Có lẽ nhân viên ở chỗ đăng ký kết hôn chưa từng thấy ai như họ. Rõ ràng là chuyện đáng mừng, sao hai người này… cứ như ra pháp trường thế. Cô gái kia như chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa, còn người đàn ông này lại lạnh lùng như Hắc La Sát vậy.
Cô nhân viên lẳng lặng liếc nhìn họ, ho một tiếng rồi nói: “Anh chị… đều tự nguyện đấy chứ?”.
Lục Lan Xuyên ghé mắt nhìn Tô Tú, Tô Tú thì không buồn nhìn anh, trực tiếp gật đầu với cô nhân viên.
Cô nhân viên cười lúng túng, nhanh chóng đưa tới hai bản kê, “Anh chị hãy điền đơn này giúp tôi”.
Thủ tục đăng ký không hề rườm rà, nhưng lúc chụp ảnh lại khiến thợ chụp băn khoăn, phải nhắc nhở mãi, “Cười một chút không được à? Vợ đứng gần chồng một chút, đúng”.
Lục Lan Xuyên nghe tiếng “vợ”. và “chồng”., vẻ mặt sửng sốt rõ ràng, đáy lòng thoáng qua cảm giác khác thường. Tiếp đó quay sang thấy vẻ buồn khổ của Tô Tú, không nói tiếng nào đã ôm hông cô kéo về phía mình.
“Xụ mặt cho ai xem?”.
“Tôi đã nhận lời kết hôn với anh rồi, anh còn quản tôi có cười hay không ư?”.
Câu này khiến sắc mặt Lục Lan Xuyên thêm khó coi, nhưng anh không muốn cãi cọ với cô, bèn siết chặt bàn tay trên eo Tô Tú, khiến mặt Tô Tú tái mét.
Sau khi có ảnh, vẻ mặt hai người nhìn thế nào cũng kỳ cục. Lục Lan Xuyên thấy vậy cũng không quan tâm, dù sao không ai rảnh rỗi mà mang giấy chứng nhận kết hôn bên người rồi chìa cho người ta xem, có khó coi cũng không sao cả. Tô Tú thì không thèm nhìn, cũng không động vào quyển viết tên mình.
Rời khỏi Cục Dân chính, hai người một trước một sau đi về phía xe. Lục Lan Xuyên đi quá mấy bước mới dừng lại, quang sanh nói với Tô Tú một dãy số.
Tô Tú nhìn anh đầy khó hiểu.
“Mật mã nhà”. Lục Lan Xuyên nói rồi cười cham chọc, “Chẳng lẽ em định sống cùng Lưu Tịnh ư”.
Tô Tú không lên tiếng, Lục Lan Xuyên biết chắc hẳn cô đang cự nự, dứt khoát mở cửa xe cho cô, “Tôi đưa em về thu dọn đồ đạc rồi về công ty, tối nay vòng sang đón em”.
Tô Tú không nói thêm gì nữa, nghe lời lên xe, nhưng lại chui lên ghế sau, còn lập tức nhắm mắt ra điều không muốn nói chuyện.
Lục Lan Xuyên cau mày, nghĩ ngợi một lát rồi đóng cửa xe. Sớm biết trong thời gian ngắn cô gái này sẽ không thôi cau có, nhưng phản ứng của Tô Tú lại khiến anh cảm thấy thú vị. Được, chống cự tiêu cực cũng tốt, trường kỳ kháng chiến cũng đc, anh không phải sợ hãi gì hết.
“Mới sáng ra đã chạy đi đâu, điện thoại thì tắt, mấy tài liệu này gấp lắm, mau ký đi”. Lục Lan Xuyên vừa mới vào phòng làm việc đã bị Diệp Triệu Kỳ ngồi chờ cằn nhằn.
Anh bình thản cởi áo khoác, vừa tháo khuy tay áo vừa ngồi xuống bàn làm việc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn tài liệu, “Chuyện này cậu tự giải quyết là được rồi”.
“Vụ này tôi không chắc lắm, cậu phải xem tôi mới yên tâm được”.
Lục Lan Xuyên không nói thêm gì nữa, đọc kỹ một lượt rồi ký tên.
