Phương Trì chui vào rừng.
Khu rừng này đối với cậu mà nói, cũng không tính là gì, nhưng bình thường người địa phương như bọn họ cũng sẽ không đi xuyên vào hướng này.
Rừng cây này có độ dốc lớn, hơn nữa, thông thường ở phía dưới lớp lá rụng và cành cây dày đặc sẽ có vài tầng thềm đất, bị lá rụng và củi mục che phủ không thấy được, không cẩn thận, dẫm phải chỗ không thích hợp là sẽ ngã xuống.
Thật ra, ngã xuống cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu là loại người từ nhỏ đã được nuông chiều, căn bản chưa từng có kinh nghiệm sống nơi hoang dã như Tôn Vấn Cừ, vấn đề có thể sẽ rất lớn.
Phương Trì chậm rãi đi về hướng Lý Bác Văn bảo bọn họ tiến vào, nhìn theo dấu vết hai người họ để lại trên mặt đất.
Có thể đoán không sai lắm, hai người bọn họ chính là một trước một sau đi như vậy, nếu như cứ đi thẳng mãi như thế, đến phía trước có thể đụng phải chỗ lún.
Phương Trì nhíu mày, tăng tốc độ đi về phía trước, cánh rừng này rất cổ xưa, gần như mỗi một bước đều phải vượt qua rễ cây thô to, còn có đủ loại cành cây rụng xuống.
Cậu có hơi không hiểu, muốn kiếm củi, tới gần rìa rừng thôi đã có thể nhặt không ít, tại sao lại phải đi tới nơi sâu như vậy, phía trong này vô cùng ẩm ướt, cơ bản chẳng có củi khô.
Ngoài chuyện này, cậu còn không hiểu, nhìn ra được quan hệ giữa Tôn Vấn Cừ và Lý Bác Văn cũng không phải là tốt lắm, tại sao loại người lười như rắn như Tôn Vấn Cừ còn đi theo Lý Bác Văn tới nơi như này.
Trong rừng cây rất yên lặng, ánh sáng cũng tối dần, ở trong núi, mặt trời một khi đã bắt đầu xuống núi, tốc độ nhanh hơn trên đất bằng nhiều.
Phương Trì dựng thẳng lỗ tai chú ý nghe ngóng bốn phía, nếu như Tôn Vấn Cừ mang theo còi cậu đưa, nếu như Tôn Vấn Cừ không phải kẻ ngu, không bị ngã ngất, hiện giờ hẳn là phải biết thổi thứ kia cầu cứu rồi.
Lại đi thêm được một đoạn ngắn, theo như tốc độ của Tôn Vấn Cừ và Lý Bác Văn, hai người bọn họ vừa nãy đi xa nhất cũng chỉ tới đây, cậu dừng bước, đột nhiên nghe được tiếng còi rất nhỏ.
Tiếng quá nhỏ, cậu tức khắc không nghe ra được là từ chỗ nào, lúc đang định thử phân biệt, tiếng còi lại biến mất.
Phương Trì chỉ có thể phỏng đoán là ở phía trước, vì vậy liền chạy nhảy thật nhanh trên rễ cây, chạy về phía trước một đoạn ngắn, rồi móc từ đâu đó ra cái còi của mình, thổi một tiếng.
Lần này, tiếng còi đáp lại vang lên từ bên trái phía trước, vẫn còn hơi nhỏ, Phương Trì nghe rõ, tiếng còi nhỏ không phải vì khoảng cách xa, mà là tiếng thổi vốn nhỏ.
Nếu không phải là Tôn Vấn Cừ quá yếu thổi không ra tiếng, vậy thì chính là hắn bị thương rồi.
"Tôn Vấn Cừ!" Phương Trì gọi một tiếng, tỉ mỉ phân tích dấu vết trên mặt đất, rất nhanh đã đến chỗ gần bên sườn núi, phát hiện một mảng nhỏ lá vàng bị dẫm sụp, cậu dùng chân thử: "Anh ở bên dưới à!"
Lúc cậu vừa lấy tay bới dây leo và lá rụng trên mặt đất, phía dưới vang lên một tiếng còi, mơ hồ còn nghe thấy giọng Tôn Vấn Cừ: "Tôi ở dưới này."
"Có bị thương không?" Phương Trì hỏi, ném balo xuống đất, lấy từ bên trong ra một cuộn dây thừng, nhanh chóng cột một đầu lên trên một rễ cây rắn chắc.
