Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

chương 22: đạo sĩ tốt bụng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rau trồng ở sân sau thu hoạch được một vụ, Tạ Linh Nhai hái vào xào hai đĩa rau, may là lúc trước chỉ trồng một khoảnh đất nhỏ, hiện giờ càng ngày càng bận rộn, trồng rau chỉ còn là hoạt động thư giãn gân cốt.

Tạ Linh Nhai đặt đồ ăn lên bàn, nói với Trương Đạo Đình: "Đạo Đình, đi kêu anh Hải của tôi tới dùng cơm."

Hải Quan Triều nói, nếu trong vòng ba tháng Tạ Linh Nhai học được Thái Tố mạch pháp, quan hệ của y với Tạ Linh Nhai sẽ không tính theo Vương Vũ Tập, mạch pháp coi như y biếu tặng.

Không tính sư gia, lại càng không tính là sư phụ, thì không phải kêu là anh sao.

Trương Đạo Đình: "..."

Trương Đạo Đình đổ mồ hôi, đến đối diện gọi Hải Quan Triều sang dùng cơm.

Từ khi Tạ Linh Nhai nắm giữ Thái Tố mạch pháp cơ bản, hắn thì đắc ý rồi, nhưng Hải Quan Triều thì lại nát cả tim.

Hải Quan Triều vốn tưởng mình đặt ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành cho Tạ Linh Nhai, cái chức sư gia này ăn chắc, ai biết cái tên này quả thực không phải là người, gần một tháng đã nắm giữ được Thái Tố mạch pháp!

Dù cho Thái Tố mạch pháp có thiên biến vạn hóa, thì cũng không thể rời khỏi căn bản, chỉ cần nắm giữ được mạch lạc trong đó, bất luận mạch tượng phức tạp cỡ nào cũng có thể giải ra, chỉ thiếu luyện tập mà thôi.

"Bác sĩ Hải, lão đại gọi anh ăn cơm." Trương Đạo Đình nhìn, Hải Quan Triều đang ở trong phòng khám ngẩn ngơ, tạm thời không có bệnh nhân, y cầm một quyển sách trong tay si ngốc ngồi đó.

"... À." Hải Quan Triều nâng kính mắt, đứng dậy đóng cửa đi cùng Trương Đạo Đình.

Lúc băng qua đường Hải Quan Triều không nhịn được lẩm bẩm: "Cậu nói xem hắn làm thế nào học được vậy..."

Cái đầu óc đó đến tột cùng là mọc ra bằng cách nào thế?

Hải Quan Triều có thể đạt đến trình độ bây giờ ở tuổi này, đầu óc tuyệt đối là không kém, nhưng năm đó y học nhập môn Thái Tố mạch pháp, học cơ sở thôi đã bỏ ra mấy tháng.

Tên nhóc thối Tạ Linh Nhai, học sao mà nhanh dữ vậy?!

"Bác sĩ Hải, " Trương Đạo Đình đồng cảm nhìn Hải Quan Triều, cái tát vào mặt này quá tàn nhẫn, hắn cũng không đành lòng, hơn nữa hắn còn cực kỳ đồng cảm, "Trong ngành y của mấy anh có cách nói đó không thì tôi không biết, thế nhưng lúc tôi luyện bùa từng nghe qua một câu nói."

"Nhất điểm linh quang tức thành phù, thế nhân uổng phí mực cùng chu."

"Có vài thứ chính là ảo diệu như vậy đó, tôi luyện vẽ bùa hơn trăm ngàn tấm, có lẽ còn không bằng lão đại tiện tay vẽ một bút. Hắn còn không phải là đạo sĩ, chẳng phải là tôi rất tuyệt vọng sao."

Hải Quan Triều: "..."

Thế nhân uổng phí mực cùng chu, Hải Quan Triều ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu, lúc này dưới chân cũng vào cửa, nghe thấy Tạ Linh Nhai cố ý hô một tiếng: "Anh Hải mau ngồi, ăn cơm."

Hải Quan Triều cũng khẽ mỉm cười với hắn, thoải mái nói: "May mà cậu thi thạc sĩ không đậu."

