Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

chương 60: ngày thứ mười lăm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Văn Ngạn vòng qua bốn cái lều, đi về phía lửa trại, Thẩm Đông Thanh đạp lên dấu chân của anh, cẩn thận đi sau.

Ánh lửa rõ ràng đã tắt nay lại cháy hừng hực.

Ánh lửa bập bùng rọi lên mặt Bím tóc đang hôn mê, có chút rợn người.

Không biết là ai đốt lửa lên, nhưng chắc chắn mục đích không phải vì giúp Bím tóc sưởi ấm.

Chu Văn Ngạn dừng lại, Thẩm Đông Thanh đằng sau đập mặt vào lưng anh, cậu dứt khoát nằm nhoài ra lưng Chu Văn Ngạn, ló đầu từ cánh tay anh nhìn về phía Bím tóc.

Hai người đợi trong chốc lát, nghe thấy mờ mịt trong bóng tối truyền đến âm thanh dẫm lên tuyết đọng.

Đám NPC như u hồn đi tới cạnh Bím tóc, bao vây cô lại.

Dưới ảnh lửa, Lisa, Borg và Leo khác biệt hẳn với dáng vẻ ban ngày tinh thần no đủ, gò má bọn họ lõm xuống, môi tái nhợt rạn nứt, như là bị đói bụng rất lâu rồi.

Bím tóc không biết gì cả, ngửa đầu nằm trong tuyết, tựa như đang làm mộng đẹp.

Lisa khom người xuống, giọng khàn khàn: "Canh... Bát canh ngon lành như thế này..."

Borg kéo cánh tay của Bím tóc, môi: "Chỗ này có thể nướng thịt này."

Leo xốc hai cái chân: "Tôi đói, còn hai người thì sao?"

Hai NPC đều gật đầu, cùng nhau lôi Bím tóc, chầm chậm kéo ra ngoài.

Bọn họ như chẳng có chút sức lực nào, đi xiêu xiêu vẹo vẹo, làm cho cái bóng dưới mặt tuyết trở nên vặn vẹo, tựa như tụi ma đói đột tử.

Chu Văn Ngạn: "Đi lên xem một chút."

Đám NPC phía trước không hề hay biết sau lưng mình có tận hai người sống đi theo.

Bọn họ vừa kéo Bím tóc vừa hát, hai má tái nhợt hiện lên sắc hồng đỏ không hề tự nhiên chút nào, ánh mắt đầy cuồng nhiệt.

Đói bụng, đói quá...

Nhưng không sao, sắp có ăn rồi.

Ầm——

Rốt cục NPC cũng dừng lại, nơi đây không có ánh trăng rọi sáng, bọn họ ném Bím tóc xuống đất, nhưng cô ta vẫn không tỉnh.

Lisa điên khùng nhìn xung quanh: "Lửa, lửa..."

Theo tiếng cô lẩm bẩm, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, bên cạnh bỗng nhiều hơn một đống lửa, phía trên còn có một cái nồi nhỏ, chính là cái nồi lúc trước Lisa nấu canh.

Vừa thấy cái nồi, Lisa cười khanh khách, lộ ra hàm răng nhuộm thành màu nâu.

Leo oán giận: "Lisa, tài nấu nướng của cô thật sự không dám khen tặng, ngay cả đồ ăn cũng không biết xử lí."

Borg cúi người xuống muốn lột quần áo của Bím tóc: "Xử lí nhanh lên, làm xong có thể ăn một bữa mỹ mãn được rồi."

Bọn họ căn bản không coi Bím tóc như là một con người, mà chỉ là một thứ gì đó.

Không ai có ý kiến với việc "ăn thịt người" này cả.

Có lẽ do đã đói quá lâu, Borg lóng ngóng mãi cũng chỉ cởi được một cái khuy áo trên người Bím tóc, nửa ngày trôi qua cũng chưa tới chỗ quần.

"Leo, Lisa, lại đây giúp đỡ nhanh lên, hai người..." Borg hùng hổ ngẩng đầu lên không hề nhìn thấy hai tên đồng bọn đâu.

Borg đói đến choáng váng đầu óc, phản ứng trì độn hẳn: "Người, người đâu rồi?"

Sau đó, Borg cảm thấy bả vai mình bị vỗ một cái.

