Tôi không mong có đứa trẻ nào chết càng không muốn tổn hại đến một trẻ nào cả.
Tôi biết giỏ kẹo có vấn đề, khoảng cách của nó và vị lãnh đạo đó ngày càng gần.
Phán đoán không đúng sẽ làm hại một thiên thần nhỏ bị thương.
Thôi vậy, vẫn còn nhiều người bảo vệ mà, chọn cách chờ đợi để có câu trả lời thỏa đáng.
Đứa trẻ rút từ trong giỏ kẹo một khẩu súng lục, một viên đạn được ghim vào cổ tay nhỏ nhắn của thiên thần, là tôi làm.
Tôi nhìn thấy khẩu súng rơi từ trên tay rồi chạm vào mặt đất.
Một đám người xong ra từ mọi phía ngay cả người đi đường cũng có vũ khí đuổi theo vị lãnh đạo nước láng giềng.
Cảnh sát chỉ có thể bắn chỉ thiên cảnh cáo, còn tôi trực tiếp thoải mái xả đạn mà không cần ai cho phép.
Điều kiện là tôi không làm chết người trừ trường hợp khẩn cấp.
Nhưng mà loại tình huống đó không xảy ra được, tôi không dám bắn vào chỗ chí mạng.
Có người nằm xuống tự khắc những người còn lại sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi mà thôi.
Bạo động được dọn dẹp sạch sẽ, tôi cũng thu dọn khẩu súng.
Nhiệm vụ lần này khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn, nguyên nhân là vì thiên thần kia.
Nếu boss cũng giống như người đứng sau huấn luyện, sai khiến thiên thần nhỏ đó thì cuộc đời tôi thật thảm mà.
Nhiệm vụ xong tôi gửi lại khẩu súng, lão nhìn thấy tôi liền mở miệng hỏi.
“Nhớ lại chuyện trong quá khứ, đau lòng rồi sao.”
Nói thế thì đánh giá thấp người khác quá đi, biết là vết thương lòng nhưng cũng không đến nỗi ảnh hưởng tâm trạng.
“Không có.”
Boss đưa điện thoại sang chỗ tôi, bất ngờ ghê á!
Mấy cái số lên hot search khùng điên này, cái đầu tiên là so.
Dám cá là có nhiều người chẳng hiểu gì đâu nhưng mấy cái bình luận dường như bọn họ hiểu gì rồi, chẳng mấy tò mò.
Xếp hạng thứ hai là vụ việc lãnh đạo nước láng giềng bị tập kích, ca ngợi về việc một người nào đó ẩn nấp triệt hạ thành phần bạo động.
Cảnh sát bắt tay vào việc điều tra người đó vì tội sử dụng vũ khí trái phép.
Mấu chốt là đứa trẻ vẫn còn sống đang nằm viện sau khi tỉnh sẽ lấy lời khai, lướt đến đây tôi lại thấy yên tâm.
Thiên thần ấy vẫn chưa đến tuổi chịu tội trước pháp luật, ám sát không thành công, chẳng đến nổi nào.
Tôi trượt tay khiến nó trở về màn hình chính, hình nền cứ thấy quen quen.
Mất vài phút tôi mới nghiệm ra đó là hình xăm phía sau lưng.
Đưa tay chạm nhẹ lên màn hình, tôi nhớ lại khoảnh khắc vừa mới tỉnh dậy rồi hỏi.
“Boss khi đó tự tay xăm cho tôi à?”
Lão cười khẩy một cái, nếu tôi có thể đánh ngang cơ với lão nhất định không chần chừ đâu, ngứa đòn thật sự.
“Làm mày thất vọng rồi, tao không có hoa tay, một tên nào đó xăm cho mày xem cũng được.”
Nói gì thì nói cái hình nền này bất ổn quá, tôi nằm sắp gương mặt nghiêng một bên còn nhắm nghiền mắt hăng say ngủ, phía trên là tấm lưng không có cái gì che chắn.
Bên dưới là chiếc quần trắng dài, nói chung là khó coi.
