Editor: quynhle—
Liên Kiều kinh ngạc nghiêng người về phía trước, vén rèm lên.
Mơ hồ nhìn xuyên qua đám người đang nhốn nháo kia, chỉ có thể thấy được một bóng dáng màu đỏ tươi ở phía xa xa.
Đừng nói là ánh mắt, ngay cả gương mặt cũng nhìn không được rõ ràng.
Liên Kiều bất đắc dĩ mở miệng nói: "Tiểu thư, chúng ta dừng ở xa như vậy, làm sao bị phát hiện được?”
Than nhẹ một tiếng, Liên Kiều chỉ cảm thấy đầu óc tiểu thư nhà mình có hơi nhạy cảm một chút.
Chắc không phải là thấy Thế tử gia thật sự trở về, /die.dan.le.quy.don/ tấm chân tình khó khăn lắm mới cắt đứt được kia sẽ dâng lên nữa chứ?
Tần Mộc Ca cũng ló đầu ra, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng màu đỏ chói kia đang ưu nhã đứng lên, tiếp nhận sự chúc tụng của bá quan văn võ.
Mà thiếu niên đứng ở bên cạnh Đế hậu kia, cho dù là từ thân hình đến dáng vẻ bên ngoài đều giống y hệt với vị hôn phu tiện nghi trong trí nhớ của nàng.
Chỉ là, lúc này cả người hắn ta quay lưng về phía Tần Mộc Ca ở bên này, làm cho căn bản là các nàng cũng không nhìn thấy được mặt của hắn ta.
Tần Mộc Ca tức giận, đôi mắt trợn tròn, lẩm bẩm trong miệng: "Quay lại đây nhanh đi!”
Hiện tại nàng hết sức tò mò, theo cách nói của Liên Kiều thì tròng mắt của Dung Diệu là màu đen, vậy tại sao trong bức họa Tần Mộc Ca lại vẽ một đôi mắt màu lam vậy?
Giờ phút này, văn võ bá quan, còn có những bá tánh đang vây xem đều khom người cung kính, hô vang những chiến tích vĩ đại của Ương Vương và thế tử Mẫn thân vương.
Mà khi Dung Cảnh một thân áo đỏ đưa tầm mắt nhìn qua, lại trùng hợp bắt gặp cảnh Tần Mộc Ca đang rướn cổ lên, ánh mắt chớp cũng không thèm chớp, nhìn chằm chằm Dung Diệu đang đứng bên cạnh mình.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ trong nháy mắt thâm trầm xuống, giống như chỉ trong nháy mắt đã bị một tầng băng mỏng che phủ.
"Nữ nhân, xem ra ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên vị hôn phu này của ngươi nha!”
Đúng lúc này ánh mắt chăm chú của Tần Noãn Tâm vẫn luôn đặt trên người Dung Cảnh bắt được sự biến hóa trong mắt hắn.
Trong lòng chuyển lạnh, theo ánh mắt của hắn nhìn qua, {quynhle} lại thấy một chiếc xe ngựa cũ nát rất đáng nghi xuất hiện trong tầm mắt.
Ánh mắt xinh đẹp của Tần Noãn Tâm run lên: nàng ta nhận ra được xe ngựa kia!
Lần này ra khỏi thành, căn bản là phụ thân không gọi Tần Mộc Ca ngu ngốc kia cùng đi ra ngoài.
Dựa vào tâm tư kia của Tần Mộc Ca đối với Dung Diệu, Tần Noãn Tâm dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người nào đang ngồi trong chiếc xe ngựa rách nát này!
"Tiện nhân này đang chơi trò lạt mềm buột chặt sao?”
Trong đôi mắt mang vẻ đẹp nhu hòa của Tần Noãn Tâm thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Lần trước, tiện nhân này triệt triệt để để phá hủy lễ cập kê của mình.
Mẫu thân đã tốn không biết bao nhiêu bạc, tạo ra bao nhiêu lời đồn, mới làm cho lực chú ý của mọi người từ trên người nàng ta dời đi.
Lần này, nếu Tần Mộc Ca đưa tới tận cửa.
Vậy thì thù mới hận cũ ——
Đều báo một lượt.
Đôi mắt nhu hòa nhanh chóng khẽ chuyển động, nhìn về phía Dung Diệu ở bên kia, vừa vặn đụng phải ánh mắt nhiệt tình thiết tha như lửa của hắn ta ——
Để trừ tận gốc cái gai Tần Mộc Ca kia, căn bản là nàng ta không cần tự mình ra tay.
Ánh mắt Tần Noãn Tâm trở nên ôn nhu, e lệ muốn né tránh ánh mắt nóng rực kia của Dung Diệu.
Đây chính là bộ dáng thẹn thùng không đánh cũng thắng, lại mang theo vài phần nũng nịu, làm cho chỉ vừa nhìn qua, bụng dưới của Dung Diệu cũng dấy lên một hồi lửa nóng.
Ánh mắt sáng quắc của hắn ta nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng căng đầy của Tần Noãn Tâm gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Lúc nâng mắt lên một lần nữa, lại thấy trên mặt nàng ta mang đầy vẻ uất ức, đôi mắt rưng rưng nước đang kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe ngựa cách đó không xa ——