Borg quay đầu lại, chưa thấy ai đã bị trúng một quyền, ngã lăn ra đất.

Thẩm Đông Thanh ghét bỏ xoa tay trên tuyết, thì thầm: "Sao mà không chịu đánh được thế này?"

Một đánh đã lăn ra.

Chu Văn Ngạn đến trước nồi canh đang sôi, mở nắp xoong, một mùi khó có thể hình dung bốc lên.

Nước canh trong nồi sôi trào, trong đó có thể thấy được ngón tay người cùng với từng sợi từng sợi tóc một.

Anh đậy vung lại, rút một que củi đang cháy, đi một vòng xem phụ cận.

Nơi này là chỗ rơi máy bay, nửa đoạn cabin còn nằm trên mặt tuyết, bị một tầng tuyết đọng bao trùm.

Tại sao phải tới nơi này nấu canh?

Chu Văn Ngạn giương cây củi chuyển chuyển một vòng, đột nhiên phát hiện ra có một nơi tuyết đọng không đúng lắm, đá đá vài cái, từ giữa lăn ra một cái đầu lâu, phía dưới hình như chôn càng nhiều.

Anh quyết định ngồi xổm xuống, buông đuốc xuống.

Một tầng tuyết mỏng manh che giấu cả đống xương trắng hếu ở dưới nó.

Dựa vào màu sắc của xương cốt, đều tương đối tươi mới, phía trên nó chẳng có miếng thịt nào cả, sạch sành sanh như tiêu bản.

Chu Văn Ngạn dời ra một phần, phát hiện đống ở dưới đã bị đông cứng.

Cách một tầng băng nửa trong suốt, có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp xương cốt, trong này có thể là người chơi, cũng có thể là NPC, không phân biệt ai cả, đều đông cứng ngắt nơi đây.

Chu Văn Ngạn quay đầu nhìn cái nồi đang sôi sùng sục kia.

Có lẽ nơi đây là chỗ rác thải nhà bếp của đám NPC kia rồi.

Các người chơi bị gió thổi tỉnh, sau khi tỉnh dậy thấy đống lều bạt bị kéo mở khi nào, NPC cùng lều đâu mất tích, bọn họ lúc đầu còn không suy nghĩ được gì, sau khi thấy NPC bị trói chặt bên đống lửa mới nhận ra được tầm quan trọng của sự việc.

Thương nhân bước nhanh tới trước đống lửa, không dám ngồi xuống, giữ khoảng cách nhất định, cẩn thận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Đông Thanh dùng cây củi chọt chọt đống lửa, suy nghĩ một chút: "Tụi tui đã ngăn cản một sự kiện phạm tội rất nghiêm trọng chuẩn bị bắt đầu."

Thương nhân: "?"

Thẩm Đông Thanh: "Như kiểu BBQ thịt người."

Thương nhân dời tầm mắt xuống Bím tóc đang hôn mê dưới đất, sau đó nhìn sang ba NPC gầy trơ xương, dù mất não thế nào cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

"Đệt!" Thương nhân mắng một câu, "Ba tên NPC này muốn ăn chúng ta sao?"

Dứt tiếng, bên kia lều vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Do hôm qua Bác sĩ mất máu quá nhiều, cả người mơ mơ màng màng, là người tỉnh dậy cuối cùng.

Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, tựa bị hút đi tinh thần, hốt hoảng bước ra lều vải, đầu óc chỉ có một chữ —— đói.

"Đói quá..." Bác sĩ lẩm bẩm nói.

Gò má hắn lõm vào, mặt xám xịt, trong miệng đảo đi đảo lại cũng chỉ mấy chữ: "Đói quá, tôi đói quá..."

Nhưng mà tên NPC biết nấu cơm đã bị trói gô chặt chẽ, không có thứ gì có thể nhét vào chống đói được.

Bác sĩ cứng cổ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên ngửi được một mùi máu tanh, tròng mắt hắn di chuyển, dừng ở chiếc cổ đang quấn băng gạc.

Hotgirl mới vừa rời khỏi lều đã gặp tên Bác sĩ vẻ mặt hoảng hốt đứng đó, còn chưa kịp chào hỏi gì thì bỗng thấy hắn ta túm miếng gạc trên cổ xuống, xé toạc vết thương đang kết vảy.

