Đệ thập thất chương.
Mộc Vân trấn bởi vì đại hội võ lâm mà có vẻ phi thường náo nhiệt. Mạc Phi Trần hết nhìn đông sang tây, tuy rằng những hàng quán cùng phố xá không khác phim truyền hình là mấy nhưng được tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn có điểm hưng phấn nho nhỏ, Quân Vô Sương chỉ im lặng đi theo sau hắn.
Chẳng qua hấp dẫn lực chú ý của Mạc Phi Trần nhất, chính là một đôi huynh muội biểu diễn bán nghệ kiếm tiền, kia nếu đặt ở thời hiện đại chắc chắn sẽ được gọi là ảo thuật. Mặc dù thủ pháp biểu diễn cũ rích, nhưng Mạc Phi Trần đã lâu không được xem loại giải trí này khiến hắn thật vui vẻ.
"Được rồi được rồi, mau đến giữa trưa, đi ăn cơm thôi!" Quân Vô Sương dắt Mạc Phi Trần ra khỏi đám người, đưa hắn đi ăn.
Hai người cùng đi vào một quán cơm, ngồi vào hai vị trí đối diện nhau. Quân Vô Sương không gọi quá nhiều thức ăn, nhưng là rất đầy đủ chất dinh dưỡng, như cuộc sống của hắn.
Mạc Phi Trần hăng hái cầm đũa đánh úp về đĩa thịt trư (thịt heo =))), ai ngờ Quân Vô Sương cũng nâng đũa cùng hắn tranh đồ ăn. Mạc Phi Trần nào nghĩ đến Quân Vô Sương sẽ cùng mình tranh giành cũng hưng trí bừng bừng, hai người tại chỗ tranh qua cướp lại, kỳ quái chính là, đĩa thịt trư mặc dù trước tình cảnh đó lại không rơi rớt một miếng nào.
Mạc Phi Trần không tranh được đồ ăn, mà Quân Vô Sương cũng không muốn chia cho hắn, Mạc Phi Trần vung đũa, hướng thẳng từ trên xuống, cuối cùng cũng gắp được một miếng thịt nhét vào miệng, không quên đắc ý nhìn Quân Vô Sương.
"Nghe nói Lý Độ tính trong số đệ tử trẻ tuổi các ngươi cũng tính là lợi hại, nhưng lại dễ dàng thua trên tay ngươi, Phi Trần.... ta đang suy nghĩ, có phải ngươi còn rất nhiều chuyện mà ta chưa biết đúng không?"
Mạc Phi Trần ngây người, chính mình cùng người này trong khoảng thời gian này rất thân cận, cũng không che giấu bất cứ gì.
"Còn có, cước pháp của ngươi rất tinh diệu, nhưng kỳ quái chính là cùng Lý Độ một chút cũng không giống!" Quân Vô Sương híp mắt, ánh mắt tựa hồ muốn đem tất cả bí mật trong lòng hắn ra.
"Ta quả thật là bởi vì cơ duyên mà học được một số thứ Lý sư huynh không thể học, nhưng Mạc Phi Trần ta đối với giang hồ vô tình, không nghĩ muốn cùng ai tranh phân cao thấp, cho nên....."
"Kiếm pháp cùng khinh công của ngươi không phải do Văn Thanh Viễn dạy, theo tính cách của hắn, sẽ không dạy ngươi thứ gì hắn không dạy các đệ tử khác. Là Hà Uẩn Phong sao?"
Vừa nói đến cái tên Hà Uẩn Phong, Mạc Phi Trần không khỏi chấn động.
Quân Vô Sương nhìn hắn buông đũa xuống không còn hứng thú ăn tiếp, chỉ cười nói: "Là ta không tốt, không nên tìm hiểu chuyện riêng tư của Mạc sư đệ, với tính cách của ngươi sẽ không giấu diếm thứ gì, nếu đã là chuyện khó nói ta cũng không làm khó."
Mạc Phi Trần gật gật đầu.