Chụp được tấm ảnh như vậy cũng nể phục thật đấy.
Càng nhìn càng ngứa mắt.
“Tôi đổi hình nền giúp boss.”
Lão nhíu mày thản nhiên đáp lại.
“Không ngại tao chặt đứt cái tay của mày thì cứ việc thử.”
Mấy câu hù dọa kiểu này thì đem cho trợ lý dùng được, dùng trên người tôi hiệu quả cũng hệt như vậy thôi.
Tôi ngoan ngoãn trả lại cho lão, không đổi thì không đổi dù sao cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi.
Tôi mất ba ngày rồi, đồng nghĩa với việc mai phải đến trường.
Muốn Ngưỡng Mi đổi lại quá đi, nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm một ngày nữa, lý do cũng rất đơn giản.
Ngưỡng Mi lo lắng cho lão phu nhân, tôi đâu có ác đến mức độ không chừa thời gian cho bọn họ.
Tôi đến như thế nào thì về như vậy, ngày hôm sau đến trường bên trên giảng cái gì nghe như tiếng ngoại ngữ, chết thiệt chứ.
Thành quả của việc lười học ra cả đấy, tôi phải lật lại những ghi chép của Ngưỡng Mi mà từ từ thưởng thức, nó ghi chi tiết, rất rất chi tiết, đọc vào là hiểu ngay những từ ngữ chuyên ngành nó đều chú thích.
Khác biệt cực kỳ lớn, nó nghiêm túc học hành còn hơn cả tôi.
Ngồi một mình một cõi, tôi như bóng ma của giảng đường vậy, cố cho xong ngày hôm nay.
Mỗi ngày tôi chỉ đăng ký một môn, vì lười mà ra đấy thôi, bù lại hè người ta nghỉ thì tôi lại vác mông đi học.
Về đến nhà tôi đã lim dim muốn ngủ, điện thoại của An Tử gọi đến, tôi nhắm mắt chú tâm nghe giọng nói của anh ấy.
“Người trợ lý đó đã thừa nhận tất cả rồi, lấy tiền làm việc cho Ngưỡng Anh Đạt.”
Tôi tò mò anh ấy làm bằng cách nào nhưng tò mò hơn về việc những người xảo trá sẽ dễ dàng thừa nhận vậy sao?
“Anh có ghi âm, có chứng cứ chưa? Bên phía Ngưỡng Anh Đạt xem chừng là cố ý làm lộ để dẫn dụ.”
Tôi lật bài tố cáo bọn họ mưu sát hòng chiếm đoạt tài sản, Ngưỡng Anh Đạt và người trợ lý nhất quyết không thừa nhận thì thành công cốc mất thôi.
Bọn họ làm lộ liễu như vậy cũng có khả năng tôi đang nghi ngờ.
“Anh làm việc mệt lắm, em không quan tâm anh.
Nhớ em!”
An Tử lờ đi câu hỏi của tôi rồi, tôi không phải nghi ngờ chỉ là lo lắng quá mức mà thôi.
Bình thường anh ấy chỉ đẩy việc cho Dục Phong rồi chạy phía sau tôi, có cơ sở cả nhé!
Tôi cũng nhớ anh muốn chết rồi đây.
“Người trợ lý đó thích nam, giấu vợ ngoại tình với một người con trai khác, anh dọa sẽ đăng lên mạng xã hội.”
“Anh ác thật.”
Thích nam không sai, sai ở chỗ ngoại tình.
“Mẫn, hôn anh đi, xem như phần thưởng.”
Chất giọng nũng nịu của anh ấy còn hơn tôi nữa, đáng lý tôi phải dở cái chiêu đó ra không phải anh ấy đâu.
Tôi cười thành tiếng, con người cũng biết ngại mà.
“Cho tôi ghi sổ được không?”
Cách nhau cái màn hình thực sự không muốn chút nào, tôi bị những cái hôn của An Tử đánh bại, thật sự muốn trải nghiệm lại cảm giác đó..