Đệ lục chương
Buổi chiều trước ngày hiến tế, Điển Lăng cùng Lý Bích Liễm tới Côn Uẩn sơn trang.
Mạc Phi Trần vốn nghĩ Văn Thanh Viễn sẽ tự mình ra đón họ, nhưng cho dù phu thê Điển Thị ngồi chờ tại đại sảnh cả buổi, Văn Thanh Viễn vẫn chưa xuất hiện, chỉ có một đệ tử dâng trà.
"Hai vị khách quý thỉnh dùng trà, tôn sư cần chuẩn bị mọi thứ cho việc hiến tế, không thể tiếp đón hai vị. Sư phụ nói hai vị đến sơn trang hết thảy tùy ý, không cần khách khí."
Mạc Phi Trần cùng hai vị sư huynh đệ khác đứng xem ngoài cửa. Điển Lăng trưởng thành mắt to mày rậm, từ trán đến môi kéo dài một vết sẹo, nhìn qua cực kỳ hung hãn, cái này nghe nói khi hắn chạy ra khỏi Mộc Vân sơn trang bị Ôn Tiềm Lưu đả thương, nhìn qua thật trái ngược với khí chất ôn nhuận của Văn Thanh Viễn. Nhưng thê tử hắn Lý Bích Liễm trái lại xinh đẹp hơn người, mi thanh mục tú.
"Đa tạ, thỉnh thay ta chuyển lời tới Văn trang chủ, để hắn không cần lo lắng cho phu thê chúng ta. Côn Uẩn sơn trang cảnh trí tuyệt vời, chúng ta sẽ tự thưởng thức." Lý Bích Liễm hạ mi mắt, có mấy phần nhàn thục, nhưng đôi môi nhẹ nhàng mấp máy lại làm Mạc Phi Trần phi thường khó chịu, cảm giác như đang giấu diếm tâm cơ.
Kệ đi, cũng không phải tổ hợp mỹ nam mỹ nữ, Mạc Phi Trần sờ sờ cái mũi đi khỏi đại sảnh.
Đến buổi tối, hắn gác chân nằm trên giường, chung quanh là tiếng hít thở đều đều của các sư huynh đệ, tuy mấy ngày nay đều bị lôi dậy sớm, nhưng là đến buổi tối, hắn vẫn không tài nào ngủ được.
Đáng tiếc phu thê Điển Thị đã đến sơn trang, hắn cũng không nào hạ sơn đến tìm sư tổ giải sầu. Nghĩ tới đây, hắn càng oán hận hơn loại "thư hùng đạo tặc" này.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đánh nhau, Mạc Phi Trần mạnh ngồi dậy..
Chẳng lẽ đôi cường đạo này mới tới sơn trang một buổi tối đã nhịn không đường liền muốn cướp bóc?
Hắn vén chăn lên, những sư huynh đệ khác cũng dần dần tỉnh giấc.
Đẩy cửa ra ngoài, âm thanh đánh nhau dường như truyền đến từ trên sạn đạo, Mạc Phi Trần vốn định đi xem, nhưng nghĩ lại bản thân võ công không tốt, vô dụng, đi đến đó nếu dựa theo tiểu thuyết võ hiệp cũng chỉ là vật hy sinh.
Chỉ mong đôi cẩu nam nữ kia đừng phát hiện sơn cốc dưới sạn đạo, nếu không Hà Uẩn Phong chắc chắn cũng sẽ không ổn.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe từ xa hai vị sư huynh lớn thanh hô: "Toàn bộ đều lên đi! Phu thê Điển Thị muốn trộm tro cốt của tiền nhiệm trang chủ! Sư phụ đang cùng bọn chúng giao đấu!"
Chẳng lẽ ý tứ muốn chúng ta bấy nhiêu đệ tử đều chưa thể "xuất kiếm" lấy số đông áp đảo sao?
Đừng nói đùa, vô hình kiếm của người ta xuất một cái liền đem chúng ta quét sạch!
Bọn họ vừa hô xong, các đệ tử có mặt phút chốc đều tỉnh, cả sơn trang bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng.
