Edit: Ry
Bạn học nghe được đối thoại của họ rất ngạc nhiên, vì vợt bóng bàn ở ngay bên dưới, đâu cần người khác lấy hộ?
Lâm Chức lại vẫn nhìn Tống Gia Trúc, bổ sung: "Vợt cầu lông."
Lâm Chức tin nếu Tống Gia Trúc có thể nói chuyện, chắc chắn cậu sẽ phun ra một từ cực kì không khách khí.
Nhưng cậu ta không nói được, chỉ có thể dùng cặp mắt sâu thẳm kia biểu đạt sự kinh ngạc và phẫn nộ của mình.
Tuy đã gặp không ít chuyện, thiếu niên biết lòng người hiểm ác tới nỗi tự khép kín bản thân, nhưng đối mặt với người giây trước còn uy hiếp mình, giây sau đã mềm yếu tự nhiên như không nhờ mình giúp đỡ, cậu cũng không tránh khỏi chửi thầm trong lòng hai chữ trơ tráo.
Tống Gia Trúc muốn giật áo bỏ đi, lại nghe được bạn cùng lớp kinh ngạc hỏi: "Ở đây còn có cả vợt cầu lông à, tớ tưởng là không có, đang định chơi bóng bàn."
Bạn kia nhìn một vòng quanh ngăn tủ, ngửa đầu lên mới thấy vợt cầu lông ở ngăn trên cùng, không khỏi làu bàu: "Ai lại để chỗ này thế, chả có đạo đức gì hết."
Thường thì dụng cụ thể dục đều sẽ được để ở các ngăn giữa hoặc dưới, tiện cho học sinh lấy và cất.
Bạn nam sinh này không tính là cao, nhảy lên cũng không với được, bèn lúng túng nhìn Lâm Chức và Tống Gia Trúc.
Tống Gia Trúc đi tới, lấy vợt xuống, đưa cho bạn nam kia.
Lâm Chức khẽ chậc một tiếng trong lòng, không nói gì.
"Các cậu chơi thì tớ ké một chân được không, bọn mình luân phiên đi, không thì thôi tớ đánh bóng bàn cũng được." Bạn nam kia ngơ ngác nhìn vợt cầu lông trong tay, hỏi Lâm Chức.
"Không sao, các cậu chơi đi, tớ không có ai chơi cùng, với cũng không muốn chơi lắm." Lâm Chức nhìn theo bóng lưng Tống Gia Trúc, nhẹ nhàng nói.
Y bắt chước tư thế cúi đầu của nguyên chủ nói chuyện, tránh đi ánh mắt của người khác.
Bạn nam kia thấy ngại, định mời tiếp lại thấy Lâm Chức đã đi ra ngoài. Cậu ta gãi đầu, sau đó ghi tên mình trên danh sách đăng kí, vui vẻ cầm vợt đi chơi.
Bên ngoài nhà kho, Lâm Chức ung dung đi về phía trước.
Tống Gia Trúc đi rất nhanh, nhưng Lâm Chức có 01, có thể chuẩn xác định vị được cậu.
Ở trong một góc khuất, Tống Gia Trúc nhìn Lâm Chức lại xuất hiện trước mặt mình, nhăn mặt.
Cậu thể hiện rõ ba chữ "không chào đón" trên mặt, uy hiếp cũng uy hiếp rồi, còn bám theo cậu làm gì?
Lâm Chức lấy trong túi ra một tờ giấy, cẩn thận lau chỗ trống bên cạnh Tống Gia Trúc rồi ngồi xuống.
"Cậu có vẻ rất thiếu tiền, tôi chỉ cho cậu cách này kiếm tiền nhé?"
Y kê khuỷu tay lên chân, chống má nhìn Tống Gia Trúc.
"Làm gia sư cho tôi, mỗi tối sau giờ tự học, 2 tiếng 1 ngày, mỗi tiếng 100 đồng, không đủ 1 tiếng tôi cũng tính cho cậu tròn 1 tiếng. Thấy sao?"
Lâm Chức cần có thêm con đường tiếp cận Tống Gia Trúc, gia nhập vào cuộc sống của cậu, đây là một lí do khá tốt.
Tống Gia Trúc lắc đầu, không hề dao động.
Nếu không phải cảm thấy Lâm Chức sẽ còn bám theo mình, cậu ta chỉ muốn chuyển chỗ ngay lập tức.
