Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

chương 13: độc cước ngũ thông (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Trình Kiệt cũng nghi ngờ, dưới cái nhìn của anh thì Tạ Linh Nhai tiếp xúc với nghề này sợ là nhiều nhất chỉ hai năm, dù sao thì lúc anh tốt nghiệp Tạ Linh Nhai còn chưa có biểu hiện ra.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến lời đồn mình nghe thấy, liền không xác định, nếu Tạ Linh Nhai không có bản lĩnh gì, thì chuyện của người ta hắn giải quyết thế nào, cũng không thể đi làm lừa đảo giang hồ chứ? Anh không tin Tạ Linh Nhai là người như vậy.

Tạ Linh Nhai cũng không biết nên giải thích thế nào, Trình Kiệt cũng không phải người trong nghề, hắn nói mình có cọng xương rất trâu bò hữu dụng không?

"Không thì anh cứ nói anh gặp phải chuyện gì trước đi." Tạ Linh Nhai bèn nói.

Trình Kiệt nghĩ thấy cũng được, nói rằng: "Tháng trước, buổi tối lúc bọn anh ngủ, phòng khách liền xuất hiện tiếng bước chân, tiếng đồ vật bị đập xuống đất, TV cũng bị mở lên. Lần đầu tiên xuất hiện thì chỉ có bà xã anh ở phòng ngủ, cô ấy cho là có người vào, không dám lên tiếng, dùng tin nhắn báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát tới thì lại chẳng có gì cả, camera cũng không điều tra được bất cứ thứ gì."

"Sau đó lại càng ngày càng quá đáng, cá mua về bị xé ra, máu me nhầy nhụa vứt dưới đất, bọn anh còn không ngừng gặp ác mộng, bị bóng đè. Ngay cả trốn đến khách sạn, cũng không yên ổn!"

"Cậu biết anh sụp đổ bao nhiêu không? Gần như cảm thấy mình bị thần kinh luôn. Chạy đi tìm hòa thượng, hòa thượng nói với bọn anh rằng đây là khách quỷ quấy phá, thu tiền làm phép, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Bọn anh lại muốn tìm đạo sĩ, lúc này nghe người bạn nói Bão Dương quan có một cao nhân họ Tạ, có người quen biết gặp phải quỷ đánh tường được cứu giúp ở nơi này, hơn nữa gần đây bùa của Bão Dương quan cũng rất nổi tiếng, nên bọn anh liền tới, ai biết là cậu!"

Hạ Tôn, thật là một cái kèn đồng nhỏ trung thành, tín đồ thành kính, trong lòng Tạ Linh Nhai nghĩ. Thành phố Nữu Dương chỉ lớn nhiêu đó, chuyện của Hạ Tôn truyền tới chỗ Trình Kiệt, cũng không lạ kỳ.

Sau khi Trình Kiệt nói xong, vợ anh ở bên cạnh đôi mắt đỏ ửng, rưng rưng muốn khóc, anh thở ra một hơi nói: "Thế nào, cậu nghe xong biết giải quyết thế nào không?"

Tạ Linh Nhai nở nụ cười, "Nếu anh nói cái khác thì em không biết, còn khách quỷ em lại rất rành!"

Ngay trước đây không lâu, hắn mới đâm chết bảy con kìa.

"Hòa thượng anh tìm đến khẳng định công lực không đủ, khách quỷ nhà anh hẳn là khá hung ác, nhưng cũng chỉ là khách quỷ." Tạ Linh Nhai tự tin tràn đầy, còn lấy điển tịch ra đưa cho họ xem, "Phi thi lưu hung, chỉ là tên nghe đáng sợ thôi."

Vợ chồng Trình Kiệt thấy hắn tin tưởng tràn đầy, cũng được an ủi rất nhiều, "Có thật không? Em nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Cỡ 8 9 phần." Tạ Linh Nhai cũng không nói quá mức chắc chắn, "Tối hôm nay em sẽ đến xử lý, đàn anh, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em có thể lừa anh sao, không giải quyết được em không lấy tiền."

