Editor: quynhle—
"Noãn nhi, đến giờ rồi, nhanh tới đây cài hoa thôi."
Giọng nói dịu dàng của phu nhân Tố Vân nghe thật cảm động, nhẹ nhàng gọi Tần Noãn Tâm.
Trong đại sảnh tiền đường, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Lễ cập kê là quá trình quan trọng nhất của một thiếu nữ trưởng thành, nếu làm bước này, sau đó có thể được người trong hoàng tộc cao quý chúc phúc.
Chỉ cần một điểm này, cũng đủ để cho nàng ta tìm được một nhà chồng vô cùng tốt rồi.
Tần Noãn Tâm ưu nhã đứng dậy, nói tạm biệt cũng những thiếu gia trẻ tuổi mang đầy vẻ si mê trong mắt, giọng nói mềm mại lại càng quyến rũ hồn phách người khác.
Đám người yên tĩnh đưa mắt nhìn theo Tần Noãn Tâm rời đi, lông vũ trên vai nàng khẽ run, từng bước từng bước giống như đoạt mất hồn người, nhưng không ai chú ý khi nàng quay người đi thì trong đáy mắt lại lóe lên sự mỉa mai và khinh bỉ.
Hoàng hậu hơn bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng rất tốt, quần áo hoa lệ,!diễn,đàn, lê,quý,đôn! càng làm nổi bật lên sự ung dung quý phái của nàng ta.
Nàng ta thấy Tần Noãn Tâm đoan trang đi đến trước mặt mình, thận trọng quỳ xuống, không thấy được chút khiếp sợ nào của một cô gái trong khuê phòng, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù trong tay Hoàng hậu nhận lấy trâm hoa, nhưng ánh mắt lại đang nhìn chăm chú vào bóng dáng màu trắng như ánh trăng non bên cạnh mình, như đang tính toán chuyện gì.
"Noãn Tâm bái tạ Hoàng hậu thưởng hoa.”
Trong giọng nói của Tần Noãn Tâm cố tình mang theo mấy phần ấm áp, mềm mại, và kiều mị, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu gật đầu hài lòng, trâm hoa trong tay vừa mới đưa đến bên tai nàng ta, lại nghe được từ trước cửa chính của phủ thừa tướng bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo.
"Ngày cập kê của Nhị tỷ trọng đại như vậy, tại sao không đợi một người muội muội như ta đây vậy?”
Giọng nói quen thuộc mang đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, làm cho nụ cười của Tần Noãn Tâm đột nhiên biến mất.
Một người xưa nay vẫn luôn dịu dàng đoan trang như nàng ta, lúc này lại bị làm cho sợ hãi, chợt nhìn về phía bên kia.
Hoa cài bên tai còn chưa được cài chắc, lung lay, liền rơi xuống đất.
Hoàng hậu thấy một màn như vậy, sắc mặt hơi khẽ trầm xuống, quynh^le^ quay đầu ngó về phía cửa ra vào.
Con vợ cả phủ thừa tướng Tần Mộc Ca, lúc này với búi tóc xốc xếch, không chỉ trên mặt, mà trên cả người cũng toàn là vết máu.
Nhìn qua cảm thấy vô cùng kinh người.
Sắc mặt Tần Noãn Tâm phờ phạc, trong mắt thoáng qua một tia hung ác, kéo làn váy chạy nhanh về phía cửa, ngay cả hoa cài tóc bị bản thân mình đạp hư cũng không phát hiện ra.
Giống như một cơn gió, Tần Noãn Tâm vọt tới bên cạnh Tần Mộc Ca, níu lấy cánh tay nàng, giọng nói hơi run: “Ngươi, tại sao lại như vậy?”
Khóe miệng Tần Mộc Ca nhếch lên, vẽ ra nụ cười giễu cợt.
Trong trí nhớ, Tần Noãn Tâm là một đại gia khuê tú khi cười không lộ răng, đi đường không thấy bước, vậy mà hôm nay lại gấp gáp nắm chặt cánh tay của mình, nếu không phải làm việc gì trái với lương tâm, tại sao lại có phản ứng như thế này chứ?
Tam tiểu thư Tần gia rơi xuống vách núi, sống chết chưa biết, vậy mà ở nơi này Tần gia lại đang tiệc tùng hoan ca, chỉ như vậy cũng có thể thấy được căn bản trong nhà này Tần Mộc Ca không có địa vị gì cả.
"Nhị tỷ, ngươi là viên minh châu của Lạc Dương, phải chú ý dáng vẻ của mình.” Tần Mộc Ca ôn nhu uyển chuyển mở miệng, trên mặt vẫn là vẻ khiếp nhược nhát gan như lúc bình thường, nhưng trong con ngươi lại lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Hay là nói ta có thể trở về làm cho Nhị tỷ rất kinh ngạc sao?”
Rốt cuộc thì Tần Noãn Tâm ý thức được sự luống cuống của mình, sức tay buông lỏng, lệ khí trên mặt cũng rút đi, đổi sang thành một gương mặt băng thanh ngọc khiết.