Tuy nói Diệp Triệu Kỳ đi theo Lục Lan Xuyên bao nhiêu năm, nhưng không có mấy khiếu làm ăn, bản thân anh cũng hiểu rõ, nên kiên định đi theo Lục Lan Xuyên, hoàn toàn không có tâm tư vượt mặt gì cả. Thấy Lục Lan Xuyên ký xong, anh cầm giấy tờ định đi, ai ngờ Lục Lan Xuyên bỗng nhiên gọi giật lại, “Có lời cần nói với cậu, ngồi đi”.
Diệp Triệu Kỳ sửng sốt, “Bên kia vẫn còn đợi mà”.
“Bảo Lưu Tịnh đưa qua”.
Diệp Triệu Kỳ đành phải nhấn phím nội bộ gọi Lưu Tịnh vào.
Anh ta và Lưu Tịnh đang nói dở, Lục Lan Xuyên nhìn hai người như có điều suy nghĩ, bỗng lên tiếng mà không hề báo trước: “Sáng nay tôi đã đăng ký kết hôn với Tô Tú rồi”.
Vốn là đang đang nói chuyện đều trợn mắt nhìn lại, dấu chấm than và hỏi chấn hiện rõ mồn một, vẻ mặt tuyệt diệu vô cùng.
Ngón trỏ Lục Lan Xuyên hơi hơi cong lên, gõ bàn hất cầm với Lưu Tịnh, “Cô ra ngoài trước đi”.
Lưu Tịnh vẫn chưa hoàn hồn từ cơn sốc, Lục Lan Xuyên vừa nói gì vậy? Nói kết hôn với Tô Tú, KẾT HÔN VỚI TÔ TÚ Ư?!!
Cô không thể tin nổi mà nuốt nước bọt, “Lục tổng, anh và Tú Tú…”. Mẹ nó chứ, rốt cuộc hai người này có quan hệ với nhau từ bao giờ? Hơn nữa họ có liên quan gì tới nhau đâu? Không phải lần trước Lục tổng bị thương mới gặp một lần sao?
Lưu Tịnh hoàn toàn ngổn ngang, chỉ biết nhìn chằm chằm Lục Lan Xuyên.
Song, Lục Lan Xuyên hiển nhiên chỉ thông báo, “Cô đưa giấy tờ xong thì về nhà, giúp cô ấy thu dọn đi”.
Cô? Lưu Tịnh khựng lại một lát mới lờ mờ ngộ ra, “Dạ, vâng ạ”. Nói rồi ôm giấy tờ hoang mang ra ngoài.
Bấy giờ Lục Lan Xuyên mới nhìn về phía Diệp Triệu Kỳ, vẻ mặt Diệp Triệu Kỳ khó coi cực kỳ, trừ khiếp sợ là nỗi tức giận thoáng qua.
“Cậu muốn nói gì?”. Lục Lan Xuyên dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Diệp Triệu Kỳ cười lạnh nói: “Nói gì? Mẹ nó chứ, tôi nói có tác dụng cái đéo gì đâu”.
Lục Lan Xuyên im lặng, quả nhiên một giây sau Diệp Triệu Kỳ đã đá ghế đứng dậy, tốc độ nhanh đến rợn người, thoáng cái đã nhảy tới bàn làm việc, tóm lấy cổ áo Lục Lan Xuyên, “Lục Lan Xuyên, cậu điên rồi à? Cậu cưới Tô Tú, cậu muốn chết phải không?”.
Lục Lan Xuyên hờ hững ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ au của cậu bạn, “Có vấn đề gì à?”.
Còn hỏi anh có vấn đề gì? Diệp Triệu Kỳ thật sự cảm thấy tên trước mặt mình này điên rồi, điên triệt để luôn, thật sự không biết nên cười nhạo hay thương hại cậu ta, “Tô Tú là ai, Tô Tú là người không thể thích cậu nhất trên thế giới này! Con mẹ nó, cậu thích tự ngược à?”.
Làm gì có chuyện Lục Lan Xuyên không hiểu chứ, nhưng nghe Diệp Triệu Kỳ nói thành lời, trái tim anh vẫn co rút kịch liệt.
