Phi Thiên Ma

chương 23: tây phương phật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Để sẵn sàng đón nhận một kích dò xét của lão, Định Hoàng lập tức dồn toàn bộ nội lực xấp xỉ một Giáp Tý công phu vào Phục Ma tam thức!

Lão đăm đăm nhìn chàng :

- Ngươi không sợ chết?

Chàng đáp :

- Ai bảo ta không sợ? Nhưng sợ mà không tránh khỏi, ta nghĩ, lão chỉ hỏi vô ích!

Lão cười nhẹ :

- Nếu ta dùng toàn bộ chân lực. Theo ngươi, kết quả sẽ ra sao?

Chàng rùng mình :

- Đừng nói là ta chưa được Nho Tiên trao truyền toàn bộ chân lực, dù có đi nữa, ta vẫn không phải đối thủ của lão!

Lão sững người nhìn chàng không chớp mắt. Sau đó, lão bỗng ngửa mặt cười dài :

- Ha... Ha... Ha...

Tiếng cười của lão rất khó hiểu!

Nhưng thật bất ngờ, giữa tràng cười của lão bỗng xen vào một làng thanh âm lạ tai.

U... U...

Chàng biến sắc! Đó là thanh âm của Xạ Hồn tiêu! Chứng tỏ Xạ Hồn Lão Tổ vì nghe tràng cười tràn đầy nội lực của lão Phi Thiên nên đang tìm đến?

Lão Phi Thiên ngưng cười :

- Chúng đến rồi! Phần ta, ta không cần dò xét gì ở ngươi nữa! Đã có bọn chúng thay ta làm việc đó! Hừ!

Vút!

Lão Phi Thiên tuy không thể cử động hai chi dưới như chỉ với hai tay và cách quăng thân mình, trong chớp mắt lão đã mất dạng!

Quá đỗi kinh nghi vì không hiểu sao lão Phi Thiên bỗng thay đổi ý định, Định Hoàng càng không tin vào lời lão vừa nói! Vì chàng nào dại, tiếp tục lưu ở đây, chờ bọn Xạ Hồn Lão Tổ tìm đến!

Chàng lao đi.

Vút!

Và chàng vẫn tiếp tục ngẫm nghĩ, tại sao lão Phi Thiên lại có thái độ kỳ dị như vậy!

Càng đi sâu vào rừng càng khó đi! Định Hoàng do phải đi chậm nên bất ngờ phát hiện ở gần đây có tiếng người thở hào hển.

- Hừ...! Hù... ừ...

Kinh nghi, chàng vận lực và lẻn lại gần!

Đến đủ gần, chàng kêu thất thanh :

- Triển huynh!

Trước mặt chàng, rúc sâu vào một bụi rậm, Triển Thiết vừa kêu rên vừa để máu chảy ra từ thất khiếu!

- Hừ... ừ...! Hừ... ừ...!

Định Hoàng lại gọi :

- Triển huynh!

Lần này Triển Thiết dường như nghe rõ!

Y quay đầu nhìn lại phía sau, cho Định Hoàng nhìn thấy toàn bộ sắc mặt đang lộ vẻ đau đớn tột cùng của y.

Định Hoàng kinh hãi :

- Điều gì đã xảy ra? Tại sao Triển huynh ra nông nỗi này? Có phải do La Nhược Phi hạ thủ Triển huynh?

Gắng gượng, Triển Thiết vừa cố chui ra vừa thều thào :

- Không phải... La Nhược Phi...! Ta... ta...

Không muốn y gắng sức nhiều, Định Hoàng dùng tay, giúp y chui ra nhanh hơn!

Nhưng tay vừa chạm vào y bật kêu :

- Đừng! Ta... ta đau lắm! Đừng... đừng chạm vào ta...!

Chàng biến sắc :

- Phải chăng có liên quan đến Xạ Nguyên châm?

Một mình Triển Thiết rốt cuộc cũng chui được ra ngoài! Y vật người xuống, nằm dài ra và tiếp tục chịu đựng cơn đau :

- Không sai! Đó là... là Xạ...

