“Đúng rồi, tí nữa thì quên việc chính”. Tiếng nói của Triệu Trinh vang lên, Tô Tú quay đầu nhìn sang, thấy anh ấy đưa cho cô một tờ giấy nhỏ kẹp trong ví tiền, “Đây là số điện thoại của bạn anh, em tìm trực tiếp cô ấy là được”.
Tô Tú gật đầu nói “Cảm ơn”.
Triệu Trinh nhìn cô buông mắt, nhìn chằm chằm tờ giấy kia, trong chốc lát không biết nói gì cho phải, lúng túng quay đầu sang hướng khác, “Lẽ ra phải đi cùng em, nhưng đêm mai anh phải trực đêm, chắc là không kịp rồi”.
Mặc dù anh ấy nói không rõ ràng, nhưng Tô Tú nghe đã hiểu, mỉm cười trả lời: “Anh giới thiệu công việc làm thêm tốt như vậy cho em đã là giúp đỡ rất nhiều rồi”.
Kết quả mặt Triệu Trinh bỗng đỏ lên, thậm chí nói chuyện cũng ngắc ngứ: “Đừng, đừng nói như vậy. Đều là đồng nghiệp với nhau, nên giúp đỡ lẫn nhau…”.
Triệu Trinh quả thật là đồng nghiệp của Tô Tú, năm nay ba mươi ba tuổi, đã li hôn, đang làm quản lý phân xưởng. Tuy nói là quản lý nhưng chỉ có vài nhân viên dưới quyền. Ở đơn vị, anh ấy là một người hiền lành, rất nhiệt tình, hễ ai có gì khó khăn mở lời nhờ anh, anh nhất định sẽ đưa tay giúp đỡ quyết không chối từ! Lúc trước nghe người ta nói Tô Tú đang tìm việc làm thêm, anh liền lén giúp cô tìm một công việc.
Trong đơn vị cũng có người nói Triệu Trinh thích Tô Tú, bản thân Tô Tú lại không có cảm giác gì, có lẽ Triệu Trinh đối xử với ai cũng gần giống nhau nên cô chưa từng có suy nghĩ lệch lạc. Nhưng hôm nay Triệu Trinh gọi điện thoại đến, lại hẹn gặp cô ở quảng trường Tân Thịnh, trên danh nghĩa nói là giới thiệu công việc cho cô, nhưng Tô Tú nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.
Quả nhiên sau khi đến đây, Triệu Trinh liền đề nghị ăn cơm trước, vì không muốn nợ ân tình đối phương nên Tô Tú nhận lời, chẳng qua cô là người trả tiền.
Về sau, Triệu Trinh lại nói muốn mua cho Sa Sa hai bộ quần áo, nhờ Tô Tú chọn giúp, Tô Tú lại càng không thể từ chối. Người ta đã giúp đỡ giới thiệu công việc, cô giúp chọn bộ quần áo cũng không việc gì, hơn nữa cô thật sự rất quý Sa Sa.
Nhưng không ngờ lại gặp Lục Lan Xuyên ở đây…
Tô Tú nhìn đến chỗ của Sa Sa. Cô bé đang chơi ở cầu trượt, nhìn thấy cô còn vẫy tay chào hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại trông đáng yêu cực kỳ. Tô Tú không khỏi khẽ cười, nụ cười này lọt vào mắt Triệu Trinh lại ấm áp khác thường, anh ngập ngừng, dò xét bằng cách thức vụng về: “Sa Sa rất thích em, lúc em rảnh rỗi… có thể thường xuyên đến nhà chơi với con bé không?”.
Hiển nhiên Triệu Trinh không phải là người lão luyện trong chuyện tình cảm, nói xong lời này thì căng thẳng hồi hộp đến mức không biết để tay ở đâu cho phải. Tô Tú cắn môi, khi nhìn anh mặt mày vẫn luôn ôn hòa, “Ừm, em cũng rất thích Sa Sa. Lúc nào anh bận em có thể đưa con bé ra ngoài chơi, anh đã nói đều là đồng nghiệp mà”.
