Phi Nhân Loại Tan Tầm Lại Có Việc Làm

chương 11: hình vẽ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Pho tượng trong phòng học mỹ thuật đều bị đập hết.

Nhưng mà ( Vườn trường quái đàm ) vẫn chưa phản ứng.

Thẩm Đông Thanh đá một khối đá vụn bên cạnh bay ra ngoài, nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Đã đoán sai?"

Chu Văn Ngạn hai tay tiêu sái mà cắm ở trong túi: "A . . . Có thể còn có những thứ khác."

Thẩm Đông Thanh tìm được mục tiêu kế tiếp, nghênh ngang đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng học mỹ thuật là một cái hành lang chật hẹp, phía trên để rất nhiều trang trí, có hàng mỹ nghệ, tranh vẽ với pho tượng.

Cách Thẩm Đông Thanh gần nhất là một cái tượng khắc nửa thân, ngũ quan giống y như thật, nếu như ở nơi tia sáng tối tăm nhìn lại, nói không chừng còn có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào bản thân.

Thẩm Đông Thanh đứng ở phía trước quan sát chốc lát, luôn cảm thấy có chút quái lạ, trực tiếp đẩy nó ngã trên mặt đất.

Trong hành lang vang lên một tiếng vang thật lớn.

Pho tượng ngã xuống đất, bể vài miếng, nhìn lại thô thô, nhưng mà vẫn không có thứ gì.

Chu Văn Ngạn nửa ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong mấy mảnh vỡ đầy đất một chút, xách ra một khối mảnh vỡ dị dạng.

Hắn ghét bỏ mà đem mảnh vụn kia ném sang một bên.

"Ầy, tìm được." Chu Văn Ngạn phủi tay.

Thẩm Đông Thanh xem xét liếc một cái, có thể nhìn thấy phía trên dính một khối huyết nhục, nhỏ như nửa cái đầu. Thoạt nhìn còn rất mới mẻ, dường như mới vừa từ trên người lấy xuống.

Hắn dời ánh mắt ra chỗ khác, nhìn về phía hàng loạt pho tượng trên hành lang, có chút hưng phấn tuốt ống tay áo.

"Ra tay!"

Chờ Phương Kỳ lặng lẽ lúc trốn ra, hiện trước mặt hắn chính là hành lang đầy mảnh vỡ pho tượng.

Hắn vừa nhấc chân bước qua mảnh vụn đầy đất thì đã nhìn thấy những tay chân thi thể xếp thành núi nhỏ, mùi máu tanh nồng nặc, thiếu chút nữa làm hắn ói ra.

Đợi Phương Kỳ hoãn lại chút, liền phát hiện hai vị người chơi mạnh mẽ này đang tràn đầy phấn khởi chơi hình vẽ.

Không, người khác chơi là hình vẽ, thứ bọn họ chơi là từng mảnh thi thể, phối hợp hết sức ăn ý.

Thẩm Đông Thanh vứt đi một đoạn cánh tay: "Không giống."

Chu Văn Ngạn ở bên trong ngọn núi nhỏ chọn chọn bỏ bỏ, đưa tới một cái.

Thẩm Đông Thanh tiếp nhận, ấn đi lên: "Lần này đúng rồi."

Rõ ràng là cảnh tượng khủng bố máu thịt be bét, tại sao thoạt nhìn lại . . . hài hòa như thế?

Phương Kỳ run lẩy bẩy, nhìn hai vị mãnh nhân đem phần chân tay bị cụt còn lại ghép lại với nhau. Sau khi đem hết thảy đồ vật trong pho tượng rơi ra dọn lại, trên hành lang nhiều hơn bốn bộ thi thể, còn có thể nhìn rõ bộ dạng của bọn họ.

Phương Kỳ cẩn thận tiến lên, dư quang đột nhiên thoáng nhìn qua bức ảnh treo trên vách tường, bật thốt lên: "Ai?" Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn đồng thời quay đầu nhìn sang.

Treo trên vách tường chính là một bức ảnh chung, chụp bốn học sinh cùng thầy dạy mỹ thuật, bọn họ nhìn về phía ống kính, đều cười nụ cười xán lạn. Bên cạnh để các loại bằng khen và cúp, người nhận thưởng đều là thầy dạy mỹ thuật.

Thẩm Đông Thanh cúi đầu nhìn bốn tấm mặt thi thể dưới đất, dùng logic đơn giản suy đoán: "Xem ra có quan hệ với thầy dạy mỹ thuật."

