Editor: quynhle—
Đôi mắt sáng ngời trở nên thâm thúy, bỏ đi vẻ nhu nhược mới vừa rồi, dường như được bao phủ bởi một tầng xa cách nhàn nhạt.
Tần Mộc Ca híp mắt, giọng nói không chút kiêu ngạo cũng không chút tự ti.
"Nếu Tấn Vương điện hạ đã sớm nhìn ra được, đáng lẽ mới vừa rồi nên vạch trần ta ở tại lễ cài hoa rồi, không phải sao?”
Giọng nói lành lạnh, mang theo vài phần lười biếng, thậm chí còn có một chút mị hoặc.
Cho dù Tấn Vương là một thiếu niên không dính bụi trần như vậy, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lời đồn đại bên ngoài rằng Tam tiểu thư của Tần gia nhu nhược ngu ngốc, nhát gan sợ phiền phức.
Lại nghe nói ở Bách Hoa yến năm ngoái, Thái hậu chỉ lườm nàng một cái, nàng đã sợ đến nỗi tứ chi co quắp, liền bị ngất đi.
Cũng vì chuyện này, khiến cho tiếng xấu của Tần Mộc Ca lan xa.
Mặc kệ nàng đi tới chỗ nào, cũng không tránh khỏi bị người ta giễu cợt nhục mạ.
Nhưng hôm nay, người thiếu nữ trước mắt này, bộ dạng có nửa phần giống như lời đồn đại sao?
Rõ ràng...... giống như một con hồ ly giảo hoạt không ai nắm được.
Tấn Vương trầm ngâm, /quynh/le// trên gương mặt tuấn tú xẹt qua tia nghi ngờ.
Ngón tay run rẩy đưa lên, chỉ thẳng vào bên hông của Tần Mộc Ca: “Ngươi, tại sao lại có được vật kia?”
Tần Mộc Ca ngẩn ra, cúi đầu mới phát hiện đó chính là viên dạ minh châu đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt mà người thiếu niên kia đã cho mình.
Đây là dạ minh châu, theo lý thuyết thì chỉ có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm thôi.
Bây giờ đang là ban ngày, tại sao lại như vậy?
Theo bản năng, đem dạ minh châu nhét vào trong ngực, trên mặt Tần Mộc Ca lộ ra nụ cười yếu ớt: “Đường đường là Tấn Vương, không phải cũng giống như những kẻ thô tục kia, lại nhìn trúng viên dạ minh châu của ta à?”
"Kiến thức hạn hẹp." Tấn Vương cười nhạt, bởi vì nụ cười này mà gương mặt cũng lộ ra vẻ nhu hòa.
Nhìn nụ cười quỷ dị này của Tấn Vương, trong lòng Tần Mộc Ca không khỏi càng thêm phiền muộn: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vẫn là thỉnh Tấn Vương trở về đi. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Hoàng hậu muốn thúc đẩy hôn sự của ngươi và minh châu Lạc Dương, ngươi còn ở chỗ này nữa, cẩn thận khó giữ được danh tiếng.”
Lời nói có ba phần giễu cợt, bảy phần nhạo báng này khi lọt vào tai của Tấn Vương không chỉ không làm hắn ta tức giận chút nào, mà lại mang một hương vị khác.
Người kia sẽ lập tức quay trở về, [] nhưng lúc này dạ minh châu lại xuất hiện trên người nữ nhân này......
Ánh mắt sâu thẳm của Tấn Vương quét qua người Tần Mộc Ca, khóe miệng nở ra một nụ cười ấm áp.
"Về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”
Nói xong lời này, Tấn Vương xoay người sải bước đi ra ngoài, cho đến khi hắn ta ra khỏi Long Thúy Các thì bước chân mới chậm lại.
Theo bản năng, hắn ta sờ vào túi gấm trong ngực, bên trong là một viên dạ minh khác trong suốt nằm yên ở đó, lại mơ hồ tỏa ra ánh sáng......
Khi Long Thúy Các to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tần Mộc Ca, vốn định đi vào trong khuê phòng, đột nhiên nàng dừng bước.
Đôi mắt như đáy hồ trong suốt bỗng chốc nhìn qua tán cây Diệp Tử đang đong đưa cạnh tường viện.
Gió lướt nhẹ qua, lá cây Diệp Tử vang nhẹ lên tiếng xào xạc.
Long Thúy Các vẫn trở về yên tĩnh như cũ.
Tần Mộc Ca khẽ cau mày, mới vừa rồi thật sự nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao?
Sau khi bóng dáng xinh đẹp biến mất phía sau phòng khách của Long Thúy Các, từ phía sau cây Diệp Tử mới lóe lên hai bóng người một cao một thấp.
Người thiếu niên hơi thấp hơn một chút trong bộ áo trắng ngà có gương mặt giảo hoạt cơ trí.
Hắn ta khoa trương vỗ ngực,:quynh:le:: nhìn về hướng Tần Mộc Ca rời khỏi: "Không ngờ người này ngu ngốc vậy lại có phản ứng rất nhanh!”
Nói xong lời này, hắn ta mới nghiêng đầu nhìn về bóng dáng màu đỏ chói bên cạnh, nói gấp gáp: “Gia, người thấy thế nào?"