Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

chương 18: quỷ bái đèn (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắc mặt Chu Mậu và Lưu tiên sinh bỗng nhiên biến đổi, đôi mắt trừng lớn, con ngươi co rút lại, khóe miệng mím chặt.

Lúc này chung quy không phải phản xạ gì đó nhỉ?

"Phắc!" Hai người đồng thời kêu một tiếng liền chạy ra ngoài.

"A??" Bọn họ chạy trốn quá nhanh, Tạ Linh Nhai còn chưa phản ứng kịp, "Hai người đừng chạy chứ!"

Ê hai người chạy cái gì, ở lại coi tui show thao tác một phen rồi lại chạy chứ!

Trên người hai người kia đều có bùa Tạ Linh Nhai vẽ, hắn cảm thấy hoàn toàn có thể ở lại chứng kiến thao tác của hắn mà, trong tay hắn cũng kẹp mấy lá bùa rồi.

Lúc này, Thi Trường Huyền lại ngăn cản Tạ Linh Nhai, anh nắm cổ tay Tạ Linh Nhai nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Tạ Linh Nhai khó hiểu nhìn Thi Trường Huyền, chỉ thấy anh giơ tay lên lướt qua mí mắt mình, ngón tay lạnh lẽo thấm chất lỏng gì đó lướt qua, đợi Tạ Linh Nhai mở mắt nhìn, nơi đèn mỏ chiếu đến thình lình có thêm một "người".

Cách một khoảng nhìn sang, nửa người "hắn" đều ở bên trong cửa ngăn, thân trên bám chặt vào vách tường ngăn, mang giày đi mưa từng chút một nhảy lên trên, muốn bò lên...

Chính là động tác như thế, phát ra tiếng lộp cộp tương tự tiếng bước chân.

Tạ Linh Nhai theo bản năng lui một bước, nhưng lại nhanh chóng nhìn con quỷ đó, "ồ" một tiếng, "Thật đúng là không ổn mà."

...

Chu Mậu và Lưu tiên sinh chạy ra một khoảng, cũng hối hận rồi, thế nhưng mới nãy quá dọa người, bọn họ theo bản năng sải chân lao nhanh.

"Chúng ta trở lại tìm đại sư đi." Lưu tiên sinh nơm nớp lo sợ nói.

Chu Mậu lại có hơi sợ, "Kêu kêu trước đi..."

"Không thì chúng ta tìm mấy người đến đây?"

Không chờ bọn họ thảo luận xong, đã thấy hai ánh đèn chiếu lên Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đi ra, hai người không nhanh không chậm, vô cùng trấn định, càng làm nổi bật vẻ chết nhát của Chu Mậu và Lưu tiên sinh.

"Thầy Tạ, Thi đạo trưởng, không sao chứ?" Lưu tiên sinh đổ mồ hôi nói, "Chúng tôi đang muốn trở về tìm các cậu..."

"La Tiểu Quân, giày đi mưa của hắn có phải là màu xanh lục không?" Tạ Linh Nhai hỏi một câu.

Thật sự là vậy, ngày đó Chu Mậu từng xem qua thi thể, nhất thời ông ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, "Các cậu nhìn thấy cậu ấy hả?"

"Thật sự là hắn, vậy thì không đúng rồi." Tạ Linh Nhai nhìn về phía Lưu tiên sinh nói, "Thi đạo trưởng tra xét tòa nhà và phong thủy của nơi này, xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, bao gồm cả bát tự của La Tiểu Quân. Mới nãy tôi cũng nhìn thấy La Tiểu Quân, hồn phách hắn vô cùng suy yếu, hơn nữa thần trí còn dừng lại ngay khoảnh khắc mình qua đời, không thể rời khỏi quanh đây, không thể có bản lĩnh hại người ta bị bệnh."

Chu Mậu vốn bởi vì hoàn cảnh làm việc mà có chút mê tín, nghe thấy Tạ Linh Nhai nói đúng đặc điểm của La Tiểu Quân, lại nói là gặp được hắn ta, chân cũng như nhũn ra, "Chúng ta có thể đi lên rồi nói hay không?"

Lưu tiên sinh thì lại mang vẻ mặt vừa mờ mịt vừa ngạc nhiên, "Không, không thể nào! Vậy chúng tôi..."