"Cậu chê ít à? Vậy tôi có thể tăng giá."
Lâm Chức lại cố tình xuyên tạc ý của Tống Gia Trúc. Với khả năng và danh hiệu của cậu, nếu ra ngoài làm gia sư cho người ta chắc chắn không có cái giá này.
Nhưng vấn đề là Tống Gia Trúc không thể nói, việc này gần như chặt đứt con đường làm gia sư của cậu ta. Tống Gia Trúc không thể nói thì dù thành tích có xuất sắc mấy cũng không phụ huynh nào muốn thuê.
Tống Gia Trúc dùng bút viết một dòng chữ trên vở nháp, giơ lên trước mặt Lâm Chức.
- -- Vấn đề không phải là tiền, tôi không đồng ý kèm cậu học, mời tránh xa tôi xa.
Dấu chấm câu ở cuối đại diện cho sự nghiêm túc và quật cường của Tống Gia Trúc.
"Ai nha, tự dưng mù rồi, không thấy gì hết." Lâm Chức lười biếng nói, lấy từ trong túi ra tờ 100 đồng, nhét vào quyển vở nháp của Tống Gia Trúc: "Đây là trả trước cho tối nay."
Khi bốn bề vắng lặng, thiếu niên hướng nội ngoan hiền lại lộ bộ mặt thật.
Tống Gia Trúc ném trả tiền, đứng dậy bỏ đi.
Chưa đi được đã bị một cái tay không biết xấu hổ túm quần.
"Nhóc câm, cậu dám đi tôi tụt quần cậu xuống đấy. Muốn bị mọi người chế giễu thì cứ tiếp tục."
Tống Gia Trúc hít sâu một hơi, sách bài tập trong tay bị bóp tới biến dạng.
"Cậu định lát nữa đi mách với cô giáo rồi xin đổi chỗ ngồi chứ gì? Thế thì không thoát được tôi đâu. Làm sao tôi biết được liệu cậu có kể bí mật của tôi cho người khác biết không, cậu ở dưới mí mắt tôi tôi mới yên tâm."
"Thi giữa kì xong sẽ được quyền đổi chỗ ngồi, cậu kèm tôi học đến khi đó đi. Thi xong cậu thích chọn ai làm bạn cùng bàn thì chọn, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, thế nào?"
Lần thi tháng đầu tiên là sau kì nghỉ 1/10, tức là vài ngày trước, thi xong mới sắp xếp lại vị trí ngồi. Dựa theo quy luật này, lần điều chỉnh tiếp theo sẽ là sau đợt thi giữa kì.
Thi giữa kỳ sẽ vào chừng giữa tháng 11, mặc dù không biết cụ thể là ngày nào, nhưng có thể chắc chắn từ giờ cho tới lúc đó chỉ còn khoảng 1 tháng.
Quy tắc xếp chỗ của lớp 12-1 là căn cứ vào thành tích, hạng nhất có thể lựa chọn vị trí cho mình, sau đó chọn bạn cùng bàn, rồi theo thứ tự là người đứng thứ 2. Xếp hạng càng cao thì quyền lựa chọn càng nhiều.
Một tháng đúng là hơi gấp, Lâm Chức không trông cậy một tháng này Tống Gia Trúc sẽ thích mình, nhưng để lại chút dấu ấn cũng không tồi.
Để tiến vào trái tim một người cần phải tiếp cận người đó, nhưng không phải lúc nào cũng kề sát bên, có đôi khi ở quá gần lại thành vướng bận, tiến lùi đều phải có chừng mực.
Tống Gia Trúc vẫn muốn từ chối, cậu không muốn có bất cứ dính dáng gì tới người này, phải nói là cậu không muốn dính dáng tới bất cứ người nào, nhất là kiểu người sẽ phá hỏng cuộc sống yên bình của cậu như vậy.
Nhưng cái tay đang túm quần cậu hơi dùng sức, ngầm mang ý uy hiếp.
Tống Gia Trúc cảm thấy Lâm Chức nên đi khám, y chắc chắn bị tinh thần phân liệt hoặc là có khuynh hướng biến thái, còn bất thường hơn một người tàn tật như cậu nữa.
