Dịch: Phong Bụi
“Ngươi đồng ý phá rách lớp giấy cửa này?”
Sau khi Âm Sơn Công đi rồi, Trần Trí một mình đứng ngây người ở Càn Thanh cung một hồi, không nhịn được nghĩ, nếu như là Trần Ứng Khác thật thì hắn sẽ làm gì.
Mình giả mạo hắn, tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng, lòng công lợi của bản thân quá nặng, mà lòng được mất quá nhẹ, có lẽ là thủ phạm chính gây ra sự chệch hướng của Thiên đạo này.
Trở thành Trần Ứng Khác, thuận theo quỹ đạo của hắn mà làm, hay tiếp tục làm Trần Trí, chỉ vì mục đích mà cố gắng?
Trần Trí phát hiện mình gặp phải một câu hỏi khó thiên cổ.
Hơn nữa lời của Âm Sơn Công, cũng cho y suy nghĩ mới.
Trước kia đọc sử, nhìn những danh thần mưu trí xuất chúng, nhân phẩm chính trực, tận trung vì nước, vất vả vì dân kia đến cuối cùng chẳng ai có được kết cục tốt đẹp, lần nào cũng cảm thấy bất bình giùm, cảm thấy những hôn quân này thật không ra gì, hôm nay đến phiên mình, mới phát hiện muốn làm ra gì thật không dễ dàng.
Bệnh cũ ngẩn người một khi tái phát là liền mấy giờ.
Lúc Trần Trí hoàn hồn, ngọ thiện cũng đã đưa tới, vẫn không thấy Thôi Yên, không nhịn được ra cửa hỏi binh giáp đen.
Binh giáp đen canh cửa bày tỏ mình kính nghiệp yêu nghề, nửa bước không rời.
Trần Trí không còn gì để nói: “Thừa nhận là mình không biết khó khăn đến thế sao?” Y tìm đến Nghị Chính điện, vừa vặn gặp Quân sư từ bên trong đi ra, nói lúc thảo luận quân nhu quân dụng của tiền tuyến, Thiên sư đột nhiên rời chỗ trở về Càn Thanh cung.
…
Trần Trí lập tức trở về Càn Thanh cung, kéo tóc binh giáp đen: “Thôi Yên ở nơi nào, ngươi lặp lại lần nữa.”
Binh giáp đen giữ nguyên câu trả lời cũ.
Trần Trí đổi phương thức hỏi vấn đề: “Vậy ngươi có thấy hắn trở lại không?”
Binh giáp đen ánh mắt lóe lên, từ từ quay đầu về phía phòng cũ của Khương Di.
Trần Trí gật đầu tỏ ý hiểu, đi về phía phòng mới của Khương Di.
Cửa bị khóa từ bên trong,Trần Trí cũng không hy vọng việc Khương Di mở rộng cửa hoan nghênh mình, tự giác dùng tiên lực làm gãy chốt cửa, đẩy cửa mà vào.
“Ai?”
Khương Di quần áo xốc xếch từ bên trong lao ra, mặt có vẻ kinh hoảng, tựa hồ bị quấy rầy việc gì đó.
Không thể không nói, Khương Di dáng dấp chẳng ra gì, nhưng cả người da thịt được bảo dưỡng quả thật nhẵn nhụi sáng bóng.
Trần Trí cảm khái xong, phát hiện điểm mình chú ý có chút kỳ, rõ ràng hiện tại hẳn nên quan tâm là thời gian địa điểm nhân vật… và việc làm người ta nghĩ tới chuyện kỳ quái. Đối với ánh mắt kinh ngạc hoài nghi của Khương Di, y tìm lời để nói: “… Lúc đi ngang qua, phát hiện chốt cửa của ngươi hư, cố ý nói cho ngươi một tiếng.”
Khương Di nói: “Nếu như ngươi không đi vào nói cho ta, nó hẳn vẫn còn tốt.”
