Phì Bà Hoàng Hậu

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhu Phi ngồi trong đại điện cung Khuynh Nhu, chiếc trâm vàng trên đầu nàng đong đưa, tỏa ra ánh sáng chói lóa. Tên Khuynh Nhu của cung điện này là do Hoàng thượng đích thân đề bút cho nàng, còn sai những thợ thủ công khéo tay nhất làm nên, tất cả đều theo sở thích của nàng. Trong sân trồng vô số kỳ hoa dị thảo, những hoa cỏ trân quý các nước đem tiến cống hàng năm, Hoàng thượng đều ban cho nàng, yêu chiều hết mực, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng cho nàng quá nhiều thực quyền, ý của Hoàng thượng ra sao, không ai có thể đoán được.

Hoàng thượng không phế Hoàng hậu, tất nhiên là do di chỉ của Thái hậu, lần này Hoàng hậu lại xử lý được nạn hán hạn. Vốn là một Hoàng hậu làm gì cũng khiến người ta thấy chướng mắt, chán ghét, lúc này lại dần dần có được sự tin yêu của dân chúng. Chỉ là ngoại hình của nàng xấu xí, có chút ảnh hưởng đến bộ mặt của quốc gia. Nhu Phi biết, muốn làm cho Tiêu Thanh Nhã chủ động biến mất, có chút khó khăn, vốn cho là nàng ta đã tắt thở, không ngờ lại sống dậy, chuyện này khiến nàng lo lắng, sợ Tiêu Thanh Nhã này lại có cơ hội bước lên đầu nàng.

Nam Cung Hạo Thiên vô cùng kích động, theo cung nữ, hắn đi vào cung của Nhu Phi. Từ khi Nhu Phi tiến cung, chưa từng gặp lại hắn, bây giờ lại bí mật triệu hắn vào, cuối cùng cũng giúp hắn giải được nỗi khổ tương tư. Vẻ ngoài đĩnh đạc, phong độ, thân phận dưới một người trên vạn người, nhưng lại vì một nữ tử mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt, đắm chìm trong tửu sắc.

Khi đứng trong đại điện cung Khuynh Nhu, ngẩng đầu lên nhìn Nhu Phi, trong mắt hắn như bao phủ một tầng sương mù, nữ tử ngồi bên trên vẫn mỹ lệ như ngày nào, dịu dàng động lòng người như ngày nào. Váy phượng màu vàng bằng tơ lụa làm hắn thấy nhức mắt, nếu không vì bức thư chết tiệt kia thì nàng giờ đã là Vương Phi của hắn rồi!

Tim Nhu Phi đập liên hồi, nàng nói :

- Các ngươi lui xuống đi, không được để ai vào làm phiền, nếu hoàng Thượng tới, nhớ hô to, nếu không ta sẽ lấy đầu các ngươi!

Nhu Phi đe dọa Từ Vân và đám cung nữ thái giám!

- Vâng, nô tỳ (nô tài) cáo lui!

Từ Vân nhìn Nhu Phi như có thâm ý khác, rồi dẫn theo đám thái giám cung nữ ra ngoài, nương nương không cho Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường, chính nàng lại...

Đợi cửa đóng lại, Nam Cung Hạo Thiên dường như muốn bước lên phía trước, Nhu Phi vội vàng giơ tay ra ngăn lại :

- Vương gia, mời ngồi!

Cánh tay duỗi ra chỉ vào chiếc ghế bên dưới.

Tâm Nam Cung Hạo Thiên chợt đau nhói, hai tay xiết chặt thành quyền, chầm chậm bước đến bên ghế ngồi xuống. Khuôn mặt đau thương phảng phất sự lạnh lùng vốn có, vẻ tuấn mỹ vô song gần như yêu nghiệt của hắn khiến hắn càng nhìn càng giống nữ tử. Ngoài thân hình cao lớn cùng đôi môi mỏng cương nghị kia của hắn là có chút dáng dấp nam tử, còn mái tóc dài cùng vẻ đẹp kia thật khiến nhiều người dễ lầm tưởng hắn là con gái, nhìn qua vô cùng nữ tính. Một đôi mắt phượng như câu hồn đoạt phách, khiến người ta như si mê, đắm chìm vào nó, không có nữ tử nào là không điên vì hắn,, mong mỏi hắn là đức lang quân của mình. Bình thường thì nganh ngạnh, bừa bãi, phong lưu hào phóng, nhưng không ai biết, trong lòng hắn hoàn toàn trái ngược với bề ngoài, hắn mang trong mình nỗi hận, trong lòng chỉ hướng về duy nhất người con gái hắn yêu, người con gái giờ đã trở thành Hoàng tẩu của hắn, người mà luôn bị nữ nhân xấu xí đáng chết kia chọc tức.

- Hoàng tẩu, hôm nay tìm thần đệ đến là có việc gì?

Lời nói lạnh lùng băng giá thấm vào xương tủy, tấm lưng vững chắc dựa vào chiếc ghế, duỗi tay nâng chén trà trên bàn bên cạnh lên miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị thơm mát của trà.

Trong lòng Nhu Phi chợt nhói, xin lỗi chàng, nếu thiếp đã gả cho Hoàng thượng, cả đời này thiếp là người của Hoàng thượng,

chầm chậm cúi đầu xuống, môi hồng khẽ mở :

- Vương gia, Nhu Nhi muốn chàng giúp Nhu Nhi một chuyện!

Ngón tay thon dài của Nam Cung Hạo Thiên khẽ run rẩy, nước trà trong chén khẽ sóng sánh suýt tràn ra ngoài, đôi mày anh tuấn chau lại, quay đầu nhìn lên nữ tử đang ngồi trên cao:

- Ồ, là chuyện gì?