Chàng ngồi xuống cạnh y :

- Tại hạ muốn giúp huynh, phải làm thế nào? Truyền chân khí sang, được không?

Từ hai mắt của y ngoài những giọt huyết vẫn đang tuôn trào, hai dòng lệ thảm cũng tuôn đổ :

- Vô ích...! Làm như thế... có khác nào... giúp ta chết... mau hơn!

Chàng nghiến răng như cố kềm cơn phẫn nộ :

- Huynh còn chịu đụng được bao lâu? Y mỉm cười và do đau nên cái cười của y bị biến dạng trông như mếu :

- Ta biết... Hoàng huynh đài muốn đưa ta tìm Bạch Diện Quái... Nhân! Muộn lắm rồi... Đa tạ...

Chàng cố không nhìn mặt y, vì biết còn nhìn nữa e chàng phải thét lên vì quá phẫn hận :

- Sẽ không muộn nếu Triển huynh cố chịu đựng!

Do không nhìn vào mặt Triển Thiết nên chàng nhìn thấy bàn tay đang giật cục trong từng cơn đau của y như đang nhích dần đến bàn tay chàng!

Chàng nhìn y :

- Triển huynh như có chuyện muốn nhờ tại hạ?

Y chớp mắt :

- Tuy không muốn phiền... nhưng nếu... Hoàng huynh đài không ngại... ta...

Chàng gật nhanh đầu :

- Triển huynh cứ nói! Chỉ cần giúp huynh thoát cảnh này dù khó khăn đến mấy Định Hoàng này vẫn tận lực!

Y lắc đầu :

- Mạng của ta... e khó qua nửa canh... giờ nửa! Chuyện định nhờ... là chuyện khác.

Chàng giật mình :

- Chỉ nửa canh giờ nữa thôi sao? Sao Triển huynh biết?

Y lại cười :

- Ta đã nghe... Xạ Hồn Lão Tổ nói... như thế, lúc lão bắt... La Nhược Phi...

Chàng lạnh mình :

- La Nhược Phi đã bị...

Kịp trấn tĩnh, chàng dừng lời! Thay vào đó, chàng dằn lại mọi nôn nóng, quyết không để điều đó tác động vào sự mong đợi của Triển Thiết!

Chàng nói bằng giọng thật hòa hoãn :

- Triển huynh định nhờ tại hạ chuyện gì?

Và lời đáp của Triển Thiết làm Định Hoàng giật nãy người :

- Gíúp ta... tìm cách giải cứu... Tây Phương Phật...

Chàng không kềm được nữa, phải kêu lên :

- Tây Phương Phật? Là một trong Ma Quỷ Phật Tiên?

Triển Thiết cố gật đầu nhưng bất thành vì y đang nằm ngửa, sự cố sức như thế làm y càng thêm đau đớn :

- Có một nơi... gọi là... Tử Sa hà... thuộc vùng Tái Bắc... là nơi họ Triển này... từng sinh trưởng! Ở đó,... lúc ta còn bé... có tình cờ... tìm thấy mảnh tăng bào...! Theo bút tự trên đó... ta nhận một phần... di học của Tây Phương... Phật! Đáp lại... ta phải đưa tin... đến phái Thiếu Lâm... hoặc đến Lạc Tiên cốc... rằng cần phải cứu... Tây Phương Phật... thoát hiểm...

Do phải nói nhiều, sức lực của Triển Thiết càng mau cạn kiệt! Chàng không cho y nói nữa.

- Đến Thiếu Lâm chắc là muốn nói Tịnh Trần phương trượng! Rất tiếc Phương trượng đang bị Kim Ma bang giam giữ! Đến Lạc Tiên cốc chính là tìm Nho Tiên! Cũng đáng tiếc, Nho Tiên đã thành người thiên cổ!

Triển Thiết cố nén cơn đau :

- Nho Tiên... chết thật ư...?

Chàng miễn cưỡng giải thích :

- Đây là một sự thật cần phải giữ kín! Vì thế, cũng như đối với Vũ Nội Tam Tổ, Kim Ma bang, tại hạ thà chết quyết không cho lão Phi Thiên Ma biết! Tuy nhiên, đối với Triển huynh, tại hạ không thể không nói thật!