Trần Trí cũng cảm thấy cái cớ này quả thực không xác đáng, cười khan nói: “Thiên sư đột nhiên rời chỗ, Quân sư cực kỳ lo lắng.”
Khương Di vẻ hồ nghi càng nặng: “Cũng không phải lần thứ nhất, Quân sư cũng không làm ầm lên như vậy đâu.”
Trần Trí không lời chống đỡ, đành thật thà nói: “Ta chính là không yên tâm tới xem một chút, có được không!”
Khương Di nói: “Thiên sư có chuyện không may, ngươi có thể tiếp tục làm Hoàng đế, có gì không yên lòng?”
“Haizz!”Trần Trí giận đến tím gan. Cái gì gọi là trong ngoài không có ai bên người, chính là y! Cựu thần triều Trần cho y là hôn quân bán nước cầu vinh. Thuộc hạ của Thôi Yên lại coi y là một tên tiểu nhân dã tâm lang sói. “Không nói với ngươi, Thôi Yên đâu?”
Khương Di vỗ vỗ bả vai y: “Ta nghiêm chỉnh nói cho người biết, nếu Thiên sư có chuyện không may, ngươi cũng phải sớm chuẩn bị đi.”
Trần Trí bất an hỏi: “Có ý gì?”
Khương Di còn chưa kịp trả lời, thì bên trong có động tĩnh. Sau một lát, Thôi Yên khoác quần áo đi ra, thần thái tự nhiên hướng về phía Trần Trí mỉm cười nói: “Chỉ là ngủ bù một giấc, mới không gặp một lát, đã thấy nhớ ta chăng?” Cố cười tự nhiên, cũng không che giấu được sắc mặt và làn môi tái nhợt của hắn.
Trần Trí lòng trĩu xuống: “Yêu đan cắn trả?”
Thôi Yên hạ mắt, thở dài nói: “Ngươi không chịu cho ta long khí, ta không thể làm gì khác hơn là ngủ nhiều thêm mấy giấc.”
Trần Trí hỏi: “Ngủ nhiều thêm mấy giấc có tác dụng không?”
Thôi Yên tránh không đáp: “Ngươi chịu cho ta long khí sao?”
Cái vấn đề này sớm muộn cũng phải đối mặt, Trần Trí vốn là chờ giang sơn ổn định, Thôi Yên lên làm Hoàng đế mới tính, lúc này xem ra, vấn đề nghiêm trọng hơn y tưởng nhiều, cuối cùng không thể tránh né nữa rồi. Cũng may, y sớm nghĩ xong cách giải thích: “Ta hỏi qua sư phụ, sư phụ nói ta năm ấy tám tuổi thiếu chút nữa chết rét, cho ta uống một viên đan dược do yêu quái luyện chế, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng long khí có thể vì vậy biến dị, tuy có thể nhất thời áp chế yêu đan, nhưng thời gian dài ngược lại thành tai họa ngầm.”
Y nói xong, chờ Thôi Yên giận không kềm được trở mặt, ai ngờ đối phương hời hợt nói: “Hóa ra là như vậy.”
Trần Trí ngẩn người: “Ngươi không tức giận sao?”
Thôi Yên cười nói: “Đan dược kia cứu tính mạng ngươi, ta vui mừng còn không hết, vì sao phải trách ngươi?”
Trần Trí chần chờ nói: “Nhưng …”
Thôi Yên nói: “Không cần nhưng. Ngươi không phải nói ta có đế vương chi tướng, là chân mệnh thiên tử sao? Ta có trời phù trợ, nhất định sẽ gặp nạn thành an, gặp dữ hóa lành.”
Trần Trí rất muốn nói: “Trời” thật ra thì không đáng tin như ngươi nghĩ như vậy đâu.
Y nói: “Thật ra thì còn có một cách.”
“Ồ, ” Thôi Yên kéo cái ghế qua ngồi xuống, không đợi y mở miệng, liền giành nói trước, “Ý ngươi là lấy yêu đan ra?”
