Thẩm Nam Kha nhớ rõ, trước đây Dao Bình từng nói rằng nàng ấy đã ở trong Thất Vương phủ được hơn mười năm, nói cách khác, ngay từ ban đầu, Hoắc Dận Hoa đã tính đến chuyện đặt một quân cờ bên cạnh Hoắc Dận Kỳ.
Nhưng, tại sao?
Rõ ràng lúc Hoắc Dận Kỳ nhìn qua, trông hắn ta cực kì vô hại.
Thế nhưng, không thể không thừa nhận, Hoắc Dận Hoa là một người đàn ông rất thông minh, ít nhất là thông minh hơn thái tử nhiều.
Hắn ta hiểu rằng, muốn một người phụ nữ tự nguyện bán mạng cho mình thì chỉ vinh hoa phú quý không thôi là không đủ, mới vừa nãy, hắn còn nhắc đến một điều kiện đầy cám dỗ với tất cả phụ nữ trên đời này.
Hoàng hậu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha mở mắt ra, tuy rằng chỗ này không có đồng hồ, nhưng ở đây được một thời gian, cô cũng đã có thể nhẩm tính canh giờ trong lòng.
Từ bây giờ đến nửa đêm mà Hoắc Dận Hoa nhắc đến, chỉ còn không đến nửa giờ nữa.
Nên đi hay không?
Bản thân Thẩm Nam Kha cũng không muốn rơi vào trong tình huống này, nhưng Hoắc Dận Hoa nhìn qua thì vô hại, nếu như giữa chừng hắn ta phát hiện ra cô là một quân cờ vô dụng, rất có khả năng hắn sẽ thẳng tay loại bỏ cô.
Huống hồ, đột nhiên Thẩm Nam Kha có chút tò mò, không biết người Hoắc Dận Kỳ đi gặp là ai đây?
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Nam Kha liền mặc lại bộ quần áo cô vừa mới cởi ra đặt trên giường.
Cô vừa chuẩn bị xong xuôi đã thấy Dao Bình đẩy cửa đi đến chỗ mình: “Nương nương, chúng ta có thể đi rồi.”
Hoắc Dận Hoa cũng đã nói qua với cô, Hoặc Dận Kỳ sẽ gặp người kia ở phía bên kia thành hào, vừa hay chỗ đó có một quán trọ nổi tiếng trong Lạc Nhạn quốc, ừm, quán trọ đó cũng chính là cái khách sạn Duyệt Lai thời hiện đại, sau này cũng rất được mọi người yêu thích.
Mà chuyện càng làm Thẩm Nam Kha thấy bực bội hơn là, cô xoắn xuýt lâu như vậy cũng chẳng cách nào ra khỏi cổng của Vương phủ, vậy mà Dao Bình cứ thế mà đưa cô ra ngoài, trên tay cô ấy, quả thực là miếng lệnh bài của Hoắc Dận Kỳ.
Ở thời cổ đại, cuộc sống về đêm của mọi người dường như không nhiều lắm, cả con phố đều rơi vào tĩnh lặng, theo từng tiếng vó ngựa gõ lộp cộp lên mặt đường, tâm trạng của Thẩm Nam Kha dường như lại càng thêm buồn bực.
Cô vừa định vén màn xe lên nhìn ra ngoài, giọng nói của Dao Bình đã truyền đến: “Nương nương, ngươi xuống ở đây đi! Nương tự đi qua đó, khi nào xong việc thì nô tì sẽ chờ nương ở đây.”
Thẩm Nam Kha vén màn xe lên, thấy được nơi mà xe ngựa đang dừng, là một con phố dài được thắp sáng bằng những chiếc đèn đỏ rực.
Hai bên đường là khách trọ đang ồn ào nói chuyện, lúc vừa nhìn đến người phụ nữ lả lơi đưa tình bên cạnh, Thẩm Nam Kha lập tức hiểu ra đây là chỗ nào.
Kỹ viện trong truyền thuyết đây mà.