"Aaaaaaa..."

Hotgirl đừ người tại chỗ, che miệng theo bản năng.

Dưới tình huống như thế, cô chẳng kịp làm gì ngoài việc trơ mắt chứng kiến.

Còn Bác sĩ, hắn được mọi người đè lại nên mới không xảy ra thảm án mình ăn chính mình.

Thương nhân lau mồ hôi, nhìn Bác sĩ bị trói vẫn uốn tới ẹo lui, mặt đưa đám: "Rốt cục đầu đuôi câu chuyện là gì thế này."

Hắn không muốn biến thành một con quỷ chết đói như vậy đâu.

Thẩm Đông Thanh đưa ra gợi ý: "Hỏi NPC đi."

Thương nhân hoài nghi hỏi: "Được không?"

Thẩm Đông Thanh nói: "Không phải họ đã nấu canh cho mọi người sao? Người khá tốt, hỏi thử xem."

Thà đừng nhắc đến thứ canh kia, hiện đã được gợi lại kí ức, Thương nhân nhịn không được nói: "Nhưng thứ đồ chơi kia có thể là canh thịt người..."

May là mùi vị của nó kì kì, không thì cậu đã hốc vội rồi.

Thẩm Đông Thanh chớp mắt: "Hai việc này có quan hệ với nhau hả?"

Hình như là chẳng có quan hệ gì hết.

Thiếu chút nữa Thương nhân đã bị thuyết phục, nhưng hắn nhìn Bím tóc vẫn hôn mê cùng với tên Bác sĩ khùng khùng điên điên kia liền phản ứng lại ngay lập tức, cười khan: "Hay là mời ngài lên trước?"

Ngay lúc này, đám NPC dần tỉnh lại.

Bọn họ mờ mịt, như là không biết tại sao mình lại bị trói.

Lisa kinh hoảng: "Mấy người định làm gì?"

Leo sầm mặt: "Mau thả chúng tôi ra!"

Borg là người bình tĩnh nhất trong đám, hắn cười trào phúng: "Nếu chúng ta có thể ăn người khác, thì người khác cũng có thể ăn chúng ta."

Đột nhiên Leo phẫn nộ: "Mày giả vờ nhân từ cái gì? Nói như kiểu mày chưa từng ăn vậy, hãy nhớ kỹ rằng mày là người đầu tiên động tay làm việc đó!"

Lisa khóc sướt mướt: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn bị ăn..."

Thẩm Đông Thanh chen ngang: "Chờ chút..." Cậu giơ tay phát biểu ý kiến, "Ai muốn ăn mấy người chứ?"

Ba NPC đồng loạt nhìn qua.

Thẩm Đông Thanh chỉ vào chính mình, sau khi nhận được ba cái gật đầu đồng nhất, cậu ghét bỏ bình phán: "Ai muốn ăn mấy người chứ, nhìn chẳng ngon chút nào!"

Ba kẻ này còn chẳng sánh bằng một miếng bánh quy nhỏ nữa, cậu cắn còn sợ cộm răng.

Borg nở nụ cười kì quái: "Đợi đến khi tất cả đều bị mất, không ăn cũng phải ăn thôi."

Thương nhân cảm nhận được sự đói khát, mà nằm trong sức chịu đựng, hắn ôm bụng nhìn mọi người: "Mọi người đói bụng không?"

Thẩm Đông Thanh môi: "Còn đỡ."

Trước khi rời lều cậu đã ăn một bữa no nê, kiềm được chút đói khát.

Chu Văn một tay chống cằm, ngón tay chọt chọt khóe môi, như đang suy tư cái gì, không trả lời Thương nhân.

Thương nhân tự nhiên nói: "Nếu không, bắt đầu từ bữa tối nay chúng ta cứ bỏ phiếu cho một người đi, mèo mù cũng vớ phải chuột chết mà."

Chu Văn Ngạn nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Không đủ."

Thương nhân: "Cái gì không đủ?"

Chu Văn Ngạn nói: "Thời gian."

Thương nhân theo bản năng nói: "Không phải có tận mười lăm ngày sao? Giờ mới ngày thứ ba, còn nhiều ngày như vậy..."

Mặt Lisa hơi vặn vẹo: "Ngày thứ ba ha ha ha..."

