Phi Thiên Ma

chương 16: thượng hộ pháp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không ngoài dự đoán của Hoàng Định, đang lúc còn đưa Hoàng Định chạy đi, mụ Thi Quái chợt cười khùng khục trong cổ họng :

- Có vay phải có trả, ngươi chớ trách ta!

Hoàng Định thầm cười và chấp nhận cho mụ điểm huyệt. Nhưng trước đó Hoàng Định đã dùng thuật di dời huyệt đạo, trước kia đã được lão Tửu Quái truyền thụ, làm cho hai trong ba huyệt đạo bị mụ Thi Quái điểm vào phải vô hiệu lực! Hoàng Định cố ý chừa một huyệt đạo không mấy quan trọng để khi mụ điểm bào, mụ khỏi nghi ngờ!

Không chút nghi ngờ, mụ Thi Quái phởn chí đưa Hoàng Định đến một nơi thật hoang vắng mới dừng lại: Ném Hoàng Định xuống đất mụ đắc ý :

- Dù ta mang danh là Quái nhưng lúc nào ân và oán cũng phân minh! Cứu ngươi là để đáp lại việc ngươi đã làm cho ta! Còn điểm huyệt ngươi như ta vừa làm...

Hoàng Định vờ giận dữ :

- Gọi là báo đáp thì lần trước chính nhờ ta nên mụ thoát bị xử phạt, cũng kể là toàn mạng. Sao mụ lại quyết ý chế ngự ta?

Mụ Thi Quái cười the thé :

- Ta bị xử phạt lúc nào để nhờ ngươi giúp? Ta bị nguy đến tính mạng lúc nào để ngươi nói là cứu mạng? Hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ! Đó là vì ngươi nên ta mới biết rõ bộ mặt thật của La Nhược Phi! Ta cứu ngươi là vì lẽ đó! Dùng ân để báo ân, thế là đủ! Còn việc ngươi từng chế ngự huyệt đạo ta, đến bây giờ ta phải trả hận!

Hoàng Định mừng thầm, kể ra mụ Thi Quái cũng có chút nào đó minh bạch! Và nhờ mụ nên khi nãy Hoàng Định không cần phải thi triển khinh công! Bằng không, đừng nói chi ai khác, chính mụ vì lẻn nhìn thấy ắt sẽ kinh ngạc và nhận ra sở học của Hoàng Định không chỉ có như Hoàng Định đã cố tình làm ra như vậy!

Không nghe Hoàng Định nói gì, mụ Thi Quái bĩu môi :

- Thông thường ngươi rất cương cường, không ngờ lần này ngươi lại dễ bảo đến vậy! Được! Ta không tiếc gì mà không cho ngươi một lời khuyên bảo. Ngươi nên kíp kíp lánh xa ả La Nhược Phi! Nếu không, sẽ có thêm một quỷ phong lưu nữa chính là ngươi!

Hoàng Định chủ tâm dò xét :

- Mụ không còn được La đường chủ trọng dụng nên cố ý nói như thế chứ gì?

Mụ cười khảy :

- Xem ra ngươi vẫn còn mê muội, vẫn muốn tiếp tục chui đầu vào bẫy tình của ả Phong Lưu Tử! Được! Ngươi đã muốn thế thì tùy ngươi! Sau này có bị Xạ Nguyên châm hành hạ và đoạt mạng thì đừng có trách bản nương nương sao không bảo trước! Hừ!

Hoàng Định vờ ngơ ngác :

- Xạ Nguyên châm? Đó là công phu gì?

Mụ tỏ ra thương hại :

- Khổ thân cho ngươi chỉ là đứa bé sớm rời vú mẹ! Ngoài chút nội lực ngẫu nhiên có, xem ra ngươi hoàn toàn không có chút hiểu biết nào! Thật đáng thương!

Vờ phẫn nộ, Hoàng Định quát :

- Ta không cần mụ thương hại! Trừ phi mụ chịu giải thích rõ!

Bình thường, người có tính tình cổ quái như mụ đâu dễ gì chấp nhận lời quát của bất kỳ ai! Nhưng vào lúc này có lẽ mụ đang hoàn toàn chiếm ưu thế nên mụ tỏ ra rất độ lượng!