Triển Thiết chợt lóe lên tia nhìn hy vọng :

- Như vậy... Hoàng huynh đài phải hay không không phải...

Chàng hiểu Triển Thiết muốn hỏi gì nên đáp :

- Tại hạ tìm thấy Nho Tiên lúc đã muộn nên chỉ được Nho Tiên ban cho chút tàn lực! Nghiễm nhiên, đối với mọi người, tại hạ có là truyền nhân của Nho Tiên cũng không sai!

- Vậy huynh đài... giúp ta... chứ.

Chàng lo lắng :

- Tử Hà Sa là nơi như thế nào?

Y chữa lại :

- Là Tử Sa hà... không phải Tử Hà Sa...

Chàng giật mình :

- Triển huynh muốn tại hạ phải tin trên đời này có một nơi mà cát chảy thành sông?

Y vẫn tỉnh táo khi quả quyết :

- Không sai!... Đó là dòng cát... chảy thành sông! Vì thế, vật gì rơi vào... cũng bị dòng cát... nhấn chìm đến tận đáy!

Chàng kinh tâm :

- Nếu vậy, chẳng phải Tây Phương Phật cũng đã lâm cảnh tương tự?

Y bắt đầu nói bằng giọng thều thào hơn, chứng tỏ cái chết đang chạm dần vào y :

- Ta cũng... nghĩ như vậy! Nhưng cứ theo... mảnh tăng bào... có lẽ Tây Phương Phật... vẫn còn tại thế... Cần phải thực hiện... lời hứa...!

Chàng hiểu, đó là lời hứa của Triển Thiết. Một khi y tiếp nhận một phần sở học của Tây Phương Phật kể như y phải tiếp nhận lời hứa là phải đưa tin hoặc đến Thiếu Lâm hoặc đến Nho Tiên tại Lạc Tiên cốc!

Chỉ có điều, y chưa kịp thực hiện bất kỳ điều gì thì đã bị La Nhược Phi Phong Lưu Tử chọn làm đối tượng hạ thủ Xạ Nguyên châm!

Để làm yên lòng người sắp ra đi vĩnh viễn Định Hoàng gật đầu :

- Gặp tại hạ cũng là gặp Nho Tiên! Phận sự của Triển Huynh kể như đã hoàn thành!

Y cố gắng gượng một lần cuối :

- Đa tạ!... Và ta nghĩ, ngoài Hoàng huynh đài... có lẽ Thiếu Lâm... vô năng lực... giải cứu cho Tây... Phương Phật!

Chàng nghiêm giọng bảo :

- Tính danh thật sự của tại hạ là Định Hoàng! Hoàng Định chỉ là giả danh mà thôi!

Y bắt đầu nằm im dần, sự đau đớn đang dần dần rời bỏ y :

- Đối với ta... Hoàng Định hay... Định Hoàng gì cũng... cũng vậy! Huynh đài vẫn... vẫn là người đầu... đầu tiên và là người... người cuối cùng tạo cho ta niềm tin...! Vĩnh biệt! Hự!

Tuy biết việc này thế nào cũng phải tới, nhưng khi sự việc đến chàng vẫn cảm thấy bất ngờ! Vì chàng muốn hỏi thêm y một việc nữa, xem ở y còn hay không nỗi oán hận La Nhược Phi! Rất có thể La Nhược Phi là người đầu tiên y chạm mặt và do y quá tin người nên bị La Nhược Phi cho vào bẫy Phong Lưu Tử!

Rất tiếc, Triển Thiết đã chết, câu hỏi này sẽ mãi mãi là nghi vấn, trừ phi chàng sau này gặp lại y ở chốn Cửu Tuyền!

Đang thừ người, chàng bỗng giật mình!

Thật nhanh, chàng đẩy Triển Thiết vào bụi rậm trở lại và bật tung người, nép vào tàng cây dày đặc của khu rừng!

Vút!

Những tiếng động khả nghi lớn dần thành tiếng đối đáp văng vẳng :

- Lão đại nghĩ sao về việc này?

- Suỵt...! Tai vách mạch rừng, lão Nhị đừng bao giờ quên điều đó!