Trần Trí vội nói: “Sư phụ ta có thuốc đại bổ cực kỳ lợi hại, sau khi uống, bảo đảm tinh thần ngươi phấn chấn, long tinh hổ mãnh!”
Thôi Yên ranh mãnh nói: “Yên tâm, cho dù không uống đan dược, ta cũng long tinh hổ mãnh vậy.”
“…”Trần Trí làm bộ không nghe hiểu ám chỉ của hắn, tiếp tục nói, “Hơn nữa sư phụ ta ra tay rất dứt khoát, để cho Người lấy yêu đan, giơ tay chém xuống, sạch sẽ lanh lẹ, sau khi giải phẫu khôi phục mau, không có di chứng.”
Thôi Yên trầm ngâm hồi lâu nói: “Chờ sau khi bình định Tây Nam vương, ta sẽ cân nhắc.”
“Một lời đã định!” Trần Trí vui vẻ chìa tay ra, muốn đập tay cùng hắn.
Thôi Yên vỗ nhẹ bàn tay y, sau đó nhẹ nhàng nắm, nửa thật nửa đùa nói: “Ngươi nóng lòng như vậy, ngược lại khiến ta hoài nghi dụng tâm của ngươi.”
Trần Trí biết hắn đa nghi, nhạy cảm hỏi: “Hoài nghi ta có dụng tâm gì?”
“Còn có thể dụng tâm gì? Dĩ nhiên là dụng tâm thêm mối làm ăn cho sư phụ ngươi rồi.” Thôi Yên vừa nói, tay hơi dùng sức, muốn kéo người tới trong lòng mình.
Nhưng Khương Di ở bên, Trần Trí đời nào chịu, hai người giằng co không thôi, Thôi Yên đột nhiên than thở: “Ta một chút khí lực cũng không có, ngươi lại còn ức hiếp ta.”
…
Trần Trí thành khẩn nói: “Liên quan tới cách chúng ta ở bên nhau, ta đã sớm muốn nói…”
Thôi Yên nhướng mày: “Sao? Ngươi đồng ý phá rách lớp giấy cửa này?”
Làm sao lại là phá rách lớp giấy cửa vậy?!
Đầu óc Trần Trí giống như là trong cơn lốc vậy, đông nam tây bắc chạy một vòng, vô số ý niệm thoáng qua, nhưng là vừa nghĩ tới “Lên ngôi” “Lấy yêu đan” hai chuyện mấu chốt của đối phương, cảm thấy người mình ngắn đi một đoạn, đứng dưới nóc nhà không thể duỗi thẳng cổ. Lời nói phủi sạch quan hệ tóm lại là không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể tự an ủi mình, cũng nhiều người đã nhìn thấy cái mông trần của y, cha mẹ chú thím bà vú… Lần lượt theo vòng, Thôi Yên cũng chưa được xếp hạng. Chuyện miệng đối miệng, thêm danh nghĩa độ khí, cũng có thể tạm thời lừa mình.
Đời thần tiên dài như vậy, y có thể ở chỗ này bao lâu? Năm mươi năm cũng chỉ là một cái chớp mắt, thở một cái còn không kịp, có gì mà so đo.
Tự mình thôi miên một hồi xong, Trần Trí quay người, thì phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị kéo ngồi lên đùi, làm lập tức sụp đổ những gì trong lòng vừa mới dựng lên, trong đầu đều là “Nói rõ ràng!” “Chỉ thẳng mặt nói cho hắn biết! Mình không phải là người tùy tiện!”
“Khụ khụ khụ…”Trong nháy mắt trước khi nổi đóa, Thôi Yên che miệng, liên tiếp không ngừng ho khan.
Trần Trí liền vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Thôi Yên ho khan đến nỗi cặp mắt ửng đỏ, rõ ràng là bộ dạng đáng thương: “Tức ngực khó chịu!”