Đôi mắt vừa mới sáng lên của Triệu Trinh lại đượm chút buồn bã, thất vọng “ừ” một tiếng. Thật ra anh cũng biết mình mơ mộng hão huyền, kẻ quê mùa lớn tuổi lại đã qua một lần hôn nhân, có một đứa con riêng, làm sao xứng với cô chứ? Tuy rằng ở đơn vị có một vài tin đồn về Tô Tú, nghe nói thời gian cô đi học không có tiếng tăm tốt đẹp gì cho cam, thậm chí còn có mấy lời không thể lọt tai. Nhưng từ lúc tiếp xúc đến giờ, anh cảm thấy hoàn toàn không có chuyện như vậy. Rõ ràng Tô Tú là một cô gái đầy nghị lực.
Vừa nghĩ thế, Triệu Trinh liền cảm thấy mình tỏ tình vào giờ phút này không thích hợp lắm, không biết có khiến cô ấy hiểu lầm không, hiểu lầm là mình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn….
Anh nhìn trộm Tô Tú, Tô Tú vẫn mỉm cười nhìn về phía Sa Sa, nhìn rất chăm chú, dường như không hề để bụng chuyện này. Nhưng Triệu Trinh vốn rất thành thật, vẫn cảm thấy cần phải có lời giải thích, anh lấy dũng khí nói: “Tô Tú, lời nói lúc nãy của anh, thật ra, thật ra là xuất phát từ nội tâm, không có ý gì khác, chỉ là muốn đối tốt với em mà thôi”.
Đầu tiên Tô Tú ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu được. Cô bật cười nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh Triệu”.
“Em cũng không cần để tâm đến mấy lời đồn đại kia đâu, về lâu về dài mọi người sẽ hiểu”.
Tô Tú im lặng kì lạ, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn anh, “Anh tin tưởng em như vậy à?”.
“Đương nhiên, em rất tốt bụng, người tốt bụng làm sao có thể coi thường mạng sống người khác chứ”. Triệu Trinh không nhiều lời, vỗ vai cô, “Không làm cái khác thì chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà, em gọi anh một tiếng anh Triệu, về sau anh nhất định bảo vệ em. Ai bắt nạt em thì nói cho anh biết, anh nhất định giúp em xử hắn”.
Lúc này Tô Tú nở một nụ cười tự đáy lòng, gật đầu thật mạnh.
Từ hôm ấy, Lục Lan Xuyên hết sức bận rộn. Chuyện kinh doanh ở Nam Thành càng làm càng lớn, việc phải lo nghĩ cũng càng ngày càng nhiều, nhưng bởi vì bẩm sinh lạnh nhạt cẩn trọng, ngoại trừ Diệp Triệu Kỳ ra không còn ai thân tín, vì vậy bình thường hết sức bạt mạng. Nhưng gần đây có phần quá bạt mạng, thậm chí còn tranh làm cả việc của Diệp Triệu Kỳ.
Diệp Triệu Kỳ hoài nghi rất lâu, cuối cùng cau mày hỏi anh: “Không phải cậu định đuổi tôi khỏi Tây Ninh đấy chứ, bây giờ bắt đầu chuẩn bị tước quyền lực của tôi hử?”.
Lục Lan Xuyên không buồn ngẩng đầu lên, trả lời: “Cái gọi là không biết tự trọng có phải để chỉ cậu không?”.
Diệp Triệu Kỳ trừng mắt, cuối cùng Lục Lan Xuyên cũng chịu nhìn thẳng vào anh, “Tiền lương, hoa hồng lấy đều, còn có cả đống thời gian hú hí cùng bạn gái, thế mà lại không biết xấu hổ trách móc tôi”.
“Vì vậy mới kỳ lạ đấy! Cậu mà cũng biết thương cảm cho người khác à?”. Diệp Triệu Kỳ quả thực dở khóc dở cười, lại mập mờ nhướng mày, “Có phải bé Hai đi công tác, cậu cô đơn quạnh quẽ không biết dồn sức vào đâu không?”.