Tiếng đối đáp im bặt, nhường chỗ cho những tiếng chân di chuyển xào xạc trên xác lá cây rừng, chính là những tiếng động khả nghi đã đánh động Định Hoàng!

Từ trên cao nhìn xuống, Định Hoàng nhìn thấy chỉ có hai huynh đệ Kha lão nhị, Kha lão đại!

Cả hai vừa đi vừa dáo dác như muốn tìm kiếm điều gì đó! Có phần thất vọng, Kha lão đại dừng lại :

- Lạ thật! Cứ như tiếng la thét của ả họ La, ta tin chắc ả đã được nếm mùi Xạ Hồn tiêu! Cạnh ả vốn còn có tên họ Triển và tên họ Triển thì đã một lần ném mùi này như bọn ta! Như vậy, do không thấy bọn chúng đưa tên họ Triển về, tên này chỉ có một trong hai kết quả: đã chết vì bị chưởng hoặc đã bị Xạ Nguyên châm hành hạ cho đến chết! Nhưng sao bọn ta vẫn không tìm thấy thi thể tên họ Triển?

Kha lão nhị bần thần :

- Nhưng liệu có đúng như lão đại đoán không?

Lão Đại rùng mình :

- Cùng bị Xạ Nguyên châm như nhau, trong bọn ta ai cũng một lần được nếm mùi đau khổ vì Xạ Nguyên châm! Kẻ duy nhất bị đến hai lần chính là đôi phu phụ ngu muội Nam Cung Bạch. Và từ đó đến nay, không riêng gì ta, nào có ai khác nhìn thấy đôi phu phụ này? Ta tin chắc họ đã chết!

Kha lão nhị nghi ngại :

- Nhỡ như Bang chủ nói, họ đã có lệnh phải thi hành chuyện gì đó thì sao? Có lẽ nào Xạ Nguyên châm hễ phát động lần thứ hai là phải chết?

Kha lão đại tỏ ra khẩn trương :

- Muốn biết đúng sai thì chỉ còn cách là cố tìm cho thấy tên họ Triển!

Cả hai lại tiếp tục tìm! Và đến lúc vì không nhịn được, Kha lão nhị vụt hỏi :

- Nếu đúng như lão Đại nghĩ, phát động hai lần thì phải chết, lão đại định ứng phó như thế nào?

Kha lão đại cười gượng :

- Tam thục lục kế, tẩu vi thượng sách!

Kha lão nhị dao động :

- Chạy? Nhưng liệu có thoát khỏi không?

Kha lão đại thở dài :

- Nếu cứ bình thường như trước đây, Kim Ma bang rồi sẽ độc bá thiên hạ, bọn ta cứ tiếp tục tuân lệnh sẽ không lo gì hậu quả! Nhưng bây giờ, vì còn phải đối phó với Phi Thiên Ma và Nho Tiên, rất có thể còn có thêm Tây Phương Phật, nào ai biết trước lúc nào lão Xạ Hồn phát động Xạ Hồn tiêu? Khi đó, dù là vô tình hay hữu ý, bọn ta dù có cúc cung tận tuỵ đến đâu cũng buộc phải nghe khúc Xạ Hồn! Đã là thế, nếu thật sự Xạ Nguyên châm bị phát động đến lần thứ hai là chết, bọn ta chẳng phải uổng mạng sao?

Thở dài, Kha lão đại kết luận :

- Chỉ có chạy là thượng sách, không khỏi cũng phải cố chạy cho khỏi!

Định Hoàng vỡ lẽ, Kha huynh đệ chính vì sợ chết nên mới phải gia nhập Kim Ma bang. Giờ đây, khi việc lưu lại rất có khả năng sẽ là hành vi tự chuốc họa, cả hai cũng vì sợ chết nên đang muốn lẻn trốn!

Thương hại cho cả hai nhiều hơn là căm ghét, Định Hoàng dùng một chiếc lá dồn lực vào và ném đúng vào bụi rậm, có thi thể của Triển Thiết!

Soạt...

Tiếng động phát ra từ chiếc lá cây, đủ cho hai lão đưa mắt nhìn và không hề nghi ngờ!