Trương Đạo Đình: "..."

Tạ Linh Nhai: "......"

... Tâm trả thù của người này quá nặng, đột nhiên công kích người ta!

Hải Quan Triều ngồi xuống, an ủi: "Tôi chỉ nghĩ, cậu làm mấy cái này lành nghề như thế, nếu học lực còn cực kỳ cao, thì tôi khó tránh khỏi đau lòng."

"Anh tỉnh lại đi, " Tạ Linh Nhai đen mặt nói, "Lần sau tôi nhất định sẽ thi đậu!"

Dĩ nhiên, cho dù lần sau thi đậu, thì cũng đã bỏ ra thời gian dài như vậy rồi.

"Đúng rồi, lão đại, hôm nay nhận được một bưu kiện." Trương Đạo Đình nói, "Tôi xem người gửi, hình như là cục văn hóa."

"Ừm, hẳn là đưa sách đến." Tạ Linh Nhai cắn đũa, mở bưu kiện ra, bên trong xếp mười mấy bản «Chuyện đêm Nữu Dương».

Lúc trước Tạ Linh Nhai mới vừa tiếp nhận Bão Dương quan, từng đến cục văn hóa dạo một vòng, thuận tiện biết họ muốn biên tập sách, nội dung chủ yếu là truyền thuyết bản địa, vì vậy trở về sửa sang lại tư liệu cung cấp lên.

Trương Đạo Đình mở ra xem, phần tác giả của Bão Dương quan viết tên hai người, một là Tạ Linh Nhai, một là biên tập, phụ trách tiến hành sửa chữa trau chuốt bản thảo, dù sao thì Tạ Linh Nhai cũng không phải chuyên nghiệp.

Lại xem nội dung, thì càng khoa trương, quan chủ Bão Dương quan đời nào đó hàng yêu phục ma, cứu vớt trăm vạn dân chúng Nữu Dương.

Trương Đạo Đình giật mình nói: "Lão đại, sư tổ lợi hại như vậy à, bùa linh tổ còn có thể khiến nước sông chảy lại à?"

Tạ Linh Nhai: "Không thể, tôi bịa đó."

Trương Đạo Đình: "..."

Trương Đạo Đình nhất thời ngớ ngẩn, hắn nói mà, đây là đạo thuật gì chứ, không ngờ lại là bịa ra.

"Từ xưa đến nay, bao nhiêu môn phái, đạo sĩ, không phải đều thích khoa trương à, tôi chỉ dựa vào trào lưu thôi." Để biện giải cho hành vi của mình, Tạ Linh Nhai còn nói, "Trong quyển sách này hở cái là Viêm đế Hoàng đế, Nữ Oa Thần Nông, tôi xem bút ký của người xưa, cũng không khác mấy, chỉ có điều người bây giờ viết hay hơn xíu thôi."

Trương Đạo Đình đổ mồ hôi: "Cũng đúng..."

Tạ Linh Nhai: "Tôi nói với anh nha, tôi tra tìm thuật thông u chiêu hồn cổ đại, mà tám chín phần đều nói là sau khi Dương quý phi chết rồi Đường Huyền Tông dùng biện pháp đó gặp được hồn phách quý phi. Ha, nhiều phương pháp như vậy, sợ là cũng đủ cho Đường Huyền Tông mỗi ngày ăn xong đổi một biện pháp chiêu hồn Dương quý phi tới giải tỏa nhung nhớ, gặp còn chuyên cần hơn so với trước khi chết nữa, vậy có chết hay không cũng không khác gì nhau."

Trương Đạo Đình suýt nữa cười ra tiếng, ai bảo ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, cặp đôi này quá nổi tiếng, thuật nhiếp hồn luôn dán lên tên tuổi họ, giống hệt như mấy câu chuyện mỹ thực thì luôn dán vào Càn long, Từ Hi vậy.

Lúc này Hải Quan Triều ở bên cạnh ung dung nói một câu: "Vẫn có khác biệt."

"..." Qua vài giây Tạ Linh Nhai và Trương Đạo Đình mới hiểu ra, cạn lời.Tạ Linh Nhai nói đùa: "Đạo Đình là người xuất gia đó, bác sĩ à anh đừng nên nói chuyện bậy bạ..."