Trần Trí tìm Khương Di, phát hiện gã đã sớm thức thời đi ra ngoài, Thôi Yên lại nháo không chịu buông tay, không thể làm gì khác hơn là đem đỡ hắn trở về chính điện nằm nghỉ, ngồi trơ tay trong tay thời gian một nén hương, sau khi chắc chắn hắn ngủ, mới ra cửa tìm người.
Khương Di đang giám sát binh giáp đen đổi chốt cửa, thấy y đi vào, không ngước mắt nói: “Kể từ hôm nay, ngươi dọn ra ngoài ở đi.”
Mặc dù gã không nói, Trần Trí cũng định dọn ra ngoài, nhưng là bị giành nói trước, giống như bị đuổi ra ngoài vậy, tràn đầy cảm giác khuất nhục.
Khương Di cũng không biết sự lên xuống trong nội tâm y vào giờ phút này, tự nhiên nói: “Thiên sư nói, hắn trước kia dung túng ngươi ở nơi này, là sợ ngươi phát hiện hắn thường xuyên nửa đêm yêu khí phát tác. Hôm nay ngươi cũng đã biết rồi, cũng không cần phải gạt nữa.”
“Có thể đưa ra dị nghị đối với cái từ “dung túng” này không?”
Khương Di ánh mắt “không có thuốc chữa” nhìn y: “Cưng chiều, sủng ái, cưng sủng… Ngươi có biết xấu hổ hay không?”
“… Yêu đan cắn trả rốt cuộc nghiêm trọng đến thế nào?”
Khương Di nói: “Rất nhiều năm rồi, lúc ta quen biết hắn, hắn mới mười ba tuổi, mới vừa nuốt yêu đan không bao lâu, không biết sao, không bị yêu đan cắn trả chết, ừ, sau đó ta cảm thấy thú vị, liền dạy hắn một ít đạo pháp, hắn thiên phú dị bẩm, lại học một biết mười mà thu phục yêu đan. Mấy năm đầu còn tốt, hắn dùng đạo pháp ngồi tĩnh tọa, còn có thể khắc chế, gần đây thì không còn có tác dụng. Ta tra được long khí có thể hoàn toàn áp phục yêu đan, khiến cho nó có thể dung hợp, mới thúc giục hắn đánh vào hoàng cung bắt ngươi, đáng tiếc, người định không bằng trời định.”
Trần Trí nhớ tới buổi tối ngày thứ nhất gặp Thôi Yên, hắn mở mắt ngồi xếp bằng “ngủ”, khiến y hoảng sợ quá sức, thì ra là như vậy.
Khương Di đưa một cái lọ cho y: “Trong hoàng cung thứ tốt không ít, ta luyện được chút thuốc bổ, hắn nếu nửa đêm phát tác, ngươi liền đút hắn ăn một chút, tác dụng không lớn, nhưng có thể bảo vệ căn cơ thân thể.”
Trần Trí nhận lấy, trong lòng suy nghĩ lúc nào đó lên trời một chuyến, đi vơ vét chút thuốc bổ có tính ôn hòa.
Nhưng mà cái “lúc nào” này ở trong khoảng thời gian rất dài khó thực hiện được —— Khương Di bị Thôi Yên phái đi ra ngoài tìm dược liệu hiếm hoi. Mặc dù Trần Trí đã nhiều lần bảo đảm “sư phụ” mình tồn kho phong phú, không cần phiền toái, nhưng Thôi Yên không muốn ăn “cơm mềm”, khăng khăng làm theo ý mình.
Trước khi đi, Khương Di lại đưa cho Trần Trí một đống lớn thuốc bổ.
Trần Trí thấy gã thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi, tò mò hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Khương Di ấp úng hỏi y có phương thức gì bảo toàn tính mạng hay không.
Trần Trí kỳ quái hỏi: “Có binh giáp đen hộ tống ngươi, ngươi muốn phương thức bảo toàn tính mạng làm gì?”
Khương Di nói: “Thế đạo loạn như vậy, ai biết sẽ gặp phải cái gì.”
