Triệu Vân vẫn giữ sắc thái vô cùng bình tĩnh, khí phách hiên ngang, Trương Liêu thì thở dài một hơi, rồi nhả từng tiếng nặng nhọc nói:
- Triệu tướng quân, chúng ta dù trước kia đã có giao tình, nhưng hôm nay chúng ta phải một còn một mất, thật là đáng tiếc!
Triệu Vân ngửa cổ cười ha hả :
- Lẽ tự nhiên, chúng ta ai vì chủ nấy! Chỉ tiếc là Trương tướng quân không thể đơn thương độc mã giao phong cùng ta cho thoả nguyện bình sinh, lại phải dựa vào đám lâu nhâu này sao?
Trương Liêu nghiến răng kèn kẹt:
- Triệu ca không phải nói khích, ta dù sao cũng mang danh Thương Hiệp, quyết không thèm cậy đông hiếp yếu! Ta và tướng quân sẽ tỷ thí thương pháp, thắng, tướng quân cứ tự nhiên đi, thua, xin theo ta về phục mệnh thừa tướng, tướng quân nghĩ sao?
Triệu Vân đưa mắt liếc nhìn về phía Tô Uyển Vân, nơi bọc ngang ngực đang che chở cho A Đẩu, lại nghĩ đến My phu nhân, người một thời nghĩa nặng tình sâu, lại nhớ đến lời ký thác trước lúc quyên sinh của My phu nhân, thâm tâm dâng len một nỗi niềm chua xót.
Triệu Vân đưa tay ngoắc vào khoảng mênh mông một cái rồi chậm rãi nhưng sắc lạnh nói:
- Nếu ta thua thì xin gửi đầu lại cho Trương tướng quân, còn thắng, chỉ mong tướng quân nhường đường để ta về với chủ. Tướng quân nghĩ sao?Trương Liêu hỏi lại :
- Nếu làm cho đối phương thọ thương thì sao?
Triệu Vân ngang nhiên trả lời:
- Thì cũng tính như là thắng cuộc!
Trương Liêu mặt mày sáng rỡ, bình tĩnh trả lời:
- Hay lắm! Quân tử nhất ngôn.
- Thái sơn cửu đỉnh.
Nói rồi Triệu Vân và Trương Liêu quắc mắt nhìn nhau, quả thực, hạ thủ Triệu Vân gần như là một điều không thể đối với Trương Liêu, họ Trương biết điều đó, và cũng không muốn điều đó, nhưng làm Triệu Vân bị thương, vừa giữ nghĩa giang hồ, vừa phục mệnh Tào Tháo, đó là cách giải quyết tốt nhất đối với Trương Liêu lúc này. Nhưng trước một đại cao thủ lợi hại như Triệu, Trương, ai biết chắc điều gì sẽ xảy ra. Một bầu không khí nặng nề chết chóc bao trùm lấy cả chiến địa, sát khí hai viên thượng tướng toả ra làm cho những người có mặt thảy đều lo âu hồi hộp.
A Đẩu rúc đầu vào lòng của Tô Uyển Vân, khẽ kêu lên như sợ hãi. Tô Uyển Vân liền vuốt tóc của A Đẩu, nhẹ nhàng nựng nịu:
- Thiếu chủ yên tâm, tướng công chắc chắn sẽ thắng.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng của Tô Uyển Vân không khỏi thấp thỏm lo âu, trống ngực đánh thình thịch, bởi đại danh Trương Liêu từ lâu đã vang dậy giang hồ, và tài năng Chiến Thần Lã Bố thì từ lâu đã vang danh thiên hạ vô địch, một ngọn Thiên Phương Hoạ Kích đánh khắp bốn phương không đối thủ. Trương Liêu vừa là sư đệ, vừa là truyền nhân đắc ý của Lã Bố, thương pháp hẳn có chỗ độc đáo truyền đời.
Thấy thái độ hồi hộp của Tô Uyển Vân, Hứa Hùng khẽ hỏi:
- Tô muội không sao chứ?
Tô Uyển Vân vội nói lấp:
- Không, muội đang sốt ruột cho chủ tướng về tin tức thiếu chủ đấy chứ.
Câu nói của Tô Uyển Vân bị một tiếng quát uy mãnh của Trương Liêu cắt ngang, và một đường thương sáng ngời lóe lên, chiếu ra một đường nhằm đâm thẳng vào Triệu Vân.
Thương của Trương Liêu đi rất nhanh, kình khí phát ra như hút hết không khí xung quanh, mũi thương chỉ trong nháy mắt ào một tiếng đã gần sát yết hầu họ Triệu, bất thình lình Triệu Vân xử một thế Ma Vân Bộ, thân hình ngã ngửa ra phía sau, nằm ép sát lưng ngựa, nhường cho mũi thương của Trương Liêu lướt qua cằm trong đường tơ kẽ tóc.