Chu Mậu cũng bị nhắc nhở, "Đúng vậy, thế chuyện của trưởng quặng Bạch là thế nào?"

Tạ Linh Nhai: "Trưởng quặng Bạch?"

Lưu tiên sinh nhất thời có chút lúng túng, "Ây..."

Trước đây Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền có chút ngầm hiểu, cảm thấy công ty Dực Thủy có chút chỗ che giấu, có điều khi đó chỉ cho là xoắn xuýt nội bộ, mà họ thì lại không quản việc con người.

Sau khi đến, Tạ Linh Nhai nghe Chu Mậu nói tới chuyện phát sinh dưới mỏ, lại cảm thấy nói là chuyện quỷ cũng không đúng.

Theo lời bọn họ nói, hồn ma La Tiểu Quân có thể tìm đến tận văn phòng, làm người ta bệnh nặng, thì sao ở dưới mỏ lại dễ nói chuyện như vậy, quấy rầy người ta bị nói hai câu liền không náo loạn nữa, không một ai gặp chuyện.Đợi nhìn thấy La Tiểu Quân rồi, Tạ Linh Nhai liền xác định, La Tiểu Quân quả nhiên không phải ác quỷ. Thậm chí hắn cảm thấy những chuyện lúc trước, có phải là giống như Chu Mậu nhìn thấy ánh đèn phản xạ hay không, đại khái thuộc kiểu hiện tượng tự nhiên, các công nhân tự mình tưởng tượng quá nhiều, chụp mũ lên đầu La Tiểu Quân.

Ra khỏi mỏ quặng rồi, Lưu tiên sinh gọi điện thoại, sau đó nói: "Hai vị, chuyện này có điều kỳ lạ!"

Tạ Linh Nhai: "Đang chờ ngài nói rõ một chút nè."

"..." Lưu tiên sinh có hơi lúng túng, sau đó kể lại từ đầu tới đuôi các chi tiết nhỏ mà hồi trước kể qua loa.

Kỳ thực chức vị của hắn ở đây, chính là thư ký của trưởng quặng Bạch mỏ quặng Liễu Hà, vị trưởng quặng Bạch này là một người vô thần, kiên quyết không tin phong kiến mê tín. Sau khi mới nhậm chức ở mỏ Liễu Hà, vung bút lớn phê duyệt xây một tòa nhà lớn.

Lúc đó đã có người khuyên hắn mời người ta xem phong thủy, hắn không để ý lắm, khi đó liền truyền khắp toàn bộ quặng mỏ, nhưng mọi người cũng không quá để ý. Thế nhưng sau đó La Tiểu Quân gặp chuyện, liền có người đồn đãi bởi vì vấn đề phong thủy.

Trưởng quặng Bạch không tin tà, mặc dù vì chuyện này mà áp lực của hắn rất lớn, nhưng vẫn không tin.

Trưởng quặng Bạch còn tự mình xuống mỏ kiểm tra vấn đề, cuối cùng cho rằng hoàn toàn chỉ là bất ngờ, dưới giếng ẩm ướt trượt chân, tuy rằng La Tiểu Quân không có thao tác trái quy tắc, thế nhưng loại công việc này rất nhiều nguy hiểm, rất khó phòng ngừa việc ngoài ý muốn.

Vì vậy trưởng quặng Bạch chỉ yêu cầu mọi người tăng mạnh công tác an toàn, gắng giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.

Kế tiếp chính là dưới mỏ xuất hiện một ít sự kiện linh dị, trưởng quặng Bạch cũng khịt mũi coi thường, cho rằng là tác dụng tâm lý, mọi người tự mình dọa mình, hoàn toàn có thể giải thích từ góc độ khoa học.

Đương nhiên, lúc này tin tức liên quan tới việc hắn ta phá hoại phong thủy mỏ quặng Liễu Hà, cũng đã truyền khắp toàn bộ mỏ quặng, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, phần lớn đều cảm thấy khá ảo.

Việc này phát sinh, tâm trạng trưởng quặng Bạch cũng không tốt, nhưng vẫn cứ kiên trì tam quan của mình. Mãi đến một hôm tăng ca, tòa nhà văn phòng bị cúp điện, hắn cực kỳ cần cù chăm chỉ thắp nến làm việc, chính là lúc này gặp được hồn ma La Tiểu Quân, nói mình rất thảm, yêu cầu hắn ta mời người tới làm đạo trường ba ngày.