"Nhưng là ta nhắc nhở ngươi, người trong giang hồ nhân tâm hiểm ác. Ngươi tuy vô tâm không muốn cùng người khác so đo, nhưng cũng không có nghĩa người khác không muốn so đo cùng ngươi. Một khi đã muốn cất giấu, thì cũng nên thận trọng, hiểu không?"
Nghe song lời nói của Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần bỗng nhiên thở phào, thì ra đối phương là còn quan tâm đến hắn.
"Ăn đi ăn đi, đừng để ta phá hư khẩu vị của ngươi." Quân Vô Sương gắp đầy đồ ăn vào bát Mạc Phi Trần.
Nhưng vào lúc này, một nam tử mặc xiêm y màu nâu bước vào, đặt thanh kiếm trên tay xuống bàn, cất tiếng: "Tiểu nhị! Mau mang rượu cùng thức ăn ngon nhất lên đây!"
Đi bên hắn là hai vị nữ đệ tử hoàng sam (sam y màu vàng?) bên hông cột khăn lụa đỏ.
"Mạnh sư huynh, không cần phung phí như vậy, ta cùng sư muội tùy tiện ăn chút mỳ là được rồi." Một trong hai vị cô nương chạy nhanh ngăn đón hắn.
"Ai, hai vị sư muội Luyện Hà Động khách khí cái gì! Một khi trên đường có duyên xảo ngộ Mạnh Vũ ta, đương nhiên muốn mời hai người ăn một bữa rồi!" thanh âm của hắn tuy không lớn, nhưng ẩn ẩn một loại đắc ý.
"Hắn là ai a?" Mạc Phi Trần nhỏ giọng hỏi.
"Đệ tử Bích Nham đảo." Quân Vô Sương dùng ánh mắt ý bảo Mạc Phi Trần tiếp tục dùng cơm, không cần ngó đông ngó tây.
Bích Lạc kiếm của Kim Tử Du – đảo chủ Bích Nham đảo cũng là một trong thập đại danh kiếm, chính là trong khoảng thời gian này hắn đang bế quan tu luyện, cho nên chỉ có sư đệ hắn dẫn đệ tử Bích Nham đảo tham gia võ lâm đại hội.
Nhìn qua Mạnh Vũ này có vẻ rất kiêu ngạo, phỏng chừng ngày mai hắn cũng sẽ thượng đài luận võ, xem ra là một nhân vật không thể khinh thường.
Hai cô nương kia không cự tuyệt được Mạnh Vũ, chỉ có thể ngồi vào cùng bàn. Nhưng thỉnh thoảng hai nàng lại len lén quay đầu nhìn về phía bàn của Mạc Phi Trần và Quân Vô Sương. (Đi đến đâu là rải tình đến đó >"
Mạc Phi Trần nhất thời hiểu được, kỳ thật hai vị cô nương này chắc chắn không thích cái loại nam tử kiêu ngạo kia, trái lại Quân Vô Sương diện mạo tuấn nhã, cung cách nói chuyện cùng cử chỉ đều là phong độ của quân tử càng khiến người yêu thích hơn.
Hơn nữa dung mạo Quân Vô Sương cũng thật đẹp, trừ Lục Khinh Mặc tối qua mới gặp kia, Mạc Phi Trần càng thấy không ai nhìn hợp nhãn bằng hắn. (Anh Phong! Em quăng anh Phong đâu rồi?!!!!)
Mạnh Vũ tựa hồ phát hiện tâm tư hai vị cô nương kia liền nhìn về phía Quân Vô Sương, ánh mắt đều muốn phóng đao.
Mạc Phi Trần nhanh nhẹn xử lý hết đống đồ ăn, lôi kéo Quân Vô Sương rời đi, để lại ánh mắt u buồn của hai vị cô nương kia. Mạc Phi Trần trong lòng muốn cười, đi thật xa mới quay đầu lại, "Quân sư huynh, ngươi nói Mạnh Vũ kia cũng thật thiệt thòi, tốn bạc tiếp đãi hai vị cô nương kia ăn cơm, kết quả người ta lại xem trọng ngươi a."
