Theo những gì Hạ Thanh Tây biết, phong cách của D.D.O.G khác với các nhóm nhạc nữ khác.
Người khác toàn là gái xinh chân dài, eo thon, không nói tục chửi bậy.
Hai người họ không có chân dài, eo thon, là người thấp bé ngoài mét sáu, còn là cẩu.
“Lâm Cẩu.”
“Lưu Cẩu”
“Gọi baba!”
Nếu không thì...
“Ta không phải baba ngươi!”
“Vậy ngươi tự giao phối đi.”
“Thừa nhận?”
Weibo hoạt động suốt ngày như tài khoản high -fun, còn cả ngày hắc nhau trên Weibo.u
Lúc đầu có thể thấy bọn họ trên hot search.
Cái gì Song cẩu bị mắt trên weibo , Song cẩu lấy quan trêun weibo , nếu không thì chính là Song cẩu xấu chiếu .
Sau này, mọi người đều tập mãi thành quen, hot search cũng không thèm nhìn bọn họ.
Chính vì vậy, thanh kỳ họa phòng này thực sự thu hút không ít người hâm mộ.
Cùng với thanh âm độc đáo, khả năng sáng tạo xuất sắc, Lâm đo Lâm Cách hoàn toàn tự sáng tác, soạn nhạc, hát, vô cùng rộng rãi lại không phô trương, cũng bình dị tự tại như một chú chim.
Ở đời trước, cũng được coi là ăn sung mặc sướng trong giới giải trí.
Mặc dù Hạ Thanh Tây không quen biết với họ, nhưng nàng không những không có ác cảm với họ mà còn có chút hảo cảm.
Nhưng!
Bây giờ là mấy giờ? Còn làm gián đoạn video của nàng với Trác Tri Vi!
Hạ Thanh Tây quả thực tức giận muốn ngất đi, oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hơn nữa, nàng từng thấy Lâm đo đến đoàn phim tìm Trác Tri Vi, hai người có tư thái thân thiết, ngữ khí quen thuộc dựa vào nhau xem cái gì đó, Lâm Dạo còn gọi một tiếng học tỷ.
Quan trọng nhất là, Trác Tri Vi mỉm cười với Lâm đo.
Trác Tri Vi luôn trầm tĩnh lãnh mạc, lạnh lùng như vầng trăng trên bầu trời xa không thể với tới.
Nhưng ngay lúc đó, cô như hạ phàm, đôi mắt long lanh trong veo nhuốm ý cười nhàn nhạt.
Trác Tri Vi chưa từng cười với nàng như vậy, ngay cả vào thời điểm mối quan hệ của hai người đẹp nhất.
Lúc đó Hạ Thanh Tây mới lóe lên tinh thần, trong lòng có chút mất mát vì Trác Tri Vi còn có bạn tốt hơn, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng lại là một biển giấm.
Giống như lũ lụt làm vỡ đê, ào ạt hung hãn, nhấn chìm cả người Hạ Thanh Tây, từ đầu đến chân toát ra vị chua, đồng thời cũng lộ ra vẻ bất mãn không thể giải thích được.
Tại sao không cười với mình giống vậy, đôi mắt Hạ Thanh Tây lóe lên tia ủy khuất.
Chẳng lẽ Trác Tri Vi thích Lâm đo? Nghĩ đến khả năng này, tâm Hạ Thanh Tây từng trận đau xót, trong lòng không khỏi so sánh chính mình với Lâm đo.
Không cao bằng mình, không gầy bằng mình, không đẹp bằng mình, nhiều nhất chỉ có thiên phú âm nhạc hơn mình mà thôi.
Tại sao lại không thích mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thanh Tây lúc nãy vẫn còn đang điên cuồng uống giấm chua đột nhiên dừng lại.
Héo úa.
Nàng quên đời trước nàng đã kết hôn.
Nhưng đời này nàng vẫn còn độc thân, còn đủ tư cách để theo đuổi đối phương.