Cân nhắc đến mức độ phiền phức của người này, chỉ cần nghĩ sắp tới mình sẽ bị một kẻ như vậy bám đuôi, bị y một mực rình mò, Tống Gia Trúc quyết định dứt khoát xử lý luôn.Cậu nắm lấy cổ tay đang túm quần cậu, dùng sức ép Lâm Chức phải buông tay, đồng thời còn dùng ánh mắt uy hiếp một phen.
Nhưng khi cậu xoay người, lại va phải một đôi mắt đẫm lệ.
"Cậu bóp tay tớ đau."
Trong mắt Lâm Chức tích nước, hóa thành nước mắt lấp lánh chảy xuống.
Cổ tay y bị bóp, hàng mày cau lại, dáng vẻ yếu đuối bị ức hiếp khiến cặp mắt kia càng đẫm vẻ vô tội.
Tống Gia Trúc hơi hốt hoảng buông tay ra, thấy cổ tay Lâm Chức bị mình bóp đỏ lừ thì mím môi.
Cậu định viết vào quyển vở nháp, nói với Lâm Chức biết đau rồi thì đừng hòng uy hiếp cậu nữa, nhưng còn chưa đặt bút đã thấy thiếu niên gầy yếu trước mặt, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ lại cong cong nụ cười.
"Nghĩ kĩ chưa nhóc câm?"
Lúc nói câu này, một giọt nước mắt cực nhanh rơi xuống, lộ vẻ hồn nhiên chân thật, lại rất đáng ghét.
Vô sỉ! Vô sỉ! Tống Gia Trúc tức giận mắng trong lòng, tâm trạng cậu rất hiếm khi dao động mạnh như vậy.
Tống Gia Trúc bình tĩnh lại, nói với bản thân chỉ cần chịu đựng một tháng.
Một tháng sau thi giữa kỳ, cậu có thể đổi bạn cùng bàn, sẽ không bị tên tâm thần này dây dưa nữa, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.
Tống Gia Trúc nhanh chóng viết câu trả lời xuống giấy nháp, giơ lên trước mặt Lâm Chức.
- -- Được, thi giữa kì xong đừng có làm phiền tôi nữa.
"Được, vậy nhé."
Lâm Chức đứng dậy, gấp tờ một trăm đồng lại, nhét vào tay Tống Gia Trúc.
Cũng may cha mẹ của nguyên chủ vì thấy áy náy khi để con ở nhà một mình nên cho rất nhiều tiền sinh hoạt, số tiền Lâm Chức có hiện giờ đủ để y thanh toán học phí dạy kèm.
Tống Gia Trúc bỏ đi, lần này Lâm Chức không theo sau.
Y dùng khăn giấy lau nước mắt, nhìn vết đỏ trên cổ tay.
Sức mạnh thật, thể lực cũng không tệ, y rất hài lòng.
01 có vẻ lo lắng nói: [Kí chủ, một tháng sau lỡ không thành công thì làm thế nào để tiếp cận cậu ấy nữa đây?]
Lâm Chức vui vẻ đáp: [Không sao, người xấu luôn lật lọng mà.]
01 hơi chấn động trước câu trả lời này, nhưng thấy cũng hợp lý.
Kí chủ ở thế giới này có vẻ khác, nhưng đang đóng vai thì như vậy cũng bình thường.
01 nghĩ tới chỉ số thiện ý của Lâm Chức, yên tâm lại, dù có như thế nào thì những cái đó cũng chứng tỏ kí chủ là một người cực kì tốt. Thái độ của kí chủ với nó đã phần nào chứng minh y là thiên sứ khéo hiểu lòng người nhất, còn lợi hại như vậy.
Sắp hết giờ, giáo viên thể dục tuýt còi, ra hiệu cho mọi người mau chóng về hàng.
Một nhóm học sinh tới nhà kho trả dụng cụ thể dục, những bạn khác bắt đầu xếp hàng để cho thầy giáo đếm sĩ số.
Lâm Chức đứng cạnh Tống Gia Trúc, im lặng cúi đầu.
"Cậu ăn kẹo không? Bọn tớ mua ban nãy đấy."
Lâm Chức cảm giác có người chọc lưng mình, nhỏ giọng hỏi.
Là nữ sinh ban nãy chạy bộ đã bắt chuyện với y, Lâm Chức nhớ tên cô bé này là Hà Vũ Tình, cán sự môn Anh, một thiếu nữ tóc ngắn mặt tròn, tính cách nhiệt tình sáng sủa.
