Sắc xanh tầng tầng lớp lớp, xanh thẫm xanh nhạt chằng chịt đan xen.
Đại thụ cao vút như mây, tạo ra tán cây to lớn, từng mảng từng mảng lá vàng như chiếc quạt hương bồ vô cùng nổi bật dưới bầu trời xanh thẳm.
Chim Thê Hà rực rỡ giang đôi cánh lớn tựa như ráng mây xẹt qua cuối chân trời.
Điểm đến chuyến đi này của họ là rừng rậm Lạc Tuyết, băng qua khe núi, họ tới nơi.
Đây là khu rừng rậm tuyết rơi quanh năm, dù vào thời kỳ nóng nhất, nơi này cũng tuyết trắng tung bay.
Cánh rừng hiện tại hoàn toàn bị tuyết lớn bao phủ, người bọn họ muốn tìm đang ở nơi đây.
Bọn họ vào trong rừng rậm, phát hiện cánh rừng này vô cùng lạnh giá.
- Trong bình trấn yêu có động tĩnh rồi.
Thanh Ý Dao nói, hắn lấy bình trấn yêu trấn áp nữ yêu ra, phát hiện động tĩnh bên trong rất lớn.
- Xem ra chúng ta tìm đúng nơi rồi.
- Có điều cánh rừng này rất lớn, chúng ta không biết người kia rốt cuộc ở nơi nào, muốn tìm người phải tốn chút thời gian.
Tuyết Trần Phong nhìn cánh rừng tuyết này, khu rừng to lớn, muốn tìm một người rất khó.
- Vậy thì tìm sự giúp đỡ.
Mộng Hàm Yên không gấp, đưa tay vỗ nhẹ lưng Thiên Chức.
Nàng nhảy xuống khỏi lưng nai trắng, giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra tiếng “lạo xạo”.
Nai trắng kêu to một tiếng, linh thú trong cả khu rừng tuyết đều chạy ra.
Rừng tuyết vốn yên tĩnh vắng vẻ tức thì đầy muôn thú chạy đi.
“Tìm được rồi!”
Rất nhanh, nai trắng Thiên Chức nói với Mộng Hàm Yên tin tức, kẻ quen thuộc nhất với rừng tuyết này chính là linh thú ở đây, muốn tìm người đương nhiên rất nhanh sẽ tìm được.
- Tìm được người rồi?
Mộng Hàm Yên hỏi, nàng rất tin tưởng năng lực của nai trắng.
“Xem như là vậy! Chúng nói cho tôi biết, khu rừng tuyết này quá lạnh, người bình thường căn bản không dám tới gần, càng không sống ở đây. Chỉ có một nơi chúng không thể nào tới được. Từng có linh thú nhìn thấy nơi đó có người sống.”
Nai trắng nói ra tin tức nó lấy được, những nơi khác trong rừng tuyết đều không có người, vậy nơi đó hẳn là khả năng duy nhất.
- Dẫn chúng ta đi!
Đoàn người Mộng Hàm Yên dưới sự dẫn dắt của muôn thú, đi đến bên một hồ tuyết.
- Nơi này có kết giới.
Tuyết Trần Phong đưa tay chạm vào chướng ngại phía trước, cảm nhận được sự tồn tại của kết giới.
- Bổn vương sẽ phá nó!
Hắn vỗ một chưởng, kết giới tức thì xuất hiện một lỗ hổng.
Mọi người vào trong kết giới thì chỉ thấy một căn viện.
Bình trấn yêu lúc này chấn động càng mãnh liệt, giọng nói nôn nóng từ bên trong vọng ra.
Nữ yêu cảm nhận được người mình muốn tìm đang ở gần đây, lập tức khẩn cầu:
- Thả ta ra đi mà!
Thanh Ý Dao dùng một lá bùa niêm phong yêu lực của nàng ta rồi mới thả ra.
Nữ yêu hóa thành một nữ tử váy đỏ, chiếc váy dài đỏ tươi rực rỡ vô cùng chói mắt.
Họ theo nàng ta vào trong viện, đẩy cánh cửa ra thì thấy một ông lão đang nhấc bút vẽ tranh.
Ông lão tóc bạc phơ thoạt nhìn như một cây tùng khô quắt, đã là đèn sắp cạn dầu.
Nhưng ông vẫn nắm cây bút, tay run run, vẽ ra một đóa mai đỏ máu trên trang giấy trắng thuần.
Mực máu vẽ tranh, tương tư thấu cốt.
- Vân Thương!
Giọng nữ tử váy đỏ đầy xúc động và nhung nhớ, cả sự bất lực và bi thương sâu sắc.
Bàn tay run rẩy của ông lão chợt dừng, mực bút trong tay nhỏ xuống bức tranh, mực máu vung vãi trên trang giấy, thoạt nhìn như tô điểm đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.
Thấy bóng dáng đỏ trước mắt ấy, ánh mắt ông mơ hồ trong khoảnh khắc, trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào chợt bắt đầu đập mãnh liệt.
- A Mặc!
Giọng nói già nua kích động của ông vừa dứt, bóng người trở nên lảo đảo, phảng phất như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cầm Mặc nhanh bước chạy về phía ông, chạy quá nhanh ngã nhào trên đất cũng không quan tâm, lập tức đứng lên lao tiếp.
Khoảnh khắc gặp nhau này, nàng đợi đã quá lâu quá lâu rồi.