"Không." Tôn Vấn Cừ trả lời, giọng nói uể oải.
"Vậy thì để tôi vứt dây thừng xuống cho anh bò lên?"" Phương Trì nghe thấy hắn nói không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lấy túi cấp cứu trong balo ra treo trên thắt lưng.
"Thế không được," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi là người cầm giấy bán thân mà."
"Vậy anh cứ chơi dưới đó đi." Phương Trì quả thực câm nín.
"Được đó," Tôn Vấn Cừ nói, "Dù gì cũng chơi cả buổi rồi."
Phương Trì không nói gì nữa, thử xem nút thắt dây thừng đã chắc chưa, cậu dọn dẹp hết cỏ dại và lá rụng trên đất, bám dây thừng chậm rãi trượt xuống dưới.
Tôn Vấn Cừ có lẽ là đạp hụt chân rồi ngã xuống, chỗ hắn tụt xuống là đường nước ngầm, lúc mùa mưa có dòng nước chảy ra, cũng may vẫn không đến mức quá dốc.
Phương Trì tụt khoảng tầm năm sáu mét, đã nhìn thấy áo khoác màu đỏ trên người Tôn Vấn Cừ, xem ra, lúc ngã xuống có hơi thảm, áo còn bị giật ra...
Xuống thêm hai, ba mét, cậu nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang nửa ngồi nửa tựa vào đống lá rụng.
"Anh không phải nói không bị thương à!" Phương Trì liếc mắt đã nhìn thấy trên một chân bị ống quần kéo cao lên của Tôn Vấn Cừ có một vết thương, nhanh chóng buông tay nhảy xuống bên cạnh hắn.
"Tôi nói không bị thương chẳng phải là vì sợ cậu sốt ruột rồi lăn xuống cùng luôn à, vậy hai ta cũng khỏi lên nữa." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi...sẽ không," Phương Trì cau mày, lấy túi cấp cứu xuống, mở ra, "Ngoài vết thương này, còn chỗ nào bị thương nữa không?
"Không," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Mỗi cái vết này đã đau chết đi được rồi."
Phương Trì mở túi cấp cứu ra, nhanh nhẹn xử lý vết thương cho hắn, sau đó bôi ít thuốc, dùng băng vải y tế quấn vết thương: "Dùng sức được không?"
"Không biết," Tôn Vấn Cừ giật giật chân, "Lấy áo tới cho tôi đi, trời lạnh."
Phương Trì leo lên kéo áo hắn xuống: "Anh lạnh đông rồi à, thổi còi nhỏ đến mức tôi mà không chú ý là cũng không nghe thấy."
"Thôi đi, có thể thổi ra được tiếng là đã tốt lắm rồi," Tôn Vấn Cừ vừa nhăn mặt nhíu mày vừa mặc áo nói, "Tôi ngã đến mức cả người đau nhức, cái còi rách nát, thổi một hơi thôi mà trước ngực sau lưng đều đau theo."
"Có bám trên dây thừng đi được không?" Phương Trì kéo dây thừng.
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, bám cành cây nhìn Phương Trì.
Phương Trì và hắn trừng nhau một lúc, "Không lên nổi đúng không."
"Tôi chưa bị thương cũng chưa chắc đã lên được như thế." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy tôi cõng anh lên." Phương Trì bám vào dây thừng, nhoáng cái đã leo lên đến phía trên.
"Không đúng," Tôn Vấn Cừ vừa nhìn liền hoảng lên, "Cậu cõng tôi lên, hay là tôi tự tưởng tượng cậu cõng tôi lên đấy."
"Tôi lấy móc treo!" Phương Trì bất lực nói một câu.
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, nhìn Phương Trì vịn cành cây tảng đá thật dễ dàng, cánh tay bám, chân dẫm một cái, chẳng mấy chốc đã leo lên trên.
Phương Trì rất nhanh đã cầm dây thừng và móc treo xuống, lúc quấn móc treo vào người Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ hỏi một câu: "Chỗ câu lạc bộ của các cậu, mấy bức ảnh rất có khí thế dán trên tường, có ảnh cậu không?"
"Chắc là có," Phương Trì vừa cố định dây thừng vừa trả lời, "Có một vài tấm, lúc thi đấu."