Dù là một nhân vật trong suốt chỉ biết im lặng như nguyên chủ, cô bé ấy gặp cũng sẽ chào hỏi.
"Cảm ơn cậu."
Lâm Chức nhận ý tốt của cô bé, trong tay có thêm một viên kẹo vị dâu tây.
Mặc dù phải giữ thiết lập, nhưng Lâm Chức không định giống nguyên chủ tiếp tục làm một người vô hình trong lớp. Dù ở bất cứ đâu thì mạng lưới quan hệ luôn rất quan trọng, đến lúc cần nhờ đối phương giúp đỡ cũng tiện hơn.
Vị kẹo lan tràn trong miệng, Lâm Chức cầm miếng giấy gói trong tay, đợi lát nữa rồi vứt.
Thầy giáo căn thời gian rất chuẩn, đếm sĩ số xong là chuông hết giờ cũng vang lên, mọi người lục tục về lớp.
Trên đường đi có một cái thùng rác, Lâm Chức thuận tay ném vào, lại chạm mặt một nam sinh cao lớn.
Y không biết người này, nhưng nguyên chủ lại biết rất rõ.
Lớp trưởng lớp bên, đối tượng thầm mến của nguyên chủ, Hứa Liệt Dương.
Năm lớp 11, có khoảng nửa học kì họ là bạn cùng lớp, nguyên chủ bởi vì muốn đuổi theo bước chân của hắn nên cố gắng học tập, kết quả lại bị chuyển sang lớp 1 còn người này ở lớp 2. Chuyện này đã khiến nguyên chủ tiêu cực một thời gian.
Hứa Liệt Dương giống như tên của hắn, một nhân vật luôn là tiêu điểm trong đám người. Hắn khá đẹp trai, thích chơi bóng rổ, nguyên chủ bị một người có tính cách như vậy hấp dẫn cũng không lạ.
Có điều Lâm Chức không định tiếp xúc với người này. Y có thể bám đuôi Tống Gia Trúc, nhưng bảo y tiếp tục đóng vai nhân vật bám đuôi Hứa Liệt Dương, tiếp tục làm một kẻ si tình thì y khó mà làm được, cũng không cần thiết.
Lâm Chức cúi đầu đi ngang qua Hứa Liệt Dương, Hứa Liệt Dương vươn tay ném rác vào thùng, quay lại nhìn Lâm Chức một cái.
"Anh Dương, đi thôi, làm gì đấy?"
Tiết tiếp theo là tiết thể dục của lớp 2, có người bá vai Hứa Liệt Dương, nghi hoặc hỏi hắn.
"Không có gì."
Hứa Liệt Dương lắc đầu, tươi cười đi cùng người kia tới chỗ tập trung.
Lâm Chức về lớp, Tống Gia Trúc đã ngồi ở vị trí của mình.
Trên người cậu có một loại không khí bình lặng không bị quấy nhiễu bởi ngoại vật, loại tĩnh lặng này không dễ thấy, nhưng khi người ta chú ý tới thì nó thật sự rất nổi bật.
Lâm Chức cảm thấy dáng vẻ của cậu khi có lửa trong mắt vẫn thú vị hơn, phát hiện mình có thú vui xấu xa là ăn hiếp một bạn nhỏ.
Hai tiết buổi chiều là môn Hóa, Lâm Chức vừa nghe giáo viên giảng vừa chép bài, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại nghịch dây cặp của Tống Gia Trúc.
Ngón tay y cuốn lấy phần đuôi, cuốn vài vòng rồi lại thả, lặp đi lặp lại như thế.
Tống Gia Trúc không nhìn Lâm Chức, nhưng sức tập trung khó tránh khỏi bị động tác của y làm phân tán.
Lâm Chức không chạm vào cậu, nhưng cậu có thể cảm giác được có người không ngừng táy máy trong lãnh địa của mình, khiến cậu phiền lòng.
Trên bàn phía Lâm Chức xuất hiện tờ giấy nháp của thiên tài, chỉ có bốn chữ.
- -- Tập trung học đi.
Lâm Chức viết câu trả lời rồi trả lại.
- -- Tôi đâu có đụng vào cậu.
Sau đó Lâm Chức tiếp tục một tay cuốn dây cặp của Tống Gia Trúc, vừa xem bảng vừa làm một học sinh chăm chỉ ghi bài.
Tống Gia Trúc không đưa thư sang nữa, lạnh lùng đặt cặp xuống sàn.
