Nếu bây giờ người nào nói về Phương Huyên Dao với Hạ Thanh Tây, có lẽ nàng sẽ không cảm xúc trả lời rằng "Tôi không biết cô ấy là ai, cũng không liên quan gì đến tôi".
Từ ngày ly hôn, nàng liền nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ dính dáng gì đến người này nữa.
Bất kể trước đó yêu hay hận đều để bay theo làn gió, cho dù thế nào, nàng vẫn không đuổi cùng giết tận.
Nhưng sự việc này bỗng trở thành chướng ngại vật giữa nàng và Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi chỉ biết nàng từng thích Phương Huyên Dao, nhưng chưa từng biết nàng đã thực sự kết hôn, thậm chí...!đã từng kết hôn được mười năm.
Nên giải thích thế nào đây?
Nàng không muốn lừa gạt Trác Tri Vi, nàng cũng không muốn lừa gạt đối phương là nàng vừa mới kết hôn liền biết mình bị lừa kết hôn.
Trác Tri Vi không phải ai khác, cô là người nàng muốn cùng trải qua một đời, là cô gái như hư không nhưng khi nhìn thấy nàng liền bất giác mỉm cười, là người đẹp nhất tồn tại trên thế giới này.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để che đậy, cô thông minh như vậy, nếu một ngày phát hiện ra sự thật, hoặc...!Phương Huyên Dao chủ động tìm cô, thổ lộ hết tất cả.
Sẽ bị đả kích đến mức nào?
Hạ Thanh Tây không dám tưởng tượng.
Nhưng hai người vừa mới thiết lập quan hệ, cho nên Hạ Thanh Tây đột nhiên nói với cô những chuyện này, nàng không nói ra được.
Nhưng cứ kéo dài như vậy...!cho đến khi ba người Lưu Tư rời khỏi lữ quán, lại đến một nhóm khách tiếp theo.
Nàng kìm nén tâm trạng hoảng hốt, nàng và Trác Tri Vi nắm tay nhau đi trên con đường mòn nơi những bông hoa dại đung đưa trong gió, ngồi bên khe suối cảm nhận minh nguyệt ban đêm.
Cô gái bên cạnh vẫn mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi, tóc xõa trên vai, tay áo kéo dài đến cẳng tay.
Cẩn thận tỉ mỉ, có một chút mê luyến cấm dục gợi cảm.
Nàng thích nhất bộ màu trắng kia.
Tựa như cùng ánh trăng hợp thành một thể.
Trong khoảng thời gian đó, Trác Tri Vi dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn nàng vô số lần, hỏi:
“Làm sao thất thần như vậy?”
“Không sao.”
Nàng dời tầm mắt không dám nhìn cô.
Trác Tri Vi nhìn nàng chằm chằm một hồi, sau đó lại quay đầu, giữ nguyên tư thế ôm gối nhìn ánh trăng, nhưng con ngươi dần dần mất đi tiêu điểm.
Loại hoảng sợ giữ trong bóng tối ngày càng rõ ràng hơn.
Đến tột cùng Hạ Thanh Tây đang giấu cô cái gì?
Môi mỏng khẽ mím.
Từ giữa đến cuối tháng , quá trình quay cũng sắp kết thúc.
Hôm nay là ngày mới, mặt trời mọc từ phía đông, Hạ Thanh Tây dậy sớm như thường lệ, chạy bộ xong về nhà ăn sáng, thậm chí còn làm món trứng bác với hành.
Đây là gần nhất nàng học được từ Khương San.
Nếm xong thấy ngon, thỏa mãn ngồi trên sô pha chờ mọi người dậy cùng nhau ăn cơm.
Hệ thống đặt phòng của quầy lễ tân đột nhiên vang lên, Hạ Thanh Tây vẫn chưa ngồi ấm mông.
Nhưng lúc này nàng là người duy nhất ở dưới lầu nên đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Trước khi đi, nàng không quên đứng ở cầu thang hét lên:
"Khách tới! Mau rời giường a!"
Trên lầu liền một trận binh hoang mã loạn: "Thanh Tây, mau ra trước đi, lát nữa chúng ta đi xuống."
Thanh âm mơ hồ hiển nhiên là của Tề Nhiên, hẳn là đang đánh răng.
Hạ Thanh Tây đáp lại rồi chạy ra cửa.
Khi thấy có người đến, nàng sững sờ một lúc.
Cô gái chỉ cao một mét sáu, buộc tóc đuôi ngựa cao, kính gọng kim loại màu bạc, áo phông trắng đơn giản và quần jean rách đen, hương thơm của sách tỏa ra khắp người.
Hạ Thanh Tây không khỏi nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên kỳ quái.