"Có phải là có một tấm chụp bóng lưng, cậu treo trên vách đá." Tôn Vấn Cừ lại hỏi.
"Ừ," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Làm sao."
"Chân dài thật." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, mắt chớp chớp, nhìn xuống đùi cậu.
Phương Trì không biết là bản thân đã quen với thói quen lên cơn động kinh của Tôn Vấn Cừ rồi, hay là vì hiện giờ Tôn Vấn Cừ bị thương, hoặc là vì vấn đề hàng đầu bây giờ là đưa Tôn Vấn Cừ lên được, nói chung là cậu chỉ nhìn chân mình, sau đó nói một câu: "Đúng, chụp từ góc độ đó nhìn chân dài."
Tôn Vấn Cừ không nghĩ tới cậu sẽ trả lời như vậy, ngẩn người rồi mới nở nụ cười: "Thành thật thế."
"Được rồi," Phương Trì kéo móc treo trên người Tôn Vấn Cừ về phía sau mình, bám chắc: "Anh đừng có lộn xộn, chân hơi cong lại một chút."
"Cậu như này có vác tôi trên lưng được không?" Tôn Vấn Cừ có hơi không yên tâm, "Cậu biết tôi bao nhiêu cân không đấy?"
Phương Trì không lên tiếng, quấn dây thừng trên thắt lưng mình, chân dẫm một cái, Tôn Vấn Cừ tức khắc liền cảm thấy hai chân mình treo lên cách mặt đất.
Phương Trì leo có vẻ cũng không khó khăn, giữa chừng chỉ dừng lại hai lần điều chỉnh lại con đường đi lên trên, mấy phút đã cõng hắn leo lên chỗ hắn ngã xuống.
"Chắc cũng khoảng một trăm bốn mươi cân." Phương Trì gỡ móc treo.
"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ bám vào người cậu, cong một chân.
"Anh đó." Phương Trì dìu hắn lên vai mình, tay chống trên cây khô bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống, thu dọn đồ đạc vào trong balo.
"Hơn một chút," Tôn Vấn Cừ cười, "Balo này của cậu chứa bách bảo à, cái gì cũng có."
"Biết làm sao được, đụng phải người như anh, cái gì cũng dùng được," Phương Trì sửa soạn lại balo xong, bỏ xuống dưới tán cây, sau đó đứng trước mặt hắn, "Lên đi."
"Cậu không cần balo nữa à?" Tôn Vấn Cừ nằm sấp trên lưng cậu.
"Vậy anh xuống đi." Phương Trì đứng lên, cõng hắn đi ra ngoài rừng.
"Cám ơn," Tôn Vấn Cừ trên lưng cậu nói một câu, con đường này không dễ đi, cõng lấy một người, ngay cả Phương Trì cũng đi không vững, "Tôi thật sự không nghĩ tới tôi hôm nay lại có thể xui đến thế."
"Hai người sao lại chạy đến đây," Phương Trì cau mày hỏi, "Tôi không phải đã nói là đừng có chạy lung tung rồi à, anh hôm nay không tính là xui, còn tính là may đấy, cứ thế trượt xuống tận cùng mới gọi là xui, nếu vậy không phải chỉ có quẹt một vết như thế đâu..."
"Cậu lắm sức thật, đã thế này rồi còn có sức dạy dỗ người khác," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc sau liền im lặng, qua rất lâu mới nói một câu: "Tôi muốn tìm nấm."
"Nấm gì?" Phương Trì nói, "Là cái nấm đỏ trước đó anh kể à?"
"...Ừ." Tôn Vấn Cừ có hơi xấu hổ, một thằng đàn ông trưởng thành, lại như con gái chạy khắp rừng tìm nấm, tìm thì thôi đi, kết quả là không tìm được còn ngã thành như thế.
Phương Trì cõng hắn đến gần rìa rừng, thấy một đám người đang tiến lên đón, Mã Lượng vừa nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đã đi ra, vội đến mức không nói lắp nữa, nói liền một mạch: "Xảy ra chuyện gì đây? Bị thương ở đâu rồi!"
"Ai ui, cái miệng nhỏ giỏi thật," Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ, "Không sao, quẹt xước một vết, eo nhức một chút..."
"Chú bị ngã ở đâu rồi à!" Lý Bác Văn lúc lao đến suýt nữa ngã một cái: "Sao lại không nói gì chứ! Chú mà gặp phải chuyện gì anh cũng xong!"
