Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

chương 409

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lão Bát, có phải vết thương của đệ bị toạc ra không? Cảnh Bình, mau truyền ám vệ tới xem xem”

Trữ vương là người hoàn hồn trước nhất, kinh hãi gọi Cảnh Bình, chính hắn cũng muốn tới xem nhưng chân lại không tài nào nhấc nổi, nhìn đệ đệ vốn thân thiết với mình từ nhỏ đột nhiên hắn có một cảm giác mình không dám đến gần, cũng không thể chạm vào.

Từ trước tới nay chỉ có hai người khiến hắn như thế, một là hoàng đế, hai là thái tử, là bị quyền lực ngăn cách, nhưng giờ với người trước mặt này, cái khoảng cách đó còn xa vời hơn gấp ngàn vạn lần.

Không chỉ hắn mà những người còn lại cũng vậy, đông người như thế nhưng không một ai dám bước lên.

Cảnh Bình từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại, nhấc chân chạy đi nhưng đã bị Thượng Quan Kinh Hồng ngăn lại.

“Kinh Hồng, sao lại thế này? Ngươi đang cầm cái gì vậy?” Giọng Tông Phác cũng không giấu nổi sự run rẩy.

“Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi đem chủ tử bọn ta đi đâu rồi? Nàng không có trong hầm băng!”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chất vấn vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ của hai tỳ nữ, mọi người ngờ ngợ như đoán ra được đáp án.

Thượng Quan Kinh Hồng hạ ánh mắt, chăm chú nhìn mảnh giấy trong tay: “Không cần tìm nữa, ta đã đưa nàng đến phòng ta ủ ấm mổ tử thi rồi, ta muốn lấy thứ này”

Lời vừa dứt, không gian xung quanh vốn không hoàn toàn yên tĩnh, nhưng nháy mắt một cái mọi âm thanh dường như đã bị rút sạch.

Chỉ có tiếng sột soạt vang lên thật rõ ràng, khi Thượng Quan Kinh Hồng vuốt phẳng mảnh giấy trong tay.

Hắn bình tĩnh nói cứ như thể hắn chỉ vừa mổ một con vật chứ không phải một con người, lại còn là người mà hắn yêu thương nhất.

Yên tĩnh qua đi, phòng lại rơi vào hỗn loạn.

Mỹ Nhân, Tứ Đại đỏ mắt xông đến đánh đấm hắn, lão Thiết, Cảnh Bình, Cảnh Thanh vội lao ra cản lại.

Thượng Quan Kinh Hồng không đánh trả, thực bình thản đứng đó, ánh mắt chưa hề dời khỏi mặt giấy trong tay.

Cái cảm giác bàng hoàng bức bách ép đến mức người ta không thể thở nổi, muốn dồn sức hét lên thật to nhưng lời cứ tắc nghẹn nơi cuống họng, mãi cho tới khi đám người lão Thiết chế phục, điểm á huyệt của hai tỳ nữ trả lại sự yên tĩnh, Trầm Thanh Linh mới đột nhiên phát hiện hai chân mình không thể nào cất bước.

Rõ ràng nàng muốn chạy tới bên hắn nhưng khi nghe hắn bình thản nói ra những lời đó, hai chân nàng đã không còn nghe lời nàng nữa.

Nàng sợ, ngoài sợ ra, còn có một tia lạnh lẽo như nước sông băng thẩm thấu vô lòng bàn chân rồi từ từ chảy dọc theo cơ thể, ngấm đến từng lỗ chân lông, hai chân run rẩy không thể nào bước nổi.

Chưa bao giờ nàng thấy sợ như thế, kể cả khi thấy Kiều Sở đã chết hay khi Thượng Quan Kinh Hồng thống khổ phát điên.

Thì ra, con người đáng sợ nhất không phải là khi hắn phát điên mà là khi hắn tỏ ra thật lãnh mạc, nàng cảm giác mình vĩnh viễn cũng không thể chạm đến người nam nhân này.

Trong cái ngột ngạt yên lặng đến đáng sợ, mọi người nhìn nhau, đều không giấu nổi sự run rẩy.

Không ai biết vì sao, không ai biết thế nào, cũng không ai nghĩ ra được là Kiều Sở sao phải nuốt thứ gì vào bụng.

Không ai hiểu được suy nghĩ của hai người đó, hắn và nàng ấy, có lẽ chỉ có bọn họ mới hiểu được lẫn nhau.

Lang Lâm Linh cảm giác mí mắt nàng rét buốt, ngẩn ngơ, môi mấp máy nhưng mãi không thốt nên lời, bên tai vang lên giọng nói run rẩy bẩy của ai đó: “Kinh Hồng ca ca, tại sao, tại sao phải làm như vậy?”