Và Kha lão nhị rồi cũng nhìn thấy thi thể của Triển Thiết :

- Gã họ Triển kia rồi!

Triển Thiết được cả hai lôi ra khỏi bụi rậm!

Sau một lúc lâu dò xét tường tận thương tích, Kha lão đại trầm giọng :

- Y không bị chết vì nội thương!

Kha lão đại lào thào :

- Vậy thì là Xạ Nguyên châm bị phát động lần thứ hai!

Bất giác, Định Hoàng phát hiện có một bóng mờ lao đến!

Vút!

Chưa biết phải làm gì để cảnh tỉnh huynh đệ lão Kha, Định Hoàng nghe thanh âm trầm trầm của người vừa lao đến :

- Không sai! Y bị chết đúng như bọn ngươi đoán! Sao? Hai ngươi muốn thử không?

Kha lão nhị bàng hoàng :

- Xạ Hồn đại lão gia! Hạ tòa không dám!

Kha lão đại cũng rung động :

- Mong Đại lão gia chớ đa nghi! Huynh đệ hạ tòa vì muốn tìm tiểu tử họ Hoàng nên vô tình phát hiện...

Không để Kha lão đại phí thời giờ biện bạch, người vừa xuất hiện chính là Xạ Hồn Lão Tổ liền bảo :

- Đúng ra ta cũng muốn đưa gã họ Triển này về cho bọn ngươi xem đó là một bài học! Nhưng nha đầu họ La hung hăng quá, cố tình tạo cơ hội cho gã họ Triển lẻn đi! Bọn ngươi tìm được như thế thì càng tốt chứ sao! Hề... Hề... Hề...

Định Hoàng giật mình, vậy là La Nhược Phi đã kịp chuộc lỗi lầm với Triển Thiết, khiến Triển Thiết có thể yên tâm nhắm mắt!

Vậy thì, tại sao chàng không nghĩ cách giải cứu La Nhược Phi, người đã thật sự hồi đầu hướng thiện? Nghĩ như vậy, chàng mỉm cười khi nghe Xạ Hồn Lão Tổ ra lệnh cho hai huynh đệ họ Kha :

- Chuyện lần này ta hy vọng hai ngươi biết giữ kín! Bằng không chính hai ngươi là những kẻ đầu tiên được ta tấu cho nghe Xạ Hồn khúc lần thứ hai!

Chàng tự gật đầu, muốn giúp La Nhược Phi thì trước hết phải loại bớt những đối thủ đáng gờm ở Tổng đàn Kim Ma bang! Và nếu huynh đệ họ Kha không còn nữa, thì...

Chàng bật tung người lao xuống.

Vút!

Xạ Hồn Lão Tổ quả nhiên có thính lực và phản ứng nhanh phu thường! Miệng lão quát, tay lão bật kình :

- Kẻ nào? Đỡ!

Vù...

Lão dù sao vẫn chưa kịp nhận ra chàng, đây là lợi thế Định Hoàng đâu dễ bỏ qua! Chàng dồn toàn lực vào chiêu chưởng :

- Là ta! Đánh!

Vù...

Ầm!

Không lường trước đối thủ chính là Định Hoàng, người đã từng gây khó khăn cho lão, lúc ở trong bí đạo của Tổng đàn Kim Ma bang, lão tung kình không tận lực trong khi đó thì Định Hoàng lại dốc toàn lực! Tiếng chạm kình làm lão Xạ Hồn phải lảo đảo là điều đương nhiên!

Nhận ra chàng, lão quát :

- Lại là ngươi! Ta không tin ngươi thật sự không bị Xạ Hồn khúc...

Nhất quyết không để cho lão có cơ hội vận dụng đến Xạ Hồn tiêu, đây là cách duy nhất chàng muốn giúp cơ hội cho huynh đệ lão Kha ly khai Kim Ma bang, chàng cười lớn :

- Nếu lão phát động Xạ Hồn tiêu, không lẽ lão không kể gì huynh đệ lão Kha đang hiện diện? Hãy tiếp thêm một chưởng Phục Ma! Ha... Ha...

Vù...