Trương Đạo Đình: "..."

_

Người đều có nhóm bạn bè của mình, quỷ cũng có.

Đối với du hồn quanh đường đi bộ Kim Quế thành phố Nữu Dương mà nói, Tần Lập Dân thuộc về kiểu khác loài trong đám quỷ.

Con quỷ này, dám cả ngày bay loạn quanh miếu thờ Vương Linh Quan, thậm chí còn đi vào hậu viện, vầy thì cũng thôi đi, cứ mỗi ngày đến khi trời tối, hắn liền tuần tra xung quanh. Phàm là gặp phải chuyện gì như ăn cắp, lừa gạt, đều vững vàng nhìn chằm chằm, ngay cả bà cụ ngã xuống đất không ai đỡ, hắn cũng hận không thể tự mình đỡ dậy.

Dĩ nhiên, hắn đỡ không được, chỉ có thể trở về kêu Tạ Linh Nhai, "Thầy Tạ, thầy Tạ cậu nhanh đi, nhanh chút, bà lão sắp bị người khác đỡ dậy rồi!"

Tạ Linh Nhai chỉ có thể dùng "..." để ứng phó.

Có vài con quỷ không hiểu tại sao, con quỷ mới tới này nhìn cũng không giống bị khống chế, hơn nữa thường thì ma quỷ bị người ta điều khiển, đều là làm mấy việc... nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng không phải là loại chuyện vặt vãnh này.

Tần Lập Dân cũng không tiện nói mình bị lão quỷ lừa gạt, làm ra những trò mất mặt, bị ép ở lại đây lấy công chuộc tội.

Có con quỷ hỏi thăm Tần Lập Dân, Tần Lập Dân liền đỏ mặt nói: "Tao không giống bọn mày đâu, tao là bạn tốt của nhân loại..."

Đám quỷ: "..."

Vì vậy, dưới sự trợ giúp của bạn tốt của nhân loại Tần Lập Dân, Bão Dương quan rốt cuộc đạt được một cơ hội lên đài truyền hình địa phương.

- - Bởi vì nửa tháng liên tục giúp năm người dân, cung cấp manh mối cho lực lượng cảnh sát ba lần, Bão Dương quan rốt cuộc cũng gây sự chú ý với kênh đô thị đài truyền hình Nữu Dương. Gần đây họ đang làm series chuyên đề người tốt chuyện tốt.

Sau khi được phóng viên liên hệ, Tạ Linh Nhai vô cùng cạn lời, "Tôi còn tưởng rằng, dù thế nào cũng là nước giếng của chúng ta lên tin tức trước chứ..."

Bùa chú thì tạm thời không cần nghĩ tới, nhưng mà nước giếng của họ thực sự là rất được hoan nghênh, đến bây giờ mỗi ngày cố định có mấy chục người đến múc nước uống, trong đô thị, có người bằng lòng phiền toái như vậy đã rất hiếm có.

Đây là bởi vì trải qua một đoạn thời gian, phẩm chất giếng Bão Dương đã được người ta biết đến khá rộng rãi.

Nhưng mà, giống với lần đầu tiên họ nhận được cờ thưởng là do thấy việc nghĩa hăng hái làm, lần thứ nhất lên tin tức cũng là bởi vì người tốt chuyện tốt...

Nhưng chuyện này dù sao thì cũng là một cơ hội tuyên truyền, Tạ Linh Nhai đương nhiên sẽ không từ chối.

Dù sao thì người lên hình cũng là đạo sĩ duy nhất của Bão Dương quan - Trương Đạo Đình mà.

...

7h tối ngày nào đó sau hôm phối hợp ghi hình, kênh đô thị đài truyền hình Nữu Dương liền chiếu một kỳ trong series đô thị dịu dàng: đạo sĩ tốt bụng trong thành thị.

Tin tức giới thiệu một đạo quan loại nhỏ trong thành phố phồn hoa, đạo sĩ duy nhất trong đó là Trương Đạo Đình rất trẻ tuổi, sau khi đến Nữu Dương, vẫn xem làm việc tốt là nhiệm vụ, mà một người khách thường trú khác của đạo quan - người sở hữu nơi này, cũng vô cùng ủng hộ hắn.