Quân Vô Sương chỉnh lại cổ áo giúp Mạc Phi Trần, "Ngươi ăn nhanh như vậy, cẩn thận đau bụng đó!"
"Đúng a, vừa ăn xong ta đã thấy mệt mỏi, vẫn là đi về Mộc Vân sơn trang ngủ mới giấc đi ha!"
Cả ngày này Mạc Phi Trần thực nhàn nhã, mà Lý Độ cũng không giống vậy cứ luôn luôn khẩn trương, buổi tối còn lôi kéo Mạc Phi Trần nói chuyện phiếm, cuối cùng Mạc Phi Trần trần chịu không nổi đành lén sử dụng vô hình kiếm khí trực tiếp điểm huyệt ngủ của Lý Độ.
Sáng sớm hôm sau, đang lúc hắn còn mê mang đã bị Lý Độ đánh thức, ăn qua điểm tâm, Mạc Phi Trần bọn họ liền một đám kéo đến khoảng đất trống phía sau Mộc Vân sơn trang.
Khoảng đất trống này thuộc về Mộc Vân sơn trang, chuyên dùng để luận võ, ở giữa còn thượng một tòa bãi đá, bề mặt trơn nhẵn chất đá rất tốt, bãi đá hơi nghiêng về phía một pho tượng nhìn không ra là điêu khắc người hay là động vật.
Mạc Phi Trần trong lòng nghĩ nghĩ, pho tượng đá này nếu ở hiện đại, chắc chắn là một cực phẩm nghệ thật tinh diệu.
Bốn phía đất trống có đệ tử các môn phái ngồi trên chiếu, chỗ ngồi ở trên là chưởng môn các môn phái đang ngồi, trước mặt còn có phục vụ trà nước. Mạc Phi Trần ngửa đầu, nghĩ thầm đại hội võ lâm lần này là do Ôn Tiềm Lưu chủ trì, chắc chắn sẽ nói năng này nọ trước đó rất rườm rà làm cho người ta buồn ngủ.
Chẳng qua Ôn Tiềm Lưu thực không giống tưởng tượng của Mạc Phi Trần cổ hủ, chỉ tuyên bố một chút quy củ luận bàn, đặc biệt nhấn mạnh đến quy tắc 'thời điểm kết thúc' sau đó tuyên bố tỉ thí bắt đầu.
Hôm nay là ngày luận võ của đệ tử trẻ tuổi, tỷ thí kiếm pháp. Cái gọi là kiếm pháp đương nhiên không phải vô hình kiếm khí, cao thủ chân chính so chiêu còn phải đợi hai ngày sau đó.
Dựa theo tâm tư của đa số người, đều không muốn là người đầu tiên thượng đài, trước tiên phải ở dưới quan sát thực lực đối thủ. Thực ra thì thua cũng không sao, nhưng nếu thua quá sớm quả thật rất mất mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn, võ đài có chút lạnh lẽo.
Mạc Phi Trần nhìn Quân Vô Sương cách đó không xa, không biết hắn có thượng đài tỷ thí hay không? Nhưng chỉ thấy giờ phút này hắn ngồi thực ngay ngắn, thân hình thon dài đầy vẻ mĩ cảm, tại góc độ này chỉ thấy được đỉnh đầu Quân Vô Sương làm cho không nhìn ra biểu tình trên mặt hắn.
Nhưng thấy thì thế nào, tại nơi đông người thế này tên kia còn không phải đang khoe cái bản mặt ngoan ngoãn, đoan chính ra sao?
Ôn Tiềm Lưu tựa hồ đã đoán được tình huống sẽ trở nên như thế, vừa định kêu đệ tử của mình thượng đài lại không nghĩ tới vị Vô Lượng Thiền Sư vốn ngồi im lặng lại nói cất tiếng: "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. Hư Nghiệp, ngươi thượng đài khai trường đi."
Hư Nghiệp tiểu hòa thượng ước chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi từ phía sau Vô Lượng Thiền Sư đi ra hành lễ với mọi người rồi tiến về lôi đài.