Đương nhiên lão Xạ Hồn phải lo phát kình ngăn đỡ, việc lấy Xạ Hồn tiêu ra kể như phải bị chặn lại.

- Tiểu tử chớ vội đắc ý! Đỡ!

Vù... Vù...

Đảo nhanh mắt nhìn, Định Hoàng thấy huynh đệ lão Kha tuy đang lo ngại, sợ đúng như điều Định Hoàng vừa cố tình nói rõ ra, nhưng cả hai dường như vẫn chưa có ý định tháo chạy! Chàng vụt gầm lên cảnh tỉnh :

- Nhị vị muốn làm gì sao không nhanh chóng thực hiện? Ta...

Ầm...

Tiếng chạm kình giữa chàng và lão Xạ Hồn vì đã đến thời điểm nên phải cuộn vào nhau, vang lên, làm cho câu nói của chính chàng phải bị ngưng lại!

Chực nhớ bên cạnh ít nhiều gì cũng có đến hai trợ thủ, lão Xạ Hồn đanh giọng :

- Hai ngươi còn chờ gì nữa không giúp ta chế ngự tiểu tử? Tiến lên!

Định Hoàng kinh hãi!

Qua sắc diện nhất thời phân vân của huynh đệ họ Kha, chàng nghĩ, nếu cả hai vẫn tiếp tục sợ lão Xạ Hồn, họ thật sự cùng lão Xạ Hồn liên thủ, ý tốt của chàng nhằm giúp họ lại biến ra lợi bất cập hại!

Chàng không thể để chuyện này xảy ra nên quát :

- Nơi này chỉ có một mình lão Xạ Hồn, tại hạ vì muốn ngăn chận lão nên mới xuất đầu lộ diện! Nhị vị đã có ý gì thì cứ thực hiện đi! Đừng để cơ hội bị mất đi! Lão Xạ Hồn! Hãy đỡ!

Chàng tìm cách tiến áp vào lão Xạ Hồn.

Vù...

Cũng nhận thấy thái độ lưỡng lự, không chịu thi hành ngay mệnh lệnh của huynh đệ lão Kha, lão Xạ Hồn phải rít lên :

- Hai ngươi không nghe gì sao? Hay phải đợi đến lúc ta dùng Xạ Hồn tiêu mới chịu tuân lệnh? Mau vây bắt tiểu tử! Đỡ!

Vù...

Nhìn cách lão phát kình, Định Hoàng thầm đắc ý! Vậy là lão chưa biết mức độ lợi hại của chàng nếu chàng có cơ hội tiến nhập lão! Trước kia, chính vì sự thiếu hiểu biết này, Nhị Lão Tổ cũng từng bị chàng làm cho khốn đốn! Và giờ đây sẽ đến lượt Xạ Hồn lão Đại trong Vũ Nội Tam Tổ!

Vận dụng Túy Tiên bộ pháp, chàng vừa tránh chiêu của lão vừa tiến vào :

- Đỡ!

Vù...

Không ngờ Định Hoàng lại chọn đấu pháp này, lão Xạ Hồn quát nạt :

- Ngươi muốn chết! Xem trảo Xạ Hồn!

Vụt!...

Chàng cười dòn giả :

- Dễ thế sao? Bạch Thố Thu Nguyệt! Đỡ!

Vù...

Chỉ là một chiêu tầm thường nhưng với mức độ biến hóa nhanh nhạy của chàng, lão Xạ Hồn phải buột miệng :

- Ái chà! Nhanh thế ư? Đỡ!

Vụt...

Vụt...

Lão dùng đủ song trảo, quyết chế ngự chàng trong vòng vài chiêu!

Chàng xoay ngang người về phía tả, cố ý chậm chân cho lão bám theo.

Vút!

Lão đương nhiên phải bám theo và có nhiều hy vọng đắc thủ :

- Trúng!

Vụt...

Nào ngờ, địa hình nơi này là rừng cây, lão phóng trảo nhưng quên mất điều đó!

Vì thế, ngay khi nhanh nhạy khuất mình ở phía sau một thân cây, Định Hoàng đắc ý nhìn trảo của lão Xạ Hồn phải chộp ngay vào thân cây nọ, đúng như ý muốn của chàng.