Đạo quan còn từng nhận được cờ thưởng của người được giúp đỡ, dân phòng cũng rất tán thưởng, cư dân, tiểu thương xung quanh đều cho rằng, tiểu đạo sĩ này lấy giúp người làm niềm vui, dù là người xuất gia, thế nhưng là một hàng xóm rất tuyệt. Mọi người có một nick name thân thiết cho hắn: đạo sĩ tốt bụng.

Trong ti vi, Trương Đạo Đình đối diện ống kính cười khúc khích, bên cạnh còn ghi danh hiệu mới của hắn.

Đạo sĩ tốt bụng Trương Đạo Đình: "........."

Tạ Linh Nhai cười điên.

Trương Đạo Đình sờ sờ mặt, kêu oan: "Sao tôi nhìn ngu như vậy! Lúc quay hình phóng viên cứ liên tục kêu tôi thân thiện một chút, cười, cười, cười, sao không nói cho tôi biết là tôi cười ngu như vậy."

So sánh ra, thì "người sở hữu tài sản" Tạ Linh Nhai chỉ làm bối cảnh chợt lóe lên trong tin tức, thoạt nhìn liền cao lãnh hơn nhiều.

"Ha ha ha ha ha rất tốt, tôi phải lưu tin tức lại, sau này ít nhất người ta sẽ không cho rằng đạo quan chúng ta lừa tiền." Tạ Linh Nhai cười đến nước mắt cũng sắp chảy xuống, cái dạng ngốc của Trương Đạo Đình trong tin tức quá buồn cười, không có chút tiên phong đạo cốt nào.

Có điều xét thấy đạo quan của họ mở trong thành thị, vẫn nên bình dân chút tốt hơn.

Đồng thời Tạ Linh Nhai cũng báo tin vui cho Tần Lập Dân: "Tin tức đã chiếu rồi, tuy rằng không quay được anh, thế nhưng chúng tôi đều biết rõ, anh là quỷ tốt bụng trong thành phố!"

Tần Lập Dân gật mạnh đầu.

...

Bởi vì thân phận của Trương Đạo Đình, tin tức này phát sóng ra dễ nhớ hơn những tin khác, thật sự tạo ra sự trợ giúp cho họ.

Một là như Tạ Linh Nhai nghĩ, độ tin tưởng của mọi người đối với họ vô hình chung tăng cao hơn chút, cảm thấy nhân phẩm họ không tệ, một mặt khác chính là có vài người trẻ tuổi giật mình vì đạo sĩ trong đạo quan lại vừa tuổi trẻ vừa đẹp trai (lúc không cười khúc khích), hoàn toàn khác hình tượng râu dài tóc hoa râm trong tưởng tượng!

Sau đó một topic mở ra trên diễn đàn bản địa bàn tán sôi nổi, còn có người yêu thích nhiếp ảnh khoe ra những bức ảnh bình thường mình chụp ở Bão Dương quan.

Dưới ống kính, Bão Dương quan có vẻ hơi độc lập rời xa trần thế, có thêm cảm giác hữu tình hơn so với trong video tin tức.

Trước đây có lẽ cũng có người loáng thoáng nghe nói về bùa chú của Bão Dương quan và truyền thuyết về họ, thậm chí biết ở ngay gần đường đi bộ Kim Quế, nhưng lại không có khái niệm cụ thể gì, lần này thì lại thấy được video tin tức và ảnh chụp tương đối hoàn chỉnh.

Giữa những căn nhà cao tầng, ngựa xe như nước, một cánh cửa chính nho nhỏ, không đáng chú ý, sau tường viện, chóp mái chính điện thấp thoáng lộ ra, trên ngói úp phủ đầy rêu xanh, tràn đầy dấu vết năm tháng. Tựa như không gian nứt ra một kẽ hở, lộ ra tòa kiến trúc này, hoàn toàn không hợp với xung quanh.