Mọi người nhanh chóng chuẩn bị, cầm theo trường kiếm vọt đi, chỉ có Mạc Phi Trần hắn hai tay trống trơn.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị phóng tới sạn đạo, một đệ tử từ cửa sơn chạy tới.
"Không được rồi! Không được rồi! Linh Xà bang tấn công lên sơn rồi!"
Linh Xà bang? Đó không phải cũng là một bang phái trên giang hồ không mấy thanh danh sao, đệ tử trong bang đều thích thuần phục xà, lấy xà làm vũ khí, bởi vì việc làm ác độc, võ lâm đều không chấp nhận.
Mạc Phi Trần nghĩ thầm, không chừng phu thê Điển Thị này đã cùng cấu kết với Linh Xa bang. Bọn họ phụ trách khống chế Tĩnh Vũ kiếm của Văn Thanh Viễn, mà Linh Xà bang có thể không cố kỵ thứ gì trong sơn trang mà phục kích bọn đệ tử.
Ngay lúc này, chợt nghe một đệ tử hô to: "Có xà – "
Chẳng biết từ lúc nào, trên cây, tường viện, mái hiên phòng ốc đều truyền đến tiếng vang "tê tê"
Mạc Phi Trần liền nhếch miệng, mới nhớ tới chính mình không mang kiếm, không có kiếm cũng không sao, dù gì kiếm pháp của hắn cũng tệ muốn chết, tốt nhất đứng ở đây nhìn mấy sư huynh đệ múa may trường kiếm chém giết độc xà.
Nhưng tình huống không mấy khả quan, số lượng độc xà ngày càng nhiều, không ít sư đệ trẻ tuổi đều bị thương,run rẩy mất đi năng lực phòng ngự, Mạc Phi Trần tuy dựa vào cước pháp "Thừa phong" mà trốn đi, nhưng nhìn thấy người bị xà cắn trúng ngã xuống ngày càng nhiều, tâm hắn cũng bắt đầu lo lắng.
Người của Linh Xà bang ăn mặc thực đặc sắc, nếu không phải miệng họ ngậm một nhánh mạch quản, Mạc Phi Trần thực hoài nghi bọn họ chỉ là một đám khất cái (ăn xin =''=). Một khi đã triệu xà, vậy trên người tất nhiên cũng phải có giải dược.
Mạc Phi Trần lăng không đạp mấy cái, lướt qua bên người Linh Xà bang nhân, thuận tay lấy mấy bình dược, ném cho các sư huynh đệ bị thương.
Địch nhân rất nhanh tiếp cận, các vị sư huynh dẫn đầu chỉ có thể không ngừng che mọi người lùi về sau, mà sơn thạch bên kia tiếng vang ngày càng rõ rệt, bọn họ dần dần bị đuổi đến sạn đạo trên sơn cốc.
Gió lạnh đêm khuya thổi qua, xuyên qua sơn cốc phảng phất như âm thanh than khóc của nữ tử.
Mà phía trên sương mù là bóng dáng Văn Thanh Viễn phiêu dật cùng phu thê Điển Thị hiển hiện. Kiếm khí Điển Lăng mạnh mẽ, mà Lý Bích Liễm lại âm tà, hai người này nhìn qua đúng là tuyệt phối (phối hợp tuyệt vời). Văn Thanh Viễn một bên vừa ngăn cản Điển Lăng cường liệt công kích, một bên phải đề phòng Lý Bích Liễm đánh lén. Phía trên tầng tầng sương mù, thân ảnh ba người phiêu phiêu dật dật, bay tới bay lui, kiếm khí gào thét va chạm vào nhau, tựa hồ muốn đánh đổ hết cự thạch trên huyền nhai xuống.
Mạc Phi Trần ngơ ngác nhìn bọn họ, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người sử dụng vô hình kiếm. Tĩnh Vũ kiếm của Văn Thanh Viễn dù chưa được liệt vào thập đại kiếm khí trong chốn võ lâm đã lợi hại như vậy, có thể thấy được hiện tại Phi Bộc kiếm của trang chủ Mộc Vân sơn trang Ôn Tiềm Lưu cũng nhất định hơn nhiều lần. Hắn bỗng hiểu được vì sao Vu Cấm lại hướng tới giang hồ như thế.
