.
Yêu diễm công từng nói sốt ruột muốn kết hôn sinh con với Khuê tú thụ, đến lúc thật sự cầu hôn cậu là vào tháng thứ bảy hai người ở bên nhau.
Đúng vào sinh nhật Khuê tú thụ.
Yêu diễm công bao trọn nhà hàng Khuê tú thụ thích nhất trong thành phố, lại bày trí đặc biệt, từ sân khấu đến quy trình tổ chức đều vô cùng dụng tâm.
Hoa tươi, ánh sáng, pháo hoa, chẳng thứ nào sót.
Có hơi khuôn sáo, nhưng đủ đầy chân thành thâm tình.
Khiến người có mặt cảm động nhất là đoạn tỏ tình lúc Yêu diễm công cầu hôn ———
“Giản Tân à, trước khi gặp được em, với anh thế giới này đen nhiều hơn trắng, nhạt nhẽo hơn đặc sắc. Anh thường cảm thấy mình là một u hồn dã quỷ, là một ngọn bèo không có rễ, phiêu bạt và cô độc là số mệnh của anh. Mãi đến khi gặp được em, em khiến anh trông ngóng ấm áp, em là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời âm u ẩm ướt của anh. Vì em, anh mới biết rằng được ở bên người ổn định và sung sướng biết bao; rằng không có chất cồn và thuốc ngủ cũng có thể một đêm mộng đẹp; rằng thành thật đối mặt với lòng mình cũng không phải là một chuyện thống khổ. Em khiến anh phát hiện, yêu một người là chuyện đặc biệt hạnh phúc. Vì em, cuộc sống của anh mới trở nên phong phú và đặc sắc. Dịu dàng và bình tĩnh của em là thói quen và thiên tính, mà anh là vì em.”
“Trước đây anh không thể hiểu nổi sự mong ngóng hôn nhân của người khác, thậm chí cảm thấy họ cam tâm bị hôn nhân ràng buộc thật quá ngu xuẩn. Nhưng bây giờ anh cảm thấy người ngu xuẩn là anh.”
“Nói chắc em không tin, vào giây phút lần đầu nhìn thấy em, anh đã bắt đầu suy nghĩ, mình nên làm gì để thỉnh cầu em đi hết quãng đời còn lại với anh.”
….
Khuê tú thụ nghĩ, đời này cậu chưa từng nghe được lời tỏ tình nào ngọt ngào bằng sáu chữ đi hết quãng đời còn lại này.
Khuê tú thụ cong môi, gật mạnh đầu, nói: “Em đồng ý.”
.
Hiện trường cầu hôn đang cảm động đến rối tinh rối mù, cha ruột Yêu diễm công lại đến kéo tay con ruột mình, hức hức hức hức nói: “Duệ Duệ à, cha đã suy nghĩ rồi, chúng ta vẫn nên công khai quan hệ đi. Cha sẽ chia tài sản cho con, Giản gia nhà giàu nhất định sẽ xem thường con, cha cho con chút của hồi môn để bên người, con gả đi cũng có tiếng nói!”
Yêu diễm công: “….”
Mẹ Khuê tú thụ kéo tay Yêu diễm công rồi quay sang cha ruột y nói: “Ông thông gia à, sao hai đứa bé chưa kết hôn ông đã lo lắng quan hệ gia đình thế. Ông yên tâm đi, sau này tôi sẽ coi Duệ Duệ như con ruột mình mà thương.”
Cha ruột Yêu diễm công nín hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Đến lúc đó nhất định nhà bà sẽ ghét bỏ cái bụng Duệ Duệ nhà tôi không to được!”
Mẹ Khuê tú thụ nhìn Yêu diễm công, lại nhìn người cha có sóng não khác hẳn người thường của y, không khỏi cảm khái tạo hóa thật thần kỳ.
Yêu diễm công chỉ cảm thấy hối hận.
Hối hận cái gì?
Hối hận vì lần thứ nhất cha y hỏi có phải y chán ghét ông không y đã không gật đầu nói phải!
_________________Hoàn chính văn___________________