Trưởng quặng Bạch bị bệnh một hồi, trên đời không có tường nào không lọt gió, tin tức này cũng truyền ra ngoài.

Lúc này trưởng quặng Bạch không dám không tin, nhưng lại có chút bướng bỉnh, không chịu tìm bên mỏ quặng liên hệ đuổi quỷ sư, ngược lại nghe một thân thích của mình nhắc tới việc tham gia pháp hội Bão Dương quan, hắn tin tưởng thân thích của mình, vì vậy mới nhờ người đi mời đạo sĩ Bão Dương quan.

Tuy rằng trong mỏ Liễu Hà lời đồn bay đầy trời, nhưng lúc mời đạo sĩ, thư ký Lưu vẫn sửa lại một chút chi tiết nhỏ, đặc biệt là chuyện của trưởng quặng Bạch.

Nói tới chỗ này, Tạ Linh Nhai mới hiểu được tại sao mỏ quặng Liễu Hà lại không tìm thầy phong thủy xem mà đã xây nhà. Hơn nữa hắn ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của trưởng quặng Bạch kia, nhưng nếu vậy, thì sao trưởng quặng Bạch lại gặp phải La Tiểu Quân? Nguyên nhân sâu xa của chuyện này thật ra là do trưởng quặng Bạch chăng?

"Chúng tôi có thể gặp trưởng quặng Bạch không?" Tạ Linh Nhai hỏi.

"Được, được, mới nãy trưởng quặng Bạch cũng nói muốn gặp gỡ hai vị." Thư ký Lưu vội nói.

...

Trưởng quặng Bạch mới từ bệnh viện trở về, đang ở nhà, lúc thư ký Lưu dắt họ tới khu nhà ở, trưởng quặng Bạch còn đang gọi điện thoại với người ta bàn chuyện làm ăn, chỉ áy náy gật đầu chào hỏi họ.

Chờ sau khi trưởng quặng Bạch gọi điện thoại xong, hai người Tạ Linh Nhai mới bắt tay chào hỏi hắn ta.

"Thầy Tạ, Thi đạo trưởng, " vẻ mặt trưởng quặng Bạch có chút sốt ruột, "Tôi nghe nói, phong thuỷ tòa nhà chúng tôi không có vấn đề, La Tiểu Quân cũng không có oan hồn bất tán? Nhưng mà, rõ ràng tôi nhìn thấy cậu ta ở văn phòng!"

Hắn cũng không cảm thấy hai người này cần phải lừa hắn, rất không cần thiết, đặc biệt là nếu muốn kiếm tiền thì càng không như vậy.

Hiện giờ chính Tạ Linh Nhai cũng không rõ lắm, hắn nói: "Ngài có thể nói tường tận tình hình ngày đó một chút không?"

Trưởng quặng Bạch không khỏi sờ sờ trái tim mình, nói tới chuyện phát sinh ngày đó.

Buổi tối hôm đó, trưởng quặng Bạch tăng ca đến chín giờ, bỗng nhiên bị cúp điện, hắn muốn làm xong chút công việc cuối cùng, vì vậy thắp cây nến.

Nhưng không bao lâu, ánh nến kia đột nhiên thu nhỏ, biến thành màu xanh lục. Trưởng quặng Bạch vừa sợ vừa kinh ngạc, muốn đứng lên nhìn.

Lúc này, sau khi ánh nến biến thành màu xanh lục lại trở nên càng lúc càng lớn, hệt như pháo hoa, chiếu lên cả phòng thành màu xanh lục.

Ngay sau đó, góc tường bỗng nhiên bốc lên một bóng đen, bái bái với ánh nến. Nó vừa cúi đầu, trưởng quặng Bạch liền cảm thấy trái tim mình như nhói lên một cái, mà ánh nến cũng tối tăm đi một chút. Nó càng bái, trưởng quặng Bạch càng đau, ánh nến cũng càng ảm đạm.

Đến cuối cùng lúc ánh nến chỉ còn lớn như hạt đậu, trưởng quặng Bạch đã hai mắt trắng dã.