Trình Kiệt vừa nghĩ con người Tạ Linh Nhai mặc dù có chút không đàng hoàng, nhưng đối với bạn bè thì thật sự không thể chê, vì vậy gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền cậu, đúng rồi, lần đầu tiên cậu gặp chị dâu cậu, không chỉ không bớt mà còn đòi lấy tiền hả?"

Tạ Linh Nhai: "Vậy chị dâu có cho quà ra mắt không?"

Mọi người trêu chọc nhau, tâm tình vợ chồng Trình Kiệt đều buông lỏng một ít, mù mịt bao phủ ở trên người mấy ngày liên tiếp tiêu tan đi rất nhiều.

...

Ban đêm sau khi đạo quan đóng cửa, lại nghỉ ngơi một phen, sau đó Tạ Linh Nhai lấy Tam Bảo kiếm với bùa chú, cùng vợ chồng Trình Kiệt đến nhà bọn họ.

Khoảng chừng buổi tối mười một giờ, đã tới nhà Trình Kiệt. Nhà Trình Kiệt ở tầng mười bảy, bởi vì sắp sửa về tới, trong thang máy, tâm trạng vốn dĩ buông lỏng của Phàn Phương - vợ Trình Kiệt giảm xuống, sắc mặt cũng khó coi, Trình Kiệt nắm chặt tay cô.

Tạ Linh Nhai cũng an ủi: "Không có gì đâu chị dâu, việc này em rành lắm."

Có câu nói "một lần thì lạ, hai lần là quen". Tuy rằng còn chưa biết ngọn nguồn, nhưng Tạ Linh Nhai biết khách quỷ là đạo đức gì, kệ nó đến thế nào, diệt là được. Nhưng việc nghênh đón chủ thần thì đến lúc đó phải tìm đạo sĩ Thái Hòa quan giúp, hắn còn chưa học được, lúc đó không nói ra là sợ khiến trong lòng Trình Kiệt bất an.

Đứng ở cửa, Trình Kiệt hít sâu một hơi mới mở cửa ra.

Vừa vào cửa, Tạ Linh Nhai liền cảm thấy bên trong có chút lạnh lẽo, vợ chồng Trình Kiệt đều hơi sợ, hắn xông lên trước bật sáng đèn, quét nhìn một vòng dường như không có gì lạ, "Vào trước đi."

Tạ Linh Nhai ngồi ở phòng khách, lấy Tam Bảo kiếm ra, bày ở bên người, lại móc bùa trấn trạch ra, giải thích: "Không phải thường thì buổi tối mới bắt đầu gây chuyện sao, chúng ta ở nơi này chờ, chờ nó bắt đầu làm loạn, em liền giết chết nó."

Trình Kiệt, Phàn Phương: "..."Giữa chân mày hai người họ đều có chút do dự, vốn dĩ Tạ Linh Nhai lấy kiếm gỗ đào với bùa chú ra, bọn họ đều rất yên tâm, thế nhưng vừa mở miệng sao lại không hề có quy trình, cực kỳ đơn giản thô bạo vậy.

Thế nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có đường lui.

Để làm họ yên tâm, Tạ Linh Nhai còn cho mỗi người một lá bùa trấn trạch cất ở trên người. Sau đó lột viên kẹo ăn, vừa chơi di động vừa chờ đợi.

Phàn Phương có hơi sợ sệt, nói rằng: "Tiểu Tạ cậu vẫn nên trò chuyện đi, không nói lời nào yên tĩnh quá."

Tạ Linh Nhai hết cách, chỉ đành cẩn thận cất di động, bắt đầu trò chuyện. Sau khi tốt nghiệp hắn với Trình Kiệt ít gặp mặt, không có tiếng nói chung, nhìn nhìn gia đình anh, nói rằng: "Chị dâu, hai người mua nhà này không bao lâu nhỉ, sao hộc tủ lại bị lõm."

