Lê Trung, Tô Uyển Vân đang quây công đánh viên tướng cạnh thứ hai của Chu Thiệu Lung, sắp sửa đoạt mạng hắn, nghe Triệu Vân gọi giật giọng, cả hai hiểu ngay có vấn đề, Lê Trung vội đánh mạnh một đường đao, rồi cả hai thúc ngựa chạy về, tướng Tào cũng không đuổi theo.
Lúc này quân kỵ binh Tào trăm tên, cứ năm con kết thành một liên lấy vòng sắt, xích sắt khoá với nhau, ngựa mặc áo giáp, năm tên quân một liên thì ba tên cầm giáo dài, hai tên dùng cung tên, cùng reo lên một tiếng hò hét xông lên, quân mã liên hoàn thẳng tiến quây tròn đội hình bốn người Triệu Vân, hai bên quân cung thủ tên bắn như mưa, còn khoảng giữa thì gươm giáo sáng choang, sát khí trùng trùng.
Triệu Vân thấy vậy cả kinh, quát vang:
- Tất cả theo ta rút lui.
Nói rồi, Bạch Mã quay đầu trước tiên, nhảy vọt vài bước đã thoát khỏi vòng kiềm toả của đối phương khi vòng vây chưa kịp khép, nhưng Tam Thiết Vệ do ngựa mỏi sức mòn, không kịp nhanh như Bạch Mã nên cả ba chốc lát đã bị quân Liên Hoàn Mã bao kín xung quanh, cả ba kinh hãi, chỉ còn biết múa tít vũ khí tạo thành một chiếc khiên kiếm khí che chở, chống đỡ từng đợt tấn công của quân Tào với thế trận Liên Hoàn Giáp Mã.
Triệu Vân nhờ sức thần mã mà thoát khỏi trùng vây, đang định giật cương quất ngựa chạy về phía trước, quay đầu lại thấy cả ba người thân cận đều bị vây hãm, trong lòng cảm thấy giá băng se sắt, dường như không chỉ trong tâm khảm mà cả đến máu thịt cũng như đông lại.
Chợt nghe tiếng Chu Thiệu Lung vang lên giữa trận vây tam Thiết Vệ:- Mấy tên kia, các ngươi quả cứng đầu, Liên Hoàn Giáp Mã Trận đã bày ra, các ngươi dù độn thổ thăng thiên cũng không thể thoát được đâu.
Đột nhiên một luồng hồng quang trắng hồng lóe lên, Lôi Đao Lê Trung uất hận vung trường đao, tung mình khỏi yên ngựa lăn xuống đất, vung một vòng, chát chát hai tiếng, chém gãy lọi bốn chân hai con ngựa, cả một liên kỵ mã ba con còn lại bị hai con gãy chân kéo cả người lẫn ngựa ngã lăn ra đất.
Bọn kỵ binh Tào Tháo không ngờ Lê Trung dám liều mình bỏ ngựa đánh bộ, đang bị vây đánh bỗng dưng phản kích lại, sáu bảy liên gồm hơn bốn chục người kinh hãi giục ngựa thối lui. Thượng Quan Nguyên Long, tướng cạnh của Chu Thiệu Lung liền múa thanh Nhạn Linh Kiếm trong tay, quát lớn:
- Quân đâu, xông tới bằm xác chúng cho ta.
Quân Tào đã được huấn luyện kỹ càng trong trường hợp này, qua phút giây mất tinh thần vì sự dũng mãnh của Lê Trung liền lập tức hoàn hồn, kẻ dùng giáo thì chống đỡ phép tấn công dưới chân ngựa của Lê Trung, kẻ dùng cung thì bỏ cung, rút kiếm cùng tiến lên, thế trận chốc lát lại hoàn toàn được phục hồi.
Triệu Vân ở đằng xa nghe tiếng thủ hạ uất hận gầm lên từng đợt, trong lòng chẳng khác gì dao cắt, dù gì, Tứ Thiết Vệ với Triệu Vân đã ở với nhau gần chục năm, tình thâm nghĩa trọng, nhất là trong đó có Tô Uyển Vân, người thiếp mà Triệu Vân coi như vợ. Triệu Vân thầm nghĩ “Ta bỏ đi một mình, để đồng bạn thọ hại, ta còn xưng hảo hán làm gì?”.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bọc áo giáp nơi đang chứa đựng, bảo bọc A Đẩu, Triệu Vân nhẹ nhàng nói:
- A Đẩu, chúng ta xông trận một phen, ta không thể để bạn bè lâm nạn mà không cứu được.
Triệu Vân nói rồi giơ roi quất vào mông con ngựa, hai chân kẹp mạnh mũi chiến hài một cái, thân hình vươn cao chĩa thẳng mũi Phi Hổ Thương, theo đà Bạch Mã đánh ập vào phía sau lưng đội hùng binh Liên Hoàn Mã, Chu Thiệu Lung thấy vậy vội xô ngựa vung đao đón đánh. Triệu Vân thấy tướng giặc xông ra cản đường, không nói năng gì, tay cầm Phi Hổ Thương múa tít một vòng rồi thu lại cầm ngang trước ngực, Bạch Mã vẫn theo đà lao thẳng đến Chu Thiệu Lung. Chu Thiệu Lung chấn động, cả Thượng Quan Nguyên Long và đám binh lính hộ vệ quanh họ Chu cũng nghệt mặt ra trước đường thương thị uy của Triệu Vân. Trên mặt Chu Thiệu Lung lộ ra thần sắc ngưng trọng, tai nghe nào bằng mắt thấy.
