Phi Lai Hoành Khuyển

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Căn nhà mới sửa lại này bình thường cũng chẳng mấy khi ở, không có đồ đạc gì, trong phòng khách ngay cả tivi cũng chẳng mua một cái, trong phòng ngủ cũng chỉ có giường với tủ.

Mẹ cầm chăn đệm từ chỗ ông bà nội tới, Phương Trì tự mình bày ra, cũng không rửa mặt nữa, cứ thế cởi áo đổ nhào lên giường.

Ba mẹ đều quay về nhà ngủ, ngày mai là ba mươi rồi, phải bận rộn nhiều việc, cả nhà cô còn về nữa, phải dậy sớm.

Thế nhưng Phương Trì lại không ngủ được, biết rõ phải dậy sớm, mà nằm xuống nửa tiếng rồi cậu còn gối lên cánh tay mắt mở trừng trừng nhìn cửa sổ không có rèm cửa.

Trời hôm nay không sao, trăng cũng chỉ mờ mờ mịt mịt trong mây, chẳng thấy rõ hình dạng.

Cũng như chính mình.

Quay người, nằm sấp, lật qua lật lại, Phương Trì cứ hành hạ chật vật trong chăn như vậy, cảm giác nếu mình là cái bánh đường, giờ cũng đã rán đến mức hai mặt vàng óng, gần như có thể vớt ra khỏi chảo.

Cậu thở dài, ngồi xuống bật đèn, lấy bài tiếng anh từ trong cặp ra, rồi lại cuộn mình vào chăn.

Đọc sách một lúc đi.

Dù sao thì vừa học thuộc lòng cái cậu đã ngủ, vừa khéo.

Mở sách ra một lúc, điện thoại trên gối bên cạnh vẫn cứ kêu tít tít, cậu lấy qua xem, là trong nhóm chat của lớp, không ít đứa đang nói chuỵen.

Hầu như đều đang bàn bạc chuyện hai ngày nay ra ngoài chơi, kỳ nghỉ cũng chỉ được có vài ngày như thế, tiếp theo mãi đến tận lúc thi, bọn họ trừ nghỉ ốm, còn đâu vẫn sẽ cứ ở trong trường học.

Ngẫm lại cuộc sống mấy ngày sắp tới, Phương Trì liền cảm thấy tuyệt vọng, thật là đáng sợ, như thể đi ngồi tù.

Sáng sớm, cậu bị báo thức điện thoại đánh thức, lúc mở mắt ra còn cảm thấy cả má phải như bị mất đi tri giấc, giãy dụa nửa buổi mới hiểu ra, bản thân vẫn giữ nguyên tư thế như tối qua.

Phía dưới má phải là sách tiếng anh, điện thoại di động còn để một bên tay trái.

Ngủ một giấc này, như heo.

Phương Trì ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo vào.

Ba mẹ còn chưa dậy, cửa phòng còn đang đóng chặt.

Phương Trì chuẩn bị cặp đi ra khỏi nhà, bốn phía còn đang yên tĩnh, đèn trong thôn vẫn sáng, có thể nhìn thấy lá cây cuốn xoay một vòng cùng với gió.

Xa xa thỉnh thoảng lại vang lên một hai tiếng chó sủa, khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy quạnh quẽ trong lòng.

Phương Trì kéo mũ, đeo tai nghe lên, chạy theo đường về nhà ông bà.

Chạy sẽ thấy dễ chịu hơn.

Bao nhiêu năm như vậy, đều là thế này, lúc chạy sẽ cảm thấy trong lòng rất thông suốt.

Trong sân, đèn sáng, nhưng không có ai, chỉ có Tiểu Tử đang ở trong nhà bếp đào đất tìm đồ ăn, nhìn thấy cậu liền chạy ra, phe phẩy cái đuôi kêu mấy tiếng.

"Rồi, thôi." Phương Trì đi vào nhà bếp, trên bếp có đặt nồi, mở vung ra nhìn thử, thịt hầm, cậu lấy một miếng ra ném ra ngoài sân, Tiểu Tử nhảy tót lên cao bắt lấy.

Ông bà nội đã rời giường, đang tập thể dục ngoài sân sau.

"Sớm vậy?" Bà nội nhìn thấy cậu liền đến xoa mặt cậu, "Sao không ngủ thêm một lúc, giường bên nhà con nằm không thoải mái đúng không?"

"Không, đã nói với Thủy Cừ đi chạy bộ rồi." Phương Trì cười.