Hắn nhìn thấy tủ TV có một vết lõm rất rõ ràng, Phàn Phương thì hắn không rõ, nhưng Trình Kiệt là người rất chú ý hoàn cảnh sống, hồi đại học xử lý ký túc xá rất tốt.

"Năm ngoái mới sửa chữa xong." Phàn Phương liếc mắt nhìn, nói, "Lúc trước bị một cái tượng đá đập phải."

Nói đến việc này, Trình Kiệt cũng buồn bực: "Hồi trước anh với bạn cùng đi leo núi, nhặt được một cái tượng đá, anh cho là hàng mỹ nghệ cổ đại gì đó, liền mang về, đặt ở ngay kia. Có điều sau khi anh tìm người xem, nói đúng là nhiều năm rồi, thế nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền, Phàn Phương cũng luôn nói không đẹp, anh liền ném. Có điều lúc vận chuyển không chú ý, đập lõm một khoảng lớn như vậy, làm anh đau lòng chết đi được, vất vả vô ích một hồi còn tốn tiền nữa."

Phàn Phương cũng nói: "Thì đó, rất xấu xí, có điều khoảng thời gian này sứt đầu mẻ trán, cả hai cũng không quan tâm. Chị cảm thấy không nên mua mới nhanh như vậy, nên tìm cái lọ hoa che đi một chút."

"Đúng vậy, che một chút cũng rất tốt nà." Tạ Linh Nhai phụ họa, "Đúng rồi, em đi vệ sinh đã."

"Chờ đã, ống nước nhà vệ sinh ở phòng khách hỏng, cậu vào phòng ngủ chính đi." Trình Kiệt nói, còn đứng lên dắt Tạ Linh Nhai đi.

"Được... à nhưng, cũng không cần dẫn đường đâu, gần như vậy mà." Tạ Linh Nhai nói.

Trình Kiệt ngượng ngùng: "Anh vẫn nên đi với cậu thôi, ngồi đây sợ khiếp."

Phàn Phương cũng yếu ớt đứng lên, kéo tay Trình Kiệt, "Bọn chị ở cửa chờ cậu."

Tạ Linh Nhai: "..."

Bọn họ nhất quyết muốn theo đến WC, Tạ Linh Nhai cũng không có cách nào, vì vậy ba người cùng đi tới phòng ngủ chính.

Để an ủi bọn họ, Tạ Linh Nhai ở bên trong còn không ngừng nói chuyện, xong xuôi rửa sạch tay đi ra ngoài, cơ mà giày của hắn dính chút nước trong phòng vệ sinh, sau khi ra ngoài không chú ý, trượt chân, ngã một phát sấp mặt.

"Mịa nó!" Chẳng những đau, hơn nữa còn mất mặt, Tạ Linh Nhai nằm dưới đất, thấy Trình Kiệt và Phàn Phương đều mang biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

Tạ Linh Nhai cực kỳ phiền muộn, lơ đãng nhìn sang bên cạnh, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn vào gầm giường của Trình Kiệt, ngay lúc đó liền cảm thấy một trận khí lạnh từ cột sống lủi lên!

Chỉ thấy nằm dưới gầm giường kia rõ ràng là một tượng đá hình người lớn như cánh tay người trưởng thành, điêu khắc có chút thô ráp, nhưng ngũ quan rõ ràng. Hơn nữa tượng đá hình người ấy chỉ có một chân.

Không phải bị gãy một chân, mà là lúc điêu khắc chỉ khắc một chân, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

Trong ánh sáng lờ mờ dưới gầm giường, đôi mắt trống rỗng của nó đối diện Tạ Linh Nhai, một bên khóe miệng có chút mài mòn nhìn qua tựa như đang cười lạnh..

"Linh Nhai, không dậy nổi sao?" Trình Kiệt thấy Tạ Linh Nhai nằm úp sấp bất động, nhất thời sợ hắn ngã bị thương.

