An Tử nhiều lúc ấm áp nhiều lúc làm tôi hoài nghi.
Đáng lý tôi sẽ lười biếng mà ngủ thêm, nhờ phúc của anh ấy mà tỉnh hẳn cả người.
Cánh cửa vẫn còn khóa, ý thức cao thế?
“Anh dậy đi, chỗ tôi nhỏ không thể chứa.”
Anh ấy kéo người tôi xuống, mẹ nó lực không thể đùa.
Làm tôi kinh ngạc đến mức mở to mắt, tôi không muốn trước nay chưa có ai lôi kéo tôi kiểu này đâu.
“Có phải em giận khi anh bỏ đi không? Đột nhiên có người chết nên cấp trên gọi anh đến.”
Giận cái khỉ gì? Tôi là người gọi cảnh sát đến đấy.
Bản thân bị khóa lại, gương mặt áp sát vào ngực của anh ấy.
Tôi nhíu mày, một lúc cũng thôi ý nghĩ muốn vùng ra.
Trong mắt An Tử tôi hẳn là một người bình thường, cứ để anh ấy nghĩ như vậy đi.
Tôi nằm trong vòng tay đó mà thiếp đi.
Tỉnh dậy một lần nữa đã qua giữa trưa, phần thức ăn được để trên bàn vẫn còn nóng.
“Tôi không nhận ý tốt.”
An Tử mặc áo vào đột nhiên rút từ trong túi ra con dao bấm, nhướng mày hỏi.
“Em thích cưỡng ép sao, tôi có thể phối hợp.”
Anh ấy làm tôi sợ đấy, người này mạnh như vậy sao lại không ra tay giúp Ngưỡng Mi, để nó đánh như trái chuối bị đập.
Ấn tượng về An Tử như một dòng nước chảy, qua rồi thôi.
Gần đây anh ấy không xuất hiện tôi có chút cảm thấy hơi thiếu.
Nhưng, cảm giác thật lạ, tôi có nên bỏ qua tiểu tiết này?
Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh mắt của An Tử luôn đặt trên người tôi.
“Anh nói đi.”
“Làm người yêu anh đi, chuyển qua sống cùng anh, sau này cùng nhau kết hôn.”
Anh ấy vừa nói gì vậy? Tôi sốc đến độ muốn buông đũa, bữa ăn này cũng quá mức để hai người ăn rồi.
“Anh biết gì về tôi?”
“Thế em biết gì về anh?”
Vừa hay.
“Không biết gì về nhau, không hợp, không cần gặp nữa.”
An Tử để lộ nụ cười nhếch mép, ánh mắt rất nhanh đã thay đổi, theo kiểu tràn ngập hứng thú.
“Tất cả thông tin của em, anh đều biết.
Em không đồng ý cũng được, anh sẽ ở lỳ tại nơi đây đến khi mọi người trở về, khi đó giới thiệu anh là được.”
Tôi không hỏi chuyện đó, cái muốn hỏi là anh ấy có biết tôi tham gia vào những trận đấu phi pháp, có biết tôi xem nhẹ cái chết của người khác đến mức nào hay không?
Hết cách rồi, tôi phải gọi Ngưỡng Mi để cầu cứu.
Nhấc máy đã nghe thấy giọng nói tươi tỉnh của nó, vết thương xem như đã ổn.
“Vài ngày nữa tao định vào mày chơi, nhớ tao rồi sao?”
Lạy hồn, tôi còn chưa nhớ ba mẹ mình.
Tôi nhìn qua An Tử đang đứng trong bếp rửa bát, thở ra một hơi đáp lại.
“Đồng đội của mày, đem về đi.”
“Tử Ca sao? Anh ấy đột nhiên không muốn tham gia nhiệm vụ nguy hiểm nói gì mà có người cần chăm sóc, rồi chuyển vào nam.
Tao cũng phải học hỏi, vài ngày này sư phụ đột nhiên đối tốt khiến tao không quen.”
Ngưỡng Mi thích bị bạo hành, thích người khác đối xử lạnh nhạt hả? Tôi đột nhiên sững lại, bản thân mới nhớ sau khi xảy ra vụ nổ Dục Phong đối với nó rất lạnh nhạt.
Đột nhiên được đối tốt đương nhiên cảm thấy không quen, tôi cũng tương tự.
“Được rồi.”
Nếu nó đã lực bất tòng tâm tôi cũng chả muốn nhiều lời.
Ngắt máy trên màn hình điện thoại xuất hiện dòng tin nhắn, boss gửi tôi mấy chữ.
Hàm ý muốn là muốn tôi đến hoặc là lão gửi clip tôi hút thuốc cho ba mẹ.
Lão cũng đoán tôi không đến nên trực tiếp gửi ảnh phòng cấp cứu sáng đèn cho tôi.
Lần này không cần phải dịch ký tự từ tin nhắn rác, trực tiếp ghi thẳng.
“Phương án thứ ba là người trong phòng chết.”
Boss chưa bao giờ nói giỡn mà lão cũng chả rảnh đem một người lạ hù dọa tôi.
Trong phút chốc tôi quên mất trong phòng còn An Tử, cầm lấy chìa khóa xỏ đôi dép lê.
Đến khi cả hai đụng trúng, mới hốt hoảng nhìn nhau.
Thừa biết bản thân mất bình tĩnh, cảm xúc đang lộn xộn nên khá khó kiểm soát.
“Ba, ba tôi nhập viện.”
Lấy lý lo cũng vấp cho được, hoảng quá rồi.
An Tử gấp gáp nói.
“Anh cũng đến bệnh viện.”
Boss cho mười hai phút, muốn mở miệng cầu xin người trước mặt quá.
Tôi hít sâu một hơi, tự trách bản thân nghĩ nhiều, chẳng qua sợ người ta thất vọng.
Đều nghĩ thông suốt rồi, nếu thật tâm muốn cắt đứt vậy thì hãy cho anh ấy biết tất cả thì hơn.
Tôi ngồi lên chiếc moto đen của An Tử mà đến được bệnh viện đúng giờ, vừa vào được y tá đưa đi xét nghiệm máu.
Còn chưa kịp để tôi hỏi chuyện là sao, gương mặt nhợt nhạt của tên số đã hiện trước mắt.
Đúng, khi đó tôi đánh hắn gãy mấy cái xương.
Bởi vì hắn không chết tôi mới là , khi hắn tắt thở tôi là số .
Trước nay tôi chưa từng hỏi đến tình trạng của đối phương, bởi vì biết bản thân ra tay có chừng mực sẽ không chết người.
Vì cái chết của một người xa lạ mà rơi nước mắt, tôi sao thế này?
Cuộc phẫu thuật thất bại rồi.
Boss đi đến bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Cứu cũng cứu rồi, mày khóc cái gì?”
Bàn tay to lớn của lão có thể xoa đầu tôi nhưng không thể ngừng khóc.
“Khác gì giết người chứ?”
Tôi tức giận quát lớn, ý tôi không phải nói các bác sĩ là kẻ giết người mà chính mình mới là kẻ đó.
Cúi gằm mặt khóc nấc, loại trải nghiệm này rất lâu tôi chưa thử..