, không ngớt thì thào về món quà tuyệt diệu mà anh sẽ nhấm nháp từng tí một. Xem này, cái rốn yêu quá kìa.
Anh di môi quanh vùng bụng cô, hàm râu quai nón cọ vào nhồn nhột. Cô thở dốc lên. Mảnh lụa tuột xuống thấp hơn, vùng bí mật dần hé mở.
“À đây rồi”, giọng anh khản đặc. “Nơi này cần khám phá kĩ đây.”
Cơn sóng khoái cảm nhấn chìm lấy cô trước cả khi môi anh tới được nơi cần đến.
Tara muốn vờn anh. Và cô đã làm thế không chút ngượng ngùng, nhưng giờ đây anh mới là người làm chủ tình thế, và chính sự chậm rãi của ấy làm cô phát điên. “Anh đang khiến em phát điên lên đấy”, cô bảo.
“Khúc dạo đầu càng lâu thì em cảm thấy thích chứ sao.”
Những nụ hôn trêu ngươi bắt đầu tấn công hai đùi cô. Với nhịp tim hối hả, cô khẩn nài anh mau đến nơi cần đến. Môi anh chờn vờn bên trên ‘khu vực trung tâm’, luồng hơi thở nóng hổi táp vào vùng nhạy cảm.
Ham muốn dâng cao ngùn ngụt đến ngưỡng giới hạn, Tara khẩn khoản, “Duncan, vào đi anh.”
Anh không chần chừ thêm chút nào và chỉ bằng cử động thành thục, lách mình vào cánh cửa để ngỏ, dễ dàng chìm vào bên trong. Khúc dạo đầu đã phát huy tác dụng.
“Thiên đàng là đây”, anh thì thào, tận hưởng êm ái của miền ấm nóng nơi cô. Với mỗi cú thúc anh xác lập quyền sở hữu của mình.
Anh đã chiếm trọn khối óc, thân thể và cả linh hồn của cô. Tara mỉm cười. Cô không hề hối tiếc.
Đôi vợ chồng trẻ ngủ thiếp đi trong tình yêu nồng say.
Lễ cưới kéo dài tận mấy ngày, và thậm chí còn dài hơn bình thường vì phải đợi những vị khách cuối cùng ra về.
Thỉnh thoảng Duncan và Tara cưỡi ngựa đi dạo cùng nhau vài giờ. Hễ ló mặt về là bị gặng hỏi.
Tận khi pháo đài tiễn vị khách cuối cùng, Tara cảm thấy yên bình được trở về cuộc sống thường nhật. Cô chăm sóc các loại rau quả và thảo mộc ngoài vườn.
“Hãy nghe em nói đây, suy dinh dưỡng là nguyên nhân gây nên cái chết của rất nhiều người vào thế kỷ này đấy. Chúng ta cần vitamin và khoáng chất để có sức khỏe.” Cô xới đất bằng một dụng cụ làm từ gỗ. Duncan đứng cau mày trông xuống.
“Nhà mình có người làm chuyên lo việc đó rồi mà. Anh không muốn người em lấm lem đất cát đâu.”
Tara ngước lên, toe miệng cười hiền. “Cách đây mấy ngày anh đâu có lấy đó làm phiền.”
Cô muốn ám chỉ đến cái ngày hai người quay trở lại căn lều nhỏ nơi lần đầu tiên họ làm tình với nhau. May mà căn lều được che bởi lùm cây. Nếu không thì ai cũng có thể trông thấy trưởng nam nhà MacCoinnich lăn lộn trên cỏ cùng cô vợ. Cô thậm chí cũng không cố phân trần về những vết bùn đất bám lên váy khi hai người trở về pháo đài.
“Nhưng mà…”, Duncan cúi xuống ngăn không cho cô làm tiếp.
“Cố hiểu đi nào. Em không thạo may vá và cứ hễ thấy em ló mặt vào bếp là mọi người lại xua ra. Ở đây ít ra em cũng làm được vài điều có ích.”
“Nhưng…”
“Và em cũng thấy thích nữa, thật đấy. Anh nhìn mà xem.” Cô đứng lên, kéo anh tới bên một cái cây với những chiếc lá to tướng xanh um có hoa rực rỡ. “Cây bí đầu tiên của em đấy. Trước đây em chưa bao giờ có thời gian để làm việc này, giờ thì lại có nhiều quá không biết phải làm gì cho hết.”
“Anh không biết thế.”
Thấy anh có vẻ nhượng bộ, cô được nước lấn tới. “Nếu có chút hỗ trợ từ đức lang quân tài ba đây thì hẳn em sẽ có thể giữ cho khu vườn xanh tốt suốt mùa đông. Hay ít nhất là gần như vậy.”
“Giúp gì nào?”, anh hỏi.
“Ồ, chỉ cần làm cho đất ấm lên chút đỉnh thôi.” Tara đã biết được biệt tài của Duncan là gọi lửa. Không chỉ đơn giản là nhóm lửa lên mà còn điều khiển được nó nữa. Anh có thể tạo ra nhiệt mà không cần đến một ngọn lửa bốc cháy. Nếu muốn trà nóng, chỉ cần đặt một ngón tay vào cốc và a lê hấp. Sẽ có ngay nước nóng. Giống như cách Myra gọi gió mà chẳng cần động đậy. Duncan có thể đốt cháy bất kỳ thứ gì chỉ bằng một ý nghĩ.
“Em muốn anh giúp cho đất nóng lên à?”
“Vâng, và nhân tiện hong khô chỗ hạt giống luôn.”
“Tara…”
“Em sẽ đền bù xứng đáng cho anh mà. “Cô tiến lại sát bên cho đến khi anh cảm thấy bầu ngực áp sát vào người. “Rất xứng đáng luôn.” Cô cắn nhẹ vào cổ anh.
Em đúng là tinh quái.
Anh cũng thích vậy mà.
Lúc Duncan rời khỏi khu vườn, Tara đã có một khoảnh nhỏ đủ nhiệt để chỗ hạt giống bên dưới lớp đất màu mỡ có thể nảy mầm.
Tara trò chuyện cùng đám rau trông khi cố làm nốt những việc còn lại trong ngày. “Giờ thì chúng mày lớn nhanh đi nhé. Tao thèm sốt cà chua quá, bọn tỏi sắp ăn được rồi.” Cô nhổ một cọng cỏ lì lợm vứt ra xa. Tưới ít nước rồi phủi tay lần cuối. “Xong rồi đấy.” Cô nhìn xuống thành quả của mình. “Bỏ công sức một ngày thế này cũng thật xứng đáng.”
Vẫn còn nhiều luống hạt mới gieo nhờ ánh mặt trời sưởi ấm. “Hmmm.” Tara chắp hai tay vào nhau khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Cô thoăn thoắt bước ra khỏi vườn đi tìm cha chồng.