Sao Trình Kiệt lại đặt thứ quỷ dị như thế ở dưới gầm giường? Vẻ mặt Tạ Linh Nhai cổ quái ngẩng đầu, "... Tượng đá lúc trước anh nhặt được, có phải là chỉ có một cái chân không?"

Trình Kiệt và Phàn Phương đều sửng sốt một chút, không hiểu: "Sao cậu biết?"

Hai người nói xong, trong lòng đều kinh hoàng, cảm thấy không đúng, nghĩ đến ánh mắt của Tạ Linh Nhai, cũng nhìn sang phía giường. Trình Kiệt run giọng nói: "Dưới giường có cái gì?"

Phàn Phương cũng một bộ dạng muốn té xỉu.

Lúc này rèm cửa trong phòng ngủ không gió mà bay, điều hòa cũng tự động mở lên, vèo vèo thổi gió ra bên ngoài, Tạ Linh Nhai giật mình một cái, vươn mình nhảy lên, hô lớn: "Đi ra ngoài!"

Trình Kiệt và Phàn Phương lập tức quay người chạy ra phòng khách, hai người họ có bùa còn ổn, còn Tạ Linh Nhai trên người không có bùa, vì vậy tay nắm Linh Quan quyết hộ thể, nhảy đến phòng khách nắm lấy Tam Bảo kiếm.

"A!" Phàn Phương hét lên một tiếng, bùa trấn trạch trên người tự động bốc cháy, cô luống cuống tay chân vứt bùa ra.

Đây nhất định không phải khách quỷ, bùa trấn trạch đơn giản không làm gì được, trong lòng Tạ Linh Nhai hối hận, nếu sớm biết vậy thì mang một ít bùa linh tổ hộ thân đến, giờ ngay cả chu sa với bùa hắn cũng không đem.

Gạo trên mặt đất vẫn không hề có động tĩnh, căn bản không nhìn ra quỹ tích, nhưng Tạ Linh Nhai biết cái thứ tà môn chả rõ có lai lịch gì ấy khẳng định là ngay xung quanh, phá bùa chính là muốn hạ thủ với Phàn Phương.

Không biết phương hướng cụ thể, Tạ Linh Nhai chỉ có thể giơ kiếm quát lên: "Phổ tại vạn phương, đạo vô bất ứng!"

Theo một tiếng than nhẹ "shhh" không giống nhân loại, tất cả gạo đều bị kiếm khí thổi bay tản ra bốn phía, tạo ra hình vòng tròn, kế tiếp, cánh cửa sân thượng mở phân nửa phát ra một tiếng "cọt kẹt".

Tạ Linh Nhai tiện tay dán một lá bùa trấn trạch lên trên người Phàn Phương, nâng kiếm như hổ rình mồi, nhưng chậm chạp không có bất kỳ dị dạng gì, điều hòa trong phòng ngủ cũng ngừng.

Tạ Linh Nhai một mạch dán hết bùa trấn trạch còn lại ở mỗi một nơi trong nhà, có điều trước sau đều không có phản ứng.

Trình Kiệt và Phàn Phương đều sợ hãi trốn sau lưng hắn, một kiếm của Tạ Linh Nhai vừa nãy cùng với biến hóa phát sinh trên bùa chú, làm trong lòng họ đều không còn chút hoài nghi, Tạ Linh Nhai tuyệt đối là có bản lĩnh.

Phàn Phương nghĩ đến tiếng vang trên cửa sân thượng, nức nở nói: "Khách, khách quỷ kia có phải là đã không còn rồi không?"

"Hẳn là đi mất, không phải không còn." Tạ Linh Nhai sửa lời, tuy rằng hắn không biết đó là thứ gì, nhưng mà thông qua so sánh, nếu có thể phá bùa trấn trạch, hẳn không phải ăn kiệm kiếm một lần liền gặm bùn được, chỉ có thể là chạy trốn rồi, "Với lại, không thể nào là khách quỷ."