Dù đã gần tới tháng chín nhưng thời tiết vẫn oi bức, như một cái lò hấp vô hình bao phủ trái đất, thật ngột ngạt.
Nhiệt độ trong mùa hè này đặc biệt cao, mấy ngày trước đã lên hot search.
Nhưng...!cô gái này lại mặc quần dài.
Tuy rất ưa nhìn, nhưng không thấy nóng sao?
Cô gái không nghĩ nhiều, nở nụ cười thật tươi, nàng có đôi mắt biết cười, khi cười, đôi mắt hoàn chỉnh hình lưỡi liềm, hơi lóe lên linh quang.
Bước tới đưa tay ra: “Xin chào.”
Hạ Thanh Tây hoãn hoãn thần, mỉm cười nói: “Xin chào.”
“Tớ là Lưu Cách.”
Cô gái kia là thành viên khác của DDOG, Lưu Cách, giọng hát rất êm tai, giọng trung tính, mang theo chút trầm ổn.
Sau khi thiết lập quan hệ với Trác Tri Vi, Hạ Thanh Tây cũng nghĩ là mình quá ác ý, hữu tâm một chút, mối quan hệ với Lâm đo cũng dần ấm lên.
Bây giờ nhìn thấy bạn bè của đối phương, nàng không khỏi có chút cảm mến, giúp kéo hành lý.
“Đến đến, tớ giúp cậu.”
“Không cần, không cần.” Lưu Cách cầm lấy vali: “Không cần phiền toái như vậy, tớ tự mình làm được.”
Khi Hạ Thanh Tây thấy nàng khách khí như vậy, quở trách nhìn nàng một cái, vận dụng chiến lượt cướp đoạt.
Cướp bất động.
Choáng váng, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lưu Cách, lại kéo.
Chiếc vali chỉ rung lên hai lần, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Như một con cẩu ngốc.
Lâm đo đi ra thì nhìn thấy một màn này.
Trong lòng không khỏi hả hê, tiểu nhân trong lòng cười điên cuồng, há hốc mồm đi!
Lưu Cách của cô trời sinh có sức mạnh, đừng nhìn nhỏ người như vậy thế nhưng đánh hai người như cô cũng sẽ không thành vấn đề.
Lúc trước khi còn học đại học, mười giờ tối hai người cùng đi dạo biển, nhưng khi gặp kẻ biến thái, Lưu Cách liền quật ngã đối phương.
Tuy có thể có một số yếu tố phủ đầu, nhưng khả năng kiểm soát đã có thể chứng minh sức mạnh của Lưu Cẩu.
Khi Lưu Cách nhìn thấy cô, mắt nàng liền sáng lên.
"Lưu Cẩu! Cẩu Cẩu Cẩu Cẩu! Tớ nhớ cậu nhiều lắm!"
Thanh âm ngọt ngào, hoàn toàn khác với vừa nãy, Hạ Thanh Tây chậm rãi nghiêng đầu.
Lưu Cách kích động như tiểu nữ hài, nhào tới trước mặt Lâm đo, trao cái ôm thật lớn, cả người treo trên người Lâm đo.
Chiếc vali vốn không buông ra liền bị bỏ lại chỗ cũ.
Lâm đo ghét bỏ: “Ai nha, cậu đã tuổi rồi a!”
Nhưng thân thể thành thật vòng qua eo Lưu Cách, vẫn lộ ra vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc, cọ cọ đầu cô.
Hai người xoay người rời đi.
Trước khi rời đi, Lâm đo ở trong vòng tay hương nhuyễn mềm mại khách khí nói: “Thanh Tây, phiền phức giúp tớ xách va li a.”
Hạ Thanh Tây ngẩn người, nhìn bóng lưng hai người rồi nhìn xuống va li màu xám trước mặt.
Vuốt đầu mũi, đành chấp nhận.
Ai bảo mấy ngày trước nàng cùng Trác Tri Vi nhồi nhét cơm chó cho Lâm đo làm chi?
Trong sảnh chật kín người, Khương San mỉm cười chào hỏi: “Em là Lưu Cách đồng đội của Tiểu Đạo a? Xin chào.”
“Khương lão sư.” Lưu Cách ngoan ngoãn cúi đầu, thanh âm của nàng lại thay đổi.
Thực sự được người ta yêu thích.
Khương San bất giác cong mày nói: "Ngoan a."
Hiển nhiên là cô gái có hảo cảm rất lớn với người vừa gặp mặt.
Khi Sài Húc vừa thấy Hạ Thanh Tây vào cửa liền chủ động tiếp nhận vali.
Lâm đo nhìn cô gái bên cạnh: “Cậu là khách à?”
“Ân.” Lưu Cách nâng cằm, híp mắt, dương dương tự đắc nhưng rất đáng yêu.
"Ca ca đến chậm, thật vất vả mới hoàn thành thông cáo.