Mụ gật đầu :

- Thôi được! Ta nghĩ cũng phải nên cho ngươi ít kiến thức! Có phải ngươi đã một lần mê mẩn khi được ả họ La thi thố thuật Du Long Hý Phụng nghĩa là chạm khắp người ngươi?

Hoàng Định vụt đỏ mặt :

- Mụ đã lẻn nhìn thấy và mụ định dùng điều đó mai mỉa ta?

Mụ bĩu môi :

- Ta đã quá quen với cách này của ả, không cần lẻn nhìn ta cũng đoán ra! Mà thôi, ngươi không cần ngượng ngùng! Ta cho ngươi hay, may mà ngươi chưa bị hãm hại, bằng cách cho Xạ Nguyên châm vào ngươi!

Hoàng Định tỏ vẻ không tin :

- Mụ đã hai lần nhắc đến ba chữ này, ta không tin có điều đó xảy ra!

Mụ phì cười :

- Thì nào có ai chịu tin, cũng như những tên sứ giả kia vậy! Đến lúc bị khống chế rồi, có hối cũng muộn!

- Mụ muốn nói...

- Ta muốn nói vào lúc ngươi mê mẩn nhất, ả họ La sẽ nhẹ nhàng tặng cho ngươi một mũi Xạ Nguyên châm vào huyệt Phong Trì của ngươi! Thế là xong một đời! Ngươi mãi mãi sẽ là sứ giả trung thành của Bang chủ Kim Ma bang!

Thấy Hoàng Định có ý sợ, mụ dọa tiếp :

- Chưa hết đâu! Giả như ngươi kháng lệnh, chỉ một lần thôi, sẽ có người tấu cho ngươi nghe một đoạn ngắn khúc Xạ Hồn! Lập tức ngươi sẽ biết Xạ Nguyên châm có tác động thế nào đối với một kẻ dám kháng lệnh! Tin cũng được, không tin cũng được, ta nói như thế là quá nhiều rồi!

Hoàng Định ngỡ mụ định bỏ đi, vội kêu :

- Khoan đã! Sao mụ nói là sẽ mất mạng?

Mụ à lên một tiếng :

- Phải rồi! Đó là điều tuy khá bí mật nhưng ta đã phát hiện ra! Có cho ngươi biết cũng tốt, để thử xem ngươi còn dám chui đầu vào bẫy không! Thế này vậy, Xạ Nguyên châm chỉ có thể được dùng như phương tiện trừng phạt một lần duy nhất mà thôi! Vì nếu để phát động lần thứ hai, Xạ Nguyên châm lập tức công phạt thẳng vào tâm thất! Và thế là mất mạng!

Hoàng Định kinh hãi thật sự :

- Lợi hại như thế sao? Không có cách nào để tránh hay có thể khắc chế sao?

Mụ hấp háy mắt :

- Điều này thì ta chịu! Dù có biết ta vẫn không thể nói! Thôi nhé! Ngươi hãy chịu khó nằm đây vậy! Đến khi nào huyệt đạo tự giải khai...

Hoàng Định kêu lên :

- Mụ cứ định thế này bỏ đi sao?

Mụ cười tinh quái :

- Không lẽ ngươi muốn ta giải huyệt cho ngươi để sau đó đến lượt ta bị ngươi gây khó dễ? Yên tâm đi! Bất quá ở đây chỉ có một vài loại thú rừng là có thể mò đến và làm hại ngươi thôi! Người hãy khấn nguyện là đừng có tên nào ở Phục Thanh môn xuất hiện! Nếu không, hề... hề...

Vút!

Mụ bỏ đi, đủ cho Hoàng Định biết đó là đòn trừng phạt khá nhẹ nhàng của mụ!

Hoàng Định vì ngại mụ vẫn còn lẩn quẩn ở đây như mụ đã từng giở trò, nên ngoác mồm gào lớn :

- Mụ có gan hãy đứng lại nào! Ta mà giải huyệt xong, ta sẽ cho mụ nếm mùi lợi hại! Mau đứng lại nào!

Đang gào, Hoàng Định có cảm nhận là có người đến!

Nghĩ đó là mụ Thi Quái, Hoàng Định thầm đắc ý: “May là ta vẫn giả vờ còn bị...”

Hự!

Hoàng Định không còn tự chủ được nữa buột miệng hự lên một tiếng!