"Nhưng mà hòa thượng kia nói..." Trình Kiệt lại nghĩ hòa thượng vốn dĩ cũng không làm được việc, nhất thời tắt tiếng, sụp đổ hô, "Vậy rốt cuộc là cái gì? Có liên quan tới tượng đá sao? Nó còn trở lại không?"

Tạ Linh Nhai cũng không biết, đơn giản kéo tượng đá một chân ra khỏi gầm giường, Trình Kiệt và Phàn Phương vừa thấy, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, Phàn Phương cũng sắp té xỉu, liên tiếp lui về sau.

Thứ này rõ ràng là họ đã sớm ném đi rồi, giờ lại xuất hiện dưới gầm giường! Nghĩ nhiều ngày như vậy, có lẽ luôn có cái thứ như thế nằm ở dưới gầm giường, bọn họ càng cảm thấy hít thở không thông.

Tạ Linh Nhai đặt tượng đá trên sàn nhà phòng khách, dán hai lá bùa trên người nó, không chút phản ứng, liền xác định, "Hẳn là trốn ra ngoài rồi, em cũng không biết có trở về hay không nữa."

Nếu sớm biết không phải khách quỷ giở trò, chắc chắn hắn sẽ không phấn khởi tùy tùy tiện tiện đến đây, aizz, vẫn do không đủ kinh nghiệm. Bây giờ nhất thời hắn cũng không biết nên làm gì tiếp mới tốt, vì hắn căn bản không nhận ra đây là thứ gì.

Đương nhiên, suy nghĩ hồi lâu, Tạ Linh Nhai cảm thấy khó tin nhất vẫn là...

"Sao anh lại nghĩ cái thứ này là tác phẩm nghệ thuật cổ đại? Một chân quỷ dị biết bao nhiêu!" Tạ Linh Nhai hỏi Trình Kiệt.

Trình Kiệt xấu hổ nói: "Không phải anh nghĩ đến nữ thần Venus cụt tay sao."

Tạ Linh Nhai: "......"

Phàn Phương nghẹn ngào nức nở. Tạ Linh Nhai hoài nghi có thể là do ông xã ngu quá nên khóc.

...

Hiện giờ không thể làm gì khác hơn là xin giúp đỡ từ người thân, Tạ Linh Nhai lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại video cho Thi Trường Huyền.

Khoảng chừng qua nửa phút, bên phía Thi Trường Huyền nhận nghe, phỏng chừng là anh đang ngủ, bối cảnh là phòng ngủ, trong màn hình chỉ xuất hiện tóc tai với một chút phần trán, dường như còn có chút nghi hoặc sao đã trễ thế này mà Tạ Linh Nhai lại gọi video cho y, "... Hửm?"

"Thật xin lỗi quấy rầy anh Thi đạo trưởng, anh đã nghỉ ngơi rồi à, " Tạ Linh Nhai áy náy nói, "Chỗ tôi có chút việc gấp, muốn xin anh giúp đỡ nhìn một chút, anh có biết đây là cái gì không?"

Hắn đem cameras nhắm ngay tượng đá.

Qua ba bốn giây, mặt Thi Trường Huyền xuất hiện đầy đủ trong màn hình, tỉnh táo nói: "Độc cước ngũ thông."

"Độc cước ngũ thông? Đây là yêu quái gì sao?" Tạ Linh Nhai nói, "Một đàn anh của tôi nhặt được ở trong núi, sau khi mang về vốn dĩ ném rồi, nhưng nó lại tự chạy về, hơn nữa luôn tác quái, vừa vặn bị tôi dọa chạy."

Thi Trường Huyền nói: "Một vài khu vực ở phía nam gọi là ngũ thông, một vài khu vực gọi là mộc khách, còn có nơi gọi là thần một chân. Đây chính là lý do vì sao không ném được nó, bởi vì thỉnh thần dễ tiễn thần khó."

Vợ chồng Trình Kiệt ở bên cạnh giật mình nói: "Đây là tượng thần sao?"