"Còn thất thần cái gì!" Một vị sư huynh chặt đứt con độc xà đã đi đến bên chân Mạc Phi Trần.
Hắn rùng mình một cái, chưa kịp hướng sư huynh kia đa tạ, chỉ nghe thấy vị sư huynh đó "a –" một tiếng, cánh tay đã bị thương.
Mạc Phi Trần chạy nhanh đỡ lấy hắn, xé tay áo cột chặt nơi bị thương, đáng tiếc vừa rồi giải dược đã dùng hết, chính mình chắc phải nghĩ biện pháp từ chỗ bọn địch nhân "mượn" một chút.
Nhưng ngay lúc này, một đạo kiếm khí quét ngang qua, chính là tên Điển Lăng kia đem sạn đạo chém đứt, Mạc Phi Trần la một tiếng không xong rồi biến mất, ngược lại vị sư huynh kia bắt lấy rào chắn, Mạc Phi Trần bám lên chân hắn.
Đáng tiếc sư huynh kia trúng độc làm cả người không chút khí lực, bị Mạc Phi Trần kéo liền theo hắn rơi xuống.
Một sư đệ đứng bên kêu to: "Không hay – Mạc sư huynh cùng Lý sư huynh rớt xuống dưới rồi!"
"Ngươi tự lo cho mình đi! Mạc Phi Trần rơi một lần không chết, lúc này cũng sẽ chết không được đâu!"
Nghe thấy được tiếng gầm rú bên này, Lý Bích Liễm dường như hiểu được cái gì.
Nàng một bên dùng kế trì hoãn Văn Thanh Viễn đang tấn công trượng phu, một bên cười nói, "Ngã xuống mà không chết được, xem ra phía dưới không phải là vực sâu vạn trượng a!"
Nói xong, nàng thuận tay kéo qua giây thừng nối với tro cốt, nhảy xuống. Văn Thanh Viễn thấy thế muốn lên ngăn cản, Điển Lăng cũng bắt chước thê tử của mình kéo qua một sợi dây mà đi xuống.
Văn Thanh Viễn đành phải theo sát, bất đắc dĩ sương mù dày đặc, không thể phân rõ phương hướng.
Mạc Phi Trần cùng Lý sư huynh bị rơi vào trong nước.
Lý sư huynh đã hôn mê, Mạc Phi Trần phải hao hết toàn thân khí lực mới kéo hắn lên bờ được.
Hắn vuốt vuốt mặt Lý Độ, lớn tiếng gọi: "Lý sư huynh! Lý sư huynh! Ngươi không được chết a! Mạc Phi Trần ta khó khăn lắm mới có một lần cứu người đó!"
Lúc này, phu thê Điển Thị cùng Văn Thanh Viễn cũng đã tới phía trên thủy đàm, kiếm khí vô hình lại xuất hiện bốn phía, Mạc Phi Trần kinh hãi, đầu mình thiếu chút nữa là bị chặt xuống rồi, thân thủ bắt lấy mái tóc, mới phát hiện dây buộc cùng mấy sợi tóc rơi xuống, cái này mới đúng là nghìn cân treo sợi tóc a.
Hắn chạy nhanh đỡ Lý sư huynh cùng nhau vào động, trong lòng gọi thầm Hà Uẩn Phong a Hà Uẩn Phong, một khi chúng ta đều gọi ngươi là sư tổ, ngươi cũng nên hiển linh che chở chúng ta chứ!
Càng vào sâu càng tối, Mạc Phi Trần cũng không dám đốt lửa, hắn biết nếu châm lửa khẳng định sẽ dẫn đôi cẩu phu thê kia tới, hiện tại sơn động tối tăm không thấy gì, mới chính là nơi an toàn với chính mình.
Hàn khí ngàng càng nặng, Lý Độ cũng bắt đầu phát run, Mạc Phi Trần biết bọn họ đã cách băng quan của Hà Uẩn Phong rất gần. Mạc Phi Trần ôm Lý Độ, chỉ còn mong Vân Thanh Viễn mau đem Điển Lăng cùng Lý Bích Liễm nhanh nhanh giải quyết.