Thế là xong, do quá tự tin và quá bất cẩn, Hoàng Định vừa bị một bàn tay chạm vào chế trụ huyệt đạo!

Lần này Hoàng Định nào kịp di dời huyệt đạo!

Thế cho nên, Hoàng Định phẫn nộ la hét :

- Vậy mà mụ bảo mụ ân oán phân minh! Sao mụ lại điểm huyệt ta lần nữa?

Hoàng Định chợt giật mình, khi ngay bên tai có thanh âm một nữ nhân vang lên, là thanh âm còn rất trẻ, không phải thanh âm của mụ Thi Quái :

- Sư phụ! Gã này rất giảo hoạt, sư phụ nên điểm luôn Á huyệt của gã, đừng cho gã gào thét nữa!

Hoàng Định nhận ra thanh âm đó :

- Tây Môn Tuyết?! Là cô nương đó sao?

Thật đúng lúc, Tây Môn Tuyết dịch người, xuất hiện trước mặt Hoàng Định :

- Hóa ra ngươi cũng biết rõ tính danh của ta! Vậy là lần trước, ngươi cố tình gọi ta như ngươi đã gọi?

Hoàng Định thầm kêu khổ và cố biện bạch :

- Trong lúc nóng giận, ai mà không lỡ lời? Huống chi; quả thật lúc đó tại hạ chưa từng biết tính danh cô nương!

Tây Môn Tuyết lạnh lùng :

- Quả nhiên ngươi vẫn ngoa ngôn xảo ngữ!

Đưa mắt nhìn đâu đó phía sau Hoàng Định, Tây Môn Tuyết lên tiếng :

- Sư phụ định xử trí gã thế nào? Giết hay phế võ công của gã?

Kinh hoảng, Hoàng Định rất muốn quay nhìn phía sau nhưng không được vì đã bị chế trụ huyệt đạo! Do vậy, Hoàng Định đành phải kêu :

- Đừng giết tại hạ, cũng đừng phế bỏ võ công! Chỉ vì...

Hoàng Định đột ngột dừng lời, khiến thanh âm của nhân vật đứng phía sau phải vang lên :

- Chỉ vì thế nào, A di đà Phật?

Hoàng Định thất sắc :

- Đại sư là người Thiếu Lâm phái?

Nhân vật đó liền đi ra phía trước mặt Hoàng Định, cho thấy đó chính là một vị tăng nhân đã cao niên :

- A di đà Phật! Lão nạp Thoát Hư, thật hổ thẹn phải dùng hạ sách này khống chế tiểu thí chủ!

Hoàng Định lại kêu thầm, vì biết ở Thiếu Lâm phái hàng chữ Thoát là hàng trưởng lão, bản lãnh còn trên cả Phương trượng phái Thiếu Lâm!

Đúng như vậy, Tây Môn Tuyết đang tỏ ra đắc ý :

- Gia sư là một trong ba vị trưởng lão của Thiếu Lâm phái! Người đừng mong dùng thủ đoạn như đã dùng, lúc thoát khỏi tiểu trận La Hán!

Chứng tỏ vào thời điểm đó, Thoát Hư và Tây Môn Tuyết cũng có mặt!

Nhưng tại sao lúc đó Thoát Hư không xuất đầu lộ diện? Sao cả hai phái đợi đến lúc này?

Phải chăng họ muốn dò xét thực hư về một điều nào đó nên chỉ âm thầm bám theo mụ Thi Quái và chỉ xuất hiện theo đúng ý của họ?

Hoàng Định nghi ngại nghĩ thầm :

“Hoặc giả Thoát Hư đại sư đã nhận biết lai lịch và lộ số võ học của ta? Vậy thì nguy mất! Nhỡ có người của Kim Ma bang cũng lẻn dò xét, ắt họ cũng biết rõ như vậy?”

Thấy Hoàng Định cứ thừ người làm thinh, Thoát Hư đại sư lập lại câu hỏi lúc nãy :

- Sao tiểu thí chủ không nói tiếp, vì nguyên nhân nào tiểu thí chủ không muốn bị mất mạng hoặc bị phế bỏ võ công?