Người lên tiếng là Đông Ngưng.

Thượng Quan Kinh Hồng từ từ ngẩng đầu, nụ cười vẫn treo bên môi: “Nàng ấy bảo ta làm thế, ta cũng muốn gặp con của bọn ta, nàng cũng sẽ không về nữa, ừ, không sao cả”

Hắn dịu dàng cười nói, theo mỗi lời nói máu ứa ra miệng, máu nhuộm trên người hắn cũng không biết là của Kiều Sở hay là máu của chính hắn.

Hắn không nói nữa, trong mắt thật yên tĩnh tựa như lâm vào hồi ức.

Tim mọi người co thắt, rất muốn hỏi hắn mảnh giấy đó viết gì, hỏi hắn đang nghĩ tới chuyện gì, nhưng chung quy lại không dám quấy rầy.

Bọn họ không biết được, hiện lên trong đầu hắn lúc nàylà một khung cảnh hư ảo, một tòa đại điện trang nghiêm bồng bềnh lơ lửng giữa bầu trời, bên ngoài đại điện là rừng hoa Ngưng Sương mênh mông sắc trắng.

Hôm đó trong điện có khách tới chơi.

Trên bàn trà có ba người đang ngồi.

Hai nam tử, một người vận trường bào hoàng kim đầu đội ngọc quan, một người bạch bào trắng thuần, mái tóc đen tùy tiện dùng một dải dây buộc tóc màu lam buộc lại.

Hai người ngồi đánh cờ.

Ngồi bên cạnh nam tử vận hoàng bào là một nữ tử, có lẽ là thê tử, bởi vì bàn nam tử đặt dưới bàn đang nắm lấy tay nàng.

Trong sân có một vài tiểu sa di cầm chổi quét tước, sau lưng nam tử bạch bào cũng có vài tăng nhân im lặng thành kính đứng hầu, thân phận bên ngoài của những người này địa vị không hề thấp, nhưng với nam tử bạch bào kia mà nói bọn họ chẳng khác gì những môn đồ bình thường khác.

Tiếng nói ồn ào vọng ra từ lớp học buổi sáng cũng không ảnh hưởng đến người đang chơi cờ, bố cục quân cờ vẫn ổn định, từ lúc bắt đầu cũng đã qua vài canh giờ nhưng thắng bại bất phân, mấy tăng nhân đứng hầu một bên hồi hộp nín thở, nhìn bàn cờ đôi bên đều rơi vào thế vạn hiểm, chỉ cần sai một nước sẽ đi luôn cả ván cờ.

Nữ tử ngồi xem ngược lại nhàm chán muốn chết, nàng đang dựa vào người trượng phu mình, đột nhiên hai mắt sáng ngời.

Một bóng trắng bé xíu từ trong đại điện lao ra, nhảy phốc lên rồi “bịch” một tiếng đáp xuống bàn cờ, cái đuôi xù phe phẩy hất quân cờ bay tung tóe, ván cờ cứ như vậy tuyên bố kết thúc.

“Phi Thiên, mau biến ta về hình dạng con người”

Nó ngồi chồm hổm trên bàn cờ, xoay mông về phía nam tử hoàng bào, đôi mắt màu xanh bừng bừng nộ khí nhìn chằm chằm nam tử áo trắng.

Nó là một tiểu con hồ ly bé nhỏ.

“Tiểu yêu tinh này, không được quấy rầy Phật chủ với Thiên Đế, Thiên Hậu chơi cờ!”

Mấy tăng nhân cất giọng trách mắng, một tăng nhân tóm lấy cái đuôi của tiểu hồ ly, nó kêu lên một tiếng rồi nhảy phắt lên đùi của nam tử áo trắng.

Đôi nam nữ kia quả đúng là Thiên Đế, Thiên Hậu, còn nam tử áo trắng cũng đúng là Vạn Phật chi tổ Phi Thiên.

Đế Hậu cười khẽ, mấy tăng nhân lại càng luống cuống không biết làm sao, nghĩ tiểu yêu tinh này đúng thật to gan dám ngồi lên đùi Vạn phật chi chủ, đùi của ngài đâu phải là thứ dùng cho nó chơi.

“Phật chủ thứ tội” Một vị tăng nhân sợ hãi vươn tay muốn bắt tiểu hồ ly.

Nam tử áo trắng bỗng giơ tay lên ngăn giữa bàn tay hắn và tiểu hồ.

Truyện Chữ Hay