Trần Trí gật đầu bày tỏ có lý.
Khương Di vui mừng đưa tay ra.
Trần Trí nói: “Thế đạo loạn như vậy, ai biết sẽ gặp phải cái gì, có phương thức bảo toàn tính mạng dĩ nhiên là phải giữ lại cho mình dùng.”
Sau khi Khương Di đi, Trần Trí nghĩ rằng mình sẽ bởi vì ít đi một người bạn trò chuyện mà trống rỗng tịch mịch một hồi, sau đó phát hiện nghĩ hoàn toàn dư thừa. Trong cơ thể Thôi Yên hiện tượng yêu đan cắn trả còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của y, hắn ít đi cố kỵ, luôn luôn nửa đêm đánh thức mình, nói ra đủ các loại yêu cầu cổ quái, nói cho đẹp đẽ là “dời đi sự chú ý đối với đau đớn”.
Trần Trí cảm thấy, thứ hắn dời đi không phải là sự chú ý, mà là đau đớn. Mặc dù là thần tiên, nhưng y vốn đã quen ngủ đêm, sau khi đêm không tròn giấc, không thể không ngủ bù lúc ban ngày, có lúc ngồi ở Nghị Chính điện ngồi mãi ngồi mãi, tiếng ngáy liền cất lên.
Mọi việc đều có hai mặt, có lợi có hại, có lợi là y đã trở thành “A Đấu phù không lên nổi ngôi” khắp triều đều công nhận, cũng không còn ai âm thầm chọc chọc ám chỉ y giữ được ngôi vị Hoàng đế nữa. (A Đấu; kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)
Ngược lại Thôi Yên, bất kể buổi tối giày vò thế nào, ban ngày vĩnh viễn thần thái sáng láng, phong độ nhẹ nhàng, xử lý các loại công việc muốn gì được nấy. Không biết là việc nhà Đồng Chi Lâm xảy ra hỏa hoạn dẫn đến sự liên tưởng của đám cựu thần triều Trần, hay là Âm Sơn công gặp tập kích không chết rung lên chuông báo động của bọn họ, theo như Thôi Yên nói, sóng ngầm chảy ở dưới đáy kinh thành đã yên tĩnh đi rất nhiều.
Chuyện tu sửa Thiên đàn cũng tiến hành dồn dập. Không chỉ đám cựu thần bị buộc chia ra không ít tư binh, binh giáp đen cũng bỏ vào không ít nhân thủ, Trần Trí đi theo Thôi Yên đi xem qua mấy lần, trừ Hán Bạch Ngọc nhìn trắng hơn so với trước kia một tí ti ra, thật không nhìn ra đã sửa chữa chỗ nào.
Đóng kín cửa lại trải qua cuộc sống bình yên, kinh thành lúc này, ngược lại có mấy phần cảnh tượng thái bình thịnh thế, nhưng, theo tin tức Cao Đức Lai tử trận, tiền tuyến thất thủ truyền tới, mọi người rốt cuộc giật mình tỉnh lại từ trong mộng đẹp ——
Loạn thế vẫn chưa kết thúc.
Nói đến lần nghị triều trước, là lúc Thôi Yên công vào kinh thành, một đám lão thần bị Dương Trọng Cử cứng rắn cho đòi vào hoàng cung. Tính toán thời gian, cũng đã sắp hai tháng.
Mặc dù qua một khoảng thời gian không ngắn, nhưng những người may mắn còn sống sót từ ngày đó, nghe đến “Triều” vẫn biến sắc như cũ, đến mức người bên cạnh bọn họ lúc nói chuyện cũng phải cố kỵ. Không chỉ “chiều hướng” phải nói thành “phương hướng”, ngay cả “trào lộng” (đùa giỡn) “triều thấp” (ẩm ướt) “Sảo sảo nhượng nhượng” (ồn ào lao xao) cũng không cho phép nói, nếu là quan viên từ phương Nam tới, ngay cả “thảo”, “Tào” cũng phải kiêng kỵ, khổ cho một số đại nhân họ Tào, ngày thường ngay cả “Tào mỗ” cũng không thể nói. (Triều朝: pinyin chao)
Chẳng qua là đến giờ vào triều, binh giáp đen liền ở cửa chờ, không đi vào triều cũng được, vậy thì vào ngục.