Cậu phát hiện lí luận với Lâm Chức hiển nhiên không phải một biện pháp tốt, cậu cũng không thể nói chuyện, Lâm Chức lại cực kì khó đối phó.
Khi tay Lâm Chức vượt qua ranh giới trên bàn vươn tới trước mặt cậu, kết hợp với mấy chữ Lâm Chức trả lời ban nãy, Tống Gia Trúc tưởng là y định sờ mình, lập tức rụt tay về.
Lâm Chức lại chỉ lấy cái bút đỏ trên bàn, cười như không cười nhìn cậu.
Tống Gia Trúc không cảm thấy xấu hổ, khắp người tỏa ra ý muốn cách xa khỏi chỗ này.
Một lát sau, một tờ giấy nhắn xuất hiện ở mép ngăn bàn cậu.
Tống Gia Trúc không biết Lâm Chức muốn nói gì, cũng từ chối đọc, tiếp tục nhìn bảng đen, không thèm để ý tới tờ giấy nhắn kia.
Buổi chiều tan học, Tống Gia Trúc tưởng là Lâm Chức sẽ đi theo mình, lại phát hiện y bỏ về trước rồi.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, vô thức cau mày.
Cậu rất hiếm khi hối hận, nhưng giờ lại thật sự có chút hối hận vì hôm qua tới tiệm sách, nếu không đã không đụng mặt Lâm Chức.
Cậu cũng không để ý cách ăn mặc của Lâm Chức lúc ấy, chỉ nhớ mang máng là đồ nữ, chủ yếu là ấn tượng với khuôn mặt có chút hoảng sợ vì bí mật bị phát hiện, sau đó y đi ngang qua cậu.
Tống Gia Trúc dọn lại mặt bàn, lúc này mới lấy tờ giấy nhắn kia ra khỏi ngăn kéo.
Mực màu đỏ, y dùng bút đỏ của cậu viết.
[Đừng lo, tôi thích con trai thật, nhưng không có hứng thú với cậu đâu.]
Bên cạnh câu nói này còn có một khuôn mặt cười đáng yêu.
Thậm chí Tống Gia Trúc còn mường tượng được cái người bạn cùng bàn của mình khi viết câu này đã có biểu cảm như thế nào. Cậu xé tờ giấy nhắn, vo viên với đống giấy khác, ném vào trong thùng rác ở cuối lớp.
Cái người y cảm thấy hứng thú hẳn là tên con trai y bám đuôi, nhưng Tống Gia Trúc không biết người kia là ai.
Mà cậu cũng không quan tâm chuyện này, chỉ hi vọng tháng này trôi qua mau hơn một chút.
Buổi chiều Lâm Chức không ăn ở căn tin, đó là tra tấn với y.
Trường cấp 3 số 9 là trường bán nội trú, học sinh được quyền chọn học nội trú hoặc ngoại trú, Lâm Chức và Tống Gia Trúc đều là học sinh ngoại trú.
Cổng trường có rất nhiều quán ăn, cũng có không ít quán vỉa hè.
Lâm Chức nhìn hàng quán hai bên, tùy ý chọn đi ăn bún gạo.
Gọi món xong, y yên tĩnh ngồi ở một cái bàn gần trong cùng.
Một lát sau lại thấy có mấy nam sinh cười cười nói nói bước vào, có vẻ rất thân quen với chủ quán, gọi món xong ngồi cách Lâm Chức một bàn.
Lâm Chức ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp nam sinh ngồi ở bàn đó là Hứa Liệt Dương, đối phương cũng nhìn thấy y, nhìn một cái đã chán ghét quay sang chỗ khác.
Lâm Chức rủ mắt. Hóa ra hành động của nguyên chủ cũng không hề kín đáo như bản thân hắn nghĩ, trong mắt nam sinh kia có sự chán ghét khó có thể ức chế, tuy chỉ là thoáng qua. Lâm Chức cũng không để ý những chuyện này, chỉ hi vọng nó không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của mình.
Đang là giờ ăn tối nên có khá nhiều học sinh tới, có bàn trống là có người ngồi, cái bàn đối diện Lâm Chức nhanh chóng xuất hiện hai người.
Lâm Chức bị che khuất, hai người kia ăn xong rời đi, Hứa Liệt Dương mới thấy vị trí đằng sau đã trống rỗng.