Tớ đến đây để tạo cho cậu một bất ngờ, cảm động không?"
Mặc dù Lưu Cách nhỏ nhắn, trông giống tiểu nữ sinh dịu dàng nhưng sức lực lại giống nam hài.
Thời đại học mọi việc ở trong ký túc xá đều do một tay nàng làm, cho nên ngoại trừ Lâm đo, những người quen biết nàng đều gọi nàng là ca ca.
Cũng xứng với tên của nàng.
Lâm đo không để ý danh xưng kia, hai mắt sáng lên: “Cậu ở lại đến khi nào?”
Cô siết chặt cánh tay mềm mại.
"Đến kết thúc." Lưu Cách mỉm cười: "Sau đó, lịch trình của chúng ta là đoàn thể, cậu quên rồi hả? Chúng ta phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn ca khúc hit do Hạ thị đầu tư."
"À đúng rồi." Lưu Cách ra hiệu cho Hạ Thanh Tây cùng Trác Tri Vi ở bên kia: "Không phải Wonders các cậu cũng đến sao? Các cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Vì gần đây hai người họ đang ghi hình cho chương trình, không thể tập luyện cùng nhóm nên Dương Bái đã phải gửi các bản demo cho họ trên WeChat, gần đây đang luyện.
Sau khi đi tập luyện thêm nửa tháng, phải phát hành album rồi mới chuẩn bị hát ca.
Hạ Thanh Tây giang hai tay: “Chỉ như vậy, chúng ta cũng phải gấp rút chuẩn bị.”
“Không sao.” Lưu Cách nói đùa,“ Các cậu nhiều người.”
Lâm đo lộ ra vẻ không tin, kinh ngạc nói: “Quá tốt rồi, chúng ta đã nửa năm không đi cùng lịch trình a!”
Cô vui vẻ quay đầu lại, kích động nhìn Tề Nhiên và Khương San.
“Vậy thì chúng ta có bảy người, chúng ta đổi phòng đi, để song cẩu ngủ cùng phòng.”
Hạ Thanh Tây nghe vậy liền dừng lại, sau đó đột nhiên quay đầu, không kiềm chế được tia kinh ngạc nhìn Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi im lặng dời tầm mắt, vành tai đỏ bừng, ngón tay nắm chặt, tim đập loạn nhịp.
Hai người sẽ...lại ngủ cùng phòng sao?
Dù đã có nhiều kinh nghiệm ngủ chung giường trước đó nhưng thời điểm đó hai người vẫn là bạn bè.
Nhưng bây giờ là...!bạn gái.
Bạn gái.
Mỗi khi nghĩ đến hai chữ này, Trác Tri Vi không khỏi mím môi cười.
Hai tay chắp sau lưng, nàng mô phỏng cường độ của Hạ Thanh Tây đang nắm cô.
Vẫn rất vui vẻ.
Thanh âm của Lâm đo trì hoãn, từng bước dụ dỗ: "Mọi người xem, sắp xếp chương trình của chúng ta vốn là có vấn đề, Thanh Tây và Tri Vi cùng một nhóm, tại sao lại tách ra? Hai lão sư đã lĩnh chứng, ngủ cùng một phòng cũnh không có gì sai.“
"Không bằng chúng ta sắp xếp lại đi?”
Trong lòng Hạ Thanh Tây cực kỳ tán thành, nhưng lại liếc nhìn Khương San, nhưng nàng không dám nói mà bày ra vẻ mặt đau xót.
Nàng không quên ngày đầu tiên Khương San đã từng hỏi nàng có muốn chung phòng với nàng ấy hay không, nếu nàng tiếp lời sẽ bại lộ.
Khương San thoáng nhìn thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, buồn cười nhìn nàng: "Được rồi Thanh Tây, muốn đổi liền đổi, đừng giả vờ nữa, không giống chút nào a."
Nàng có thể nhìn ra được quan hệ của Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi rất tốt, trong ánh mắt của hai người họ khi nhìn nhau tràn ngập yêu thích, lúc trước cùng Tề Nhiên bát quái còn hỏi có phải hai người họ có thực sự yêu nhau hay không.
Cho dù không phải hiện tại thì sớm muộn gì cũng có.
Hiện tại cũng coi như giúp người toại nguyện.
Hạ Thanh Tây sờ sờ sau đầu mỉm cười.
“Được, vậy thì đổi đi.”
Tề Nhiên nắm tay Khương San, Khương San liếc mắt nhìn hắn.
Cho đến khi thu dọn hành lý, Hạ Thanh Tây cảm giác như mơ, bước chân có chút thẩn thờ.
Nàng liền như vậy, đường hoàng, ở chung với bạn gái?
Buổi chiều nàng liền làm việc chăm chỉ hơn.
Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm.
Lần này nghe khách nhân nói bọn họ tổ chức lửa trại, thu xếp làm lại lần nữa, bao nhiêu tiền bọn họ sẽ trả.
Hạ Thanh Tây ôm đàn guitar, hát.
Đôi mắt nàng mơ mơ hồ hồ, thanh âm như say, hững hờ ngâm nga, vô thức nhìn vào mắt Trác Tri Vi.
Đôi mắt của người kia đang cười, tràn đầy dung túng cùng bất đắc dĩ, thoáng gật đầu.
Tựa hồ đáp lại cách biểu lộ của nàng.
Mê điệt hương được xác định là biểu tượng của tình yêu, lòng trung thành cùng tình bạn, hai người nhìn nhau, tuy ái muội nhưng cũng không lộ ra ngoài.
Thấy cô hiểu tâm tư của mình, môi Hạ Thanh Tây nở nụ cười thật sâu, nàng nhìn xuống tiếp tục ngâm nga.
Hoa ngữ của Mê Điệt Hương là ký ức, trong có một câu nói: "Mê điệt hương là để giúp nhớ, thân ái, xin cậu nhớ kỹ trong lòng."
Đáy lòng Hạ Thanh Tây ước nguyện, xin cậu mãi mãi yêu tớ, nhớ tớ, nghĩ về tớ.
Cuối bài hát, Hạ Thanh Tây tháo cây đàn trên cổ đưa cho Sài Húc, xoay người đi chưa được hai bước.
Một bài hát cổ điển quen thuộc vang lên.
"Chúc mừng sinh nhật cậu..."
Không biết từ khi nào Lâm đo đã giơ chiếc bánh kem ánh nến lung linh, chậm rãi bước ra ngoài.
"Chúc mừng sinh nhật! Thanh Tây, còn có Lưu Cách!"
Lưu Cách vẫn còn chuẩn bị tâm lý, nhưng Hạ Thanh Tây đã hoàn toàn kinh ngạc.
Hôm nay...!
Ngày tháng .
Nàng vỗ mạnh lên trán, nụ cười dần dần nở rộ: "A, tớ quên mất."
Sau khi trọng sinh, nhận thức của nàng về thời gian luôn bị sai lệch, mỗi ngày nàng đều bận rộn đến mức không thể nhớ nỗi.
Nàng quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Lưu Cách: “Lưu Cách, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”
Lưu Cách mếu máo nói: “Không phải.”
Lại mỉm cười: “Tớ là ngày , khi đó chúng ta không cùng một chỗ, hôm nay cậu ấy đền bù cho tớ, xem như hưởng ké ánh sáng của cậu một chút."
"Chúc mừng sinh nhật!" Lưu Cách vỗ vai Hạ Thanh Tây đang ngẩng nửa đầu lên.
"Cảm ơn.” Hạ Thanh Tây chân thành nói.
“Tuy hơi muộn, nhưng tớ cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Suy nghĩ một chút, Hạ Thanh Tây kinh hỉ nói: “Nói vậy là chúng ta đều là cung Sư Tử, thật trùng hợp a!”
Nghe đến đây, Lưu Cách giống như tránh mãnh thú, nói: “Không không không, mặc dù tớ là cung Sư Tử nhưng tớ không phải là thần thú a.”
Nụ cười của Hạ Thanh Tây lập tức biến mất, môi mấp máy, sắc mặt trông có chút hạ tâm tình.
Đồng tử của nàng lóe lên tia khó tin, mếu máo xoay người tìm Trác Tri Vi, oan ức ba ba ôm eo cô từ phía sau, hơi cúi thấp người xuống, tựa đầu vào vai cô.
"Vi Vi, bọn họ khi dễ tớ."
Trác Tri Vi hạ mắt, vỗ nhẹ vào tay nàng, quay đầu lại nhìn nàng một chút, đáy mắt lóe lên ý cười: "Ngoan."
Nhích về phía sau một chút, thấp giọng nói, so với ánh nến còn mê ly hơn: “Tớ cũng muốn khi dễ cậu.”
Thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Quá mức gợi cảm, còn mang theo một loại ám chỉ.
Hạ Thanh Tây nắm lấy tay cô, lập tức siết chặt, tim đập như trống, nuốt khan trong cổ họng.
Nhiệt độ nóng rực từng tấc từng tấc chạy qua da thịt, nàng không khỏi híp híp mắt.
Thừa dịp người khác không chú ý, mang theo nguyệt quang.
Hạ Thanh Tây nhẹ ngậm lấy vành tai cô, lại thả vật nhỏ ướt át lóe lên ánh sáng lộng lẫy.
“Còn không biết ai khi dễ ai a.”
Nàng nhẹ nhàng thở ra..