Tô Tú chỉ tình cờ đi ngang qua, ai mà nghĩ lại gặp Lục Lan Xuyên ở đây chứ? Mà còn đi cùng Diệp Vận Thanh, hình như họ cãi nhau thì phải…
Thật sự không có việc gì xui xẻo hơn việc này, Diệp Vận Thanh vạch trần và phản bác không nể mặt như vậy, chắc chắn Lục Lan Xuyên rất tức giận. Nhưng mà người này cũng thật kì lạ, lúc cãi nhau với Diệp Vận Thanh cảm xúc của anh ta hình như đâu có dao động lắm, nhưng lúc sau nhìn thấy cô hình như lại xù hết cả lông lên, ánh mắt kia quả thực có thể xé nát cô qua không khí.
Tô Tú đâu muốn vướng phải rắc rối này, giờ đây chắc Lục Lan Xuyên đang cần một người để trút giận, anh ta không nỡ nổi giận với Diệp Vận Thanh nhưng chưa chắc cô có thể may mắn như thế. Hiểu rõ điều này, cô lập tức quay đi, rượu vang đỏ trong tay do khách ở Lộc Uyển sảnh phía Nam yêu cầu, trước mắt tìm người khác đưa qua cũng được.
Vì thế khi Lục Lan Xuyên đang khá bực bội, nhìn thấy Tô Tú xoay người đi mất lại còn rất vội vã, đúng là thể hiện vẻ ghét bỏ với màn lúc nãy hết sức rõ ràng!
Lục Lan Xuyên nổi cơn thịnh nộ, gào lên với bóng lưng của cô: “Cô đứng lại cho tôi!”.
Tô Tú vờ như không nghe thấy, bước đi càng nhanh hơn, chẳng lẽ Lục Lan Xuyên còn không quan tâm đến mặt mũi mà đuổi theo ư?
Kết quả Lục Lan Xuyên vẫn thật sự đuổi theo! Anh ta người cao chân dài, vài bước đã đến phía sau cô, ôm cánh tay cô lật người lại đối diện với mình, “Chết tiệt, cô chạy cái gì!”.
Lúc này Tô Tú lại rất bình tĩnh, suy nghĩ cũng cực kỳ rõ ràng, thản nhiên trả lời: “Chẳng phải anh nói không muốn nhìn thấy tôi sao?”.
Người trước mặt rõ ràng bị chặn họng, nhưng vẫn sa sầm mặt tự tìm lối thoát cho mình, “Đương nhiên, rất vui vì cô luôn nhớ rõ việc này. Nhưng bây giờ cô là nhân viên khách sạn, thấy khách hàng không nên chào hỏi sao?”.
Đúng là đặt tội cho người ta mà, Tô Tú biết Lục Lan Xuyên đang cố ý bới móc, vì vậy cũng theo lời lên tiếng tiếp đón, “Chào buổi tối, anh Lục”. Nói xong liền trợn trừng đôi mắt đen nhánh nhìn anh, “Anh vừa lòng rồi chứ?”.
Đối với Lục Lan Xuyên, ánh mắt thế này không khác khiêu khích là bao, anh nhìn mắt của cô chằm chằm, bỗng bật cười, “Vừa rồi nghe được bao nhiêu? Không ngờ cô còn có sở thích như vậy, nghe trộm việc riêng tư của khách hàng có thú vị không?”.
Tô Tú trừng mắt, “Anh nghĩ tôi nghe trộm?”.
“Lẽ nào không phải?”.
Được rồi, cô quả thật nghe thấy nội dung hai người này cãi nhau, nhưng thật sự không thể trách cô được. Trước tiên miễn bàn về việc hai người này nói chuyện không hề nhỏ tiếng, điệu bộ kia như thể đang cãi cọ kịch liệt vậy. Lúc cô đang do dự không biết có nên lặng lẽ đi qua hay không, họ đã tranh cãi xong rồi…
Lục Lan Xuyên thấy cô không nói tiếng nào, cánh tay đang nắm chặt trên tay cô cũng từ từ buông lỏng, trong mắt như có ý cười sung sướng được che giấu cẩn thận, “Xem ra cô rất tò mò với chuyện của tôi nhỉ”.