Giờ tan của ca tự học lớp 12-1 là 10 giờ tối, đèn đường đã sáng, trước cổng có không ít phụ huynh đứng chờ, còn có rất nhiều học sinh đạp xe về.
Tốc độ đạp xe của Lâm Chức tương đối nhanh, đứng sẵn ở cửa chờ Tống Gia Trúc.
Tống Gia Trúc ở một dãy trọ cũ của trường, cách trường không xa. Trường cấp 3 số 9 được thành lập từ rất lâu nên hồi đó bên cạnh còn chưa xây chung cư, mấy năm trước mới được xây thêm.
Hồi trước nhà trường đồng ý cho vị trạng nguyên thiên tài Tống Gia Trúc này ở trọ, nhưng hiển nhiên không chi tiền cho cậu ta ở khu chung cư đắt đỏ mới xây, chuyện này cũng rất bình thường.
Tống Gia Trúc đi ở phía trước, Lâm Chức đạp xe ung dung đi sau, cho tới dãy nhà trọ thì Lâm Chức khóa xe lại, Tống Gia Trúc đã biến mất.
Nếu không có 01 định vị thì Lâm Chức tưởng cậu ta đã lên trước rồi, thực tế thì Tống Gia Trúc đang đứng ở trong tòa nhà đợi y.
Cậu đã nhận tiền, dù không muốn, nhưng vẫn giữ lời.
Lâm Chức đi vào, nhìn thấy thiếu niên đứng trong bóng tối.
Mặt mày thanh tú sắc nét, bình thản hờ hững, như bóng cây ảm đạm trong ngày nhiều mây.
Trong lòng Lâm Chức lại không hề có cảm giác áy náy khi ăn hiếp nhóc câm này, theo cậu đi lên cầu thang.
Đến lầu 3, Tống Gia Trúc mở cửa phòng.
Không cần hẹn trước, bọn họ đã ngầm thừa nhận là sẽ học ở nhà Tống Gia Trúc, bởi vì đây là chỗ gần nhất cũng tiện nhất.
Phòng của Tống Gia Trúc nằm ở chính giữa tầng lầu, 1 phòng ngủ 1 phòng khách, không mấy rộng rãi.
Nhưng chim sẻ có nhỏ thì vẫn đầy đủ nội tạng, bếp phòng khách phòng ngủ ban công đều có đủ.
Tống Gia Trúc chỉ vào cái bàn ở phòng khách, ý là học ở đây.
Cậu không muốn để Lâm Chức vào phòng ngủ của mình, Lâm Chức cũng không có ý định nhìn trộm bây giờ.
Cặp sách bị ném lên ghế sô pha, Lâm Chức mở bài tập Lý Hóa Sinh tối nay, chọn mấy chỗ không hiểu hỏi Tống Gia Trúc.
Bởi vì tri thức y hấp thu có hạn, rất nhiều thứ đã bị quên, thỉnh thoảng còn hỏi mấy vấn đề cơ bản, thường xuyên bị Tống Gia Trúc nhìn chằm chằm.
"Là thế này đúng không?"
"Tôi không biết mà."
"Không hiểu, cậu nói lại đi... Ầy, viết lại đi."
"Nhóc câm, cậu không nói được thật à, là bẩm sinh hay sau này mới bị thế?"
"Tôi không hiểu đề này, cậu viết chậm thôi được không?"
Tống Gia Trúc dùng sức viết, lực nhấn gần như xuyên thủng được trang giấy.
Cậu chưa bao giờ ác độc như vậy hi vọng người bên cạnh cũng bị câm giống mình, hi vọng y ngậm miệng lại.
Lâm Chức nhìn chàng trai cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh, ý cười trong mắt càng đậm.
Lâm Chức học tới 12 giờ, thanh toán học phí 100 đồng cho Tống Gia Trúc.
"Tôi lười mang cặp về lắm, mai cậu mang tới trường giúp tôi đi. Mai mà tôi không có bài tập để nộp tôi sẽ nói với mọi người là để quên ở nhà cậu."
Lâm Chức đóng cửa, Tống Gia Trúc nhìn cặp sách y để lại, dùng ngón tay nhấc lên, đặt ở chỗ gần cửa nhất.
Nếu được thì cậu muốn đặt nó trước cửa luôn, như kiểu để một túi rác ấy.
Một người vừa đáng ghét vừa xấu xa lại vừa dối trá, Tống Gia Trúc nhìn lịch, lâu rồi mới cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.