Kể từ khi nhờ nhung Tô Tú như mệ muội, anh cũng cảm thấy hết thảy nằm ngoài tầm kiểm soát, phát triển một cách khó hiểu, tiến đến bước này một cách khó hiểu, hết thảy đi ngược với những gì một Lục Lan Xuyên bình thường sẽ làm. Mà tự chuốc lấy khổ không phải phong cách của anh.
“Đừng bảo tôi cậu thật sự thích cô ta đấy?”. Diệp Triệu Kỳ nhìn xoáy vào anh ta, hận không thể nhìn thẳng vào đáy lòng của cậu bạn, “Cậu đâu phải đàn bà, vướng bận mối tình đầu gì chứ!”.
Sự im lặng của Lục Lan Xuyên khiến Diệp Triệu Kỳ cảm thấy kinh ngạc, bàn tay túm cổ áo siết chặt hơn, “Nói đi!”.
“Cậu cứ coi như tôi điên rồi đi”. Cuối cùng Lục Lan Xuyên chỉ nói vậy, vẻ mặt phức tạp khiến người ta không đoán nổi tâm trạng.
Diệp Triệu Kỳ tức đến đỏ mắt, “Cậu được lắm, tiền trảm hậu tấu, sợ tôi cản cậu đúng không? Hay là điên rồi? Cậu sợ tôi báo cho Tử Tây, sợ tôi báo cho bé Hai, loại bỏ tất cả nhân tố có thể ngăn cản cậu, điên rồi sao?”.
Không phải tên này tỉnh táo hơn bất cứ ai khác sao? Quả là phong cách xử sự của tên Lục Lan Xuyên này! Nhưng Diệp Triệu Kỳ nghĩ mãi mà không rõ, người luôn lý trí bình tĩnh sao lại đi nước cờ ngoài sức tưởng tượng đến thế?
Nếu nói về thời điểm yêu đương năm đó, Lục Lan Xuyên có dịp cũng chiều chuộng Tô Tú thật. Đó là lần đầu tiên cậu ta yêu, là người phụ nữ đầu tiên của cậu ta, anh là bạn thân của cậu ta nên biết rõ hết thảy. Anh từng cho rằng Lục Lan Xuyên yêu thật, nhưng không phải cuối cùng… cậu ta đã buông tay sao?
Người mà năm đó vứt bỏ, hôm nay lại lượm về, thật sự quá buồn cười, nào có chuyện dễ dàng như thế?
Ngay cả anh còn hiểu, có lý nào Lục Lan Xuyên lại không hiểu?
Diệp Triệu Kỳ không biết mình thấy chẳng đáng cho em gái Diệp Vận Thanh hay vì quan tâm bạn mình nữa, nói tóm lại anh khó có thể chấp nhận.
Lục Lan Xuyên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Tôi và Vận Thanh chia tay hòa bình, nhưng nếu cậu cảm thấy không vui, tôi có thể hiểu”.
“Chia tay hòa bình con mẹ nó!”. Diệp Triệu Kỳ cho Lục Lan Xuyên một cú đấm vào cằm mà không chút nghĩ ngợi, cả giận nói, “Thật ra cậu mong chia tay lâu lắm rồi phải không?”.
Hai người cùng trưởng thành, Lục Lan Xuyên ở nổi danh tàn nhẫn, không chỉ có thái độ làm người mà đánh nhau cũng thế. Vì thế nói thật, Diệp Triệu Kỳ hoàn toàn không đánh lại Lục Lan Xuyên, nhưng Lục Lan Xuyên không ra tay với anh em mình, điểm này anh biết rõ.
Vì thế Diệp Triệu Kỳ không sao giáng thêm cú đấm thứ hai được nữa, nhìn tròng mắt đen thờ ơ kia, anh siết chặt tay đến độ nổi hết gân xanh, cuối cùng đẩy mạnh cậu bản.
Lục Lan Xuyên giơ tay vuốt cằm, cổ họng xộc lên mùi ngai ngái, xem ra thằng nhãi này nổi giận thật rồi…
Diệp Triệu Kỳ quay đi, nhưng tới cửa phòng làm việc lại dừng bước, anh ta nói: “Xuyên, cậu thế này là tự tìm chết đấy”.
Mọi người đi hết rồi, Lục Lan Xuyên dựa lưng vào ghế vuốt mi tâm.