Hạ Thanh Tây nháy mắt mãn huyết phục sinh.
Đào Kính Hàn khoanh chân ngồi dậy, nhìn mặt Hạ Thành Tây trở mặt tuyệt sống, nắm lấy một nắm hạt dưa bỏ vào trong tay.
Lúc này, nàng không còn quan tâm đến TV đang chiếu đoạn đặc sắc gì, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt.
Cái tên này, cũng quá ghen rồi.
Trong phòng Trác Tri Vi, có người đến nói về vấn đề công việc, việc này khiến người kia cảm thấy không thoải mái.
Chậc hai tiếng.
Hạ Thanh Tây nghi hoặc chăm chú nhìn tình địch ở đầu bên kia, như gặp đại địch, nàng dựng thẳng lỗi tai ngh động tĩnh đối diện, ước gì mình có thể bay tới đó ngay lập tức, sau đó đuổi Lâm đo ra khỏi phòng Trác Tri Vi.
Đột nhiên nàng nhớ tới một bài hát mà nàng đặc biệt thích, ánh mắt lóe lên tia thích thú, miệng lưỡi sắc bén hơn bao giờ hết:
"Tôi đang trên đường về nhà, nhìn thấy một tấm biển chỉ dẫn đến giới giải trí.
Nếu tôi chọn đi tiếp, tôi phải thật mạnh mẽ, tôi cứ bước đi, không hiểu làm sao lao ra vài con chó, tôi tự hỏi khi nào mình sẽ nhận nuôi nhiều chó như vậy."
Hạ Thanh Tây ngâm nga một giai điệu, tâm trạng của nàng dần trở nên vui vẻ, tiếp tục hát, "Cẩu cẩu cẩu cẩu...”
Thanh âm của nàngk không lớn, mà Trác Tri Vi đang bật loa ngoài, thanh âm nhàn nhạt truyền ra từ chiếc điện thoại đang kẹt trong nệm, được giá đỡ điện thoại chống đỡ.
Lâm đo đột nhiên ngừng nói, lỗ tai vừa động, nghiêng đầu mang theo nghi hoặc.
Nghe một hồi, có chút hoài nghi nhân sinh nói: “Sao em có cảm giác có người đang gọi em?”
Sau đó dùng ngón út kéo lỗ tai, vẫn là nghe được.
Bị điếc sao?
Không khỏi suy sụp mà hỏi: “Học tỷ, chị có nghe thấy không?”
Đào Kính Hàn: “…”
Thực sự là cẩu, chính chủ chứng thực.
Trác Tri Vi chắc chắn Hạ Thanh Tây không quen biết Lâm đo, sẽ không chủ động gọi cho cô ấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu lễ phép cong môi, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô ra hiệu về hướng điện thoại của mình trên giường.
Mời đối phương đi vào, đóng cửa lại, bước đến giường, nhấc điện thoại lên.
Ánh mắt cô bất giác dịu đi, nhìn Lâm đo: "Tôi đang call video với bạn, có lẽ em nghe nhầm rồi, hình như cậu ấy đang...!hát."
"Hát?" Mắt Lâm đo sáng lên, hiển nhiên là sâu sắc yêu nghề, đầy hứng thú hỏi: "Có thể cho em biết bài hát tên gì không?"
Trác Tri Vi chậm rãi gật đầu, sau đó nhấc điện thoại, khoảnh khắc tầm mắt nhìn thấy Hạ Thanh Tây, lạnh nhạt xa cách vừa đối diện với người ngoài lập tức tan biến, lông mày nhẹ nhàng như nắng chiều mùa đông, khoan dung mà ấm áp.
“Tây Tây” Cô gọi nàng.
Lâm đo chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc nhìn Trác Tri Vi trước mắt ôn nhu như nước.
Tây Tây?
Là Hạ Thanh Tây? Một...!thần thú.