Mới vừa nói xong liền nghe thấy xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Không cần trò chuyện, Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn hai người thập phần ăn ý lắc mình trốn đến phía sau cây cột bên cạnh, che lại thân hình của mình.

Chỉ để lại Phương Kỳ một người ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, không biết làm sao.

Phương Kỳ còn chưa kịp tìm tới một cái ẩn náu địa phương, liền nghe thấy thầy dạy mỹ thuật tiếng bước chân càng ngày càng tới gần.

Đứng dưới ánh mặt trời, thầy dạy mỹ thuật hiện ra càng thêm trắng, cơ hồ trắng đến trong suốt. Bước chân của hắn rất vững vàng, từ từ đi tới, trước mặt hắn là một hàng thi thể chỉnh tề nằm dưới đất và Phương Kỳ tay chân luống cuống.

Bước chân thầy dạy mỹ thuật dừng lại một chút, tiếp theo là phẫn nộ, chỉ là ngũ quan của hắn cứng ngắc, căn bản không thể biểu hiện ra vẻ mặt của hắn, chỉ có thể dùng một đôi mắt trừng Phương Kỳ.

"Cậu . . ."

Lời của hắn còn chưa nói hết, Phương Kỳ liền nhìn thấy từ sau lưng của hắn thò ra một cái tay, trực tiếp ôm lấy cổ của hắn.

Rắc ——

Người ở chỗ này đều nghe thấy được một thứ âm thanh lanh lảnh.

"Hả?" Thẩm Đông Thanh cúi đầu.

Giữa cổ thầy dạy mỹ thuật gãy ra, đầu lệch đi, trực tiếp rơi trên mặt đất, ùng ục ùng ục lăn một vòng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đông Thanh là buông lỏng tay ra, vờ như chuyện không liên quan tới hắn.

Chu ● lạc hậu một bước ● Văn Ngạn an ủi: "Không trách cậu."

Thẩm Đông Thanh lập tức cây ngay không sợ chết nói: "Đúng vậy, sao hắn lại yếu đuối như thế? Tui còn không dùng lực."

Phương Kỳ: "? ? ?"

Hời hợt như thế liền giải quyết xong một cái boss?

Hắn hồi tưởng lại những người tham gia phó bản người mới đều muốn chết muốn sống, hơn nửa người đều dùng tư thế thê thảm chết ở trong tay quỷ quái, không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.

Còn may là thầy dạy mỹ thuật không có bị đánh bại nhanh như vậy, hắn vùng vẫy một hồi, thân thể không có đầu liền bò lên.

Ồ? Tại sao muốn dùng "còn may" ?

Chỉ là thầy dạy mỹ thuật còn chưa bay nhảy hai lần liền bị Thẩm Đông Thanh một cước đạp về, hắn tranh thủ lấy ra quyển (Vườn trường quái đàm), còn chưa mở ra liền bị thầy dạy mỹ thuật không ngừng giãy dụa cắt đứt. Thẩm Đông Thanh có chút không cao hứng, trực tiếp đánh hắn tan xương nát thịt, cùng một kết cục với pho tượng bên cạnh.

Lúc này hắn mới mở ra (Vườn trường quái đàm), có thể nhìn thấy trên hàng chữ "Pho tượng phòng học mỹ thuật" cũng rơi xuống một giọt máu, biểu thị cái quái đàm này đã giải quyết.

【 Pho tượng phòng học mỹ thuật: Thầy dạy mỹ thuật ở trường cấp ba Khánh Hải thời niên thiếu thành danh, nhưng sau khi thành danh linh cảm khô cạn, không làm ra nổi một tác phẩm nào, trở về làm người bình thường. Hắn rất không cam tâm, vào ngày nào đó hắn xem được một quyển sách, trong sách viết: Máu thịt của con người có thể làm cho pho tượng có linh tính. Thầy dạy mỹ thuật khép lại sách, đưa ánh mắt về phía đám học sinh tin cậy, sùng bái hắn . . . 】

Phương Kỳ một mặt dại ra: "Cái này giải quyết rồi?"

Thẩm Đông Thanh khép lại sách, hỏi ngược lại: "Chưa đâu?"

Phương Kỳ hồi tưởng lại phó bản trước.

Khi đó bọn họ phí hết tâm tư mới tìm được nguyên nhân NPC biến thành ác quỷ, lại hóa giải oán khí của nó, lúc này mới qua cửa, hao tốn không ít mạng người.

Nhưng đến phó bản này, trực tiếp đem quỷ quái nghiền ép ?

Là phương thức qua cửa của hắn không đúng?

Hay là hai vị này quá mạnh?

Truyện Chữ Hay