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.
"Đỡ xuống nào, đỡ xuống nào!" La Bằng hô.
Một đám người đỡ hắn từ trên lưng Phương Trì xuống, cùng nhau khiêng ra khỏi rừng cây.
Phương Trì quay đầu lại đi vào rừng ôm balo mình ra.
Ngoại trừ vết thương trên chân, trên người Tôn Vấn Cừ không có vết thương ngoài da gì nữa, chỉ là lúc ngã xuống bị dập đầu vào tảng đá mấy lần, có lẽ ngày mai sẽ tím bầm.
Kiểm tra Tôn Vấn Cừ xong, chắc chắn không có vấn đề gì nữa, mọi người mới bắt đầu tiếp tục đi chuẩn bị bữa tối, lửa đã bùng lên, bảy tám cái đèn khẩn cấp cũng đã bật lên, nhìn cực kỳ náo nhiệt.
"Chân bị thương nặng không?" Lý Bác Văn ngồi xổm bên cạnh Tôn Vấn Cừ.
"Không nghiêm trọng, chỉ tìm một lúc, không có vấn đề gì lớn." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh thật sự là..." Lý Bác Văn nhíu mày, không nói nên lời, mặt mày phiền muộn.
"Anh được, được lắm," Mã Lượng ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn gã, "Giờ ăn, ăn năn thì có sức thế."
"Không đúng, Lượng Tử, cậu có ý gì?" Lý Bác Văn nhìn Mã Lượng.
"Chính là ý anh tự, tự hiểu." Mã Lượng nói rất bình tĩnh.
"Cậu..." Lý Bác Văn đứng lên.
"Ai, thôi," Tôn Vấn Cừ nói một câu, "Còn muốn một đấu một à, ngày mai xuống núi, ba bệnh nhân cột thành một bó lăn xuống?"
Mã Lượng không nói gì nữa, Lý Bác Văn trừng gã một lúc sau cũng không nói gì thêm.
Phương Trì bên kia nói chuyện với dẫn đoàn một lúc rồi đi tới, đưa cho Tôn Vấn Cừ một bình nước tăng lực và hai viên thuốc chống viêm, sau đó quay đầu nhìn Lý Bác Văn: "Cái nấm kia, tôi xem ảnh một chút."
"Cái kia là đúng dịp..." Lý Bác Văn cười có hơi lúng túng.
"Tôi xem thử." Phương Trì đưa tay ra.
Lý Bác Văn hơi do dự, lấy điện thoại di động ra, mở tấm hình kia ra giơ tới trước mặt Phương Trì: "Là khi còn bé, ba tôi nói đùa với hai người chúng tôi... Cậu đã bao giờ gặp được cây nấm như thế này chưa?"
"Chụp ở đây à?" Phương Trì nhìn bức ảnh rồi hỏi một câu.
"Ừ, nhưng không phải bên này," Lý Bác Văn chỉ hướng núi đằng kia, "Là chụp được trên con đường đi bộ."
"À, chưa thấy bao giờ." Phương Trì đáp một câu rồi không nói nữa.
Lý Bác Văn đứng một lúc, mấy người đều không nói gì, gã thở dài, vỗ vai Tôn Vấn Cừ, đứng dậy đi giúp Triệu Hà nướng thịt.
"Cám, cám ơn," Mã Lượng nhìn Phương Trì, "Cháu trai lớn."
"Bên kia nướng cá xong rồi," Phương Trì hất cằm, "Các anh ăn không?"
"Tôi đi lấy, lấy một ít," Mã Lượng đứng lên, "Ba ruột cậu, thích ăn cá."
Phương Trì nhìn Mã Lượng đi xa rồi, mới quay đầu lại: "Ở trong núi chỗ chúng tôi, không có nấm như thế."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người.
"Tôi sống trên núi từ nhỏ tới lớn," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy cây nấm nào như thế."
"Nói là mọc ở dưới lá thông..." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi bảo chưa từng thấy, nghĩa là chắc chắn không có, lúc bé, tôi ngay cả mảnh vỡ đồ gốm dưới sông cũng có thể đào được, trong núi cũng không thể nào có một loại nấm lại mọc thành một đóa như thế," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Với lại, trong ảnh là lá cây thông trắng, chỗ chúng tôi không có, chỗ chúng tôi trồng đều là cây thông nhựa. Hiểu không?"