Lúc đầu cô nghĩ hai người họ là hint cp, nhưng không ngờ lại cảm thấy chân thực như vậy, cảm thấy học tỷ thật ôn hòa.
“A?” Hạ Thanh Tây bị cho là thần thú dừng lại, giả vờ vô tội chớp mắt.
Trong lòng nhất thời có chút vui sướng, nàng không có chửi Lâm đo, chỉ là hát một bài hát mà thôi.
“Cậu vừa hát bài gì vậy?”
Hạ Thanh Tây mím môi, dừng một chút rồi nói: “Sao vậy? Quấy rầy hai người sao?”
Một nụ cười giảo hoạt thoáng hiện trong mắt nàng, nhưng nàng cố tình rũ đôi mắt to, oan ức hỏi cô: "Cậu không để ý tới tớ, Kính Hàn chỉ biết xem TV, tớ liền hát một chút không được sao?"
Trời sinh oan ức, Đào Kính Hàn nghiêm chỉnh xem cuộc vui cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, từ nãy tới giờ nàng có dời mắt khỏi điện thoại đâu? Bỗng hạt dưa không còn thơm nữa, trong đầu tràn ngập dấu chấm than.
Trác Tri Vi bất đắc dĩ thở dài, nhưng tiêu điểm lại có chút kỳ quái: “Tớ không có không để ý tới cậu.”
Hạ Thanh Tây không lên tiếng, mà chỉ mở to hai mắt ủy khuất.
“Cũng không có trách cậu.” Trác Tri Vi cười, dỗ dành nói: “Chỉ là Lâm đo muốn biết cậu hát bài gì.”
Nghe người mình yêu nói hai từ này, Hạ Thanh Tây không khỏi bĩu môi, trong lòng ùng ục dâng lên một cỗ giấm chua, Lâm đo, gọi thân mật như vậy?
Trong nháy mắt, nụ cười tinh quái lại lóe lên, nói: " của Châu Kiệt Luân, là bài hát tớ đặc biệt thích."
Nghe vậy, đáy mắt Lâm đo ở đầu bên kia đột nhiên sáng lên, giống như gặp được bằng hữu, bất giác cầm lấy điện thoại của Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi sửng sốt một chút, giật giật ngón tay còn trống, nhìn không ra Lâm đo nhiệt tình nói cái gì.
Mỹ nhân trước mặt vụt mất, thay vào đó là một cô gái khác không xinh bằng một nửa của mỹ nhân, Hạ Thanh Tây hận không thể mình mấy phút trước một cái bạt tay.
Lâm đo hoàn toàn không nhận thấy khác biệt giữa hai người họ, vui vẻ hát lại từ đầu.
Trác Tri Vi ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy không đúng, làm sao động chút là cẩu? Không chút biến sắc liếc nhìn Hạ Thanh Tây vẫn còn đang kiềm chế ở đằng kia.
Nhớ tới câu hỏi lúc trước của Lâm đo là có cảm giác có người đang gọi, lúc này Trác Tri Vi không khỏi thấp mày, mím môi, lại cong môi khó có thể nhận ra.
Thật xấu a...
Nhưng rất đáng yêu.
Chớp chớp mắt, cô thầm xin lỗi Lâm đo thay Hạ Thanh Tây.
Lâm đo hiển nhiên không để ý đến vấn đề này, trong lòng rất ngạc nhiên: “Em cũng thích bài hát này!”
Hạ Thanh Tây vốn đã sẵn sàng battle trên mạng với đối phương, nhưng không ngờ người kia lại đột nhiên đến như vậy, có chút không phản ứng kịp.
Do dự nói: “C...!cái gì?”
Lâm đo nghĩ nàng thật sự nghe không rõ, liền tăng âm lượng lặp lại: “Em nói em cũng thích bài hát này!”
Đột nhiên nhận ra: “Chẳng trách vừa rồi em luôn cảm thấy có người đang gọi mình.