Lúc này cái bóng kia mới tự xưng là La Tiểu Quân, bảo trưởng quặng Bạch tìm người tới làm đạo trường tròn ba ngày, nếu không, lần sau nó dập đầu đến cùng, ánh nến tắt, trưởng quặng Bạch cũng là người chết như đèn tắt. Không những như vậy, còn muốn đến gia đình hắn, tiếp tục bái người nhà hắn.

Trưởng quặng Bạch mất đi ý thức, lúc tỉnh lại đã là ở bệnh viện, hắn vốn tưởng rằng mình gặp một cơn ác mộng chân thực, nhưng vừa kiểm tra trên người, ngực rõ ràng có vết bầm, trước đó cơ thể hắn rất tốt, hoàn toàn không có điềm báo bệnh tim, đây không phải là bị quỷ bái ra chứ?

Đây là chiêu gì Tạ Linh Nhai không rõ lắm, thế nhưng hắn biết một chuyện khác, "Cho nên ngài cũng không hề thấy mặt hồn ma kia, không thể hoàn toàn xác định nó chính là La Tiểu Quân?"

Trưởng quặng Bạch ngẩn ngơ, "Tôi, tôi không thấy, chỉ có một bóng đen, nhưng nó nói nó chính là La Tiểu Quân..."

Hắn nói nói liền im tiếng, yên lặng một chốc mới khó hiểu hỏi, "Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lẽ nào tôi thật sự nằm mơ, sau đó có người nhân cơ hội làm ra vết bầm trên người tôi? Nhưng làm sao nó có thể biết được tôi nằm mơ như vậy?"

Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là trong phòng làm việc của hắn còn có âm vật khác, không biết tại sao lại quấn lấy trưởng quặng Bạch, lại giả mạo La Tiểu Quân.

Tạ Linh Nhai nhìn nhìn Thi Trường Huyền, nói rằng: "Tối hôm nay, mượn chìa khóa văn phòng ngài dùng một chút nhé."

Từ lúc xảy ra chuyện, trưởng quặng Bạch rốt cuộc không đến văn phòng kia nữa, hắn lạnh người một chút nói: "Được, hai vị cẩn thận đó!"

_

Trước khi rời khỏi nhà trưởng quặng Bạch, Tạ Linh Nhai cho hắn ta một lá bùa linh tổ hộ thân, để hắn ta đeo bên người. Thư ký Lưu thì lại chiêu đãi họ nghỉ ngơi, ăn cơm.

Thừa dịp thư ký Lưu không ở đó, Tạ Linh Nhai hỏi Thi Trường Huyền: "Anh biết đó là vật gì không?"

"Chưa từng gặp." Thi Trường Huyền dứt lời lại nói, "Thế nhưng bóng đen..."

Tạ Linh Nhai cũng gật gật đầu, nếu như là bóng đen, không đỏ không xanh, hẳn là cũng không hung ác tới đâu. Lúc đó nghe trưởng quặng Bạch nói xong, trong lòng hắn liền nghĩ, nếu là quỷ thì cũng không khó đối phó, chỉ không xác định có phải thứ khác hay không thôi.

Đến buổi tối, hai người vào tòa nhà văn phòng, phòng làm việc của trưởng quặng Bạch.

Giờ này xung quanh cũng không có đèn đuốc gì, chỉ có khu nhà ở xa xa vẫn có ánh sáng lấm tấm như đốm sao.

Tạ Linh Nhai giấu kiếm gỗ đào và bùa chú đi, móc ra một lượng lớn tiền giấy, lấy cái thau làm vệ sinh ra, châm lửa tiền giấy, "La Tiểu Quân, La Tiểu Quân? Anh có ở đây hay không."

Tạ Linh Nhai không ngừng gọi tên La Tiểu Quân, La Tiểu Quân chân chính đương nhiên là không nghe thấy, nhưng thứ mà họ muốn tìm nghe thấy là được.

Tạ Linh Nhai hô nửa ngày, cũng không có ai đáp lại, hắn hơi suy nghĩ, thay đổi lời giải thích.

"La Tiểu Quân, chúng tôi tới đốt tiền cho anh, thương lượng với anh một chuyện, đại sư mà trưởng quặng Bạch mời trong thời gian ngắn không đến được, đạo trường phải làm muộn chút, số tiền này anh cầm dùng trước, coi như tiền lời, được chứ?"

Lúc này, trong phòng bỗng nhiên âm phong từng trận, nhiệt độ trong tích tắc hạ xuống vài độ.

