- Sau này nếu hai bên không có ý định thay đổi quyết định thì tòa án sẽ chính thức tuyên bố việc hủy hôn của hai người. Hai người không có thắc mắc gì chứ?
Lạc Quân Nhi liếc mắt nhìn Cố Vũ Hàn,cô mím môi khẽ gật đầu. Bàn tay nắm chặt vào nhau,dù bên ngoài trời đã vào hè nhưng cô lại thấy lạnh buốt tận tâm can. Sau ngày nữa hai người sẽ chính thức không còn là gì của nhau,mọi chuyện đi cũng thật nhanh như lúc nó xuất hiện. Chóng vánh đến mức cô vẫn ngỡ rằng đây chỉ là một giấc mơ bi thương,sự thật sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu...
Lạc Quân Nhi đi sau anh, ngước đôi mắt thâm trầm nhìn bóng lưng cao gầy đang ngày một xa cách.
Bất giác cô vội nắm lấy bàn tay buông hững hờ của Cố Vũ Hàn: " Đừng nói gì cả,ra đến cửa em sẽ buông tay. "
Cố Vũ Hàn buông ánh mắt lãnh đạm trên người cô,anh không dút tay lại,cũng không nắm tay cô,chỉ mặc cô cố chấp nắm chặt tay anh.
Ánh tà dương buông xuống cảnh vật,chiếu lên khuân mặt tiều tụy của Cố Hàn Vũ càng khiến thê luơng bội phần.
Gặp lại cô ở tòa án,anh chẳng nói câu nào chỉ im lặng hoàn thành thủ tục ly hôn rồi lại lặng lẽ đứng một góc thật xa ngắm nhìn cô.Càng nhìn lòng anh lại càng quặn thắt, tưởng như chỉ cần chậm lại một giây thôi anh sẽ chẳng thể kìm lòng mà chạy đến ôm chặt cô như thể sợ vụt mất mạng sống của chính mình.
Tiết An Ninh khoác tay anh cười dịu dàng:" Vũ,đi thôi. Ngày mai anh còn phải bắt đầu xạ trị,sẽ rất mất sức đấy,bà đang đợi anh ở nhà."
Cố Hàn Vũ hờ hững dút tay,mắt vẫn không dời thân ảnh cô tịch phía xa,nhàn nhạt nói: " Em về trước đi "
Tiết An Ninh nhíu mày,vẻ lưỡng lự:" Sức khỏe anh không tốt,đừng đi lại quá sức "
Cố Hàn Vũ lãnh đạm đáp: " Tôi tự biết lo cho mình "
Nói đoạn liền cất bước đi, bỏ lại đằng sau vẻ mặt hụt hẫng của An Ninh,cô ta khẽ thở dài ngập tràn vẻ đau thương:" Tại sao vẫn không chọn em? "
Lạc Quân Nhi tiến một bước,anh đi theo một bước. Nắng chiều khảm trên khuân mặt thanh tú của cô những vệt sáng vàng nhạt vương ưu sầu bất tán.Bước chân đạp lên lá khô khẽ vang trong khoảng không mênh mông. Từ đằng sau,anh có thể nhìn thấy tất cả,nhìn thấy cô vô hồn cất bước nặng nề trên con đường dài bất tận,thấy cô thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau những giọt nước mắt phủ ướt mặt,thấy cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên đường khóc nấc lên từng hồi. Cố Vũ Hàn đứng nhìn cô từ xa cũng chỉ bất lực mà đứng im một chỗ,bước chân như đeo tảng đá nặng nề không sao cất bước.
Nắng tắt,cô trở về với căn nhà cô tịch,bắt đầu một cuộc sống mới. Anh lặng lẽ đứng nơi góc khuất nhìn ngôi nhà sáng đèn,đôi mắt đen huyền trống rỗng hướng nơi xa xăm. Mãi đến khi ngôi nhà nhỏ ấy chìm trong bóng tối lạnh lẽo anh mới thực sự cất bước dời đi,miệng khẽ nói,thật nhẹ,thật thê lương: " Tôi sẽ luôn bên em,một đời một kiếp,hãy sống thật tốt "