Lưu Quốc Hùng lùi ngựa lại một chút, đưa mắt nhìn đối thủ, chỉ thấy tướng địch mặt đẹp như ngọc, thân cao, phong độ ngời ngời, quả xứng danh đại tướng. Lưu Quốc Hùng cười ha hả, chỉ tay vào Triệu Vân nói:
- Thì ra ngươi chính là Triệu Vân đó sao? Thủ hạ ngươi vừa khoác lác to mồm, chỉ hai chiêu đã suýt mất mạng, vậy chủ tướng thì sao đây?
Triệu Vân hoành giáo ngang ngựa, quát lớn:
- Tướng giặc to gan, dẫu có vạn đại binh Tào đến đây, ta cũng chẳng sợ, xá gì một lão tướng như ngươi. Chẳng qua thủ hạ ta bất cẩn, chứ gặp ta, ngươi hết sống rồi.
Lưu Quốc Hùng không nói gì, chỉ vung vũ khí, nghe tiếng gió vù vù, lập tức xông tới. Triệu Vân kéo nhẹ tay cương, con thần mã Bạch Mã Truy Phong hiểu ý chủ, lách qua bên trái, tạo thế cho Triệu Vân mở một đường thương, vừa đâm vào khuỷ thân cây vũ khí độc cước đồng nhân, đồng thời bóng thương ảnh cũng sẵn sàng ghếch lên chiếu vào cần cổ của Lưu Quốc Hùng.
Hắc Tướng Quân thấy chiêu thương của Triệu Vân công thủ vẹn toàn, miệng hô lớn: “hay lắm”, tay phải cầm vũ khí xoay một cái, rút tay trở lại, cây đồng nhân xoáy một nhát điểm vào trung đường của Triệu Vân.
Triệu Vân thấy vậy liền ngả người, kéo ngựa lùi ra sau tránh né rồi cười lớn:- Té ra vũ khí của ngươi cùng còn có chức năng điểm huyệt nữa à?
Lưu Quốc Hùng vênh mặt lên giọng tự đắc nói:
- Đúng vậy! Ta mà điểm trúng huyệt thì anh hùng Thường Sơn sẽ xuống âm phủ làm đại tướng đấy!
Dứt lời, Lưu Quốc Hùng lại thúc ngựa phóng cây đồng nhân điểm vào huyệt Nhũ Trung của Triệu Vân. Triệu Vân không chút sợ hãi, nghiêng người tránh khỏi Hắc Đồng Nhân, tay liên tiếp múa thương, tung ra ba đường, mũi thương rào rào như mưa mùa hạ, chỉ chực lập loè đâm vào mặt Lưu Quốc Hùng. Hắc Tướng Quân thấy đường thương của Triệu Vân quá thần diệu, tiến lên rồi lại phải thúc ngưa Ô Truy lùi lại.
Triệu Vân liếc mắt, thấy Hứa Hùng đã chuyển mình hồi tỉnh lại, đứng lên bên cạnh Tô Uyển Vân, Triệu Vân mới yên tâm. Tuy Triệu Vân thương pháp thần kỳ, nhưng muốn thắng Lưu Quốc Hùng trong thời gian ngắn thì thật không phải dễ, nghĩ vậy, Triệu Vân liền hoành thương, vừa đâm vừa quạt, xông tới đâm vào ngang hông của Lưu Quốc Hùng.
Lưu Quốc Hùng liền vung cây đồng nhân lên đỡ lại, gại mũi thương qua một bên, lúc này, Hắc Đồng Nhân được sử dụng như một cây thuẫn bài. Triệu Vân thấy thế quát lớn một tiếng, chuyển thế, sử dụng đến tuyệt học Ngũ Hoa Khai Thương Thuật tấn công liên tiếp, chỉ thấy mũi thương lúc nào cũng hoá thành năm cái bóng, xoay vần xung quanh Lưu Quốc Hùng mà tấn công. Lưu Quốc Hùng kinh hãi, vận chuyển hết công lực, dùng cây đồng nhân để đỡ gạt.
Bỗng nhiên, thương pháp của Triệu Vân mỗi lúc mỗi lẹ, nhắm Lưu Quốc Hùng tấn công không ngừng khiến cho y đỡ không kịp thở. Lưu Quốc Hùng điên tiết, râu tóc dựng ngược, gào thét như điên, Hắc Đồng Nhân múa loạn lên, chẳng theo thể thức nào cả, bỏ cả thế thủ, liều mạng lao vào lưới thương ảnh của Triệu Vân mà đánh phá.
Cái đồng nhân rất nặng nề, lại thêm Lưu Quốc Hùng quả là có thần lực kinh người cho nên khi lên cơn điên, khó ai mà chống đỡ. Triệu Vân dùng thương pháp thượng thừa linh hoạt trong chớp mắt đã liên tục đánh ra mười mấy chiêu, chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau chấn động lỗ tai, tuy uy hiếp được Lưu Quốc Hùng, nhưng bản thân cũng cảm thấy sức mạnh và nội lực của đối phương dồn ra vũ khí liên miên không ngớt, cánh tay của Triệu Vân cầm thương bắt đầu có cảm giác tê rần.
