Editor: quynhle—
"Tiểu thư, váy của người ——"
Bên này xe ngựa mới vừa chạy, khóe mắt Liên Kiều đã nhìn thấy váy dài của Tần Mộc Ca bị kéo hư.
Tần Mộc Ca cúi đầu nhìn xem ——.
Mới vừa rồi mình đạp lên mặt tên dâm tặc kia một cước, bởi vì chạy trốn gấp gáp, giầy thêu cũng bị rơi mất luôn rồi.
Mới vừa rồi chạy nhanh quá, không có để ý.
Bây giờ tỉnh táo lại, mới phát hiện trên chân phải của mình, chỉ mang một đôi vớ đã bị bùn đất làm dơ.
"Quản làm gì!" Tần Mộc Ca không thèm để ý chút nào, (dđ/le/quy/đon) chỉnh lại làn váy một chút, căn dặn ông lão đánh xe ra roi thúc ngựa chạy nhanh về hướng ngoài thành.
Coi như tên dâm tặc kia may mắn, mình còn có chính sự phải làm!
Phía bên nàng xe ngựa đi không bao lâu, bên kia trong bụi cỏ có một người bò ra, chính là nam tử mới vừa rồi bị đánh cho một trận.
Đầu tóc rối bời bị hắn yếu ớt vén lên, lộ ra một gương mặt không phân biệt rõ là nam hay nữ tuấn tú sáng chói đến quỷ dị.
Giờ phút này, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy tức giận.
"Thật...... Ác! Nữ nhân đáng chết này......"
Hôm nay hắn muốn nổi điên rồi, vốn dĩ hắn muốn thừa dịp người kia không chú ý quay về kinh trước, nhưng không ngờ nửa đường lại gặp phục kích.
Với bản lĩnh xưa nay của hắn, dư sức để đối phó với những sát thủ kia.
Nhưng cố tình vào ngay lúc này, bệnh cũ đã theo hắn vài chục năm lại đột nhiên phát tác, làm cho hắn chịu không nổi.
Vuốt đôi mắt tím bầm, hắn oán hận nghĩ, bị rơi xuống thì rơi đi, lại còn......
Nhớ tới chuyện đã xảy ra, [quynhle] gương mặt tuấn tú trắng nõn lại hiện ra vẻ lúng túng.
Thật ra thì hắn cũng không nhìn thấy cái gì nha, bị đánh như vậy cũng oan uổng quá đi, còn vô duyên vô cớ bị mang tiếng là dâm tặc.
Mấy canh giờ sau, thiếu niên đã nằm ở trong phòng dành cho khách ở trạm dịch Lạc Dương, giờ phút này đang nhắm mắt hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của mấy tiểu nha hoàn.
Mà đứng ở bên cạnh hắn cũng không phải là ai khác, chính là Tấn Vương nho nhã của Nam Lăng: “Ngươi nói là ngươi bị người kia tính toán à?”
Tấn Vương chậc lưỡi thành tiếng đi quanh người hắn một vòng, không đúng, tiểu tử này nói dối.
Tự nhiên xoay người nằm xuống trên chiếc giường êm đối diện người thiếu niên, một tay hắn ta đỡ đầu, sau đó đưa mắt quét qua quét lại trên người hắn nhiều lần.
Cho đến khi thấy cặp mắt đào hoa tuyệt mỹ của người thiếu niên hiện lên ý lạnh hung ác mới hỏi với giọng lười biếng: “Vậy ngươi nói thử xem, dấu chân trên mặt ngươi kia là xảy ra chuyện gì? Chà chà, nhìn nhỏ như vậy, phải là chân nữ nhân rồi?”
"......" Khóe miệng của thiếu niên áo gấm giật giật một cái, gương mặt trắng nõn vô cùng tuấn tú tuyệt mỹ giờ phút này đã mang theo lệ khí, giống như chỉ cần Tấn Vương nói thêm câu nữa, hắn sẽ đập một chưởng lên đầu hắn ta vậy.
Thiếu niên nắm chặt hai quả đấm, giọng nói lười biếng nhưng bên trong lại mang theo áp bức không gì sánh được: “Đừng hỏi nữa! Nếu để cho ta tìm được người nữ nhân chanh chua kia, ta sẽ cho nàng đẹp mặt!”
Không sai!
Mới vừa rồi do hắn suy yếu quá mức, |dien:dan:le:quy:don| hơn nữa do bị ngược sáng cho nên căn bản là hắn không thấy rõ được gương mặt của người nữ nhân chanh chua kia.
Bên trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của người thiếu niên dâng lên một tia nghiền ngẫm, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo rợn cả tóc gáy.
Ánh mắt của hắn khẽ nâng lên, rơi vào phía trên bộ cẩm bào vừa mới được thay ra.
Một chiếc giày thêu màu tím nhạt đang nằm yên trên đó!
"Nữ nhân, ngươi trốn không thoát đâu!"
Nở nụ cười nghiền ngẫm, Tấn Vương sờ lên cằm: trên mặt Ương Vương văn thao võ lược được xưng danh là Gia Các sống của Nam Lăng lại có một dấu chân nữ nhân để lại.....
Thú vị, thật sự vô cùng thú vị rồi!