Bên ngoài là thanh âm kiếm khí cắt qua mặt nước, tiếng vang của sơn thạch bị đánh nát, Mạc Phi Trần cắn răng nhỏ giọng nói: "Sư tổ, ngươi nói vì sao bọn họ còn không mau chấm dứt a, Lý sư huynh sắp chịu không nổi nữa rồi."
Đáp lại hắn là tiếng hô hấp có phần khó khăn của Lý Độ.
Lại ầm ầm một tiếng, tựa hồ một người bị đánh trúng, té rất thảm.
"A lăng – nguyên lai trong này có sơn động!"
Mạc Phi Trần một trận kinh ngạc, thì ra là tiện nhân Lý Bích Liễm kia.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hắn chạy nhanh kéo Lý Độ đến phía sau băng quan.
Văn Thanh Viễn tựa hồ còn bận cùng Điển Lăng giao đấu, Mạc Phi Trần gãi gãi mặt, hắn nghĩ lúc trước thời điểm mình nói Văn Thanh Viễn đối với võ học trong sơn động không hứng thú, chính mình cũng không nên khen y quá đạm bạc danh lợi, nếu y thực sự học được bí tịch của Hà Uẩn Phong, chỉ sợ dù có mười Điển Lăng cũng sớm đi gặp Như Lai phật tổ!
Có chết hay không đây, Lý Bích Liễm tựa hồ còn mang theo hỏa chiết tử. Ngẫm lại cũng đúng, bọn họ phu thê đã định thừa dịp đêm khuya đánh lén, tất nhiên là phải chuẩn bị chu toàn.
Ánh sáng từ hỏa chiết tử bao phủ sơn động, Lý Bích Liễm thấy trước mắt chính là băng quang, cũng hên nàng chưa có ngẩng đầu, bằng không bí tịch võ học của Hà Uẩn Phong đều muốn bị trộm mất. Đợi một chút, cổ nhân đối với số học tựa hồ không quá tinh thông, nàng chắc chắn sẽ không nghĩ đến đồ họa này được sắp xếp theo số thứ tự.
Lý Bích Liễm cầm hỏa chiết tử đảo qua khuôn mặt Hà Uẩn Phong trong băng quang, không tự chủ mà phát ra mấy tiếng tán thưởng.
"Đây... Đây không phải là kiếm chủ Thế Ky kiếm.... Hà Uẩn Phong sao?"
Mạc Phi Trần cúi đầu nín thở không dám động, chỉ sợ bị Lý Bích Liễm phát hiện.
"Thiên a... Không ngờ ta có thể tận mắt thấy được Hà Uẩn Phong...."
Xem ra sư tổ thanh danh thực hiển hách a, nếu không vì sao có ngươi nhìn thấy hắn cũng giống như nằm mơ chứ.
"Bích Liễm! Ngươi ở đâu?"
Âm thanh của Điển Lăng kéo Lý Bích Liễm từ cơn mê tỉnh lại.
"Một khi đã có băng quan hộ thể, xem ra kiếm chủng của ngươi vẫn tồn tại! Thế Ky kiếm này, Lý Bích Liễm ta sẽ thu nhận!"
Chỉ thấy nàng nâng tay, lòng bàn tay vận khí, tựa hồ muốn lấy đi cái gì từ trong thân thể Hà Uẩn Phong ra.
Mạc Phi Trần kinh hãi, trong phút chốc nghĩ tới Hà Uẩn Phong nằm trong băng quan bởi vì có nội lực cả đời của Lạc Liên Vân bảo hộ, mà Hà Uẩn Phong cũng vì Lạc Liên Vân mà ngủ say đến nay, trong lòng bỗng nóng lên, lập tức từ dưới đất vốc lên một nắm cát ném tới.
Lý Bích Liễm toàn bộ tinh thần đều tập trung lấy kiếm chủng của Hà Uẩn Phong, bị nắm cát kia ném trúng không kịp phản ứng, hai mắt mờ mịt.