Vốn Triệu Vân đoán được công lực của đối phương thâm hậu hơn mình căn cứ theo vũ khí đối phương sử dụng, bởi vậy Triệu Vân mới dùng đến thương pháp linh hoạt, cố gắng né tránh không va chạm trực tiếp với hắn, thương pháp, chiêu thức của chàng tuy như chuồn chuồn giỡn nước, vừa quét tới đã lướt qua, chỉ chủ về thức đâm, gạt, thế nhưng vẫn bị chấn động khi có va chạm vào vũ khí đối thủ!
Tuy rằng Ngũ Hoa Khai Thương Thuật của Triệu Vân hết sức lợi hại, chiếm được ưu thế, nhưng vẫn không sao đả thương được Lưu Quốc Hùng. Đám lính Tào đi theo giờ cũng quên cả khua chiêng gióng trống trợ oai, mắt trố ra nhìn vào trận chiến, say mê theo dõi.
Phần về Lưu Quốc Hùng bị thương pháp Triệu Vân đàn áp, dù tạm thời có thể dùng sức mạnh để cân bằng lợi thế, nhưng sức đâu mà kéo dài mãi trận chiến được. Lúc này, Lưu Quốc Hùng mới nhận ra mình đã dại dột khi chỉ vì tức khí mà mang có mười tên quân lo việc cổ vũ đi theo, muốn thoát thân e còn chưa nổi thì còn nghĩ gì đến chuyện hạ thủ đối phương. Triệu Vân quả là có thực tài, danh bất hư truyền.
Hứa Hùng và Tô Uyển Vân đứng quan chiến, thấy chủ tướng của mình bắt đầu chiếm được thượng phong, và không sớm thì muộn cũng chiến thắng thì hết sức vui mừng.
Đội nhiên xa xa vang lại những tiếng kêu gào kỳ quái, bụi đất tung lên mù trời. Hứa Hùng khum tay che nắng, dõi mắt nhìn ra xa, bỗng vùng đứng thẳng người lên nói:
- Tướng quân, kẻ sắp tới vô cùng lợi hại, chúng ta sớm kết thúc trận đấu này đi.
Triệu Vân và Lưu Quốc Hùng dù đang hăng say chiến đấu, nhưng khi nghe tiếng gọi của Hứa Hùng thì không hẹn mà gặp, cả hai người cùng dừng tay lại một lượt, thúc ngựa nhảy lùi ra ngoài mấy bước, để ý lắng tai nghe.
Từ phía xa xa, chợt có tiếng gầm rú của thú dữ, tiếng sáo trúc nỉ non, tiếng rào rào như động rừng.
Triệu Vân và Tô Uyển Vân còn chưa biết là cái gì, chỉ có Hứa Hùng và Lưu Quốc Hùng là mặt mày tái hẳn lại. Hứa Hùng nói nhanh:
- Tướng quân, kia là bọn Bách Thú Sơn Vương đấy, mau giải quyết thằng giặc già này đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm.
Triệu Vân tuy chưa hiểu, nhưng thấy thủ hạ mặt mày nghiêm trọng, hai lần yêu cầu mình giải quyết Lưu Quốc Hùng thì biết là việc lớn, lập tức hét lớn, trường thương vươn ra, xuất tuyệt chiêu cuối cùng trong bài Ngũ Hoa Khai Thương Thuật, có tên Nại Hà Khai Môn.
Nghe tên chiêu thức đã thấy tính quyết liệt của nó, mũi thương bạc của Triệu Vân giờ không chỉ hoá thành năm bóng thương ảnh nữa, mà hoá thành một rừng thương, cứ năm bóng thương lại chụm lại làm một bó hoá năm cánh, rào rào lao tới Lưu Quốc Hùng. Hắc Tướng Quân trợn mắt, vận hết sức vung Hắc Đồng Nhân che kín chân thân, tay cương giục con ngựa Ô Truy lùi lại. Cây vũ khí Hắc Đồng Nhân quả lợi hại, vung lên thành một màn lá chắn vô cùng kiên cố, chỉ nghe tiếng Phi Hổ Thương và Hắc Đồng Nhân va chạm nhau long kong không ngớt.
Màn mưa thương ảnh dường như không thể nào lọt qua được lưới đồng nhân, Lưu Quốc Hùng vừa định nhếch mép cười, chợt kinh hoàng nhận thấy một mũi thương đã âm thầm len lách qua màn thủ ảnh, nhanh như cắt đâm thẳng vào cổ Hắc Tướng Quân. Lưu Quốc Hùng mắt hoa lên, chỉ thấy một dòng màu mằn mặt vọt lên miệng, mắt mờ đi, thần trí lập tức không biết gì nữa, thân hình ngả ra đằng sau, ngã tuột khỏi lưng ngựa, hồn lìa khỏi xác. Triệu Vân vươn tay, nắm cương con ngựa Ô Truy lại, quay sang nhìn, mấy tên lính trợ oai của Lưu Quốc Hùng vẫn ngơ ngác, kinh hoàng đứng nhìn ba người, trơ ra không cử động.