Lần này Lục Lan Xuyên không nhìn thẳng anh ta nữa, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính, lát sau bỗng nói: “Cậu cảm thấy thế nào về dự án làng du lịch Tâm Vân?”.
Nghe anh bỗng nhiên nói chuyện công việc, Diệp Triệu Kỳ lập tức thôi đùa giỡn, nghiêm túc suy nghĩ, “Đúng là không tồi, nhưng dự án này không dễ đoạt đâu, huống chi bất động sản không phải thế mạnh của chúng ta. Với lại mạo hiểm quá, tiền bỏ vào đấy, bên này chúng ta quay vòng vốn rất dễ xảy ra vấn đề”.
“Tiền không cần lo lắng, tôi có cách”.
Diệp Triệu Kỳ nhìn vẻ mặt ung dung của anh, không mảy may nghi ngờ năng lực làm việc của cậu bạn. Mấy năm nay, tâm tư của Lục Lan Xuyên ngày càng cao siêu, lá gan cũng lớn dần. Ban đầu làm giàu từ lĩnh vực điện gia dụng, về sau không ngừng lấn sân sang lĩnh vực khác. Nhưng lần nào quan điểm của Lục Lan Xuyên cũng rất nhẫn tâm, luôn có thể kiếm tiền đầy chậu đầy bát. Anh ta liền nghe theo quyết định của Lục Lan Xuyên, “Cậu đã có hứng thú, vậy thì làm đi”.
Chờ Diệp Triệu Kì đi rồi, lúc này Lục Lan Xuyên mới nặng nề dựa vào lưng ghế, đúng là bận rộn chút vẫn tốt hơn, một khi bận rồi… đầu óc có thể bình thường một chút, không cần nghĩ đi nghĩ lại về một số người và việc không nên nghĩ.
Chuyện Lục Lan Xuyên quyết định làm lập tức được đưa ra họp bàn. Vì vậy buổi tối anh hẹn Lương tổng của ngân hàng Long Thăng đi ăn. Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tuy rằng lần này số tiền cho vay rất lớn, nhưng hình như Lương tổng rất tin tưởng anh. Lục Lan Xuyên còn tìm dựa theo sở thích của đối phương, tìm cho ông ta một ngôi sao trẻ tuổi tiếp rượu. Cô gái kia rất được việc, lúc ăn cơm làm cho Lương tổng vui vẻ vô cùng.
Xem ra việc này mười phần chắc tám rồi.
Nhân lúc hai người này đang dính lấy nhau, Lục Lan Xuyên tranh thủ ra khỏi phòng. Anh đứng hút thuốc trên hành lang, nhân tiện làm nguôi bớt hơi cồn, có điều ánh mắt nhanh chóng bị một người cách đấy không xa hấp dẫn. Tấm lưng kia rất quen thuộc, máng máng giống…
Lục Lan Xuyên rất kinh ngạc, vội vàng dừng lại suy nghĩ, anh uống bao nhiêu rượu mới có thể dấy lên suy nghĩ đáng sợ như thế? Sao người phụ nữ kia có thể xuất hiện ở đây được?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không thể lập tức dời mắt đi, mà dựa vào bức tường hành lang nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy. Cô ấy mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, dáng người trung bình, quay lưng về phía anh nói chuyện với một người khác, sống lưng thẳng tắp, mái tóc mềm mại được búi lên.
Ngay cả kiểu búi tóc cũng gần giống cô gái kia…
Lục Lan Xuyên nghi ngờ mình bị chập cheng rồi. Anh dập tắt mẩu thuốc lá, định quay về phòng riêng, nhưng không ngờ cái liếc mắt cuối cùng lại đúng lúc người phụ nữ kia quay đầu lại. Khuôn mặt đó, ngũ quan đó rõ ràng chính là Tô Tú!