"Kiểu yêu thần sơn dã, được dân làng cung phụng thôi." Thi Trường Huyền đáp, "Chúng nó được người ta thờ cúng, liền cho người ta tài vận, cung phụng độc cước ngũ thông có thể khiến chủ nhà một đêm phất lên. Hai người chỉ thỉnh thần về mà không cung phụng, cho nên độc cước ngũ thông mới gây sự."

Một vài tinh quái dân gian bởi vì lưu luyến hương khói tế phẩm, nên thỏa mãn nguyện vọng của dân chúng để đổi lấy cúng tế, không phải chính thần, mà là yêu thần.

Trình Kiệt nghe có chút động lòng, "Cho nên nó chỉ muốn đồ cúng, được rồi liền không lộn xộn nữa, còn có thể khiến chúng tôi phát tài à?"

Vợ Trình Kiệt thì lại có chút kinh hoảng, độc cước ngũ thông này huyên náo quá hung ác, kêu cô cúng cô cũng không dám. Không nghe nói căn bản không phải thần đàng hoàng, mà là yêu thần sao.

Thi Trường Huyền lạnh lùng nói: "Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy, người cung phụng độc cước ngũ thông cũng sẽ không càng ngày càng ít, thậm chí cuối cùng vứt nơi hoang dã, sau đó để anh nhặt được. Ngoại trừ ngày lễ và mồng một mỗi tháng muốn heo dê, thì cứ cách ba năm, nó lại phải giết một người."

Trình Kiệt nhất thời rùng mình một cái, chút tâm tư kia hoàn toàn tan thành mây khói, liên tục xua tay, "Thôi, vẫn xin nó đi đi." Anh nhờ cậy nhìn về phía Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai liền hỏi: "Thi đạo trưởng, có biện pháp gì có thể tiễn nó đi không?"

Thi Trường Huyền lại nói: "Tiễn không được, độc cước ngũ thông lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo. Người cung phụng nó hơi có chỗ bất kính, cũng sẽ phải chịu trừng phạt. Hơn nữa cậu tổn thương nó, sợ là nó sẽ càng cẩn thận."

Không sợ bị trộm, chỉ sợ ăn trộm nhớ thương, Tạ Linh Nhai buồn bực nói: "Tôi cho là khách quỷ quấy phá nên không phòng bị nhiều như vậy, theo ý anh thì, hiện tại chỉ có thể giết chết nó thôi, tôi làm sao dẫn nó ra đây?"

Thi Trường Huyền suy nghĩ một chốc, mới nói: "Độc cước ngũ thông vô cùng tham lam, các cậu có thể giả như cúng tế dẫn nó ra để loại trừ."

Tạ Linh Nhai nghe cảm thấy không chắc ăn lắm, hắn cũng không biết cúng bái cầu xin thần phật phù hộ có quy trình thế nào, sợ xảy ra sự cố, đơn giản nói: "Thi đạo trưởng, chuyện đó, anh siêu độ hết bận chưa, có thể tới hỗ trợ không?"

Thi Trường Huyền nhất thời rơi vào sự im lặng, Tạ Linh Nhai suýt nữa cho là điện thoại bị lag, nghĩ thầm khó trả lời như vậy sao?

Thật lâu, Thi Trường Huyền rũ mắt nói: "... Được."

Trong lòng Tạ Linh Nhai lúc này mới nắm chắc, "Cần chuẩn bị gì không?"

Thi Trường Huyền: "Căn cứ vào sách cổ ghi chép, cần giết heo dê mỗi loại hai con, da lông, máu, phân đều không được vứt, cùng đem ra làm đồ cúng, cúng bái vào lúc canh ba. Nếu không cần thiết thì phụ nữ đừng ở đó, nếu đụng phải ngũ thông thì mang thai thai sẽ chết. Lúc cúng bái trong phòng không được có đèn đuốc... người cúng bái cũng không được mặc áo."

Tạ Linh Nhai: "..."

Tạ Linh Nhai cảm khái: "Độc cước ngũ thông thật là một yêu thần hạ lưu."

Hết chương 13

Truyện Chữ Hay