Tò mò khỉ gió ý! Khóe miệng Tô Tú giật giật, hóa ra người này không những có chứng hoang tưởng bị hại mà còn bị tự kỷ nặng. Nội dung cãi nhau của hai người có cái gì đặc sắc cơ chứ!! Cô quay đầu đi, tốt hơn là lí trí đừng nên chọc giận anh ta, “Cho dù có lòng hay vô ý, quả thật tôi đã bất cẩn nghe thấy rồi, hết sức xin lỗi anh Lục. Tôi sẽ không nói cho người khác, lập tức quên hết những gì vừa chứng kiến”.
Lục Lan Xuyên nhíu mày nhìn cô, Tô Tú lại nhấc cánh tay tỏ vẻ cam đoan.
Vị hôn thê của mình đi tiếp rượu khách hàng để lôi kéo việc làm ăn cho mình, quả thật nói ra rất mất mặt, việc này nặng nhẹ thế nào Tô Tú vẫn hiểu rõ.
Nhưng cô nói xong câu này, hình như Lục Lan Xuyên lại càng không vui, vẻ mặt âm u hơn cả lúc nãy, dáng điệu nguy hiểm như mưa gió sắp nổi lên. Tô Tú thầm nghĩ, người này quá ngang ngược rồi, cô đã cam đoan như vậy còn muốn thế nào nữa?
Lục Lan Xuyên không nói không rằng cũng không đi, chẳng qua vẻ mặt càng lúc càng u ám. Tô Tú không hề có thời gian để hao phí với anh, còn phải nhanh chóng mang rượu vang đỏ tới phòng riêng, nếu chậm trễ thêm nữa sẽ bị trách mắng. Vì thế cô lặng lẽ dịch sang bên, cẩn thận né tránh thân hình rắn chắc của anh, nhắm cơ hội dự định chuồn đi.
Đáng tiếc cô tính toán không chuẩn, suy nghĩ cẩn thận như thế mà chỉ một cái liếc mắt đã bị Lục Lan Xuyên phát hiện, chưa chạy được hai bước đã bị tóm lại.
Người nọ kéo lấy cổ áo lôi cô lại, “Đi đâu…”, lời còn chưa dứt, chuyện xảy ra tiếp theo làm cả hai người cùng ngây ngẩn, nhất là Lục Lan Xuyên.
Anh thừa nhận mình hơi mạnh tay, nhưng quần áo của khách sạn này đúng là không bền chắc tí nào! Nói chính xác là, nút áo của đồng phục không chắc tí nào! Bởi vì là mùa hè, nên quần áo chủ yếu là áo sơ mi trắng kiểu dáng đơn giản, bị Lục Lan Xuyên tiện tay kéo một phát, cúc áo đã đứt mất mấy cái, rơi lộp bộp xuống đất rồi lăn đến góc tường.
Lúc này hai người đều ngây ngốc, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện đen đủi khủng bố như vậy.
Ngón tay của Lục Lan Xuyên còn đang nắm chặt cổ áo sơ mi của cô, cúc áo đứt vài cái, cái áo liền bị anh kéo xuống hơn phân nửa, vì thế cái lưng trắng nõn nà lại mảnh mai của Tô Tú hoàn toàn lộ rõ trước mặt anh.
Mảng da trắng đến chói mắt, tôn lên sợi tóc đen nhánh, sự đối lập mạnh mẽ của thị giác khiến đầu óc người ta nóng rần. Đầu ngón tay anh cũng không cẩn thận chạm vào làn da trắng mịn kia, cảm xúc thật là… Còn làm cho lòng dạ người ta ngứa ngáy khó chịu hơn cả trong mơ…
Đâu phải chưa từng thấy phụ nữ, sao mỗi lần chạm phải cô anh đều như mấy thằng choai choai! Anh thầm chửi mấy câu thô tục liên tiếp, nhưng bàn tay túm cổ áo của cô không tài nào buông ra nổi, ngón tay càng ngông cuồng muốn đụng chạm nhiều hơn…
“Anh!”. Tô Tú hoàn hồn, bất ngờ quay đầu lại phẫn nộ lườm tên đầu sỏ, hai má kiềm nén đến nỗi đỏ bừng, sau một lúc lâu mới mắng hai chữ “Biến. Thái!”.