"Còn chạy bộ à?" Bà nội đập lên người cậu một cái, "Không phải nó vừa mới trẹo chân à?"

"Nói vậy thôi, cũng không chạy thật, chỉ đi ra ngoài một lúc, hóng gió." Phương Trì nói.

"Bà thấy cũng đừng có hóng gió," Bà nội nhìn lên cao lầm bầm, "Cả đêm đèn cũng không tắt, không biết có phải lại thức không nữa?"

"Sao ạ?" Phương Trì ngây người, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ trên tầng, quả nhiên bên trong khe rèm cửa có ánh đèn, "Quên tắt đèn à?"

"Sao lại thế được, bình thường đều tắt đèn," Bà nội nói, "Không thì con lên nhìn thử xem, nếu nó không ngủ, con cũng đừng để nó đi hóng gió, ngủ một lúc đi, mấy đứa còn trẻ đúng là không biết giữ gìn sức khỏe."

"Vâng." Phương Trì gật đầu, quay người từ cầu thang sân sau lên trên ban công.

Lúc vừa định mở cửa phòng mình ra, liền quay người chạy đi, Phương Huy còn đang ngủ trong phòng cậu, giờ có khi còn đang diễn thuyết cho toàn nhân loại trong mơ.

Phương Trì vòng ra phòng khách lên tầng, lúc đứng trước cửa phòng Tôn Vấn Cừ giơ tay lên định gõ cửa lại dừng lai, kề sát lên cửa lắng nghe tiếng động bên trong.

Trong phòng rất yên ắng, không có một âm thanh nào.

Đang do dự nên gõ cửa hay cứ như Tôn Vấn Cừ lần trước đi vào dọa cậu ngã, trong phòng vang lên tiếng kéo ghế.

Dậy sớm vậy cơ à?

Hay là thật sự không ngủ?

Phương Trì cầm lấy chốt cửa, vặn một cái, cửa không khóa trái, cứ thế được mở ra.

Có điều, lúc cậu chuẩn bị đi vào, nhìn lướt qua trong phòng liền dừng lại, cầm chốt cửa đứng ngoài cửa.

Đèn trong phòng đang sáng, hơn nữa, không chỉ là một cái.

Ngoài đèn trên trần nhà, đèn bàn cũng sáng, bên cạnh bàn quay làm đồ gốm cũng có cái đèn kẹp bàn.

Làm Phương Trì dừng bước chính là cái ấm bên trên bàn quay đã có thể nhìn ra được hình dạng, đường nét đơn giản, nhưng lại cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Mà Tôn Vấn Cừ đang cởi trần quay lưng về phía cửa ngồi trước bàn quay trông đúng là một đêm không ngủ, quần vẫn còn là cái mặc hôm qua.

Trên bàn bên cạnh còn để rất nhiều công cụ dính đất, chiều dài độ lớn không đều nhau, Phương Trì không nhận ra được cái nào, cậu cũng không có ý định nhìn nhiều những thứ này.

Tôn Vấn Cừ đang hết sức chăm chú nhìn vào cái ấm bên trên bàn quay đã chiếm hết toàn bộ tầm nhìn và lực chú ý của cậu.

Trong tai Tôn Vấn Cừ đeo tai nghe, có vẻ như không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, chuyên chú nhìn chăm chăm vào bàn quay, cầm trong tay một que dài nhỏ, không biết là thứ quái quỷ gì.

Tôn Vấn Cừ đang làm gốm.

Từ trước tới giờ, cậu chưa từng thấy Tôn Vấn Cừ như vậy.

Ngón tay thon dài dính bùn, thân thể hơi khom về phía trước, phảng phất như trong cả thế giới này, chỉ có chính hắn cùng với ánh mắt chăm chú nhìn vào cái ấm làm dở trước mắt.

Phương Trì cảm giác, tới hôm nay, tới giây phút này, mình mới thật sự cảm nhận được, Tôn Vấn Cừ "nghiêm túc" sẽ như thế nào.

Trước đây, lúc giảng bài cho cậu, lúc kéo đàn nhị, tuy rằng cũng đã khác rất nhiều bộ dạng cà lơ phất phơ bình thường của hắn rồi, mà đến giờ mới biết, Tôn Vấn Cừ lúc đứng trước cái ấm trên bàn quay trước mặt này, mới có thể coi là thật sự nghiêm túc.

Sự nghiêm túc làm cả căn phòng như thể đều rơi vào bên trong thế giới của hắn.