Thi Trường Huyền kinh nghiệm lâu năm không cần phải nói, Tạ Linh Nhai cũng coi như có chút kinh nghiệm, cho nên cũng không có sợ bóng sợ gió, mà là nhìn quét xung quanh.

Giống lời trưởng quặng Bạch nói, ở góc tường lộ ra một hồn ma, hoàn toàn không có khuôn mặt, đen sì sì, chỉ có hình người, nó nhỏ giọng hô: "Không được! Không được! Không được! Chậm một ngày, thì phải làm đạo trường bảy ngày bảy đêm!"

... Ra rồi.

Tạ Linh Nhai nhìn nó kỳ quái, "La Tiểu Quân?"

Bóng đen to lên, gần như chiếm cả mặt tường, dùng giọng điệu quỷ dị hù người buồn bã nói: "Là tôi, tôi chết thật thảm..."

Thi Trường Huyền không chờ nó nói xong, mặt không thay đổi vứt ra một lá bùa dán vào trên người nó, bóng đen lập tức thu nhỏ về độ lớn vốn có, lăn xuống đất.

Tạ Linh Nhai cũng cầm Tam Bảo kiếm từ trong tủ bên cạnh ra, xông lên nhắm ngay nó đánh một trận, "Ông nội mày! Mày còn dám gạt tao, tao cho mày gạt này! La Tiểu Quân? Mày lặp lại lần nữa xem mày là La Tiểu Quân hả?"

Thi Trường Huyền: "..."

"A! A a a!" Kiếm gỗ đào đánh ở trên người, đánh cho thân hình nó càng ngày càng ảm đạm, đánh cho khí đen trên người con quỷ cũng mất tăm, lộ ra một nam quỷ trung niên, liên tục kêu thảm thiết, "Tôi không dám, tôi không dám!"

Tạ Linh Nhai đánh mệt, ngồi dưới đất, tay chống kiếm nói: "Nói, con mẹ nó đến tột cùng thì mày là gì, mày với trưởng quặng Bạch có thù oán hả?"

Nam quỷ trung niên do dự một chút, mới run giọng nói: "Không, không thù oán."

Tạ Linh Nhai nhìn nó, "Mày không phải La Tiểu Quân, cũng không oán không thù, lại tới dọa người, kêu người ta làm đạo trường ba ngày, mày..."

Tạ Linh Nhai đột nhiên hiểu ra, "Giỏi nha, mày cái đồ không biết xấu hổ, mày đến lừa gạt hả!"

Cô hồn dã quỷ rất nhiều, không phải mỗi ma quỷ đều nhận được cung phụng, quỷ khi còn sống vốn là người, tự nhiên sẽ sinh ra một ít chuyện ly kỳ cổ quái, chẳng hạn như lừa lọc.

Chuyện như vậy Tạ Linh Nhai cũng chỉ từng nghe cậu hắn nói qua, có loại ma quỷ giả mạo danh nhân, để người ta cung phụng mình, quá quắc hơn nữa là còn có ma quỷ giả mạo tổ tiên người khác yêu cầu ăn mặc. Người đơn thuần vừa nghe con quỷ đó nói mình là Lý Bạch, Đỗ Phủ, còn không lập tức ngưỡng mộ dâng đồ ăn lên sao.

Có điều loại quỷ này thường không có bản lãnh gì, năng lực quỷ cũng chia lớn nhỏ, chúng nó đều không uy hiếp được tính mạng con người, chỉ có thể dựa vào việc dọa dẫm, lừa gạt, để cho mình ăn no nê.

Hơn nữa chuyện cậu hắn nói đã là hồi xưa, bây giờ người ta không tin đến thế, cũng không lừa gạt nổi, người ta chả thèm để ý đâu.

Tựa như độc cước ngũ thông, trước đây lúc tín đồ của nó còn nhiều thì tuyệt đối không dễ đối phó như vậy, bây giờ người biết nó đều mất rồi, thật vất vả được người ta nhặt về mà không cho ăn thì cũng không dám trực tiếp giết chết, chỉ dọa dẫm một phen.

Không ngờ lần này Tạ Linh Nhai chính mắt thấy được một con quỷ lợi hại, biết hại mạng người, hơn nữa cũng phô trương lớn hơn một chút, không phải kêu cung phụng một ít đồ ăn, mà là trực tiếp kêu làm đạo trường luôn! Coi cái dã tâm của người ta này!