Sau khi vào cửa, lại có thể nhìn thấy một hàng trúc vòng quanh bức tường, đá xanh đất sạch, rất có cảm giác thời đại, trong góc là một cái giếng cổ hình bát quái. Trong sân bày rất nhiều bàn gỗ ghế gỗ, ngồi đó phần lớn đều là người đã có tuổi, hoặc là trà khách trung niên.

Chỉ xem sân trước, thì không nhìn ra được đây là một đạo quan. Bầu không khí yên tĩnh này cũng làm cho người từng đi qua đường Kim Quế sản sinh nghi hoặc, nơi này ở trên đường đi bộ thật sao? Nếu không nói, còn thật sự cho rằng là quán trà ở trấn cổ nào đó.

Lại đi vào bên trong, là chính điện và hai gian điện thờ phụ cũ kỹ, chen chúc thờ phụng bảy tám pho tượng thần, từ trong ra ngoài, đều tràn đầy nét cổ xưa. Sân sau có mấy tấm bia đá, bị mài mòn nghiêm trọng, thậm chí còn có một khoảnh đất nhỏ trồng rau, khiến người ta lầm tưởng người nơi này còn sống tự cấp tự túc.

Trong một bức hình, người trẻ tuổi mặc đạo bào thành kính nhắm hai mắt dâng hương, giữa đèn nhang lượn lờ, khuôn mặt tượng thần cũng mơ hồ.

- - Những "chứng cứ" này không thể không khiến người ta cảm thán, cách nhau một bức tường, lại như hai thế giới, thật sự là nhiều người đã từng đi thoáng qua nơi này, nhưng đều không hề chú ý tới.

Lúc này còn có người yêu thích uống trà cũng đắc ý nói: Chỗ này tôi đã biết từ lâu rồi, mỗi ngày tôi đều đi gánh nước uống. Có lúc cũng ngồi ở đó cùng pha trà với bạn bè, xem, trong tấm hình kia còn có bọn tôi kìa. Đạo sĩ cũng không đuổi người, nước nóng miễn phí, mua một đĩa hạt dưa, tự mang lá trà và dụng cụ uống trà, tôi có thể ngồi nguyên buổi trưa.

Còn có người tỉ mỉ phát hiện, đâu đó còn có biển ghi nơi này là di tích cổ từng được cục văn hóa chứng thực.

Khác với một số điểm du lịch từng bị tu sửa, Bão Dương quan cho người ta một loại cảm giác "tồn tại", kiến trúc cũ như thế, còn có đạo sĩ sống ở đây, phụng dưỡng tượng thần. Tuy rằng không phải quá nổi tiếng, nhưng vẫn khiến người ta có chút lòng hướng tới.

Vì vậy đột nhiên, Bão Dương quan liền nghênh đón một nhóm lớn quan khách, lần này không phải đến xem muỗi, mà là xem kiến trúc, xem đạo sĩ, đến uống trà -- đương nhiên, sau nữa biết được những đặc điểm khác của nơi này thì liền khác.

Vốn dĩ mỗi ngày Trương Đạo Đình đã bận rộn dẫn dắt tín đồ, sau khi tin tức truyền ra, hắn còn đột nhiên thành người mẫu.

Một nhóm du khách mới đến tham quan đạo quan, uống nước giếng cổ, còn muốn chụp ảnh lưu niệm, chỉ chụp kiến trúc thôi làm sao có thể thỏa mãn, tốt nhất là có thể chụp đạo sĩ luôn.

Toàn bộ Bão Dương quan, chỉ mình Trương Đạo Đình mặc đạo bào đạo sĩ, trong giây lát hắn liền phát hiện, mình làm gì dường như cũng đều có người chụp hình. Hắn đi dâng hương, phía sau là tiếng màn trập liên tiếp.

Còn có người đến nhờ Trương Đạo Đình, có thể bày mấy động tác kiểu như đỡ khung cửa, ngửa mặt nhìn lên bầu trời hay không.

Trương Đạo Đình: "???"

Trận địa của Tạ Linh Nhai đã chuyển qua phòng ở hậu viện, hiện giờ bán hạt dưa cũng có người làm công quả hỗ trợ, hắn không cần thường thường ở phía trước giống Trương Đạo Đình nữa, nên thấy thế liền cười ha hả.