Lục Lan Xuyên không biết vì sao trái tim đột nhiên căng chặt, sau đó suy nghĩ đầu tiên nhảy ra từ đâu anh đó là… điên rồi, điên rồi, tự dưng lại xuất hiện ảo giác.
Hiển nhiên Tô Tú cũng nhìn thấy anh, do dự rốt cuộc có nên đi sang bên này không. Vừa rồi chị trưởng ca phân cô đi phụ trách Tang uyển, mà đường đến Tang uyển trùng hợp phải đi qua đằng đó. Nắm chặt tay, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới. Chạm mặt thì sao, giờ đây họ chính là hai người xa lạ, Lục Lan Xuyên coi trọng mặt mũi chắc chắn không gây sự với cô ở nơi công cộng.
Thấy người kia đi đến gần, lông mày Lục Lan Xuyên nhăn tít lại, hóa ra không phải ảo giác, đúng là cô gái kia. Cô làm nhân viên phục vụ ở đây? Nhưng anh cho cô một khoản tiền lớn như vậy, sao cô vẫn còn làm việc này?
Điều khiến Lục Lan Xuyên càng bất ngờ là Tô Tú cứ đi thẳng qua trước mắt anh, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một lần. Anh bỗng nổi giận đùng đùng, chưa nghĩ ngợi gì đã đưa tay chặn cô lại, “Đứng lại”.
Tô Tú cảm thấy mình lại một lần nữa đánh giá quá cao nhân phẩm của người này, nhưng vẫn dừng lại nhìn anh, “Ngài có yêu cầu gì ạ?”.
Lục Lan Xuyên nhìn xoáy vào cô, lập tức nở một nụ cười kì quặc, “Cô thiếu bao nhiêu tiền?”.
Tô Tú lùi lại, “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước”.
Cô nói xong bèn xoay người tiếp tục đi về phía trước, cơn giận của Lục Lan Xuyên đột nhiên vọt tới đỉnh điểm, nắm cánh tay cô kéo người quay lại. Động tác hơi thô lỗ, Tô Tú đứng không vững, lưng đụng “bịch” vào bức tường. Xem ra rất đau nên viền mắt cô đỏ lên, nước mắt lập tức trào ra.
Lục Lan Xuyên chợt ngẩn người, anh tiện tay kéo cô lại, sao cô lại nhẹ thế chứ…
Ngực Tô Tú phập phồng kịch liệt, xem ra rất tức giận, nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi lại anh, “Anh Lục, rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi đang làm việc”.
Lục Lan Xuyên cũng không biết mình cản cô ấy lại để làm gì, đầu óc anh hơi hỗn loạn, có lẽ do uống nhiều rượu quá, dù sao tất cả mọi chuyện trước mắt này hoàn toàn không thể là hành động mà một Lục Lan Xuyên tỉnh táo sẽ làm! Yết hầu anh hơi chuyển động, cố gắng làm cho bản thân trông thật bình thường, “Cô làm gì ở đây?”.
Tô Tú khó hiểu nhìn anh, “Làm việc”. Hình như lúc nãy cô đã nói rồi.
Đúng, quần áo trên người cô đã chứng minh, Lục Lan Xuyên nghẹn lời, lại phiền muộn, anh đang bị sao vậy, hỏi vấn đề ngây thơ đến thế? Ánh mắt anh hơi lạnh đi, cuối cùng suy nghĩ lý trí hơn, “Ý tôi là, cô nhận tiền của tôi sao còn làm việc này, tiền không đủ cho cô tiêu à?”.
Tô Tú lặng thinh, hồi lâu không lên tiếng. Thật ra cô muốn nói có liên quan éo gì đến anh?
Lục Lan Xuyên lại hỏi: “Hay là cô cố ý?”.
Anh nói xong đã lấn đến sát bên cô, thân hình cao lớn gần như nhốt cô lại. Mùi hương trên người Tô Tú như có như không len lỏi vào xoang mũi anh, thoang thoảng, từa tựa loài hoa nào đó. Có lẽ mỗi người đến độ tuổi và giai đoạn tâm lý nhất định ắt sẽ hay nhớ về thời xưa cũ một cách lạ kỳ. Giờ đây ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, lòng dạ Lục Lan Xuyên lại hơi chộn rộn, suy nghĩ miên man.