Lục Lan Xuyên cảm thấy yết hầu thít chặt, nhưng bị cô mắng như vậy vẫn hơi bực, hai mắt trợn trừng còn ác liệt hơn cô, “Gầy như bộ xương, có cái gì đẹp đâu”.
Anh nói xong liền làm vẻ ghét bỏ hất tay ra, đầu ngón tay nóng kinh người như thiêu như đốt, chỉ có thể siết chặt nắm tay, như muốn bóp nát ý nghĩ đáng sợ trong đầu.
Tô Tú một tay cầm bình rượu vang đỏ, một tay che kín ngực, nhưng quần áo vốn may đo theo thân thể, nào có mẩu vải nào dư thừa để cho cô che thân chứ. Vì thế lúc này cô càng xấu hổ, bầu ngực như ẩn như hiện, hiệu quả còn lôi cuốn hơn khi nãy mấy phần.
Chung quy Lục Lan Xuyên vẫn là một người đàn ông bình thường, sau khi nhìn thấy hình ảnh này, nếu nói không có chút phản ứng nào thì tuyệt đối là phét lác, nhưng anh vẫn còn lại mấy phần lý trí, thầm nghĩ, cần phải quay đầu bước đi mới đúng. Mà thực ra anh cũng trầm mặt nhanh chóng quay đi, nhưng lúc quay người bỗng nhớ ra hình như hành lang có camera, sau lần cưỡng hôn cô trước đó anh mới để ý đến việc này.
Tô Tú cũng nhớ đến vấn đề camera giám sát, rõ ràng với tình huống hiện giờ, cô không thể tự do đi lại trên hành lang, muốn đến phòng thay quần áo lại càng khó khăn hơn, không chừng sẽ gặp khách khứa đi tới. Cô thầm chán nản, lại nguyền rủa Lục Lan Xuyên thêm một lần, tên khốn trơ tráo không biết xấu hổ, sau khi hại cô thành ra thế này lại quay lưng bỏ đi!
Nhưng nghĩ lại cũng phải, dù cô nhếch nhác xấu mặt đến mức nào chăng nữa, vốn dĩ không phải trong phạm vi lo lắng của anh ta. Hồi xưa chuyện ác như vậy anh ta vẫn có thể ra tay điêu luyện, chứ đừng nói đến bây giờ.
Nhớ lại chuyện cũ, Tô Tú không hề cảm thấy buồn phiền, đã sớm không còn mong đợi gì ở người này, thế nên có gì phải khó chịu chứ?
Cô đang băn khoăn rốt cuộc phải làm thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng một sức lực như kìm sắt đã lật người cô lại, sau đó cô bất ngờ ngã vào một vòng ôm. Lồng ngực rắn chắc kề sát lấy cô, che hết cảnh xuân lấp ló kia.
Sau khi ý thức được đó là ai, sắc mặt Tô Tú biến đổi, không cam lòng vùng vẫy, “Anh làm gì thế?”.
“Chẳng làm gì cả”. Lục Lan Xuyên chỉ camera trên trần nhà, hất cằm nói, “Cô muốn có thêm người nhìn à?”.
Đương nhiên Tô Tú không muốn có thêm người nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này, cô biết phòng giám sát luôn có nhân viên an ninh trực ban, nhưng đối với cô mà nói, phải an phận nép mình trong ngực Lục Lan Xuyên là một kiểu giày vò. Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kì khó coi, “Vậy cũng không thể cứ đợi như vậy”.
Lục Lan Xuyên đề nghị, “Tôi và cô đến phòng thay quần áo”.
Tô Tú nhíu mày nhìn anh, đại khái là đang nghi ngờ anh vì sao đột nhiên nảy sinh lòng tốt, nhưng rất nhanh lại lẳng lặng hỏi ngược lại: “Đi như vậy à?”. Hai người dính nhau như trẻ sinh đôi, bị người khác nhìn thấy thì càng nực cười hơn đấy!