Cười xong, Tạ Linh Nhai lập tức đặt một ít bình nước, chậu hoa linh tinh.

Trương Đạo Đình: "Lão đại, làm gì vậy! Chúng ta cũng không dùng để trồng rau được!"

"Ha ha ha ha ha ha!" Tạ Linh Nhai liền bật cười, "Trồng cái gì, không thấy hiện giờ có rất nhiều cô gái tới hả, tôi làm thêm chút đạo cụ, cũng thuận tiện cho anh tạo dáng chụp hình."

Trương Đạo Đình: "..."

Tạ Linh Nhai cũng lên mạng xem, hắn phát hiện Bão Dương quan dường như trong lúc vô tình đã bày ra đặc sắc kiến trúc cổ, còn bắt đầu có người nghe danh mà đến. Mặc kệ những người này có tin hay không, nhưng đa phần cũng sẽ dâng hương, mua chút lá trà uống kèm với nước giếng.

Tạ Linh Nhai còn cố ý đi hỏi bạn học nữ, sau đó mua một ít thực vật có phong cách tương đối hợp với đạo quan để trang trí, trong lu thì trồng hoa sen. Đạo quan họ đúng là rất có tuổi rồi, nếu mua thêm đồ trang trí giả cổ, thoạt nhìn phong cách giống nhau, nhưng thật ra thì lại rất tục khí, còn đồ cổ thật thì mua không nổi, còn không bằng mua hoa hoa cỏ cỏ.

Như vậy cũng vô cùng phù hợp với hình tượng đạo sĩ tốt bụng, yêu cuộc sống, trồng rau làm vườn.

Vị trí địa lý của Bão Dương quan đúng là tốt, dưới sự nhiệt tình kinh doanh của Tạ Linh Nhai, đạo quan lại thêm một nhóm du khách cố định, họ nghiễm nhiên xem nơi này thành một nơi uống trà có phong cách đặc biệt nhàn nhã, người trẻ tuổi chiếm đa số, những người này còn đề nghị đạo quan nên mua thêm vài loại quả khô đồ ăn vặt.

Các bà các thím nhàn rỗi không chuyện làm, người thích uống trà, các ông bác nhiếp ảnh tuổi trung niên, các cô gái trẻ tuổi thanh xuân hoạt bát, tín đồ thành kính, đủ loại người tới Bão Dương quan, trái lại cũng không có chút vẻ không ổn nào.

_

_

Danh tiếng Bão Dương quan vững bước gia tăng, cậu bạn Hạ Tôn - tín đồ số một của họ thì lại đã một thời gian không đến.

Lần trước Tạ Linh Nhai dự đoán cậu ta trượt ba môn xong, cậu ta đầy lòng sợ hãi điên cuồng gặm sách, học bù ba môn tương đối kém, thề muốn nghịch thiên sửa mệnh. Sau khi trải qua một đoạn thời gian nỗ lực, tự thấy trình độ nâng lên, hẳn là không lo trượt nữa, lúc này mới xuất quan.

Sau khi xuất quan, chuyện đầu tiên Hạ Tôn làm chính là... cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.

Dù sao thì cậu cũng là người trẻ tuổi, dự định ra ngoài chơi một chuyến, trở về rồi lại tới Bão Dương quan dâng hương, thuận tiện nhờ thầy Tạ xem cậu ta có còn nguy cơ trượt môn hay không.

Hạ Tôn hẹn bạn đi leo núi, núi rất cao, dự tính buổi tối ở khách sạn trong núi ngủ một đêm, sáng sớm lại leo lên một đoạn xem mặt trời mọc.

Một nhóm bọn họ nữ có nam có, một đường cười cười giỡn giỡn, đến lúc ăn cơm tối vẫn chưa leo đến nơi dự tính, thương lượng một chút, quyết định ăn cơm tối xong tiếp tục leo thêm một đoạn.

Trong núi trời tối sớm, cách khách sạn họ đặt còn cần hơn một tiếng đồng hồ lộ trình.