Nghiêm túc làm Hoàng tổng yên lặng bên chân hắn.

Trong giây lát này, Phương Trì đột nhiên cảm thấy một loại khoảng cách nào đó.

Cũng có thể là một loại chênh lệch nào đó.

Mà suy nghĩ kỹ thêm, lại chẳng thể nói rõ ra là gì.

Tôi sợ tôi không thần kinh lại dọa cậu sợ chết.

Dưới tầng vang lên tiếng của bà nội, Phương Trì lấy lại tinh thần, ra khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Làm đồ gốm cũng đâu có để trần.

Còn mặc quần đó thôi.

.....Bảo là không mặc áo, cũng không nói là không mặc quần.

Đi mấy bước về hướng phòng mình mới lại nghĩ ra Phương Huy còn đang nằm ngủ trong phòng, vì thế cậu hơi do dự, quay người đi xuống tầng.

"Thủy Cừ có ngủ không vậy?" Bà nội hỏi.

"...Không ngủ, anh ta còn đang làm việc," Phương Trì nói, "Có gì ăn không bà? Con đói."

"Tự vào nhà bếp tìm đi, không thích ăn thì tự mình làm," Bà nội nói, "Bà còn một đống việc đây, kệ mày."

"À." Phương Trì đi vào nhà bếp.

Trong phòng bếp, có không ít đồ ăn, chín cái đĩa cái bát xếp đầy đồ ăn thành đống, mà cũng không phải thứ ăn được buổi sáng, cậu đi vòng quanh, nấu cho mình bát mì, ngồi xổm trong sân chia nhau ăn với Tiểu Tử.

Nhìn bộ dạng chìm đắm quên mình của Tôn Vấn Cừ, đừng nói là đi dạo, có khi trưa còn không ăn cơm.

Không nghĩ tới người này làm đồ gốm lại là như vậy.

Thực sự là khó mà hình dung được.

Cậu một lần nữa nhớ lại câu nói kia của Tôn Vấn Cừ, "tôi sợ tôi không thần kinh lại dọa cậu sợ".

Đúng thật là có hơi sợ.

Một quả trứng rắn còn có thể có trạng thái như vậy.

Sợ chết người.

"Này!" Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nói.

Phương Trì ngây người, lúc ngẩng đầu lên nhìn sang, phát hiện ra Tôn Vấn Cừ vậy mà đang nằm nhoài trên cửa sổ, thò đầu xuống nhìn cậu.

"Còn cởi trần nữa, đông chết anh đi." Phương Trì nói.

"Nấu cho tôi bát mì đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Mới vừa nãy bà nội nói sáng cho tôi ăn chân giò, quá sợ..."

Phương Trì nở nụ cười: "Chờ đi, tôi ăn xong thì nấu cho anh."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ chui vào trong phòng,đóng cửa sổ lại.

Phương Trì hai ba miếng ăn hết bát mì, đổ nước mì và đồ ăn còn lại vào bát Tiểu Tử, rồi chạy vào trong phòng bếp nấu một bát mì cho Tôn Vấn Cừ.

Trận chiến trong phòng Tôn Vấn Cừ đã dẹp rồi, cái ấm chưa làm xong vẫn còn ở đó, công cụ cũng đều đặt ở chỗ cũ, nhưng không có hắn ngồi trước bàn quay, không khí khiến người ta chìm đắm trước đó cũng biến mất chẳng còn.

"Đến rồi cũng không gọi tôi," Tôn Vấn Cừ nhận lấy bát, ngồi ở mép giường bắt đầu ăn, "Tôi vẫn luôn bị đói."

"Tôi thấy anh đang..." Phương Trì nói được nửa liền nhớ ra Tôn Vấn Cừ từng nói đừng nhìn hắn làm việc, nhanh chóng sửa lời, "Phòng đèn anh đang sáng, tôi nghĩ... bà nội tôi nói."

"Đừng có nói dối, nói lắp sắp bằng Lượng Tử rồi, ngày trước cậu cùng Phương Ảnh đến lừa tôi, cậu không mở miệng ra là đúng đấy," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Lúc cậu nói chuyện với bà ở dưới tầng tôi còn nghe thấy được."

"Cái gì?" Phương Trì sững sờ, vô cùng kinh ngạc, "Anh nghe thấy à? Anh làm sao mà nghe thấy được, anh đeo tai nghe mà."

"Vừa khéo chuyển bài, lúc đó không có tiếng." Tôn Vấn Cừ vừa ăn vừa nói.