Thương nhân sợ hãi: "Không phải là ngày thứ ba sao?"

Lisa điên cuồng la hét: "Nếu như đây là ngày thứ ba thì chúng tôi phải đến mức ăn thịt người sao?"

Máy bay rơi tại nơi núi tuyết.

Ngày thứ nhất, bởi vì trên đỉnh núi không có tín hiệu, nhân viên cầm điện thoại vệ tinh ra ngoài tìm nơi có tín hiệu gửi tin cầu cứu, những người may mắn còn sống sót tràn đầy hi vọng.

Ngày thứ hai, những người đó phát hiện đồ ăn còn thừa lại không nhiều, dự định gom đồ ăn chung lại, tính toán tỉ mỉ đến lúc đội cứu hộ tới.

Ngày thứ ba, đội người sóng sót xảy ra cãi vã, có người cho rằng nên đem thức ăn cho những người còn hi vọng, từ bỏ những người bị thương.

...

Ngày thứ sáu, đồ ăn hết sạch.

Ngày thứ mười, bọn họ đưa mắt về đồng bọn đang thoi thóp.

Ngày thứ mười hai, dưới cơn đói cùng cái lạnh giá buốt, họ động thủ.

Lisa cười khanh khách: "Mấy người xuất hiện ở ngày mười hai, vẫn luôn là ngày mười hai."

Borg và Leo cúi thấp đầu, không nói gì.

Sau khi động thủ với đồng bọn, bọn họ cũng bị vây lấy ở ngày thứ mười hai.

Không có đội cứu viện, không có thay đổi, vẫn luôn bị cơn đói hành hạ, không thể sống, cũng không thể chết.

Ba người bọn họ bắt đầu tuần hoàn mọi thứ, từ rơi máy bay, cãi vã, cướp đồ ăn, bị bức ra tay với đồng bọn... vĩnh viễn dừng lại ở ngày thứ mười hai.

Sau đó, ngay khi hao hết đồng loại, sẽ có một đám người từ đâu xuất hiện, bọn họ nghĩ mình ở trong tuyết đến nỗi sinh ra ảo giác.

Nếu là ảo giác vậy thì chẳng sao, dù sao cũng là giả, ăn cũng không có gì.

Vì vậy, ngày thứ mười hai lần một, ngày thứ mười hai lần hai...

Từng bộ xương chôn dưới đống tuyết, càng chồng càng cao.

Thương nhân bị dọa đến nổi da gà: "Vậy mấy người ăn ai?"

Người kia chắc chắn là người chết!

Ba NPC sững sờ, mặt mờ mịt.

Lisa mở đầu: "Tôi và Leo liên hợp nhau Borg."

Borg chối: "Cô nhớ lộn rồi, là tôi và cô giết Leo."

Leo phản bác: "Rõ ràng tôi và anh giết cô ta, tôi còn nhớ nồi canh tôi hầm đầy mỡ là mỡ, làm tôi ăn miệng dính đầy dầu..."

Nói nói, hắn nhịn không được nước miếng.

Hình ảnh bữa tối đầu tiên tái diễn lại, ba người bọn họ chỉ lẫn nhau, tạo thành một cái vòng luẩn quẩn.

Vậy, vấn đề được đặt ra là, rốt cục là ai giết ai?

"Rõ ràng là tôi giết anh!"

"Là tụi tôi giết anh mới đúng!"

"Người chết là Lisa!"

Ba NPC tranh chấp không ngớt.

Thẩm Đông Thanh xen vào: "Câm miệng hết!"

Có lẽ sự sợ hãi bị đánh ngất khi trước vẫn chưa nguôi, bị quát như thế, ba NPC ngay lập tức ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Hotgirl mặt mừng rỡ: "Anh nghĩ ra cái gì rồi hả?"

Thẩm Đông Thanh quyết đoán: "Không." Cậu chuyển đề tài, "Nhưng... hình như tôi nghe được một âm thanh gì đó?"

Chu Văn Ngạn cúi đầu, cục đá bên chân không ngừng run rẩy.

Thẩm Đông Thanh nhìn quanh một vòng, chỉ vào hướng cách đó không xa: "Thì ra là nơi đó!"

Những người khác theo hướng tay cậu nhìn sang.