Vào triều chuyện này không chỉ có quan viên khổ, Hoàng đế cũng khổ.
Trần Trí cảm thấy trước khi nhắm mắt vẫn còn đang kể chuyện cho Thôi Yên nghe, sau khi nhắm mắt liền nghe thấy Thôi Yên thúc giục y vào triều. Y ôm chăn, thành khẩn nói: “Thôi ái khanh à, năm đó khi Dương Trọng Cử còn sống, vẫn để cho ta ngủ mà.”
Thôi Yên nói: “Lão tất nhiên không thể so sánh với ta rồi.”
Không thể so sánh được hẳn là da mặt đi!
Trần Trí lủi vào trong chăn giả chết.
Thôi Yên cầm long bào lên, cười híp mắt tiến tới: “Để thảo dân thay quần áo cho Bệ hạ.”
Trần Trí thò nửa cái đầu ra từ trong chăn: “Trẫm phong ngươi làm Nhiếp chính vương, tổng lĩnh hết thảy công việc!”
“Tuân chỉ.”
…
Không bao lâu sau, Hoàng đế liền bị Nhiếp chính vương mới nhậm chức tổng lĩnh đi vào triều.
Hai tháng không có tới điện Thái Hòa, Trần Trí cảm thấy ánh sáng cũng ảm đạm đi rất nhiều, quả nhiên là thức dậy quá sớm.
Y mặt mày ủ dột leo lên hoàng tọa, khiến cho các đại thần hai bên quan sát sắc mặt y càng thêm sợ hãi bất an, rất sợ một hồi nữa Tây Nam vương liền muốn xông vào giết người.
Cung nhân đều bị đuổi đi, tất nhiên không người gân giọng kêu: Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều. Trần Trí vô cùng gần gũi tự mình hỏi.
Binh bộ Thượng thư lập tức đưa tin tức tiền tuyến bất lợi nói ra.
“Cao tướng quân chết trận! Tây Nam vương đã tới giết đến Thái Hành sơn! ”
Toàn triều xôn xao.
Trần Trí nói: “Trương tướng quân thì sao?”
Binh bộ Thượng thư nhìn về phía Thôi Yên ngồi bên người Trần Trí.
Thôi Yên nói: “Nhị ca đang rút quân về phía Kinh thành.”
“Báo!”
Bên ngoài vang lên một tiếng báo cáo dài mà lanh lảnh.
Trần Trí cho tuyên người vào, mới biết lại có một chiến báo vừa đến.
Thôi Yên cho người đưa lên, nhìn một chút, cười nhạo một tiếng, ném cho Trần Trí. Trần Trí nhận lấy nhìn một cái, mặt lập tức đen lại, âm trầm nhìn bề tôi đứng phía dưới.
Đám cựu thần bị nhìn đến độ lo âu bất an, có mấy người đã không nhịn được suýt quỳ xuống.
Trần Trí thấy Thôi Yên không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là mình mở miệng: “Trương tướng quân tin tới, nói trong triều có gian tế, quân báo đã bị tiết lộ ra ngoài.”
“Hả?!”
Đám triều thần trố mắt nhìn nhau, muốn quỳ xuống nói không phải mình, lại sợ bị cho là có tật giật mình, nhất là bề tôi Binh bộ, Hộ bộ quan chức nhạy cảm như vậy, bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.
Có người lá gan hơi lớn hơn một chút, bước ra khỏi hàng nói: “Trương tướng quân tiền tuyến bất lợi, tâm tình khó tránh khỏi lo âu nóng nảy, hoặc có hiểu nhầm.”
Những cựu thần khác rối rít phụ họa.