Bộp!

Không bỏ lỡ cơ hội, chàng thoát ra từ phía bên kia thân cây :

- Lão Hầu Tiến Quả! Đỡ!

Vù...

Thu trảo về có kèm theo một mảnh vỏ cây vừa chộp phải, lão Xạ Hồn bật nhanh tả trảo vào chàng :

- Ngươi đâu đủ nhanh bằng ta! Đỡ!

Vụt...

Chàng bật cười :

- Vị tất như lão nói! Phi Ưng Triển Dực!

Vù...

Đang tấn công từ chính diện, với chiêu Phi Ưng Triển Dực, Định Hoàng chuyển qua tấn công hướng tả!

Một lần nữa lão Xạ Hồn phải bật lên tiếng kêu :

- Ái chà! Khá khen cho tiểu tử! Đỡ!

Vụt!...

Vụt...

Lão bật tréo song thủ, thừa cơ hội Định Hoàng vì thi triển chiêu Phi Ưng Triển Dực phải xoay người qua bên tả, chộp luôn song trảo, vào hậu tâm của chàng!

Phản ứng của lão khá thần tốc, khiến Định Hoàng phải ngấm ngầm thán phục!

Tuy nhiên, chàng vẫn lẹ làng nhích người về phía trước, để bất ngờ bật mạnh một cước Phi Xà về phía sau :

- Trúng!

Vù...

Bộp!

Trúng cước, lão Xạ Hồn lảo đảo!

Quay lại thật nhanh, Định Hoàng quát :

- Hắc Hổ Thâu Tâm! Đỡ!

Vù...

Vù...

Nhìn song thủ chàng cuộn đến, lão Xạ Hồn phẫn nộ :

- Ngươi muốn chết!

Vụt...

Vụt...

Lão chộp luôn song trảo vào hai bàn tay của chàng!

Nếu để lão chộp được, hoặc Định Hoàng bị phế bỏ hai tay hoặc phải cùng lão tỷ đấu nội lực phế bỏ hai tay thì chàng không cam lòng, còn như tỷ đấu nội lực thì chàng phải tự nhận là bản thân chàng dù sao vẫn kém!

Chàng hạ nhanh hai tay xuống :

- Khí Hải huyệt! Đan Điền huyệt!

Vù...

Lão chọc luôn song trảo vào thân thể chàng :

- Huyệt Hầu Lộ, huyệt Nhĩ Tâm!

Vụt...

Vụt...

Trong chớp mắt, do phản ứng thần tốc của cả hai, tình thế đã đưa song phương đến chỗ phải dùng mạng đổi lấy mạng!

Định Hoàng rúng động! Chàng chắc chắn phải chết cho dù liền lúc đó chàng cũng làm cho lão Xạ Hồn táng mạng! Tuy nhiên, chàng nào có muốn chết vào lúc này? Chàng chưa trả xong mối phụ thù và kẻ thù là lão Từ Nhẫn, Trang chủ Từ gia trang cho đến tận lúc này chàng vẫn chưa biết ở đâu, đến diện mạo còn chưa một lần nhìn thấy nữa là...

Tuy nhiên, nhìn thẳng vào đôi mắt của lão Xạ Hồn, chàng cũng biết lão Xạ Hồn cũng đang rúng động! Điều đó nói lên rằng; chính lão Xạ Hồn cũng không muốn chết theo cung cách này. Nhưng do tình thế diễn ra quá nhanh nên lão chỉ biết hành động theo bản năng và không kịp tính đến hậu quả xảy đến!

Chàng buộc phải giữ nguyên chiêu thức, trong lòng thì ngấm ngầm khẩn trương

“Nào, thu chiêu đi chứ, lão quỷ! Lão không thu chiêu ta cũng không thể đơn phương thu chiêu! Và như vậy cả hai cùng chết! Nào... thu chiêu đi nào...”

Đôi mục quang của lão Xạ Hồn bỗng để lọt ra tia nhìn khiếp sợ! Lão thật sự dao động rồi!