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
"Để tâm chút đi," Phương Trì đứng dậy đi ra, "EQ hơi thấp thì thôi, IQ dù gì cũng phải đuổi kịp chứ."
Tôn Vấn Cừ nửa ngày mới tỉnh táo lại, hướng về phía lưng Phương Trì hô một câu: "Ờ! Thằng nhóc cậu giờ cũng giỏi đó nhỉ!"
Ban ngày, nhìn gần hai mươi người còn cảm thấy rất nhiều, lúc trò chuyện còn cảm thấy huyên náo ầm ĩ, mà buổi đêm nơi rừng sâu nước thẳm này, lại cảm giác người thật là ít.
Ăn xong, cả đám người không hẹn mà cùng đứng dậy, di chuyển đống lều trại vốn đang rải rác quây lại thành một đám, tất cả mọi người chen lại cùng nhau mới có cảm giác an toàn.
"Ở đây, buổi tối có sói không?" Có người rất lo lắng mà hỏi một câu.
"Không có." Phương Trì nói.
"Vậy có cáo, hay là con thú dữ nhỏ gì đó không?" Trương Lâm khoác tấm choàng vai ngồi núp bên cạnh đống lửa trại.
"Yên tâm đi," Phương Trì cười, "Đều sợ người, chưa từng gặp."
"Vậy loại con gái mảnh mai yếu đuối không có bạn trai bên cạnh như tôi," Trương Lâm làm lan hoa chỉ, "Muốn đi vệ sinh phải làm sao bây giờ?"
"Chị gọi một người khác có bạn trai," Phương Trì đang ở bên cạnh đống lửa, đào một cái hố nhỏ chôn khoai lang, cũng không ngẩng đầu lên, "Là được."
"Thông minh!" Cả đám đều cười vui vẻ.
Đêm khuya trong núi rất yên tĩnh, tiếng bọ kêu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu khẽ không biết của loài chim gì, gió thổi qua ngọn cây sột sạt, làm đêm khuya có một loại yên tĩnh rất khác.
Nếu như ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy ánh sao bàng bạc lấp lánh to nhỏ đầy trời.
Bởi vì cả ngày đã vất vả, mấy người vốn còn định nhân có lửa trại ấm áp đánh bài uống ít rượu tán gẫu một lát, chẳng bao lâu đã buồn ngủ.
Tôn Vấn Cừ cũng mệt, chuẩn bị trở về lều ngủ, phát hiện ra Phương Trì vẫn ngồi ở một bên cúi đầu chơi một game offline gì đấy trên điện thoại.
"Cậu không ngủ à?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Chốc nữa," Phương Trì nói, "Đến tối anh muốn đi vệ sinh thì gọi tôi."
"Ơ, quyết tâm trả thù thế," Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Hả?" Phương Trì không hiểu ý của hắn.
"Tôi nhìn cậu một lần, cậu cũng phải nhìn lại một lần à?" Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được.
Phương Trì nhìn hắn: "Thế anh tự nhảy ra mà đi."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ bò vào trong lều, vừa quấn mình vào trong túi ngủ vừa cười vui vẻ: "Tôi không ngại để cậu nhìn."
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Tôn Vấn Cừ vốn đã buồn ngủ lắm rồi, nằm trong lều một lúc lại chẳng ngủ được, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không thoải mái, cuối cùng hắn lấy nước súc miệng ra khỏi balo, rồi chui ra ngoài lều.
Phương Trì còn đang chơi game, nhìn thấy hắn súc miệng, tặc lưỡi một cái: "Câu nệ thế."
"Cậu có cần không?" Tôn Vấn Cừ quơ cái lọ trong tay.
"Không cần," Phương Trì từ đâu đó lấy ra lọ kẹo cao su cũng quơ quơ, "Tôi dùng cái này."
Tôn Vấn Cừ chui trở về, qua hai giây lại thò đầu ra khỏi túi ngủ, "À, tôi phát hiện ra một vấn đề."
Phương Trì nhìn hắn.
"Cậu không có lều đúng không?" Tôn Vấn Cừ nhìn bốn phía, mọi người hầu như đã vào lều hết, không có lều trống.
"Không có," Phương Trì nói, "Tôi không cần."
"Vậy cậu ngủ thế nào?" Tôn Vấn Cừ có hơi giật mình.