Hoàng Định đắn đo! Và rồi Hoàng Định có quyết định, sẽ không giải thích gì hết nếu vẫn còn Tây Môn Tuyết ở đây! Vì có giải thích, nàng sẽ quyết liệt đến cùng là không bao giờ tin!

Vẫn không nghe Hoàng Định nói gì, Tây Môn Tuyết mỉa mai :

- Ai mà không vậy, sư phụ? Nghe nói đến phải mất mạng, gã cũng như mọi người, phải sợ đến kinh tâm vỡ mật!

Hoàng Định cười lạt :

- Chết không phải điều đáng sợ! Có sợ chăng là phải chết như thế nào kia? Và cái chết đó liệu có đáng không đã!

Tây Môn Tuyết phẫn nộ :

- Vậy ngươi không nói gì, phải chăng ngươi cho cái chết lúc này là không đáng sợ?

Thoát Hư đại sư bỗng lên tiếng :

- Y nói rất đúng! Đạo lý này xem ra đồ nhi không đủ để lĩnh hội!

Tây Môn Tuyết bất phục :

- Sư phụ đừng tán dương gã! Đồ nhi cũng sẵn sàng liều chết với bất cứ tên Kim Ma bang nào.

Thoát Hư lắc đầu :

- Liều chết cũng có năm bảy đường! Đồ nhi nào hiểu có những lúc chúng ta phải biết quý trọng sinh mạng! Thà chịu nhục mà giữ được sinh mạng, nhục nào cũng rửa được nhưng sinh mạng một khi đã mất thì còn mong gì lấy lại?

Tây Môn Tuyết cau có :

- Như vậy, gã van xin là vì ý gì nếu không phải để sau này gã tìm cách báo lại mối hận hôm nay?

Thoát Hư gật đầu :

- Cũng có phần nào như vậy! Nhưng vị tất đã như đồ nhi đoán!

Dứt lời, Thoát Hư quay sang Hoàng Định :

- Lão nạp phần nào đã lẻn nghe câu chuyện giữa tiểu thí chủ và Thi Quái! Tiểu thí chủ là người mới xuất đạo giang hồ?

Hoàng Định không đáp, khiến Tây Môn Tuyết nổi giận :

- Ngươi câm rồi sao? Hay ngươi đợi ta đánh vào miệng mới chịu nói?

Thoát Hư lắc đầu :

- Đừng quá hung hăng như vậy! Nhận đồ nhi làm ký danh đệ tử, ta đã phá luật lệ từ ngàn năm xưa của bổn tự, vì muốn thay lệnh tôn Tây Môn Quyền giáo dưỡng đồ nhi! Nếu đồ nhi vẫn cứ thế này, khó thể giữ nỗi giới luật bổn tự, ta đành rút lại lời đã hứa!

Tây Môn Tuyết hoảng hốt :

- Mong sư phụ nghĩ lại! Đồ nhi chỉ muốn giúp sư phụ, buộc gã phải nói!

Thoát Hư thở ra :

- Ngươi không nói là vì không thể nói! Không là có, có là không, Phật pháp từng ám thị điều này!

Tây Môn Tuyết nhăn mặt :

- Lời của sư phụ quá sâu nghiêm! Thì thôi vậy, đồ nhi sẽ không nói gì nữa!

Thoát Hư mỉm cười :

- Không nghĩa là có! Những gì đồ nhi định nói, ta đã biết cả rồi!

Hoàng Định cũng nói thầm :

“Nàng vẫn không phục, ta biết! Nhưng vì lời nàng sắp nói là khó nghe nên không nói ra như vậy vẫn hơn?”

Như đọc được ý nghĩ của Hoàng Định, Thoát Hư nghiêm mặt :

- Tiểu thí chủ rất thông tuệ, lão nạp hiểu điều này và càng hiểu khi được tận mắt nhìn thấy tiểu thí chủ phá vỡ tiểu trận La Hán! Do vậy, lão nạp rất không hiểu điều này, người có sắc mặt đầy chính khí như tiểu thí chủ sao phải lựa con đường u ám để đi?

Hoàng Định không thể giải thích nên vẫn tiếp tục nín im, hy vọng như lời Thoát Hư vừa nói, Thoát Hư sẽ hiểu!

Không rõ hiểu hay không, Thoát Hư nói :

- Quay đầu là bờ! Tiểu thí chủ chỉ vừa mới đi vào ma chướng, càng quay lại sớm càng có nhiều hy vọng!