Bởi vì bạn nữ mình cảm mến cũng ở đây, Hạ Tôn vui đến độ muốn bay, không chút ngại mệt, chạy trước chạy sau kéo người, còn muốn chơi trò đoán số cõng người.

"Aizz không chơi không chơi, nghỉ một lát." Có người nói.

Một bạn nữ liền nói: "Cũng đừng có không nói lời nào mà, tối quá, thật khiếp."

Mặc dù có đèn đường, thế nhưng rừng cây xung quanh tối thui, núi rừng xa xa lại càng là một vùng đen đặc, con gái khó tránh khỏi sợ sệt.

"Không có gì, tớ ở đây này." Hạ Tôn ưỡn ưỡn ngực, biểu thị mình có thể cân team.

Một giây sau, bởi vì phạm vi động tác của cậu ta quá lớn, một lá bùa rơi ra, theo bậc thang rớt xuống.

Hạ Tôn nhanh chóng xoay người lại tìm, nhưng lá bùa gấp hình tam giác theo một trận gió đột ngột xuất hiện, một phát bay vào trong sơn cốc bên cạnh. Hạ Tôn vịn lan can kêu thảm thiết, "Bùa hộ mệnh của tui!"

Các bạn học hai mặt nhìn nhau.

Sau đó mọi người liền chứng kiến Hạ Tôn mới nãy còn vênh váo tận trời lập tức chết nhát, "Đi đi đi, nhanh lên núi, đến khách sạn, trời tối không an toàn."

Mọi người: "..."

Tuy rằng ít nhiều biết việc Hạ Tôn gặp phải, nhưng cũng không phải ai cũng sợ, hoặc là nói không phải ai cũng có hỏa khí yếu như cậu ta, ngay cả đi đêm cũng cần dè chừng, mọi người cười ha hả nói: "Hạ Tôn cậu cũng chết nhát quá đi, không có bùa hộ mệnh liền thành thỏ đế hả?"

"Mê tín cũng phải có mức độ nha."

"Ha ha ha ha, biết mày hỏa khí yếu, vầy đi, ôm anh Dũng của mày nè."

Hạ Tôn do dự một chút, còn thật sự chạy đến trước mặt cậu bạn mặt mày râu ria kêu "anh Dũng" kia, "Chúng ta nắm tay đi..."

Anh Dũng: "Biến."

Hạ Tôn: "..."

Hạ Tôn xám xịt đi ra, đứng ở chính giữa đám bạn, nắm chặt ba lô, tay nắm Linh Quan quyết.

Anh Dũng nhìn thấy, lớn tiếng nói: "Hạ Tôn có phải mày bất mãn với tụi tao không, lén chỉa ngón giữa hả!"

Hạ Tôn: "... Thôi đi, đây là Linh Quan quyết bọn mày có hiểu không?"

Hạ Tôn không dám đi sau cùng, liền ở ngay chính giữa thành thật vùi đầu leo núi, còn thỉnh thoảng giục mọi người.

"A phắc!" Hạ Tôn bỗng nhiên nhảy dựng, hệt như bị điện giật, che sau eo xấu hổ nói, "Ai sờ eo tớ?"

Cậu ta cảm thấy vừa nãy có người ở phía sau vỗ eo mình, eo cậu ta rất mẫn cảm, lúc này cảnh giác quét nhìn một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều là vẻ mặt không hiểu ra sao, bất mãn nói: "Đừng dọa tớ nha, không vui một chút nào đâu."

Ai cũng không chú ý vừa nãy có phải là thật sự có người sờ eo Hạ Tôn hay không, đều phụ họa: "Đúng vậy, Hạ Tôn sợ sệt như vậy, đừng có dọa cậu ta."

Liếc mắt một cái cũng nhìn không ra vẻ mặt ai không đúng.

Hạ Tôn đầy bụng ngờ vực, không biết rốt cuộc là ai đùa dai, hơn nữa trận gió quái lạ vừa nãy luôn làm cậu ta thấy không ổn, lúc này chỉ có thể tiếp tục vùi đầu bước đi, may mà chỗ này đã có thể nhìn thấy ánh đèn khách sạn xa xa, cậu ta thoáng an tâm một chút.