Lâm Chức học bổ túc ở nhà Tống Gia Trúc gần một tuần, mỗi đêm sẽ đưa cậu ta học phí của hai tiếng, nhưng không phải đêm nào y cũng học đủ 2 tiếng. Có những hôm làm xong bài tập rồi, Lâm Chức sẽ ngồi chơi điện thoại trong phòng khách, hoặc là bật nhạc lên nghe.
Tống Gia Trúc khuyên can không có kết quả, biết Lâm Chức cố ý ức hiếp mình không nói được, thế là dứt khoát về phòng, kệ Lâm Chức về khi nào thì về.
Mấy ngày đầu tiên Lâm Chức không cầm cặp về, mấy hôm sau còn quá đáng hơn, không thèm mang cặp tới, cứ hết giờ tan học buổi tối là đặt cặp lên bàn cậu, để cậu mang cho y.
Sau khi lên lớp 12, ngày nghỉ duy nhất trong tuần trở thành nửa ngày nghỉ.
Chiều Chủ Nhật, Tống Gia Trúc theo thường lệ tới tiệm sách đọc sách.
Lần này cậu cố tình đứng trong tiệm rất lâu, không muốn ra ngoài gặp tên ngồi cùng bàn giả gái. Giờ chỉ cần nghĩ tới Lâm Chức cậu đã có phản xạ muốn trốn.
Lâm Chức cũng không ra ngoài, chạng vạng tối mới nhìn tủ quần áo, rơi vào trầm tư.
Cuối cùng y vẫn chọn một bộ, soi gương, đội tóc giả, trang điểm.
Cũng may kỹ thuật của nguyên chủ vẫn còn, Lâm Chức nhìn bản thân trong gương, có một sự khó chịu không nói ra được.
Mắt 01 sáng lấp lánh: [Đẹp quá!]
Lâm Chức không phủ nhận, lấy một đôi tất dài màu đen mặc vào.
Càng khó chịu.
"Thiếu nữ" trong gương có ngũ quan tinh xảo, yết hầu không mấy rõ ràng giữa mái tóc xài hơi xoăn.
Áo sơ mi ngắn màu trắng phối với váy xếp nếp màu mâm xôi, dưới khóe mắt chấm chút nhũ tạo một vẻ đẹp thuần khiết lại đầy cám dỗ. Trừ khi quan sát cực kì cẩn thận, nếu không rất khó để nhận ra đây là con trai.
Chờ trời tối hơn chút nữa, Lâm Chức mới đeo khẩu trang đi ra ngoài, chấp hành kế hoạch tối nay.
Một tuần học bổ túc, y đã lấy được thứ mình muốn.
11 rưỡi đêm, Tống Gia Trúc sắp chìm vào giấc ngủ bị tiếng điện thoại đánh thức.
Nhìn thông báo trên điện thoại, cậu do dự một hồi mới nhấn kết nối.
"Tống Gia Trúc, em đang ở cửa quán bar, anh tới đón em đi."
Giọng người kia có chút mơ hồ, tạo cảm giác như mùa xuân mềm mại.
Tống Gia Trúc định cúp máy luôn, ngoài bị câm ra thì cậu còn muốn làm kẻ điếc.
"Tránh xa tôi ra... Tôi đã bảo là tôi có người đón rồi, tránh xa ra, bạn trai tôi tới đón tôi bây giờ!"
Tiếng động bên kia trở nên ồn ào, giọng nói khàn khàn của thiếu niên trở nên lớn hơn, dường như đang nhấn mạnh với người bên cạnh.
Lâm Chức biết Tống Gia Trúc sẽ đến. Cậu đã từng gặp nguy hiểm cùng cực, thế nên mới sinh ra chướng ngại tâm lý không thể nói chuyện, dù Tống Gia Trúc không mấy thích y, nhưng cũng không ghét tới mức trơ mắt nhìn y rơi vào nguy hiểm.
Tống Gia Trúc nhíu mày, há to miệng mới phát hiện không tạo ra được âm thanh nào, hơi sốt ruột gõ chén nước bên cạnh ý bảo Lâm Chức nói địa chỉ.
Lâm Chức nhanh chóng nói địa chỉ, âm thanh ngọt ngào mềm mại: "Biết rồi, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh tới."
Như thể đang thật sự nói chuyện với bạn trai.