Hoàng Định phải thầm thú nhận điều này!

Chui vào Kim Ma bang vị tất đã tốt bằng liên thủ với Phục Thanh môn!

Chỉ rất tiếc, Hoàng Định thầm ngao ngán, Hoàng Định biết Phục Thanh môn quá muộn, sau khi đã quyết định tiềm phục vào Kim Ma bang! Và bây giờ, đường đi vào Kim Ma bang đã rộng mở, có lẽ nào Hoàng Định lại chối bỏ cơ hội này?

Thoát Hư thở dài :

- Để tạo cơ hội cho tiểu thí chủ, tạm thời lão nạp phải khuất tất, đưa tiểu thí chủ giao cho Phục Thanh môn!

- Ha... Ha... Ha...! Lão trọc Thoát Hư tính nghe dễ thế sao? Hãy hỏi qua chưởng của Giang mỗ đây!

Vù... Vù...

Thoát Hư bật gầm lên :

- Đồ nhi mau đưa y đi! Đừng để chậm!

Thoát Hư quay người phát kình vào bóng người đang lao đến.

Vù...

Tây Môn Tuyết vươn tay định chộp vào Hoàng Định!

Bỗng có tiếng quát :

- Chạm vào ắt chết! Đỡ!

Vù...

Bị một kình quật vào, Tây Môn Tuyết xoay tay chống đỡ, nhân đó dùng cước hất vào Hoàng Định.

Vù...

Bỗng có một tia hàn quang loang loáng...

Soẹt!

Tia hàn quang chiếu ngay vào cước chân của Tây Môn Tuyết, khiến ả này phải hoảng hồn thu về!

Lúc đó, chưởng kình của Thoát Hư và của Tây Môn Tuyết chạm đích:

Ầm!

Ầm!

Thoát Hư gầm vang :

- Giang Thanh! Ngươi còn dám xuất đầu lộ diện trước mặt lão nạp ư? Đỡ!

Vù... Vù...

Hoàng Định thầm kinh hãi, Giang Thanh chính là Trang chủ Giang gia trang và Giang Thanh rất có thể còn nhớ mặt Hoàng Định!

Còn đang nghi ngại, bên tai Hoàng Định bỗng có người nói vào :

- Để sứ giả phải chịu khổ! Huynh đệ thật áy náy!

Lập tức, huyệt đạo của Hoàng Định được giải khai!

Nhìn lại, Hoàng Định thấy ngoài Giang Thanh xuất hiện còn có thêm ba nhân vật lạ mặt!

Và một trong ba người này vừa ra tay giải huyệt của Hoàng Định!

Hai người kia, một thì tiếp tay Giang Thanh, giao đấu với Thoát Hư, người còn lại thì quần thảo với Tây Môn Tuyết.

Kinh nghi, Hoàng Định hỏi :

- Huynh đài đây là...

Nhân vật nọ có niên kỷ xấp xỉ tam tuần, miệng mỉm cười :

- Cũng là sứ giả như huynh đài! Ta họ Triển, ở hàng thứ năm, huynh đài cứ gọi là Triển Ngũ!

Hoàng Định vươn vai đứng dậy :

- Sao Triển Ngũ huynh biết đệ bị nạn mà đến cứu?

Triển Ngũ chợt thất sắc :

- Chuyện đó để nói sau! Lão Thoát Hư quá lợi hại, chúng ta đừng nên chậm trễ!

Dứt lời, Triển Ngũ lao nhanh về phía Giang Thanh, giúp lão và nhân vật kia đương đầu với Thoát Hư!

Vút!

Qua điều này, Hoàng Định biết là bản thân phải đến giúp nhân vật còn lại, khống chế hoặc hạ thủ Tây Môn Tuyết! Nhưng đó là điều Hoàng Định không hề muốn!

Đúng lúc đó, Hoàng Định nghe nhân vật đang giao chiến với Tây Môn Tuyết hô hoán :

- Hoàng huynh đệ đừng chậm nữa! Mau giúp ta chế ngự nha đầu này!

Bất đắc dĩ, Hoàng Định phải dịch chân bước đến!