Thế nhưng chỗ này cũng tốt, Hoắc Dận Kỳ dường như sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở kỹ viện, hơn nữa, vị trí của nhà trọ dưới kỹ viện rất thuận lợi, từ mấy căn phòng riêng ở tầng hai nhìn xuống là có thể thấy toàn bộ khung cảnh náo nhiệt bên kia thành hào.
Giờ đã vào giữa hè, khi Thẩm Nam Kha nhìn qua, chỉ thấy từng chiếc đèn lòng đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cũng coi như là một khung cảnh đẹp.
Thế nhưng hiện tại Thẩm Nam Kha chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức khung cảnh này, cô hoàn toàn không biết Hoắc Dận Kỳ đang ở đâu, Hoắc Dận Hoa cũng chỉ báo với cô rằng Hoắc Dận Kỳ sẽ đến đây gặp một người.
Hiện giờ cô đang đứng ở trước nhà trọ, phòng trên tầng hai đều là phòng riêng, cửa khóa chặt, Thẩm Nam Kha khó mà biết được hắn đang ở đâu.
“Vị cô nương này, đi một người hả?” Lúc đưa trà cho cô, tên tiểu nhị đột nhiên hỏi.
Thẩm Nam Kha hơi sửng sốt, nhìn người trước mắt rồi gật đầu.
Tiểu nhị kia nở nụ cười, nói: “Mới vừa này, phòng bên cạnh cũng có một người đàn ông đeo mặt nạ bước vào, hình như hắn đang đợi ai đấy, liệu có phải là đang chờ ngươi không?”
Tiểu nhị kia vừa nói xong, nở nụ cười thần bí với Thẩm Nam Kha, rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Thẩm Nam Kha đứng ngẩn ra đấy.
Cô vừa định lao thẳng ra ngoài lại đột nhiên nghĩ, cô như thế này liệu có phải là tự chui đầu vào lưới không?
Cô mở cửa sổ ra, nhìn thấy hồ nước phía bên ngoài, trên mặt nước còn có một con thuyền gỗ nhỏ lẻ loi trôi nổi giữa hồ, phía dưới là nước hồ gợn sóng lung linh, mỹ lệ cực kì.
Thẩm Nam Kha suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, nhảy lên, vững vàng đáp xuống phía trước cửa sổ.
Cửa sổ phòng này của cô nối thẳng tới bờ sông, phòng của Hoắc Dận Kỳ ở bên cạnh, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy.
Cô mò mẫm một lúc lâu, đến tận khi cảm giác khoảng cách vừa đúng mà vươn tay vịn vào vách tường, áp sát lỗ tai lên trên.
Không nghe được gì.
Thẩm Nam Kha cắn răng, ước lượng lại khoảng cách từ đây đến phía trên, chống cây gậy trúc xuống dưới nước, áp sát lên trên vách tường, tuy rằng nhìn qua thì quả thực có chút không bình thường, nhưng không phải trên phim mọi người cũng đều làm như thế sao?
Thực tế chứng minh, trên phim với ngoài đời thực vẫn có chút khác nhau.
Cây gậy trúc nhỏ kia căn bản là không chịu được trọng lượng của Thẩm Nam Kha, “Bộp” một tiếng, gậy trúc cứ thế mà gãy thành hai nửa, suýt chút nữa làm cô ngã ra khỏi thuyền.
Không đúng, cô liều mạng thế làm gì cơ chứ?
Cô chỉ cần bảo Hoắc Dận Hoa là cô chẳng nghe thấy gì là được rồi mà!
Nhưng mà, bóng người mà Hoắc Dận Kì giấu trong Vương phủ cứ liên tục quấn lấy trái tim cô.
Thẩm Nam Kha nghĩ, cô thật sự điên rồi!
Bỏ đi, cô vẫn nên trở về thôi, về rồi nghĩ cách khác sau, nghĩ không ra thì hỏi trực tiếp Hoắc Dận Kỳ cũng được, tuy rằng khả năng hắn không nói cho cô phải lên đến %.
Thẩm Nam Kha vừa đưa ra quyết định, đang muốn quay ngược thuyền lại thì đột nhiên xuất hiện hai gương mặt được phản chiếu trên mặt nước..