"Tôi... Vậy anh thấy rồi sao không nói?" Phương Trì nhìn hắn.

"Tôi không muốn động đậy, nếu tôi cứ chơi sảng khoái vậy, một ngày bất động cũng không sao cả," Tôn Vấn Cừ húp một ngụm nước mì, "Lại nói, bình thường cậu sợ sệt như thế, tôi sợ tôi vừa quay đầu lại nhìn cậu, cậu lại sợ tè ra quần, nên không quay."

Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời.

"Tôi ăn xong rồi đi bộ một lúc đi." Tôn Vấn Cừ nói.

"...À." Phương Trì đáp, qua một lúc lâu cậu mới nhớ ra hỏi một câu, "Anh không ngủ à?"

"Không," Tôn Vấn Cừ nói, "Nghe thấy cậu với ông bà nói chuyện dưới tầng tôi mới phát hiện ra không ngủ."

"Anh cũng quá.... Bà nội cũng bảo thức đêm không tốt, anh sau này đừng có như vậy," Phương Trì đi tới bên cạnh bàn quay, khom lưng từ khoảng cách gần nhìn thử cái ấm chưa làm xong kia, "Anh không phải là yếu ớt lắm à, cẩn thận lại ốm ra."

"Lâu rồi không ốm, không khí chỗ nhà cậu rất tốt." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Làm xong rồi hẵng nhìn đi."

"Ồ," Phương Trì nhanh chóng đứng thẳng quay người đi ra, đứng bên cạnh.

"Làm cho một khách hàng của Lượng Tử, yêu cầu quá kỳ lạ quá khó thực hiện." Tôn Vấn Cừ có lẽ là sợ cậu lúng túng, liền giải thích.

"Ừ." Phương Trì không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Dưới tầng, ông bà đang bận bịu, Phương Trì không xen tay vào được, phòng mình lại đang bị Phương Huy chiếm đóng, cậu tạm thời chẳng có chỗ nào để đi, không thể làm gì khác ngoài nhìn Tôn Vấn Cừ ăn mì.

Tôn Vấn Cừ ăn cũng không tệ, có điều, nhìn ra được cả đêm thức trắng, hắn vừa mệt vừa đói, ăn rất nhiệt tình.

Phương Trì nhìn một lúc, rồi dời ánh mắt đi, ăn không tệ cũng không thể cứ nhìn chằm chằm liên tục được.

Trên bàn đặt MP của Tôn Vấn Cừ, cậu đưa tay cầm lên xem, sững sờ nửa giây mới giật mình nhỏ giọng hô một tiếng: "Mịa!"

"Sao?" Tôn Vấn Cừ cắn một miếng mì, ngẩng đầu lên.

"AK à?" Phương Trì quơ MP trong tay.

"Đúng," Tôn Vấn Cừ tiếp tục ăn mì.

"Hơn hai vạn," Phương Trì nhìn MP chậc chậc chậc đến mười mấy lần, "Anh cũng quá là phung phí, sống thế này, nếu Phương Huy mà biết được, có khi diễn thuyết được mười phút."

"Mua làm màu thôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi thấy nghe cũng chẳng khác cái của cậu là mấy."

"Chém gió, cái kia của tôi có mấy trăm đồng làm sao giống được," Phương Trì liền cúi đầu nhìn thử, "Tôi nghe thử."

"Dùng tai nghe của cậu đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Đừng dùng tai nghe của tôi."

"Sao thế, anh mắc bệnh sạch sẽ à?" Phương Trì lấy tai nghe của cậu từ máy nghe nhạc ra, "Cũng không đúng, anh mắc bệnh sạch sẽ sao còn uống cốc của tôi?"

"Ôi, thù dai thật đấy, uống của cậu mấy ngụm nước thôi mà nhớ đến bây giờ," Tôn Vấn Cừ ăn sạch mì trong bát, bắt đầu húp nước mì, "Cái tai nghe kia của tôi mua có hai mươi đồng."

"Bao nhiêu?" Phương Trì sửng sốt.

"Hai mươi đồng, loại cầm trên tay bán, vừa đi vừa hét to trên phố đi bộ ấy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Anh lấy tai nghe hai mươi đồng dùng với MP hai vạn," Phương Trì quả thực không tài nào hiểu nổi, "Anh nghĩ kiểu gì thế? Anh không phải là muốn làm màu à, làm màu thì nên mua cái tai nghe một vạn chứ, cũng chẳng cần mua máy luôn, dù gì thì anh cũng đâu có nghe ra được khác nhau gì, đầu kia của tai nghe cứ nhét vào trong túi quần là được rồi."