"Dùng túi ngủ ngủ," Phương Trì nói, "Dựng lều quá mệt."
"...À." Tôn Vấn Cừ trở lại trong lều.
Vẫn không ngủ được, hắn xốc cửa sổ nhỏ trên lều lên, nhìn bầu trời đêm như bức tranh hình vuông.
Bên ngoài chỉ còn lại một mình Phương Trì, Tôn Vấn Cừ từ khe lều có thể nhìn thấy cậu đi bỏ thêm ít củi vào trong lửa trại, sau đó trải đệm chống ẩm xuống, chui vào túi ngủ rồi thoải mái nằm xuống.
Tôn Vấn Cừ cười, một đứa trẻ lớn lên trong núi non, quả thật không giống như những người bên cạnh hắn, có loại đặc biệt không nói rõ được, đôi khi lại làm người ta bất ngờ.
Cũng không lâu sau, bốn phía đã bắt đầu trở nên không yên tĩnh lắm nữa.
Tiếng ngáy, tiếng bẹp miệng, tiếng nghiến răng, thỉnh thoảng còn có tiếng nói mơ, thanh niên Tôn Vấn Cừ vốn đã khó ngủ, nghe thấy một cái liền tỉnh luôn cả ngủ.
Sững sờ một lúc, hắn có hơi muốn đi vệ sinh.
Bò trong túi ngủ ra ngoài, rồi bò ra ngoài lều, do dự xem nên gọi Phương Trì, hay là tự tìm một chỗ tuỳ tiện làm một bãi.
Vết thương trên đùi thật ra cũng đã đỡ, đã hết đau rồi, cũng không quá cảm thấy khó chịu, so với vết thương này, mấy chỗ va đập trên người còn khó chịu hơn.
Hắn đi thử mấy bước, còn chưa đi được ba mét, cái túi ngủ bên cạnh đã ngồi dậy.
"Ôi, cậu làm tôi sợ hết hồn," Tôn Vấn Cừ cảm thấy ba mét bên ngoài tối om như thể có gì rất đáng sợ, bên cạnh lại còn có một cái kén tằm đột nhiên ngồi dậy, tức khắc liền sợ rùng mình.
"Không phải đã nói là gọi tôi à," Phương Trì cởi túi ngủ bò ra ngoài, đi tới cạnh hắn, kéo cánh tay hắn khoác lên vai, "Còn ngã thêm lần nữa, ngày mai tôi thật sự không có cách nào đưa anh xuống được đâu."
"Không đến mức, chân tôi giờ không đau..." Tôn Vấn Cừ cười, "Chỉ là có hơi...cẩn thận nên căng thẳng."
Phương Trì cắn đèn pin trong miệng, sau đó dùng cánh tay kéo thắt lưng hắn, nửa xách nửa tha mà vài bước đã kéo hắn đến phía sau một tảng đá lớn.
"Ở đây đi," Phương Trì cắn đèn pin nói không rõ lắm, chờ Tôn Vấn Cừ đứng vững xong, cậu đặt đèn pin lên trên tảng đá, "Tốc chiến tốc thắng."
Tôn Vấn Cừ đứng ở phía sau không có động tĩnh gì, Phương Trì nhìn hắn: "Đi tiểu đi."
"Cậu không nhìn à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh có bị điên không?" Phương Trì cố nén giọng.
"Cậu đã không nhìn thì có thể đứng xa ra một chút được không?" Tôn Vấn Cừ cười, "Phát thanh trực tiếp thế này, tôi ngại."
"Quá thần kỳ," Phương Trì quay người đi mấy bước sang bên cạnh, "Anh còn có lúc ngại."
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, hắn sống đến giờ, lần đầu tiên đi tiểu tập trung đến thế, chỉ sợ đi chậm phía sau lại xuất hiện thứ gì đó.
Sửa sang quần xong, hắn liếc mắt nhìn Phương Trì, Phương Trì đang đưa lưng về phía hắn, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, trông có vẻ rất say sưa.
Tôn Vấn Cừ dựa vào một bên tảng đá, cũng không giục cậu, không biết tại sao, Phương Trì trong mắt hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, mà thỉnh thoảng lại khiến người khác cảm thấy an tâm, chính là kiểu an tâm mà chỉ cần nhìn thấy cậu, sẽ chẳng còn phải lo lắng phía sau có gì xuất hiện nữa.