Tất cả ký ức về thân thể này ùn ùn kéo về, trong phút chốc anh đã chìm ngập trong đó, cảm giác mềm mại, nhẵn mịn, ấm áp dần trở nên rõ ràng trong đầu anh…
Mà cô gái kia lại ngẩng đầu lên, nhìn anh với đôi mắt vừa vô tội vừa sợ hãi, “Anh có ý gì?”.
Vì hành động này của cô, chóp mũi hai người bất ngờ chạm vào nhau, có cảm giác mát, còn mang theo một luồng nóng ran.
Hai người đều ngẩn ra, Tô Tú lại bị làm cho hoảng sợ, vô thức lùi ra phía sau, nhưng sau lưng cô là bờ tường, còn đường đâu mà lui chứ?
Dường như Lục Lan Xuyên rất vui sướng khi thưởng thức vẻ quẫn bách của cô, vậy mà không thèm lùi ra, ngược lại cố ý cợt nhả kề sát cô hơn, hai tay giam chặt cô trước ngực, “Lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là ngoài ý muốn, như vậy lần này thì sao? Tô Tú, đừng nói đây là duyên phận, tôi không tin đâu”.
Anh đến gần hơn nữa, đôi môi mềm mại gần như chạm lên cô. Trái tim Tô Tú sắp nhảy tới cổ họng đến nơi rồi. Tên khốn kiếp này! Mùi rượu nồng nặc khắp người anh nhắc nhở cô rằng người này say rồi!! Thảo nào làm chuyện không biết điều này.
Tô Tú nhắm chặt mắt, hai tay cố gắng đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra. Gian nan muốn nhắc anh rằng trên hành lang có gắn camera, có lẽ kẻ trọng thể diện này sẽ bớt phóng túng một chút. Nhưng cô vừa mở miệng, lại có thứ gì đó nóng như lửa chui vào.
Đầu óc Tô Tú bỗng nổ tung, đó đó đó, đó là đầu lưỡi của Lục Lan Xuyên!?
Rượu có thể khiến con người mất phương hướng, nhưng Lục Lan Xuyên không biết, rượu cũng làm người ta thành thật với dục vọng. Vì vậy một giây sau khi hôn Tô Tú, theo bản năng anh kháng cự nghĩ đến bất cứ vấn đề gì, dù sao gần đây anh đã hành xử không bình thường, không còn lý trí để nói nữa rồi. Anh chỉ biết giữ chặt lấy gáy cô, làm thân thể hai người kề tới gần hơn, sau đó lại ra sức, ra sức hơn nữa, hận không thể hít luôn hơi thở của cô vào thân thể mình.
Sau khi hoàn hồn, Tô Tú bắt đầu giãy giụa dữ dội, nhưng sức lực giữa nam và nữ khác biệt, cô cố gắng thế nào cũng vô dụng. Cô cảm thấy người mình như bị khảm giữa bức tường và Lục Lan Xuyên, đằng trước đằng sau đều như hai cái hàng rào chắc chắn lại đáng sợ, cứ như muốn ép cô bẹp dí. Mà người đàn ông trước mặt vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, môi của cô tê dại, lưỡi cũng bị anh ta giày vò hết lần này đến lần khác.
Cô đành phải đưa tay cào anh, móng tay cào đến đâu, giác ấm áp dấp dính lan tới dó, nhưng tay cô lại nhanh chóng bị anh nắm lấy ghì lên bờ tường.
Khoảnh khắc đó Tô Tú nghĩ, có lẽ anh ta muốn dùng cách thức mới làm nhục cô.
Tay cô không thể động, chỉ có thể dùng chân giẫm lên giày của anh ta, nhưng người kia vẫn có thể làm hai việc một lúc, đầu gối hơi ra sức chặn lấy chân cô, hoàn toàn áp chặt cô lên tường.