"Sao cậu am hiểu thế?" Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy liền cười ngặt nghẽo, "Cậu từng cắm như thế rồi đúng không?"

"Đúng," Phương Trì gật đầu, "Lúc máy nghe nhạc chưa tới mà tai nghe đã tới trước, tôi liền đeo tai nghe ra ngoài, đầu kia thì nhét vào trong túi."

"Cậu đáng yêu thật đấy," Tôn Vấn Cừ cầm bát ra khỏi phòng, lúc xuống tầng vẫn còn cười, "Tôi khiêm tốn, cậu không hiểu."

Phương Trì mặc kệ hắn, rút cái tai nghe tệ hại tệ của hắn ra, cắm tai nghe của mình vào, chọn bừa một bài nghe thử.

Mới vừa nghe ba câu đã lấy tai nghe ra.

Đúng là rất tốt, khác biệt so với cái máy nghe nhạc mấy trăm của mình nghe một cái là ra.

Chỉ là cậu không nghe nổi, cực kỳ bội phục Tôn Vấn Cừ có thể nghe được loại nhạc gào thét như thể phải chịu thập đại khốc hình mà làm đồ gốm.

Người này thật sự không thể nào hình dung nổi.

Là kiểu người gì.

Nhiều lắm, từng cái từng cái đều không giống như thuộc về một người.

Nghĩ như vậy thì lại thật sự giống bị bệnh thần kinh.

Tôn Vấn Cừ vẫn như cũ mặc bộ quần áo thể thao hoạt hình hôm nọ, bên ngoài khoác thêm cái áo phao gile lông vũ, mà trên đầu lại đội mũ Lôi Phong.

".... Anh ăn mặc sao lại không phân biệt gì thế?" Phương Trì thở dài, "Không thể thống nhất một chút à, cái mũ có quả bông to kia của anh hợp bộ này mà."

"Không được," Tôn Vấn Cừ đẩy cậu vào trong sân, "Nhìn đi, có tuyết rồi kìa! Trời lạnh, mũ len khong chịu được."

"Aii, cũng thật là, lúc tôi tới còn chưa rơi," Phương Trì ngửa mặt lên nhìn trời, rồi đột nhiên xoay người chỉ vào Tôn Vấn Cừ, "Anh đừng có mang Hoàng tổng đi đấy! Lạnh chết nó!"

"Không mang theo, nhét trong chăn." Tôn Vấn Cừ vỗ một cái lên lưng cậu, "Đi!"

Tuyết rơi không lớn lắm, bông tuyết lác đác bay bay.

Hai người, một buổi sáng, dậy còn sớm hơn Chu Bái Bì, đội hoa tuyết đến sau núi đi bộ.

Bệnh thần kinh cũng lây được, Phương Trì cảm thấy như vậy, mấu chốt là đã bị lây bệnh rồi còn đi bộ rất vui vẻ.

"Anh buồn ngủ không?" Cậu hỏi Tôn Vấn Cừ.

"Không buồn ngủ," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Chỉ là không tỉnh táo lắm."

"Vậy chốc nữa đi dạo về, anh ngủ một lúc đi, hôm nay ăn cơm chắc chắn bà sẽ gọi anh ăn cùng, cả một trận từ trưa đến tối chắc anh không chịu được đâu," Phương Trì có hơi lo lắng.

"Không sao," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu cũng quá coi thường tôi rồi, tôi trước đây ngồi ở quán rượu Lý Bác Văn còn toàn ngồi hẳn một đêm."

"Đó là trước đây, lúc anh còn trẻ..." Phương Trì nói trôi chảy một câu.

"Chờ đã," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Lúc tôi cái gì?"

"Lúc anh... còn bé," Phương Trì ho mấy cái, "Giờ anh là còn trẻ, trước đó là lúc còn bé."

"Phản ứng nhanh đấy," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, thò tay vào túi, lấy ra một cái kẹo, "Đây, tuyên dương."

Phương Trì nhận lấy kẹo, là một viên kẹo sữa, còn mang theo nhiệt độ trên người Tôn Vấn Cừ, cậu nắm trong tay một lúc rồi bỏ vào túi.

"Nhà cậu ngày hôm nay bình thường có lịch trình thế nào?" Tôn Vấn Cừ rút khẩu trang ra khỏi túi, quay đầu lại hỏi cậu.