Đường chân trời xanh thẳm có một cái ranh giới tuyết dài thật dài, có lẽ là nhìn quá lâu sinh ra ảo giác, ranh giới ngày càng gần, tựa sóng biển đột nhiên vỗ lại đây.

Thương nhân cất cao giọng, âm thanh vì sợ hãi mà vặn vẹo đi: "Không phải ảo giác!"

Tuyết lở.

Ngày thứ nhất máy bay rơi, ngày thứ sáu hết đồ ăn, ngày thứ mười hai ăn đồng bọn, ngày thứ mười lăm... tuyết lở.

Game đã nói: "Nếu mọi người cùng giúp đỡ nhau, nhất định có thể sống qua mười lăm ngày để chờ đội cứu viện."

Nhưng mà chưa đợi những người chơi hỗ trợ, đám NPC đã diệt trừ lẫn nhau rồi.

Mọi người chơi cho rằng chính mình có đủ mười lăm ngày.

Nhưng không ngờ tới, ba ngày của mình thêm vào mười hai ngày của NPC là đủ mười lăm ngày!

Phản ứng đầu tiên của Chu Văn Ngạn là kéo Thẩm Đông Thanh qua, tìm nơi tránh tuyết lở.

Nhưng đã không kịp nữa.

Chỉ trong nháy mắt, làn sóng tuyết bao phủ tới, băng tuyết thấu xương như muốn cả mạng người.

Chu Văn Ngạn vươn mình ôm Thẩm Đông Thanh nhào xuống đất, sau lưng là đống tuyết cao cao trắng xóa.

Bất kể là quỷ quái gì, đều không thể sánh lại với sức mạnh của tự nhiên.

Đừng nói là con người.

Đầu Thẩm Đông Thanh kề sát ngực Chu Văn Ngạn: "Nhịp tim của anh sắp biến mất rồi."

Chu Văn Ngạn ôm Thẩm Đông Thanh thật chặt: "Không sao."

Game sẽ không để người chơi chết vì những lí do đơn giản thô bạo như thế, bằng không thì chẳng cần quỷ quái gì, cứ thế cho vài trận động đất, vài cơn lũ thì ai cũng xong đời.

Lúc hiểm nguy ắt có đường sống.

Thẩm Đông Thanh không quá sợ hãi, cậu nói: "Không sao, em có kinh nghiệm biến thành quỷ mà..."

Lời còn chưa nói hết, đống tuyết chờ đã lâu bỗng ập xuống, che đi tất cả.

Sau khi tuyết lở trôi qua, thế gian bỗng biến thành trắng xóa.

Thẩm Đông Thanh giật giật ngón tay, bỗng tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Chu Văn Ngạn mở mắt, hỏi nhỏ: "Sao thế?"

Thẩm Đông Thanh sờ sờ cánh tay, "Em thấy hơi lạnh."

Chu Văn Ngạn sờ sờ bàn tay cậu, quả nhiên lạnh như băng: "Có thể là do điều hòa máy bay thấp quá." Anh đứng dậy, mở vali lấy một cái áo khoác to.

Mặc vào áo khoác, bỗng Thẩm Đông Thanh đụng phải một thứ gì đó lạnh băng, cậu cúi đầu, một cái bông tuyết tọa lạc nơi ngón tay cậu, chưa kịp đưa cho Chu Văn Ngạn xem đã hóa thành nước.

Nhìn thêm một chốc, giọt nước lướt qua kẽ tay, biến mất không chút tăm hơi.

Chu Văn Ngạn kế bên hỏi: "Muốn ăn chút đồ ăn vặt không?"

Thẩm Đông Thanh hồi hồn, nói: "Em muốn chocolate."

Chu Văn Ngạn lục lọi một chốc trong vali, không thấy, vì vậy anh cầm một hộp khoai tây chiên đưa qua.

"Có lẽ không mang đi rồi."

Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Em có mang theo mà."

Quên gì thì quên, chứ đồ ăn vặt thì cậu không bao giờ quên cả.

Ngay lúc này, máy bay vang lên một giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên.

"Kế tiếp máy bay sẽ đi qua một ngọn núi tuyết, sẽ có chút xóc, quý khách đừng sợ."

Chu Văn Ngạn kéo vali lại, nói: "Chờ đến khi xuống máy bay anh tìm lại cho."

Truyện Chữ Hay