Ngày đầu kết hôn, anh em tốt nhất lại nói anh kết hôn là đi tìm chết…
Nhớ lại hồi bé ba mẹ vừa mất, bác gái ở Ủy ban khu phố cứ ba ngày hai bữa lại đến nhà động viên hai anh em đến nhà tình thương. Anh đủ lớn nhưng Tử Tây còn nhỏ. Bác gái kia mở miệng ra đã nói, “Tử Tây đi theo cháu sớm muộn gì cũng chết đói”.
Tử Tây rúc sau lưng anh sợ hãi địa nhìn bác gái, tay tóm chặt vạt áo anh, đỏ mắt nói: “Anh, em không sợ chết đói, em chỉ không muốn rời nhà”.
Đúng, đó là nhà của họ. Ba mẹ mất rồi, nhưng hai anh em họ vẫn có thể sống nương tựa lẫn nhau, dù thế nào đi nữa anh vẫn phải bảo vệ “mái nhà” này.
Hồi ấy Lục Lan Xuyên đã không cam chịu cũng không muốn chịu thôi, anh tin rằng mọi kết quả đều nằm trong bàn tay mình, chỉ cần muốn, anh nhất định sẽ đạt được.
Còn lâu anh mới tin tà ma quỷ quái!
Lục Lan Xuyên sa sầm mặt, xách áo khoác sải bước rời đi.
Tô Tú đang cùng Lưu Tịnh vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, Lưu Tịnh hỏi luôn miệng, “Rốt cuộc hai người là sao, tiếng sét ái tình à? Nhưng mà nhanh quá. Không phải cậu đang quen Cao Hàn sao? Tuy nói điều kiện của Lục tổng có vẻ tốt hơn, nhưng trước kia hai người có dây mơ rễ má gì đâu. Với cả, với cả, cậu đừng quên Diệp Vận Thanh nhé. Tú Tú, bây giờ cậu kết hôn với Lục tổng, không sợ anh ta đang tìm thế thân à…”.
Tô Tú kéo khóa va ly, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn cô nàng, “Cậu hỏi nhiều như vậy, mình phải trả lời câu nào trước đây?”.
“Được rồi, mình kinh hãi quá thôi. Thật đấy, sét đánh ngang tai cũng không bằng”. Lưu Tịnh bĩu môi ngồi xuống giường cô ấy.
“Dùng thành ngữ lung tung”. Tô Tú cũng ngồi xuống, nhìn cô ấy hồi lâu mới nói, “Chỉ là chung sống qua ngày thôi. Cậu biết mà, mình sống khổ qua lâu rồi, tiền thí thiếu, cần kiếm mình người bao nuôi”.
Mặt Lưu Tịnh méo xệch, “Cậu nói vớ vẩn gì thế?”. Nếu Tô Tú muốn tìm người bao nuôi thì đã tìm từ lâu rồi, cô ấy đâu phải người ham hư vinh.
Tô Tú không muốn nói nhiều, bây giờ Lưu Tịnh đang là thư ký của Lục Lan Xuyên, nói ra chỉ làm khó cô ấy thôi.
Lưu Tịnh muốn hỏi thêm mấy câu, nào ngờ chuông cửa đã vang lên, ai tới không cần nói cũng biết rồi.
Quả nhiên người đứng ngoài cửa là Lục Lan Xuyên, Lưu Tịnh chào hỏi có nếp có thẻ, “Lục tổng”. Đến nhanh quá, cô chưa kịp nói chuyện với Tú Tú, phải gấp đến mức này ư?
Lục Lan Xuyên nhìn về phòng Tô Tú, “Đã dọn xong chưa?”.
Tô Tú xách đồ ra, kết quả Lục Lan Xuyên vừa nhìn đã sầm mặt. Đây là kết hôn hay sống chung thế, con mẹ nó ít đồ đến vậy à? Du lịch còn phải mang nhiều hơn thế này?
Lục Lan Xuyên chỉ cảm thấy cơn bực dâng lên lồng ngực, tức không chịu nổi. Được, anh biết tại sao Diệp Triệu Kỳ lại nói anh tìm chết rồi, cứ thế này, sớm muộn gì cũng bị người phụ nữ này làm tức chết!