Lục Lan Xuyên vốn mất tự nhiên vì mình bỏ đi rồi còn quay lại, để che giấu lòng dạ rõ mồn một này, anh cố ý nghiêm mặt: “Tôi còn chưa chê cô, cô còn ghét bỏ tôi?”.
Tô Tú trợn trừng mắt. Lại nghe Lục Lan Xuyên nói tiếp: “Cho là tôi thích quản cô? Nếu không phải do tôi lỡ tay gây nên, còn lâu tôi mới thèm quan tâm”.
Nghe vậy Tô Tú đột nhiên nhìn anh chăm chú, Lục Lan Xuyên cảm thấy trái tim đập mạnh vài nhịp, không biết ánh mắt kia của cô có ý gì? Tiếp theo Tô Tú quan sát anh như có điều đăm chiêu, ánh mắt đảo quanh người anh mãi.
Hai người đứng quá gần, Lục Lan Xuyên và cô nhìn nhau chăm chú, chóp mũi lại thoang thoảng mùi hương dễ chịu trên người cô, ngực lại bị bộ phận mềm nhũn trên người cô ma xát, thật sự là… muốn chết mà.
Tiếp theo Tô Tú bất thình lình vươn tay, chậm rãi bám lên bả vai anh, thẳng một mạch hướng tới cổ áo anh.
Lục Lan Xuyên ngẩn ra, nhìn người phụ nữ trong lòng với ánh mắt phức tạp.
Cách đây không lâu cô đã từng ngoan ngoãn rúc trong lồng ngực anh như vậy, có lẽ lúc ấy còn nhỏ, mỗi khi có hành động hơi thân thiết một chút hai gò mà cô liền đỏ bừng như máu, khi ấy anh cũng không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy cô ấy mê đắm và yêu thích anh là chuyện đương nhiên. Anh chưa từng thấy tình yêu của cô có bao nhiêu quý giá, khoảng thời gian bên cô luôn có cảm giác ưu việt khó hiểu, cứ như cô cần phải yêu anh như thế, cam tâm tình nguyện cả đời.
Bây giờ nhớ lại hết mọi chuyện thì cảm thấy rất hoảng hốt, anh vẫn nhớ rõ sự dịu dàng, quan tâm, chu đáo của cô, mấy năm nay anh chưa từng được hưởng những điều đó. Người ta đối tốt với anh cũng chỉ có vài phần thật lòng, mức độ quan tâm không thể nào sánh bằng cô hồi đó…
Anh như rơi vào một thời không khác, chầm chậm giơ tay lên, định vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, nhưng lòng bàn tay còn chưa chạm đến, giọng nói của cô đã vang lên bên tai.
Tô Tú nói: “Anh có thể cho tôi mượn áo khoác không?”.
Cô rất cẩn thận dè dặt hỏi, đôi mắt hoàn toàn không mang vẻ quyến luyến, hóa ra hành động vừa rồi của cô là đang suy nghĩ việc này?
Trong lòng Lục Lan Xuyên đột nhiên có cảm giác mất mát, anh lại một lần nữa không khống chế được mà bước vào vòng xoáy mang tên Tô Tú. Anh lùi ra sau vài bước, khó chịu vì màn hoang tưởng khi nãy của mình, lại thấp thoáng chút cô đơn. Tô Tú không hề lưu luyến anh, đúng, sao có thể lưu luyến được? Cô hận không thể tránh anh thật xa, nếu không phải tình thế bắt buộc, có lẽ cô đã chạy từ lâu rồi.
Tô Tú thấy mắt anh rét lạnh, gật đầu như hiểu ra điều gì đó: “Tôi giặt sạch rồi sẽ gửi chuyển phát cho anh”.
Lục Lan Xuyên giương mắt nhìn cô, từng câu từng chữ như giội thêm dầu vào đống lửa đang cháy bừng bừng trong lòng, tâm trạng bỗng chốc tồi tệ cùng cực. Anh gườm gườm nhìn Tô Tú, miệng nhả ra ba chữ: “Nằm mơ đi!”.