Tô Tú cảm thấy cực kỳ nhục nhã, có lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã cảm thấy dài đằng đẵng, lê thê khó chịu như trôi qua mấy thế kỷ vậy. Thời điểm cô gần như tuyệt vọng, cuối cùng cũng có người lên tiếng cắt ngang hai người – là người đi ra từ phòng riêng của Lục Lan Xuyên.
“Khụ”. Lương tổng ho một tiếng, vẻ mặt hơi khó xử, “Lục tổng thật là, rất có tình thú đấy”.
Lục Lan Xuyên chống một tay lên tường, một tay đè đầu Tô Tú vùi trước ngực mình, đáy mắt thoáng qua vẻ không vui, nhưng ngoảnh đầu lại vẻ mặt đã bình thường, không mảy may xấu hổ, “Lương tổng, thế này là…”.
Lương tổng vốn muốn xem loại phụ nữ thế nào có thể khiến Lục Lan Xuyên quá khích như thế, bởi vì tin đồn vỉa hè đều xôn xao nghi ngờ rằng Lục Lan Xuyên không ham nữ sắc, đương nhiên anh có bạn gái qua lại cố định nhưng chưa ai được gặp. Mà chốn ăn chưa chưa từng thấy bóng dáng anh, thậm chí anh còn chưa từng gặp dịp thì chơi.
Hôm nay vừa thấy, ái chà, rõ ràng là giả vờ đứng đắn thôi, có thể làm với một nhân viên phục vụ khách sạn ở hành lang như vậy thì đứng đắn đến đâu chứ?
Lương tổng không hề khách sáo, ôm ngôi sao trẻ vỗ cánh tay trắng noãn của cô ta, cười nói: “Không quấy rầy Lục tổng, tôi với Judy đi trước, chuyện cho vay chờ tin tức của tôi nhé”.
Lục Lan Xuyên gật nhẹ đầu, “Đi thong thả”.
Trước khi đi Lương tổng vẫn không hết hi vọng mà liếc nhìn vị trí của Tô Tú, rốt cuộc là người đẹp tuyệt trần thế nào, lại còn giấu không cho nhìn nữa.
Đương nhiên Lục Lan Xuyên không để Lương tổng được như ý, nhưng họ vừa đi, anh đã nhanh chóng buông Tô Tú ra, người cũng vội vã lùi ra sau vài bước, cứ như phút lạc lối vừa rồi rất tội lỗi vậy. Đầu óc anh sắp xếp ngôn từ cực nhanh, ánh mắt hầu như không nhìn về phía cô, hồi lâu mới tìm ra một lí do, “Tôi uống hơi nhiều”.
Tô Tú im lặng, con người này ngay cả câu “xin lỗi” cũng tiếc rẻ.
Lục Lan Xuyên thấy cô mãi không có phản ứng, lúc này mới không dằn được nhìn lại, kết quả Tô Tú đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lạnh tanh.
Anh biết chuyện này do mình quá kích động, bất chấp như ma quỷ, đến giờ chắc chắn không có cách nào gói ghém chuyện này phải không? Vì vậy mới nói xúc động là ma quỷ, thật đúng là không có sai. Anh suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Nếu khoản tiền kia không đủ tôi có thể giúp cô, nơi này không thích hợp…”.
Kết quả anh chưa nói xong, Tô Tú đã bước lại gần.
Lục Lan Xuyên dừng lại lời định nói theo bản năng, vậy mà trái tim lại đập nhanh hơn. Anh không biết Tô Tú muốn nói gì, có thể nào cho rằng anh khó quên tình cũ không?
Tô Tú đi đến trước mặt anh, giơ tay cho anh một cái bạt tai. Đúng vậy, một lần nữa, kế tiếp cái tát trước, Lục Lan Xuyên lại bị Tô Tú cho thêm một cái bạt tai nữa.
Lục Lan Xuyên đặt ngón cái lên khóe miệng, mẹ nó, thế này là đánh thành nghiện hả?