Mà nghênh chiến là nữ đệ tử Tú Thủy cung, hai người đánh qua bảy, tám chiêu nữ đệ tử kia liền chắp tay nhận thua. Liễu Phi Doanh gật gật đầu, tựa hồ đối với biểu hiện vừa rồi của nàng rất vừa lòng.
Mạc Phi Trần thầm nghĩ rất đúng, có tiến bộ là được không nên quá đặt nặng thắng thua làm gì.
Nhưng sau đó, ngươi thượng dài cũng không có hòa khí như vậy, Hư Nghiệp bị đuôi kiếm của đối phương đả thương té khỏi lôi đài. Vô Lượng Thiền Sư đưa tay nâng hắn dậy, về lại chỗ ngồi.
Luân chiến (đấu theo vòng) càng về sau, Mạc Phi Trần bắt đầu mở căng mắt nhìn xem có chiêu thức gì mới hay không.
Lúc này, ngoại trường có người thong thả đi vào. Ánh mắt y nhìn về phía Ôn Tiềm Lưu đang ngồi trên chủ tọa, ý cười sán lạn, luận võ gay cấn trên lôi đài căn bản không nằm trong tầm quan tâm của y.
Lục Khinh Mặc lần này không có uống rượu, thần sắc tự nhiên. Ánh mắt y cùng Ôn Tiềm Lưu giao nhau, một tia lo lắng hiện lên.
Mạc Phi Trần nhướn mi, nguyên lai con người trông có vẻ tiêu sái này cũng có chuyện vướng bận sao.
Văn Thanh Viễn xoay người gật đầu, Lý Độ hiểu ý rút kiếm nhảy lên. Mạc Phi Trần nhất thời hứng trí rướn cao cổ chờ đợi thành tích chiến thắng của hắn. Lý Độ thắng liên tiếp bốn hiệp, người khiêu chiến hiệp thứ năm chính là Mạnh Vũ.
Mạc Phi Trần trong lòng vui vẻ, Lý sư huynh nếu ngươi có thể dạy được cho tiểu tử kiêu ngạo kia một bài học, tối này ta liền đấm lưng giúp ngươi nha.
Chẳng qua chiêu thức của tiểu tử Mạnh Vũ kia thực hung ác, mỗi một chiêu đều không lưu chút đường sống. Lý Độ lúc đầu còn có thể miễn chống đỡ, càng về sau càng xuất ra nhiều chiêu thức tinh diệu, đến một lúc mũi kiếm đã đặt trên ngực Mạnh Vũ, không ngờ tên lang tâm cẩu phế kia thân kiếm đánh trên chuôi kiếm Lý Độ , một chưởng trúng vai, sau đó hạ cước đá Lý Độ rớt đài, lực đạo thật không nhỏ cũng may có Văn Thanh Viễn tiếp được, hắn phun ra một ngụm máu làm trái tim Mạc Phi Trần đều muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Lý sư huynh!" Mạc Phi Trần xông đến, giúp Văn Thanh Viễn nâng hắn đứng dậy kiểm tra vết thương.
"Đa tạ." Mạnh Vũ kia dươn dương tự đắc hành lễ, Mạc Phi Trần đầu muốn bốc hỏa.
Lúc mũi kiếm Lý Độ đặt trước ngực ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi đã thua rồi!
Mạc Phi Trần ánh mắt đều muốn phóng hỏa, thân thủ sờ đến trường kiếm trên lưng lại bị Văn Thanh Viễn giữ lại.
Lý Độ đứt quãng nói: "Mạc sư đệ.... Không cần... là Lý Độ ta không bằng hắn..."
"Cái gì mà không bằng? Rõ ràng tên hỗn đản này chơi xấu ngươi!" Mạc Phi Trần hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Vũ cùng một đệ tử khác đang tiếp tục đấu.
"Không cần quên lời Hà sư huynh đã dặn trước khi ngươi đi." Văn Thanh Viễn ghé đến tai Mạc Phi Trần nói nhỏ.