Định Hoàng cũng sợ đến lượt lão sẽ đọc thấy nỗi lo lắng biểu hiện trong ánh mắt của chàng cố che giấu, chàng cố tình trừng mắt!

Tuy nhiên, toàn bộ tâm tư của chàng đều bị lão Xạ Hồn đọc được! Lão cũng trừng mắt nhìn chàng!

Do đó, vì tình thế là tình thế chẳng đặng đừng, song phương đành phải tiếp tục giữ nguyên chiêu thức!

Song trảo của lão Xạ Hồn. Một vẫn chộp vào huyệt Hầu Lộ, một kia thì chộp vào vùng tâm thất của chàng!

Đổi lại, song thủ của chàng cũng án ngay huyệt Khí Hải và huyệt Đan Điền của lão!

Chiêu thức cứ thế lao đến.

Vụt...

Vù...

Đúng vào sát na cuối cùng, lúc Định Hoàng không còn chút định lực nào, chàng vừa có ý định tự thu chiêu và sẽ tự cứu bằng cách cố nhảy lùi lại, thì lúc đó, ở lão Xạ Hồn cũng có biểu hiện của sự dao động tột đỉnh!

Đôi mục quang của lão bây giờ chỉ toát ra toàn những tia nhìn khiếp sợ! Lão cũng không còn chút định lực nào để tiếp tục chi trì tình huống ngặt nghèo này!

Phát hiện điều này, Định Hoàng lưỡng lự, Không biết nên thu chiêu hay cứ chờ lão Xạ Hồn thu chiêu trước?

Thật may, chính lúc đó, lão Xạ Hồn bất ngờ hét lên :

- Ngươi cũng thu chiêu đi chứ?

Miệng thét, song trảo của lão liền rụt về.

Cái chết tưởng chừng phải đến giờ chợt lui đi, điều đó khiến Định Hoàng chợt lui đi, điều đó khiến Định Hoàng nhẹ nhõm và thần trí liền tỏ ra linh hoạt khác thường!

Chàng cũng thu chiêu, nhưng với một cơ hội quá tốt như thế này cước Phi Xà mà không tung ra thì quả là uổng phí!

Chàng bật chân heo bản năng.

Vù...

Lão phẫn nộ :

- Ngươi... Muộn rồi!

Bung!

Hự!

Nhìn lão Xạ Hồn lảo đảo không thôi, Định Hoàng thoáng thừ người!

Bị trúng cước, lão Xạ Hồn thịnh nộ lôi đình.

U... U...

Quá nhanh, lão vừa lấy Xạ Hồn tiêu ra liền tấu lên khúc Xạ Hồn!

Kinh hoảng, chàng đưa mắt nhìn quanh!

May quá, huynh đệ lão Kha giờ đã biệt dạng, Định Hoàng thầm cầu mong cho họ đi đủ xa để đừng bị tiếng khúc Xạ Hồn làm cho Xạ Nguyên châm phát động và lấy mạng họ!

Phát hiện lần này cũng như lần trước trong bí đạo, Định Hoàng hầu như không bị Xạ Hồn tác động, lão Xạ Hồn biến sắc...

Cũng phát hiện tâm trạng hoang mang của lão Xạ Hồn, Định Hoàng vụt cười vang :

- Đỡ! Ha... Ha...

Vù...

Hoàn toàn thất kinh, lão Xạ Hồn vụt lao đi.

Vút!

Và ngọn chưởng của Định Hoàng chỉ lưu lại một âm vang váng đông núi rừng.

Ầm!

Nhìn lại khu rừng giờ hoàn toàn vắng lặng, Định Hoàng thở dài và lo an táng cho Triển Thiết!

Mọi việc vừa hoàn tất, Định Hoàng định bỏ đi thì có một tràng cười âm u dội đến :

- Ha... Ha...

Nhận định rõ đó là tràng cười của mụ Bang chủ Kim Ma bang, Định Hoàng thầm lo ngại, len lén đi theo hướng phát ra tràng cười.

Vút!

Được một lúc, chàng bàng hoàng đứng lại. Vậy là hết, huynh đệ lão Kha dù muốn cao bay xa chạy đã không còn cơ hội nữa rồi...

Truyện Chữ Hay