Thấy Triệu Vân tránh thoát trong gang tấc, Hứa Hùng và Tô Uyển Vân không khỏi kinh hoàng thảng thốt, bởi thương pháp của Trương Liêu quả độc đáo. Nhưng không, mũi Phi Hổ Thương trong tay Triệu Vân đã bắt đầu bay ra ào ào, đâm xiên vắt vào vai của Trương Liêu mũi thương lập tức biến thành một màn sáng bạc, điểm ra vạn điểm tinh sa.
Tô Uyển Vân bỗng kêu lên:
- Hứa ca... ccó phải đó chính là Phi Hổ Ảo Thương Pháp?
Hứa Hùng cũng không khỏi bàng hoàng ngơ ngác, bởi không bao giờ nghĩ rằng Triệu Vân mới nhập cuộc là đã sử dụng một thế võ tuyệt kỹ thủ mạng của mình. Nhưng Triệu Vân thì đã tính cả, bởi Trương Liêu võ nghệ siêu nhân, chẳng kém gì Trương Cáp, Điển Thanh, không dùng đến tuyệt kỹ sư môn, khó mà thắng được.
Hứa Hùng và Tô Uyển Vân còn đang sững sờ kinh mang trước việc Triệu Vân lần đầu tiên mới nhập trận đã tung ra độc chiêu sát thủ, thì một việc lạnh lùng nữa lại xảy ra làm hai người lại càng kinh hoảng hơn, vì rằng Trương Liêu trước tuyệt chiêu của Triệu Vân không hề chút run sợ, chỉ thấy viên lãnh diện đại tướng của Tào Tháo ngạo nghễ cả cười, xử một thế võ cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn mới lạ ngoài sự tưởng tượng của mọi người, cây thiết thương trong tay hoa lên như một áng cầu vồng chợt rực lên trên bầu trời, phá vỡ thế công của Triệu Vân.
Chính vào lúc hai thủ hạ kiên trung đang lấy làm kinh dị, không biết đầu đuôi ất giáp thế nào thì thương pháp của Triệu Vân cũng thình lình đột biến, đang từ Phi Hổ Ảo Thương Pháp chợt quay trở lại với tuyệt chiêu Hồn Đáo Nại Hà trong Ngũ Hoa Khai Thương Thuật, mũi thương như rắn vờn, như rồng hiện đâm vù vù vào luồng quang ảnh do Trương Liêu tạo ra.
Trương Liêu cũng không vừa, thương pháp múa lên như bão tố mưa sa, vừa công vừa thủ, chẳng mấy chốc hai đại cao thủ thương thuật đã xoắn lấy nhau, ra sức triển khai tuyệt kỹ tranh thánh. Mỗi một đường võ tung ra thảy đều là một thế võ cao kỳ huyền bí của võ lâm, đây quả là trận long tranh hổ đấu.
Dù thương pháp Triệu Vân thuộc loại độc bá võ lâm, liên tục biến đổi từ Ngũ Hoa Khai Thương Thuật lẫn Phi Hổ Ảo Thương Pháp, xen lẫn những tuyệt thế dùng thương, côn, mâu của mọi nhà nhưng cũng thật lạnh lùng, Lãnh Diện Thương Hiệp Trương Liêu liên tiếp buông ra những tiếng cười vang dội, lại tiếp tục phá vỡ thế công của Triệu Vân một cách dễ dàng, nhưng ngược lại, thế công của Trương Liêu cũng không làm khó được Triệu Vân.
Đám Nhị Thập tướng của Trương Liêu cùng Hứa Hùng và Tô Uyển Vân đứng ngoài, ngây người như phỗng nhìn hai đại tướng tranh tài, chỉ thấy trên chiến trường, hai bóng người ngựa xoắn tít vào nhau, trường thương trong tay có lúc như rồng bay phụng múa, có lúc như bão táp phong ba, có lúc như mưa rào ào ạt, va vào nhau chan chát, kình khí bốc vù vù, không gian như nghẹn lại, ai ai cũng đều táng đởm kinh tâm.
Thương pháp của Triệu Vân và Trương Liêu thảy đều nửa cân tám lạng, đối địch cùng nhau hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa phân thắng phụ, hai cây bảo thương xoắn tít vào nhau như hai dải lụa, trao đổi cùng nhau toàn là những thế võ biến ảo lạ thường, âm dương lẫn lộn. Có lúc thì Triệu Vân ngoài tuyệt kỹ sư môn còn sử dụng Lạt Ma Côn Thiếu Lâm, có lúc Trương Liêu lại đổi sang xử toàn những thế Vân Phong Thương Thuật của Võ Đang, thật là thiên hình vạn dạng, biến ảo khôn lường.