Lúc này họ Chu mới tin sở dĩ tiếng tăm của Triệu Vân chấn động giang hồ là bởi có tài thực học, võ nghệ quả siêu quần. Nếu không có thương pháp ghê gớm đến thế, không thể nào Triệu Vân lại có thể đánh bại cả Kim Ưng Thiên Vương Điển Thanh và đột phá biết bao trùng vây tướng Tào, thoát về đến đây. Không khó khăn gì, Chu Thiệu Lung và binh tướng đều có thể thấy thương pháp của Triệu Vân, đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, mà trường thương là loại vũ khí đánh tầm xa, nếu dùng đại đao của Chu mà đấu với thương, thì cây thương sẽ phát huy hết tác dụng tấn công, muốn không thất bại thì khó hơn lên trời.
Một thoáng băn khoăn trôi qua đối với họ Chu, Bạch Mã đã trờ tới nơi, Triệu Vân hét lớn một tiếng, Phi Hổ Thương hoá thành một bông hoa bạc, theo đà của Bạch Mã trôi nhanh về phía Chu Thiệu Lung. Chu Thiệu Lung và Thượng Quan Nguyên Long trong lòng thầm kêu không ổn, vội vung đao kiếm hợp bích lên đón đỡ.
"Keng." “Sụt”
Thương kiếm, đao cuối cùng cũng giao nhau, chấn động toàn trường, Thường Sơn Triệu Tử Long cuối cùng đã ra tay. Trường thương trong tay Triệu Vân phóng ra như điện chớp, hình như đâm thẳng vào mặt Chu Thiệu Lung, nhưng thực ra thì hơi lệch sang bên phải một chút, mũi thương chếch lên nhằm vào cổ họng Thượng Quan Nguyên Long, mở màn cho cuộc chiến, chỉ thấy họ Chu chịu không nổi lực đâm, lùi ngựa lại phía sau bốn năm bước, còn Thượng Quan Nguyên Long đứng yên chết sững trên mình ngựa, mắt trợn trừng, từ cổ họng máu phụt ra thành vòi.
Là chủ tướng, Chu Thiệu Lung tin chắc rằng Triệu Vân sẽ chọn mình làm đích đến, bởi nguyên tắc cầm tặc cầm tiên vương ai cũng biết, cả Thượng Quan Nguyên Long cũng nghĩ vậy, vì thế đao kiếm cùng dồn lại bảo vệ chân thân Chu. Vả lại, qua một chiêu múa thương thị uy của Triệu Vân vừa rồi, cả hai cho rằng Triệu Vân sẽ dùng thương pháp linh hoạt của mình đâm vào tay hoặc mắt của họ Chu một cách hư hư thực thực, khiến cho y khó chống trả, lùi ra sau để né, lúc đó Vân sẽ tiện đà xông thẳng vào đại phá Liên Hoàn Giáp Mã Trận.
Thực ra lúc nãy Triệu Vân chỉ biểu diễn thị uy, để ấn tượng đó in sâu vào tâm trí Chu Thiệu Lung và Thượng Quan Nguyên Long, cho nên dùng một chiêu xem như đơn giản trực chiến, quả nhiên đã gây bất ngờ cho cho cả hai, mũi thương gạt phăng cây kiếm của Thượng Quan Nguyên Long, trổ một lỗ sâu hoắm ở cổ Nguyên Long.
Biến cố và chiêu thức đó xảy ra thật nhanh, Chu Thiệu Lung và đám quân binh kinh hãi, vội vàng thúc ngựa, tiến lên cứu giúp, vừa lúc thân xác Thượng Quan Nguyên Long lật ngửa ra, người đầm đìa những máu, hồn lìa khỏi xác.
Chu Thiệu Lung căm hận quát lên:
- Triệu Vân quá lắm, dám hại tướng ta, ngươi chán sống rồi.
Nói rồi khua tít đại đao, nhằm cổ họng Triệu Vân chém xuống. Vân mỉm cười khinh thị, đà Bạch Mã vẫn lao nhanh, người chỉ khẽ nghiêng đầu, Triệu Vân đã tránh được chiêu đao của Chu Thiệu Lung, Phi Hổ Thương trong tay phải ngỏng lên, chiêu Bạch Xà Thổ Tín biến cây thương cứng rắn thành một con rắn ngoe nguẩy ngóc đầu lên mổ vào mặt Chu Thiệu Lung.
Họ Chu chém một đao trượt mục tiêu, lại thấy mũi thương xốc tới quá nhanh, mồ hôi toát ướt đẫm lưng, vội giật mạnh giây cương ngựa, con ngựa đang trên đà phi nhanh bất thần bị sợi cương siết mạnh nên hí lên một tiếng dài rồi chịu hai chân sau đứng thẳng lên khiến bùn đất văng mù trời, cả thân hình người ngựa Chu Thiệu Lung dựng đứng, vừa vặn tránh được chiêu thương thần sầu quỷ khốc của Triệu Vân.
Chợt ánh hồng quang loé lên, đôi mắt Chu Thiệu Lung mờ đi, cảm giác đau buốt khó tả bắt đầu từ bụng xông lên tận óc, Chu Thiệu Lung cố gắng gượng, ngỡ ngàng nhìn xuống, hắn như không còn tin ở mắt mình. Cả một ổ bụng Chu đã bị mở toang, giáp bào rách toạc, đầu con chiến mã cũng văng đi, thân hình viên chiến tướng họ Chu theo đà đổ của chiến mã ngã lăn ra đất. Mắt Chu Thiệu Lung mờ dần, miệng dù muốn kêu to cũng không còn đủ sức, mơ ảnh dần kéo đến, chỉ trong chốc lát, hồn Thiết Kỵ Tướng Quân Chu Thiệu Lung đã lìa khỏi xác.