Editor: quynhle—diendanlequydon.com
Vốn gương mặt còn đang che phủ một tầng băng lãnh, sau khi nghe được câu này thì gương mặt đột nhiên trầm xuống.
Đôi mắt tối lại, còn thoáng qua vẻ hốt hoảng.
Dung Diệu xoay người một cái, liền quỳ rạp xuống trước mặt Đế Hậu, hoảng hốt nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu, vi thần lầm tưởng đó là loạn thần tặc tử muốn hành thích, cho nên dưới tình thế cấp bách mới phải bắn tên, mong Đế Hậu thứ tội!"
Hoàng hậu bị một màn này làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, sắc mặt của Hoàng đế cũng trầm xuống.
Chỉ là, bây giờ Dung Diệu là ‘chiến thần’ bình định chiến loạn, {quynhle+le+} hôm nay khải hoàn trở về, cho dù trong lòng Hoàng đế không vui cũng phải cho một bậc thang để đi xuống.
"Thế tử cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của trẫm và Hoàng hậu, vậy thì có tội gì chứ.”
Đã sớm đoán được Hoàng đế sẽ nói như vậy, cho nên Dung Diệu thuận thế đứng lên.
Ngược lại Dung Cảnh lạnh lùng đứng một bên nhìn, khóe miệng hắn lộ ra vẻ hài lòng, nhưng chỉ trong nháy mắt đôi mắt phượng xinh đẹp lại ngưng tụ từng đợt sóng ngầm thâm trầm.
Chỉ là bên này Dung Diệu còn đứng chưa vững thì trong đám người lại truyền đến tiếng xôn xao không nhỏ.
Một giây kế tiếp, giọng nói thanh lệ của Tần Mộc Ca vang lên.
"Hôm nay chiến hỏa ở biên quan đã được bình ổn, hai vị Tướng quân chiến thắng trở về, nơi đây lại là dưới chân thiên tử, nếu như nói có loạn thần tặc tử gì đó, không phải là do hai vị tướng quân làm việc không chu toàn hay sao?”
Trong đám người lại vang lên một trận hút khí kinh sợ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tần Mộc Ca đang từng bước vững vàng tiến về phía đài cao.
Giờ khắc này, giống như có một tầng ánh sáng chói mắt bao phủ cả người nàng, giống như một vị thần không thể xâm phạm.
Mọi người theo bản năng tránh ra, nhường cho nàng một con đường đi tới.
Tần Noãn Tâm nghe được giọng nói của nàng, /dđ/le/quy/don/ theo bản năng cũng dừng bước chân lại, mọi người trong Tướng phủ cũng giống như vậy, gương mặt giận dữ cùng vẻ không dám tin Tần Mộc Ca.
Sao chổi đáng chết này, lại nói ra những lời như vậy, đây là muốn rơi đầu mà!
Tần Chấn Cương vừa giận vừa sợ hãi, chỉ hận không thể lao ra khỏi đám người, lôi đồ sao chổi này trở về.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Dung Diệu——
Hắn ta sợ đến nỗi rụt cổ lại, đến hơi sức để nhấc chân cũng không có.
Dung Diệu lạnh lùng nhìn Tần Mộc Ca, là nàng, mới vừa rồi sao mũi tên kia lại không có bắn chết nàng?
Nếu để cho hắn ta tra ra được là ai đã âm thầm ra tay cứu đồ xấu xí này, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!
Dung Diệu lạnh nhạt mở miệng, trong đáy mắt đều là miệt thị và khinh thường: "Thân là đích tiểu thư Tướng phủ, không phải ngươi nên cùng Thừa Tướng nghênh đón đại quân sao? Ngược lại là ẩn núp trong tối để rình coi, cho dù bản thế tử có giết lầm ngươi….thì ngươi cũng không oán trách người khác được.”
Giờ phút này Dung Cảnh nhìn Tần Mộc Ca, mắt phượng xinh đẹp thoáng qua ánh sáng.
Nhưng mà khi đôi môi mỏng phun ra lời nói, thiếu chút nữa là làm cho Tần Mộc Ca tức giận muốn hộc máu: "Mặc dù nữ nhân này có dáng dấp xấu xí, nhưng lá gan to cũng có chút ý nghĩa.”
Lúc này, Tần Mộc Ca đi tới bên cạnh khán đài.
Nàng ngửa đầu nhìn Dung Cảnh trong bộ trường bào đỏ thẫm ——.
Sau lưng hắn là ánh mặt trời chói lòa, |quynh|le|| giống như phủ lên cả người hắn một tầng ánh sáng, tỏa ra hào quang giống như một vị thần.
Nếu nói hắn là thần tiên trên trời, chỉ sợ rằng không có ai nghi ngờ đâu.
Chỉ có điều những lời mà vị ‘thần tiên’ này nói ra sau đó lại khiến cho Tần Mộc Ca thiếu chút nữa là ngã nhào: “Người xấu xí, không phải ngươi cố ý núp ở góc bên kia, đợi mũi tên này của vị hôn phu người, để nhân cơ hội mà tới gần hắn ta đó chứ?”