Lương Hiểu là giám đốc nên cùng An Thanh có nhiều tiếp xúc trong công việc, vì thế nên Lương Hiểu cầm báo cáo công tác đến gõ cửa phòng làm việc của An Thanh.
"Vào đi." An Thanh thanh âm lành lạnh vang lên.
"Đây là bản kế hoạch tôi mới lập ra để điều chỉnh bộ phận marketing, mời An tổng xem qua, cho tôi ý kiến chỉ đạo." Lương Hiểu đem báo cáo đưa cho An Thanh, giống như trước xem An Thanh là cấp trên, ngữ khí cung kính không mang tâm tình gì khác.
Lương Hiểu giải quyết việc công tựa hồ không bị ngày hôm qua làm ảnh hưởng, công tư rõ ràng, nhưng An Thanh mơ hồ có chút không thoải mái, thật giống như ngày hôm qua là một tờ giấy bị Lương Hiểu lật qua, còn cô vẫn đang xoắn xuýt chuyện hôm qua. Nhưng ở mặt ngoài thái độ của An Thanh vẫn nhàn nhạt giống như trước, thuần túy là thái độ của cấp trên với cấp dưới. Lương Hiểu là người công tư rõ ràng, cô tất nhiên cũng thế, sẽ không để tâm tình của mình ảnh hưởng đến công việc.
An Thanh tiếp nhận bản kế hoạch điều chỉnh của Lương Hiểu, lật ra xem, An Thanh xem rất chăm chú, Lương Hiểu trên công việc có nhiều ý nghĩ thống nhất với cô, vì vậy bản kế hoạch này không có vấn đề gì lớn.
Trong lúc An Thanh xem bản kế hoạch, Lương Hiểu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi chờ An Thanh xem xong, chỉ là thời gian chờ đợi tuy không bao lâu nhưng Lương Hiểu lại cảm thấy thật dài. Tuy cố hết sức khiến bản thân không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác nhưng thấy vẻ mặt An Thanh chăm chú lật xem bản kế hoạch của cô, vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần, quả nhiên phụ nữ nghiêm túc làm việc là xinh đẹp nhất.
"Bản kế hoạch điều chỉnh này có thể thực hiện được, chỉ có một số chi tiết nhỏ, tôi không đồng ý, chúng ta thảo luận một chút..." An Thanh xem xong bản kế hoạch thì cùng Lương Hiểu thảo luận.
Khi hai cô thảo luận xong, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, sắp đến giờ tan tầm, nhưng cũng không biết tâm tình thế nào, An Thanh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mặc dù cùng Lương Hiểu chỉ là thảo luận về công việc, nhưng cô cảm thấy không tệ lắm, Lương Hiểu ý nghĩ trong công việc cùng cô rất ăn ý."Liền theo đề nghị của An tổng mà sửa, tôi trở về đem bản báo cáo hoàn thiện lại." Lương Hiểu cầm bản kế hoạch chuẩn bị trở về phòng làm việc của cô.
"Lương Hiểu." An Thanh thấy bóng lưng Lương Hiểu sắp đi ra ngoài, đột nhiên gọi Lương Hiểu lại.
"An tổng còn chuyện gì sao?" Lương Hiểu hoài nghi nhìn An Thanh hỏi.
"Lát nữa tan tầm cùng nhau trở về, dù sao chúng ta cũng ở đối diện, rất thuận đường." An Thanh cũng không biết tại sao cô lại nói như vậy, rõ ràng trước đó còn sợ phiền phức, muốn cùng Lương Hiểu giữ khoảng cách, nên trước đó chưa bao giờ nghĩ tiện đường mà đưa Lương Hiểu, nhưng giờ lại chủ động kiếm phiền toái, chủ động muốn xây dựng mối quan hệ riêng tư sâu sắc hơn, An Thanh cảm thấy cùng Lương Hiểu kết thân cũng không tệ, vì vậy An Thanh cũng không hối hận lời đề nghị buột miệng nói ra kia.
"Cám ơn An tổng, chỉ là trước đó tôi còn muốn đi nơi khác có chút việc, nên không muốn làm phiền An tổng." Lương Hiểu nghe An Thanh nói như vậy, tim không khỏi đập nhanh mấy nhịp, chỉ có điều cô vẫn chọn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của An Thanh. Tuy rằng là An Thanh chủ động yêu cầu cùng cô về nhà khiến Lương Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh.
Trước kia cô thấy xe An Thanh đi qua cô cũng chưa từng có ý dừng lại, xem ra mấy ngày trước cùng An Thanh đi công tác chung, xác thật đã rút ngắn khoảng cách của cô và An Thanh. Cấp trên chủ động thân cận cùng thiện ý, vốn nên hí ha hí hửng thuận theo nhưng Lương Hiểu không thể vui vẻ tiếp thu, tối hôm qua cô đã quyết định giữ khoảng cách với An Thanh.