"Ôi!" Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, trên khẩu trang là một cái miệng lớn như chậu máu, "Anh đúng là.... Sáng nay cô tôi sẽ về, buổi trưa người đông đủ, làm sủi cảo, ăn cơm, đốt pháo, tôi với Phương Huy cãi nhau hoặc là đánh nhau, sau đó cả chiều đều bận làm cơm tối, ai nhàn rỗi không có việc gì như là tôi và anh thì đánh mạt chược, buổi tối tiếp tục ăn cơm đốt pháo, chơi đến nửa đêm, gần như đều như thế."

"Nghe hay lắm," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Tôi muốn chơi mạt chược."

"Đánh đi," Phương Trì cười, ngẫm lại liền nói, "Buổi tối phải uống rượu, ông nội tôi thích uống rượu quê, ba tôi với chú hai chắc chắn sẽ mua thêm rượu khác, lúc anh uống nhớ chọn trước, đừng uống lẫn, giờ cũng không mua thuốc dạ dày cho anh được đâu."

"Tôi uống rượu quê," Tôn Vấn Cừ cười, "Chỉ có cái này bình thường không uống được, cái khác tôi đều uống chán rồi."

"Ba tôi chú tôi đều thích mời rượu, đã vậy còn dã man lắm, không chịu uống là sẽ như thể ai nợ ba tôi ba triệu ấy, nếu anh không uống được thì nói với tôi, tôi có thể uống thay anh," Phương Trì xoa mũi.

"Cậu dài dòng thật đấy," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, cảm thán một câu, "Cậu với ai cũng dài dòng thế à?"

"Cũng không, bình thường tôi còn lười nói," Phương Trì bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, "Tôi cứ thấy ai yếu ớt là lại dài dòng."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười rất to, quay người đi về phía trước, đi chưa được hai bước, lúc Phương Trì cùng đi lên, hắn đột nhiên quay người lại, đưa tay tới mặt Phương Trì.

Mà không đợi ngón tay bắn lên trên mặt, Phương Trì đã một cái bắt được cổ tay hắn.

"Ồ," Tôn Vấn Cừ ngây người, "Phản ứng nhanh thật."

"Phản ứng nhanh bình thường," Phương Trì chậc một tiếng, "Chủ yếu là quen với quy luật lên cơn động kinh của anh rồi."

"Thế à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, đột nhiên giơ một tay khác lên.

Phương Trì lại một phát tóm được cái tay này của hắn: "Anh có bị ngốc không thế?"

"Gấu nhỏ khiêu vũ với búp bê," Tôn Vấn Cừ hát một câu, rồi lắc lư hai cánh tay bị Phương Trì cầm lấy, "Nhảy nào nhảy nào, một hai một..."

"Tôi cảm thấy tôi sắp điên rồi." Phương Trì buông lỏng tay hắn ra, ngừng một lúc liền không nhịn được cười.

Hai người nhìn nhau cười một lúc, Phương Trì xoa mặt mình: "Aiii, tôi thấy anh đúng là khó mà tin được."

"Làm sao?" Tôn Vấn Cừ nhét tay vào trong túi, chậm rãi đi về phía trước.

"Lúc vừa nãy tôi đi vào phòng anh..." Phương Trì khịt mũi, "Có hơi sợ, lúc anh không thần kinh đúng là làm tôi sợ."

"Thế à." Tôn Vấn Cừ cười.

"Ừ, có khí chất." Phương Trì gật đầu, "Giả vờ trâu bò với trâu bò thật vẫn không giống nhau."

"Khen ngợi nhiệt tình quá đi." Tôn Vấn Cừ sờ túi, "Hết kẹo rồi."

Phương Trì lấy viên kẹo trong túi bỏ vào miệng.

"Này, bàn với cậu chuyện này." Cánh tay Tôn Vấn Cừ đụng vào người cậu.

"Ừ, nói đi." Phương Trì nhìn hắn.

"Buổi tối ồn ào xong, nếu cậu không buồn ngủ, " Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng đừng về nhà cậu ngủ."

Phương Trì ngây người không nói gì.

"Tôi mà uống rượu," Tôn Vấn Cừ nói, "Có lẽ sẽ muốn nói chuyện, cậu ở lại trò chuyện với tôi một lúc."

Phương Trì hơi do dự, rồi gật đầu: "Được."

Astell&Kern AK:

Truyện Chữ Hay