Đi được một bước, nghĩ ra một kế, Hoàng Định vờ khuỵu xuống :

- Ôi chao! Ta bị chế ngự huyệt đạo quá lâu nên...

Phịch!

Thoát Hư không hiểu sao bỗng gầm lên :

- Chúng ta chạy được rồi! Nào!

Dứt tiếng gầm, Thoát Hư cuồn cuộn xô ra một kình, làm lão Giang Thanh phải kêu thảng thốt :

- Thiết Tụ Hóa Phong?!

Và như Hoàng Định nhìn thấy, Giang Thanh, Triển Ngũ và nhân vật thứ ba phải hốt hoảng tìm cách nhảy tránh!

Như tia chớp, Thoát Hư thoắt người lao đến chỗ Tây Môn Tuyết. Và tay áo tăng bào cũng được Thoát Hư phất lên.

Ào... Ào...

Nhân vật đang giao chiến với Tây Môn Tuyết cũng phải kinh hoảng tránh xa, đủ cơ hội cho Tây Môn Tuyết tháo chạy!

Vút!

Nhìn theo, Giang Thanh hậm hực :

- Đã lâu không gặp, lão Thoát Hư vẫn lợi hại như thuở nào! Hừ! Rất tiếc là trong bọn ta vẫn có người chừng như chưa tận lực!

Biết lão ám chỉ ai, Hoàng Định vừa đứng lên, vừa lí nhí :

- Tại hạ đã hai lần liên tiếp bị chế trụ huyệt đạo...

Triển Ngũ lên tiếng :

- Thượng hộ pháp xin minh xét! Hoàng sứ giả trước đó đã bị mụ Thi Quái điểm huyệt một lần, nên...

Giang Thanh vẫn còn hậm hực :

- Chế trụ thì chế trụ, người có đến ba mươi năm công lực như y, lẽ nào lại chậm phục hồi?

Một nhân vật khác lên tiếng :

- Hoàng sứ giả có chậm cũng phải! Như La đường chủ bẩm báo, Hoàng sứ giả dường như vẫn chưa am tường tâm pháp nội công!

Giang Thanh thở hắt ra :

- Đương nhiên ta cũng biết! Nhưng chậm như y cũng thật đáng ngờ!

Hoàng Định mừng thầm, dường như lão Giang Thanh không nhận ra Hoàng Định!

Không biết bản thân Hoàng Định đã lưu lại Tuyệt trận Lạc Tiên cốc là bao lâu? Ba năm, năm năm hay nhiều hơn?

Tuy không biết đích xác nhưng chắc chắn là phải ngoài một năm. Vì có như thế, lão Giang Thanh mới không còn nhớ gì đến diện mạo trước kia của Hoàng Định!

Trong khi đó, nhân vật thứ ba tỏ ra bực bội, có lẽ do Hoàng Định không kịp dến giúp y khống chế Tây Môn Tuyết! Y nói :

- Gì thì gì, giờ phải đưa hắn cùng đi, vì hắn cũng không biết khinh thân pháp, nghĩ đến đây, Lạc Tam này phải chán ngán!

Hoàng Định vờ cười lạt :

- Xem ra Hoàng Định này chỉ toàn gây khó khăn cho chư vị! Được, chư vị cứ đi trước, vì lúc ấy đừng mong gì có ai khác dám bức hiếp tại hạ!

Lạc Tam long mắt :

- Ta có nghe La đường chủ hết lời tâng bốc ngươi! Cũng là sứ giả nên ta bất phục! Hy vọng ngươi có thể cho Lạc Tam này thỉnh giáo!

Hoàng Định đưa mắt nhìn mọi người, và hầu hết nín lặng, chứng tỏ họ cũng có ý bất phục như Lạc Tam!

Chỉ có Triển Ngũ là dám lên tiếng :

- Tam sứ giả đừng quên, Hoàng sứ giả được sắp vào vị trí chữ Nhất! Hành vi này...

Lạc Tam cười lạnh :

- Đã có Giang thượng hộ pháp ở đây, Triển Ngũ ngươi hà tất xen vào!

Triển Ngũ biến sắc :

- Nhưng lệnh của Bang chủ...

Nhân vật đã cùng Giang Thanh hợp chiến chợt lên tiếng :

- Ngũ sứ giả cần gì nóng vội! Tạ Lục này cũng muốn biết bản lãnh của vị Hoàng Nhất kia là thế nào!