"À." An Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không nhiều lời. An Thanh rấ ít chủ động ngỏ lời với người khác, càng chưa bị ai cự tuyệt hảo ý, cảm giác có chút không thoải mái.
Lương Hiểu thấy An Thanh không nói gì nữa, liền tiếp tục rời khỏi phòng làm việc của An Thanh.
Lúc sắp tan tầm An Thanh nhận được điện thoại của Dương Văn Kỳ, hẹn cùng nhau ăn cơm, cô vốn muốn từ chối nhưng chưa kịp mở miệng lại thay đổi chủ ý, không biết cô mang tâm tình gì mà đồng ý.
Sau khi tan làm, An Thanh liền đến địa điểm Dương Văn Kỳ hẹn dùng cơm.
"Tôi không nghĩ chị sẽ đồng ý." Dương Văn Kỳ rất bất ngờ khi An Thanh đáp ứng, cô nghĩ An Thanh không muốn gặp cô, thật ra vốn Dương Văn Kỳ gọi cho Lương Hiểu trước, nhưng có lẽ bị Lương Hiểu cho vào sổ đen, căn bản là không gọi được nên liền gọi cho An Thanh.
Cô cảm thấy rất kì quái, ảnh giường chiếu của An Thanh ở trong tay Lương Hiểu, theo tính cách của An Thanh không lấy được sẽ không chịu để yên, vì vậy cô muốn thăm dò một chút, rốt cuộc là chuyện gì.
"Tôi cũng không muốn đồng ý nhưng nghĩ đến ảnh của tôi còn trong tay người khác, không đến không được." An Thanh có lẽ đoán được dụng ý của Dương Văn Kỳ nên cố tình nói như vậy. Dù sao trước đó suýt nữa bị Dương Văn Kỳ làm cho thê thảm, cũng may gặp phải Lương Hiểu, nếu gặp người không tốt, đem ảnh phát tán lên mạng, vậy thì hỏng bét.
"Lương Hiểu hẳn sẽ không đem ảnh phát tán trên mạng đâu, chị không cần lo lắng quá." Dương Văn Kỳ có chút lúng túng nói với An Thanh, ngữ khí chột dạ.
"Tôi không quen biết Lương Hiểu, làm sao biết cô ta là hạng người gì chứ?" An Thanh hỏi ngược lại.
"Cô ấy làm ở công ty chị, chẳng lẽ chị chưa từng gặp sao?" Dương Văn Kỳ nhớ Lương Hiểu ở công ty An Thanh làm trưởng phòng tiêu thụ, hình như chung công ty với An Thanh, có lẽ Lương Hiểu chức vị quá nhỏ, An Thanh vừa vào công ty không bao lâu, không biết cũng bình thường.
"Thì ra cô ấy ở công ty tôi, vậy thì dễ giải quyết rồi." An Thanh thản nhiên nói.
"Lương Hiểu trừ tình khí có chút cứng đầu, những thứ khác đều rất tốt..." Dương Văn Kỳ muốn nói giúp Lương Hiểu, dù sao Lương Hiểu trong thời gian quen nhau đối với cô tốt vô cùng, có thể nói là người tốt nhất trong số bạn gái cũ của cô, cô không hy vọng An Thanh sẽ làm khó dễ Lương Hiểu, cô nhớ Lương Hiểu còn phải trả tiền nhà, lương cũng không cao, mất công việc sẽ không tốt, lúc Lương Hiểu cứng đầu thật rất bướng bỉnh, trừ phi bản thân nghĩ thông suốt, nếu không nói thế nào cũng không thông. Trước đó cô gọi cho Lương Hiểu rất nhiều lần, cô ấy đều không nhận khiến cho cô đối với chuyện ảnh chụp phải bó tay.
Lương Hiểu nói với An Thanh cô bận việc, để chứng minh mình không có nói dối đành đi siêu thị dạo một vòng, mua một ít đồ, cảm thấy có chút đói bụng, liền đi đến quán cơm gần đó, tiệm này gần nhà cô cùng công ty, khá phù hợp khẩu vị Lương Hiểu, trước kia thường xuyên cùng Dương Văn Kỳ đến đây ăn cơm.
Lương Hiểu là người hay lưu luyến, tuy cùng Dương Văn Kỳ chia tay nhưng cô vẫn theo thói quen đến chỗ cô thường ngồi, cũng không phải hoài niệm Dương Văn Kỳ, chỉ là thói quen thôi, chẳng qua khi đi đến đó thì thấy An Thanh cùng Dương Văn Kỳ đang dùng cơm, trong phút chốc, Lương Hiểu cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.