Trần Trí quan sát thủ hạ Thôi Yên mà Quân sư cầm đầu, người người trầm mặc không nói. Y không biết chắc ý của Thôi Yên, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thị phi đúng sai, luôn có thể tra rõ.”
Thôi Yên nói: “Bệ hạ nói đúng, chuyện này liền giao cho ta điều tra đi.”
Đám cựu thần thân thể càng run dữ dội hơn. Lúc này cũng quên ngày xưa đã coi thường Trần Trí như thế nào, người nào người nấy mắt trông mong dòm y, hy vọng y có thể lên tiếng cự tuyệt.
Trần Trí thân thể hơi nghiêng, thấp giọng hỏi Thôi Yên: “Ngươi chuẩn bị điều tra thế nào?”
Thôi Yên cười một tiếng, cũng nhẹ giọng trả lời: “Lời của Trương Quyền, có bảy phần khả năng là rũ bỏ trách nhiệm. Thế nhưng đại chiến cận kề, không cho phép sơ suất, chúng ta có thể mượn cơ hội này, danh chính ngôn thuận khống chế kinh thành.”
Trần Trí chợt gật đầu một cái, cất cao giọng nói: “Nếu Thôi khanh đã chờ lệnh, không có lý nào không cho phép.”
Cựu thần bề ngoài không dám biểu lộ, nội tâm đã mắng đôi cẩu nam nam mày đưa mắt liếc phía trên đến cẩu huyết lâm đầu.
Sau khi bãi triều, Thôi Yên đi ngay binh bộ, Trần Trí không có chuyện làm, suy nghĩ hay là nhân cơ hội này lên trời xem tình hình một chút thì liền có Âm Sơn công cầu kiến. Tự hôm đó sau khi nói hết ra, hai người liền chưa từng gặp lại. Âm Sơn công tặng thêm mấy cái chặn giấy, coi như đã hoàn thành lời hứa hẹn, lời thế nhưng một câu cũng không nhắn. Lúc này vào cung, chỉ sợ có liên quan đến buổi triều ngày hôm nay.
Trần Trí suy nghĩ một chút, vẫn là cho tuyên vào.
Nhiều ngày không gặp, Âm Sơn công không ngờ lại gầy đi một chút, trên khuôn mặt béo béo trắng trắng xuất hiện những nếp nhăn mảnh.
Trần Trí hỏi: “Quận công thân thể khỏe không?”
“Đa tạ Bệ hạ quan tâm, phu nhân bảo ta mỗi ngày ăn ít một chút. Ta ngoại trừ đói, những thứ khác ngược lại không vấn đề gì.”
“Vì sao mỗi ngày lại ăn ít một chút?”
Âm Sơn công nói: “Bệ hạ thứ cho vợ ta tội dốt nát, ta mới dám nói.”
“Thứ cho, ngươi nói.”
“Phu nhân nói, cửa thành của kinh thành là làm từ bã đậu hủ, còn không biết đi đi lại lại bao nhiêu người, để tránh sau này phải vác bụng đói bôn ba, ta hôm nay ăn ít chút, sau này còn có thể thích ứng.”
Trần Trí không lời chống đỡ, hồi lâu mới nói: “Tôn phu nhân thật là… Lo xa nghĩ rộng. Có điều, quá lo lắng rồi. Có Thôi Thiên sư, kinh thành hết sức an ổn.”
Âm Sơn công nói: “Triều đình an ổn, kinh thành mới an ổn.”
“Quận công là chỉ chuyện Thôi Thiên sư điều tra nội gián?”
“Điều tra nội gián cố nhiên không thể chậm trễ, nhưng làm ồn ào không khỏi bứt dây động rừng.”
“Vậy Âm Sơn công nghĩ như thế nào?”
“Âm thầm điều tra mới là thượng sách.”
“Vậy thì giao cho quận công vậy.”
Âm Sơn công ngây ra nhìn y.