Ngay lúc này, một bạn học nữ phía sau cũng hô một tiếng, nhảy lên phía trước, kinh hoàng thất thố nói: "Có người sờ mông tớ."

Sờ mông con gái, cái này quá đáng rồi, tính chất không giống như vụ của Hạ Tôn vừa nãy.

Hạ Tôn đanh mặt lại nói: "Vừa nãy ai đứng phía sau cậu?"

Cô gái run run, "Nhưng, nhưng tớ đi ở cuối cùng..."

Phút chốc tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình, cô gái này lúc thường luôn nhu thuận đáng yêu, không phải người thích đùa kiểu này.

Nhưng nếu lời cô ấy nói là thật, vậy là ai ở phía sau sờ cô ấy?

Trừ khi...

Hạ Tôn dựng ngón tay nắm Linh Quan quyết lên, "Đừng đụng tới bọn tao nha, tao có người bảo kê đó!"

Trong lòng cậu ta kêu rên, có lầm không, xui như thế, ở điểm ngắm cảnh mà cũng có thể gặp được anh em tốt nữa.

Những bạn học khác lần này không còn dám cười nhạo Hạ Tôn, trái lại loáng thoáng dựa sát vào cậu ta, dù sao thì cậu ta là người duy nhất có kinh nghiệm gặp ma ở nơi này, lúc thường còn hay đến đạo quan.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong rừng cây đen kịt không biết ẩn giấu cái gì, sâu trong sơn cốc chỉ có tiếng gió rít qua lại.

Ánh đèn khách sạn xa xa thoạt nhìn như đưa tay là có thể chạm tới, nhưng đáy lòng mọi người rõ ràng, đi tới vị trí kia còn cần một khoảng thời gian.

Ngay cả tên thô to như anh Dũng mà cũng tê cả da đầu: "Không bằng, chúng ta gọi điện thoại cho bảo an khách sạn tới đón chúng ta đi, tùy tiện tìm cớ."

Tất cả mọi người biểu thị đồng ý, anh Dũng lấy điện thoại di động ra ấn số, mấy giây sau lại ngơ ngác nói: "Thông báo là số không có thật."

"..." Mọi người kiên trì từng người thử một lần, dãy số trên website chính thức ấy vẫn là số không có thật, nhưng rõ ràng lúc đặt chỗ họ còn từng gọi tới số này mà.

Lúc này bầu không khí nhất thời càng thên quỷ dị.

"Tớ, tớ muốn gọi điện thoại cho mẹ tớ..." Một cô gái nói vậy, nhưng cô ấy lại chậm chạp không ấn số, tựa như đang do dự. Mọi người đều biết, cô ấy sợ ấn rồi vẫn cứ là số không có thật.

Hạ Tôn bóp bóp tay, kết Linh Quan quyết, cắn răng nhấn một dãy số, trong lòng cuồng niệm danh hào tổ sư gia.

Tất cả mọi người nhìn cậu ta, không biết cậu ta gọi đến đâu, khách sạn, cha mẹ, hay là cảnh sát?

Hiện trường yên tĩnh, âm thanh điện thoại di động có vẻ cực kỳ lớn.

Tút... tút...

Năm sáu giây sau, giọng nói vang lên rốt cuộc không còn là giọng nữ thông báo máy móc, mà là một giọng nam trong sáng vô cùng thoải mái: "A lô, tiểu Hạ?"

Hạ Tôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Thầy Tạ, tôi ở khu leo núi Bạc sơn lúc sắp đến khách sạn bùa rơi mất bị gió lạ thổi đi sau đó không biết cái quái gì sờ eo tôi còn sờ mông bạn học tôi hiện giờ điện thoại khách sạn cũng đột nhiên biến thành số không có thật -- "

Đầu bên kia điện thoại dường như ầm ĩ một trận, các bạn học nín thở lắng nghe.

Chốc lát, âm thanh trong suốt kia lại vang lên: "Đạo Đình anh tránh ra chút nào, ông đây phải đuổi quỷ từ xa."

Truyện Chữ Hay