Lúc tôi bước lên sàn, An Tử đưa Ngưỡng Mi về.
Trận đấu kết thúc An Tử đến tìm tôi chắc là không kịp nhìn thấy diễn cảnh bọn người kia được đưa lên xe cứu thương.
Tôi gật đầu xem như đồng ý chuyến này.
Trở về khách sạn tôi nhìn thấy Trấn Yên Yên đang trò chuyện vui vẻ với Dục Phong, hắn vẫn điềm tĩnh như trước đây.
Tôi vẫn không nhịn mà có cái nhìn xấu về tên đó.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta lên phòng thôi.”
Ánh mắt Dục Phong hướng về chúng tôi, An Tử nhanh nhạy dùng thân hình của anh ấy che chắn.
Bọn tôi trót lọt vào thang máy.
An Tử tiễn tôi đến trước cửa phòng của Ngưỡng Mi.
Gương mặt bí xị của nó nhìn An Tử một cách diệu kỳ, bọn họ còn định đứng ở đây bao lâu?
Tôi lướt qua Ngưỡng Mi vào bên trong.
Mồ hôi, gió biển, bụi bẩn những thứ đó đều bám hết vào người ngay cả lớp phấn khó chịu trên mặt, tôi muốn tắm.
“Mày ngầu như vậy sao? Hình xăm kia là có từ bao giờ vậy? Tao cũng muốn làm một hình lâu rồi.”
Tôi ngoái đầu nhìn ra phía sau, hình xăm này có từ rất lâu rồi, chỉ là một đường thẳng khoảng gang tay người lớn.
Xung quanh có vài tiểu hành tinh quay quanh trục đường thẳng.
Nói gì ngầu? Sai lầm của tuổi trẻ thôi.
“Mày biến thái thật chứ chẳng đùa.”
Tôi chớp mắt thả ra mấy chữ, trông mặt của nó vẫn cứ trơ trơ ra đó khiến mặt tôi đỏ rần.
Sở dĩ biết mặt đỏ bởi vì hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương gần đó cho tôi biết.
Da mặt tôi mỏng lắm, trời ạ.
Ngưỡng Mi vẫn tiến thêm vào bước, nó đang thử thách giới hạn của tôi.
Cùng lắm cả hai chỉ mới quen biết, không thân đến mức cởi sạch cho đối phương nhìn thấy.
Lối suy nghĩ cổ hữu này là do gia đình truyền cho, tôi cũng hết cách.
Nó ăn sâu vào trong tiềm thức rồi, khó mà cứu chữa.
Tôi nhã nhặn cảnh báo.
“Cút.”
Đưa lưng về phía nó không có nghĩa toàn bộ hành động phía sau tôi đều không rõ.
Tôi cảm nhận về xung quanh nhạy bén hơn cảm xúc của bản thân, đừng đánh giá thấp nó.
“Đều là con gái với nhau đừng như vậy mà.
Bản thân hình như bốc mùi rồi, từ khi đến đây tao chưa có tắm.”
Bọn tôi giống nhau chứ không phải đổi cơ thể cho nhau, người nó bốc mùi không phải tôi.
“Tao nghĩ mày không nên rời khỏi giường thì tốt hơn.”
Tôi thực sự muốn đấm vào gương mặt sưng húp kia, bàn tay trong vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Nó tiếp tục làm ra như không có gì nói.
“Tao thấy gương mặt của chính mình cũng đẹp, hay là thử?”
Thử mẹ nó hay gì?
Tôi quay gương mặt ướt át của mình lại, đôi mắt dùng để nhìn mọi người tạm gác sang một bên.
Lời cảnh cáo thông qua cái nhìn, tôi mong nó nhận ra.
Ngưỡng Mi khác gì mấy đứa biến thái, nhìn gương mặt ngơ ngác kia làm tôi càng cáu hơn.
Máu mũi nó đang chảy xuống, tôi nghĩ nó mắc bệnh nặng lắm rồi.
“Cút ra ngoài.”
Nhìn cách nó lúng túng chùi máu mũi rồi chuồn lẹ ra bên ngoài khiến tôi yên tâm một chút.
Trêu ghẹo thì nên chọn đối tượng tốt, nhất là chừa gương mặt giống hệt mình ra.
Từ khi bị đuổi ra Ngưỡng Mi cứ nằm ì trên giường ngẩn ngơ cái gì đó.
Sẽ không có gì tốt đẹp khi tôi sinh ta cảm giác khó chịu, tôi nhíu mày thẳng thắn nói.
“Mày làm tao khó chịu đấy.”
“Xin lỗi, xin lỗi.
Tao trêu quá trớn rồi, mày đừng suy nghĩ nhiều.”
Nó thành thật nhận lỗi như cách trấn an tôi.
Thở ra một hơi, tôi đến xem tivi, âm thanh tràn ngập khắp căn phòng làm chúng tôi đỡ phải giao tiếp.
Một lúc lâu nó hỏi tôi.
“Tiền mặt của mày chỉ có vài triệu.”
Cảm ơn trời phật khi đến giờ nó mới quan tâm đến kinh tế của tôi.
Bản thân vẫn chăm chú theo dõi từng hành động của nhân vật đang chiếu trên tivi, như có như không mà hỏi ngược lại.
“Mày dùng hết rồi?”
“Hết rồi.”
Kết quả mà tôi dự đoán trước, ít ra không có tức giận.
Tôi im lặng biểu thị bản thân tiếp nhận chuyện đó, nó lại không hiểu mà đi ngược lại.
“Mày cũng cảm thấy tao rất đáng ghét sao? Lúc nhỏ bà nội bị mất một chiếc vòng cẩm thạch rất đắt tiền.
Ai cũng nhìn tao rồi chỉ trỏ.
Không ai nói nhưng ai cũng biết, ông già tức giận đánh tao mấy ngày xuống giường không được, oan uổng thật mà.”
“Chuyện mày tiêu tiền của tao với chuyện vừa kể không liên quan.”
“Mục đích kể cho mày nghe là để khoe khoang tao kiếm được rất nhiều tiền, không liên quan đến Ngưỡng gia, cứ dùng đi đừng ngại.”
Số dư trong tài khoản cộng luôn tiền mặt thì quá ít, tôi còn thừa nhận bản thân nghèo, đặc biệt chưa bao giờ thiếu tiền.
Số tiền tôi kiếm được còn nhiều hơn Ngưỡng Mi nhưng cách thức không được vinh quang.
Tôi có thể bước lên sàn lao vào trận chiến của những con thú để giành chiến thắng.
Đương nhiên những trận đấu đó phi pháp, nếu bị phát hiện sẽ rắc rối lắm.
Đó là công việc chính, vẫn còn một công việc phụ đòi hỏi sự can đảm và độ chuẩn xác.
Số tiền tôi kiếm được rất nhiều, nhưng gia đình tôi không cần nó, tôi cũng không cần, tiền kiếm được cứ cộng dồn..