“Ngươi cùng Thiên sư một sáng một tối, hẳn là việc sẽ nhanh gấp bội? Hơn nữa, nếu như phát hiện chỗ nào không ổn, cũng có thể nói cho ta.” Trần Trí đã nghĩ thông suốt câu hỏi khó thiên cổ ngày hôm đó. Lương thần chọn chủ mà thờ, trung thần phụ tá minh quân, đây vốn là đạo lý đơn giản nhất. Nếu mình không làm Hoàng đế được, thì liền để lại hắn cho người muốn làm Hoàng đế.
Âm Sơn công không nhận công vụ thực tế, mà hắn cũng không có thực quyền, vốn là rất khó sắp xếp một chức vị cho hắn, để cho hắn hiển lộ thân thủ, hiện tại chính là một cơ hội. Hắn nếu là lần này phối hợp ăn ý cùng Thôi Yên, nói không chừng cũng sẽ được dìu dắt trọng dụng.
Âm Sơn công cũng cảm thấy y nói có lý, cũng nhận lĩnh công vụ này.
Trần Trí sợ hắn nói miệng không có bằng chứng, lại viết cho hắn một tấm thánh chỉ.
Âm Sơn công nhìn một xấp thánh chỉ trống không đã đóng dấu: “Đây là…”
“Để Thôi Yên dùng cho tiện.”
“…”
Việc điều tra của Thôi Yên tiến hành ba ngày, Âm Sơn công liền báo cáo tình hình điều tra trong ba ngày.
Có điều đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không tổn thương hòa khí, Âm Sơn công cũng không thật sự muốn đòi công đạo, chẳng qua là thỉnh thoảng báo tin cho y, nói rõ mình đang làm việc.
Cho đến ngày thứ năm, bầu không khí vừa mới bình tĩnh một hồi lại bị phá vỡ ——
Trương Quyền trở lại.
Lúc đi, trùng trùng lớp lớp gần một trăm ngàn quân, lúc trở về ngay cả hai ngàn cũng chưa tới, tổn thất lớn, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.
Theo lý thuyết, bại tướng, không hỏi tội đã là thi ân nằm ngoài quy định của pháp luật, nhưng Trương Quyền thân phận đặc thù, binh mã của gã lại là tự dẫn, ở thời khắc trấn an lòng người, tất nhiên không thể làm quá vong ân phụ nghĩa.
Ngày gã về đến, Trần Trí cùng Thôi Yên tự mình ra khỏi thành nghênh đón.
Đội ngũ hai ngàn giết ra đường máu trốn về nhìn qua giống như dân tỵ nạn vậy, quần áo lam lũ, tinh thần uể oải, Trương Quyền ngồi ở trên ngựa, hốc mắt lõm sâu, môi khô khốc, so sánh với sự hăm hở trước khi xuất chinh, chênh lệch đâu chỉ vạn dặm. Thấy nghi thức nghênh tiếp, môi gã giật giật, hồi lâu mới kềm chế được tâm tình xấu hổ áy náy, tung người xuống ngựa.
“Bại tướng tham kiến Bệ hạ!”
Trần Trí bỗng nhiên lòng chua xót, một cái cất bước đỡ tay y, ôn nhu nói: “Trở lại là tốt rồi.”
Mặt Trương Quyền vốn là còn đang cương cứng, nghe đến lời này, lại không nhịn được co rút một chút, rơi lệ: “Đại ca, Cao tướng quân hắn… Chết trận rồi.”
Trần Trí nói: “Cao tướng quân tráng liệt thành nhân, ta cùng bách tính thiên hạ cũng sẽ ghi nhớ ân nghĩa của hắn.”
Thôi Yên từ bên cạnh chìa tay ra, không dấu vết tách hai người ra, nói với Trương Quyền: “Ta đã chuẩn bị thiết yến ở trong cung, tẩy trần cho Nhị ca.”
Trương Quyền lúng túng nói: “Nhị ca hổ thẹn!”
Thôi Yên an ủi gã một phen, mới dỗ người vào được.