Nam quỷ trung niên vừa nghe thân phận lừa đảo của mình bị lật tẩy, nhất thời xấu hổ không chịu nổi che mặt, "Đại sư! Tôi không có con cái, là cô hồn dã quỷ, không có cúng tế, cũng đánh không lại quỷ khác, một chút quần áo đồ ăn cũng không giành được, đã đói bụng mười mấy năm rồi!"

Quỷ có cúng tế một năm cũng chỉ ăn được mấy bữa, quỷ không có cúng tế thì càng thảm hại hơn, lăn lộn giành ăn, còn chưa chắc chắn giành lại mấy con quỷ khác. Như tên này lăn lộn kém, mười mấy năm cũng chưa được ăn cơm.

Nguyên nhân chính là vậy, nó mới thừa dịp mỏ quặng Liễu Hà lòng người bàng hoàng, giả mạo La Tiểu Quân đe dọa trưởng quặng Bạch, thấy trưởng quặng Bạch tin tưởng không nghi ngờ, lại giở công phu sư tử ngoạm, bảo trưởng quặng Bạch tìm người tới làm đạo trường.

Là một cô hồn dã quỷ năng lực không ra sao, nam quỷ trung niên này hù người cũng phải mạo danh, mượn sợ hãi trong nội tâm người ta, người càng sợ, quỷ mới càng kiêu ngạo hung hăng.

Trưởng quặng Bạch cũng có chút ám ảnh với La Tiểu Quân, nó vừa nói mình là La Tiểu Quân, trưởng quặng Bạch tức khắc tin ngay, hơn nữa lại còn tự mình tưởng tượng ra rất nhiều.

"Sao tao cảm thấy có chút lỗ hổng, đói bụng mười mấy năm? Ý của mày là, đây là lần đầu mày làm chuyện như vậy sao?" Tạ Linh Nhai ép hỏi, "Nói như vậy, trước đây mày chưa từng dùng chiêu bái đèn hại mạng người ư?"

Tạ Linh Nhai vừa nói, nam quỷ trung niên kia liền gào khóc.

"... Ôi má?" Tạ Linh Nhai giật mình, quay đầu nhìn Thi Trường Huyền, "Tôi hung ác lắm sao?"

Quỷ cũng bị hắn dọa khóc kìa.

Thi Trường Huyền: "..."

Nam quỷ trung niên khóc đến độ gần như co quắp, "Đại sư à, tôi khổ lắm! Tôi không có gạt ngài, tôi thật sự là lần đầu tiên hại người, còn chưa toại nữa!"

"Tôi đói mười mấy năm, tết trung nguyên năm ngoái thật vất vả cướp được một bát cơm, lúc đó có một lão quỷ đến nói với tôi, nếu tôi đưa cơm cho lão, lão sẽ dạy tôi một chiêu quỷ bái đèn, tôi càng bái người ta càng đau, bái đến đèn tắt liền chết."

"Tôi nào dám hại người, tôi chỉ muốn học để dọa dọa người, cho nên mới đổi với lão. Sau đó tôi nỗ lực học tập, học tròn một năm, tết trung nguyên năm nay cũng không đi ra ngoài giành ăn, rốt cuộc tôi cũng có thể lừa được đồ ăn rồi!"

"Nhưng mà, nhưng mà tôi dùng rồi mới phát hiện, con quỷ già lừa đảo đó mẹ nó là quỷ triều Thanh, quỷ bái đèn chỉ bái tắt được ánh nến, bái không tắt nổi đèn chân không oa oa oa oa oa oa -- "

Tạ Linh Nhai & Thi Trường Huyền: "......"

Nam quỷ trung niên khóc càng ngày càng tan nát cõi lòng, "Con quỷ già thiếu đạo đức đó, gạt cơm của tôi, thời đại này nhà ai còn thắp nến mà sống, còn hiếm hơn là người tin quỷ nữa đó! Tôi tìm tới tìm lui, tìm tới tìm lui, không dễ gì mới gặp được mỏ Liễu Hà vừa mới có người chết, lại bị cúp điện!"

Tạ Linh Nhai & Thi Trường Huyền: "........."

Truyện Chữ Hay