Quá minh bạch, Hoàng Định nhìn lão Giang Thanh :

- Rõ ra tôn giá đây chính là Thượng hộ pháp?

Giang Thanh ầm ừ :

- Không sai! Ngươi nghĩ sao nếu mười một vị sứ giả còn lại muốn biết vị sứ giả đầu lãnh có thân thủ cao minh như thế nào?

Hoàng Định cười nhẹ :

- Hạ nhân sẵn sàng lĩnh giáo, nếu Thượng hộ pháp thấy không có gì ngại!

Giang Thanh vẫy tay :

- Ta chấp nhận! Nhưng chỉ đánh đến điểm dừng phải dừng! Ta sẽ nghiêm trị bất kỳ ai trái lệnh!

Lạc Tam lập tức lao đến :

- Tuân lệnh! Hoàng sứ giả! Đắc tội!

Vù...

Để tỏ rõ uy lực, Hoàng Định tốc chiến tốc thắng :

- Tiếp chưởng!

Vù...

Ầm!

Lạc Tam bị bức dội, khiến Triển Ngũ phải kêu :

- Hảo nội lực!

Lạc Tam tức tối lao đến :

- Thị vào nội lực thì có gì cao minh! Hãy đỡ!

Vù...

Hoàng Định cười lạt :

- Vậy hãy cùng Hoàng mỗ chiết chiêu thử xem!

Vù...

Chấp nhận áp sát tự Lạc Tam vừa chuyển bộ vừa tiến vào :

- Xem trảo!

Vụt...

Hoàng Định bật cười :

- Kể cũng khá cao minh! Hãy nhìn đây!

Vù...

Triển Ngũ lại kêu :

- Tam sứ giả chậm rồi.

Lạc Tam cười lạnh :

- Chưa chắc trúng! Trúng!

Vù...

Thầm thán phục lối biến hóa trảo của Lạc Tam, Hoàng Định vừa gõ vào Lao Cung huyệt của y vừa nạt :

- Trúng!

Vù...

Kinh hoảng, Lạc Tam theo phản ứng, quặp chặt hữu trảo lại, như muốn chộp cứng bàn tay tả của Hoàng Định!

Đến lúc này, hữu thủ của Hoàng Định vụt tung ra :

- Để hở Khí Hải huyệt thế sao, Lạc sứ giả?

Vù...

Ở bên ngoài, Triển Ngũ và Tạ Lục cùng kêu :

- Nguy tai!

Riêng Giang Thanh thì chau mày quát :

- Dừng tay!

Hoàng Định dừng tay, nhưng vẫn án hờ hữu thủ vào Khí Hải huyệt của Lạc Tam :

- Mỗ khó thu tay về nếu Lạc sứ giả không tự lùi lại!

Lạc Tam đỏ mặt! Nếu không lùi, y phải chết, và bất quá y chỉ hủy bỏ mỗi một bàn tay tả của Hoàng Định mà thôi!

Giang Thanh phải quát lần thứ hai, lần này dành cho Lạc Tam :

- Còn không mau lùi lại?

Lạc Tam vừa lùi, Hoàng Định liền lấy mắt nhìn Tạ Lục :

- Đến lượt Tạ sứ giả nếu...

Tạ Lục xua tay, cười gượng :

- Thế mới biết mụ Thi Quái nói đúng! Mụ quái một thì Hoàng Nhất huynh quái đến mười!

Hoàng Định cau mày :

- Nói như vậy, mụ ta đã bị bổn bang bắt giữ?

Triển Ngũ cười lớn :

- Vì bắt được mụ nên mới biết tình trạng của Hoàng sứ giả là thế nào! Được rồi! Kể như Hoàng sứ giả đáng là vị đầu lãnh! Chúng ta quay về Tổng đàn thôi!

Có phần thất vọng, Giang Thanh vẫy tay :

- Không sai! Về Tổng đàn vậy! Phiền Triển Ngũ ngươi đưa Hoàng Định cùng đi!

Có Triển Ngũ vừa đưa đi vừa chỉ điểm, sau đó không lâu, Hoàng Định có thể ung dung tự đi một mình bằng khinh thân pháp.

Vút!

Truyện Chữ Hay