"
Cúi đầu xuống thấp giọng hát lại: "Cẩu cẩu cẩu cẩu..."
Hạ Thanh Tây: "..."
Lâm đo sờ sờ tóc có chút ngượng ngùng nói: "Thực ngại quá, em quấy rầy mọi người tán gẫu rồi."
"Nếu không ngày mai chúng ta lại nói đi?" Cô trả lại điện thoại cho Trác Tri Vi.
Lúc nãy nhân lúc cô ấy không chú ý, bảo bối của cô chơi khăm đối phương một hồi, nghe cô ấy nói như vậy lại càng cảm thấy có lỗi.
Cô oán giận trừng mắt nhìn Hạ Thanh Tây.
Tim của Hạ Thanh Tây lập tức bị đánh trúng, đột nhiên cảm thấy như mình đang bước trên một đám mây làm bằng kẹo bông, mềm mại, ngọt ngào, vô thức bao phủ trái tim mình.
Nhưng sau đó....
“Không cần, nói chuyện phiếm mà thôi, trước tiên làm chính sự đã.”
Thanh âm đạm nhiên của Trác Tri Vi vang lên bên tai.
Hạ Thanh Tây lập tức như bị sét đánh, muốn giãy giụa một hồi.
“Vi Vi…”
“Được rồi, đừng nháo.” Trác Tri Vi vô tình từ chối nàng.
Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra vẻ sủng nịch, conh mày lại thành hình lưỡi liềm, lộ ra một chiếc răng trắng nhỏ, nở nụ cười vô cùng đáng yêu: “Mấy ngày nữa tớ sẽ về.”
Nhịp tim của Hạ Thanh Tây vỗ mạnh, cũng hiểu ra không còn đường lui, nàng mờ mịt chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: “Vậy cũng được.”
Nghĩ xong, nàng thận trọng bổ sung một câu: “Vậy cậu bận thì làm đi.”
Trác Tri Vi khẽ cắn môi, đôi môi hồng nhuận mấp máy.
Cô hiểu được kế vặt của người kia, đôi mắt như gợn sóng của biển trong màn đêm yên tĩnh, rộng lớn bao dung, thanh âm ấm áp hứa hẹn: “Được rồi, xong việc tớ sẽ tìm cậu.”
Hạ Thanh Tây chớp chớp mắt, đột nhiên một chùm pháo hoa nổ tung trong không trung, nàng nhìn chỉ có hai giao diện trên màn hình mà vẫn chưa hoàn hồn.
Đào Kính Hàn lập tức nhìn ra, nhướng nhướng mày, liếm môi nở nụ cười ngọt ngào.
Phải nói dáng dấp Hạ Thanh Tây như vậy khá đáng yêu, một thiếu niên nhiệt huyết đột nhiên trong lòng có người thích, ánh mắt như chứa đựng tinh hà, sáng đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
Đào Kính Hàn đang nghĩ liền nghe Hạ Thanh Tây tiếp tục hỏi:
“Đúng rồi, Kính Hàn, vừa nãy trước khi Vi Vi logout cậu muốn nói với tớ cái gì?”
Lúc này mới nhớ tới Đào Kính Hàn.
Đào Kính Hàn không khỏi có chút không nói nên lời, nhếch miệng xem thường nàng, vừa mở miệng, lông mày cau lại, dừng lại.
Hạ Thanh Tây đợi hồi lâu, cũng không thấy đối phương nói cái gì, hình ảnh bị đứng ngay lúc người kia há miệng.
"Kính Hàn, Kính Hàn? Bị lag sao?"
Đào Kính Hàn cau mày, dáng dấp thần thần bí bí.
Hạ Thanh Tây có chút kích động, chuẩn bị lấy ra một cái băng ghế nhỏ để nghe kịch, nghe nàng nói: “Đừng nói chuyện, tớ đột nhiên quên mất rồi.”
Hạ Thanh Tây: “...”.