Hắn thờ ơ hỏi.

- Xin Vương gia giúp Nhu Nhi diệt trừ Tiêu Thanh Nhã!

Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ xiết chặt, y phục hai bên bị nàng vò nhăn nhúm, đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Hạo Thiên, hắn giống như ngôi sao sáng nhất trên biển trời kia, lung linh tỏa sáng, khiến nàng không rời mắt được!

- Tiền Y Nhu, nàng coi bổn vương là cái gì? Hả? Nàng làm tổn thương bổn vương như vậy còn chưa đủ sao? Nàng còn muốn ta làm thế nào nữa? Giết hoàng hậu, để cả thiên hạ phỉ nhổ? Sau đó bị phế vương vị? Tiền Y Nhu, nàng không cảm thấy nàng rất quá đáng sao?

Nam Cung Hạo Thiên đứng phắt dậy, từng bước ép sát đến chỗ Nhu Phi, trên mặt là nỗi khổ tâm không nói nên lời, đôi mắt vằn lên những tia máu.

Nước mắt Nhu Phi chầm chậm rơi xuống, nàng lắc lắc đầu, chiếc trâm vàng lắc lắc vang lên những tiếng “ding ding” :

- Không phải đâu, Nhu Nhi không phải muốn làm hại Vương gia, Nhu Nhi..hu hu..Nhu Nhi cũng rất hối hận, ngày nào Nhu Nhi cũng nhớ đến Vương gia, muốn được gặp Vương gia, nhớ từng nụ cười, từng cái nhăn mày của Vương gia, nhớ đến vẻ đau khổ của Vương gia là lòng thiếp lại đau như chảy máu, Vương gia..Nhu Nhi..hu hu..

Nhu Phi tròn mắt, ngây ngốc.

Nam Cung Hạo Thiên ôm chặt Nhu Phi vào lòng, điên cuồng hôn nàng, như mãi mãi không muốn rời. Đã từng, người con gái nhỏ nhắn này đã từng ngày nào cũng đến trước phủ đợi hắn, chỉ để gặp hắn một lần, năm này qua năm khác, khiến con tim băng giá khép lại nhiều năm của hắn cuối cùng cũng chịu mở ra, nàng khiến hắn đêm trằn trọc không yên giấc, nhưng cũng khiến hắn đau lòng đến không thể thở nổi.

Nhu Phi dùng hết sức lực của mình, đẩy mạnh Nam Cung Hạo Thiên ra!

- Ba!

"Ba" một tiếng, hai con người đều như ngây ngốc, Nhu Phi chầm chậm rút tay về :

- Chàng..chàng không muốn sống nữa sao? Nếu Hoàng thượng biết được!

- Ha ha ha.. Hoàng thượng? Đúng vậy, Hoàng thượng mãi mãi ở trên bổn vương!

Trong mắt phượng quyến rũ như ẩn chứa tia thâm độc :

- Bổn vương sẽ cho nàng biết, bổn vương mới là người thống lãnh thực sự, nhất định sẽ có ngày ta cướp lại tất cả những thứ thuộc về ta!

Nhu Phi bị hắn dọa cho toàn thân run rẩy, đứng không vững, ngã ngồi lên ghế, sợ hãi nhìn Nam Cung Hạo Thiên :

- Không phải là chàng muốn tạo phản đó chứ?

- Có gì là không thể? Nàng là của ta, Nhu Nhi, nàng là của bổn vương, nàng quên rồi sao? Nàng từng nói trong lòng chỉ có mình bổn vương, cho dù trời đất hợp lại làm một, nước biển khô cạn, trong lòng nàng cũng sẽ chỉ có mình ta, nàng từng nói.. nàng yêu ta!

Căm hận nhắm chặt hai mắt, ngăn cho nước mắt đang chực rơi ra!

- Chàng...điên rồi..chàng điên thật rồi, thiếp không cho phép, chàng nghe thấy chưa, thiếp không cho phép!

Nhu Phi hét lên tê tâm liệt phế, nàng ôm lấy nam nhân bị nàng làm tổn thương đến sắp phát điên lên, mà hét :

- Hu hu..thiếp không cho phép!

- Ha ha!

Nam Cung Hạo Thiên cười lạnh một tiếng :

- Trong lòng nàng đã không còn có bổn vương, đã không còn bổn vương nữa, nàng không cho phép bổn vương đi làm hại hắn, nàng dám nói nàng không cho phép...ha ha ha ha..cút đi!

Đẩy mạnh Nhu Phi đang ôm lấy mình ra, hắn xiêu vẹo bước nhanh ra ngoài!

- Thiếp không cho phép chàng làm điều dại dột, thiếp không cho phép chàng làm hại đến bản thân mình!

Nhu Phi hét lớn, cuối cùng ngồi bệt xuống đất, nghểnh cổ lên trời mà hét:

- Tiêu Thanh Nhã, ta sẽ giết ngươi!

Nam Cung Hạo Thiên run rẩy một chút, dừng lại bước chân, chầm chậm quay đầu, nhìn người con gái đang khóc vô cùng đau khổ. Đây là lần đầu tiên hắn và nàng ở một mình với nhau từ khi nàng vào cung, trước đây nàng vẫn luôn để hắn đứng ở cửa ngoài. Trên khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, nước mắt chầm chậm rơi xuống. Hắn chạy nhanh lại ôm lấy Nhu Phi, ôm vào đưa ngồi lên ghế nói :

- Đừng khóc nữa, nàng là Quý phi nương nương, sao lại khóc đến mất cả hình tượng thế này!

Nhu Phi vẫn không ngừng khóc lớn, ôm chặt lấy Nam Cung hạo Thiên :

- Lòng thiếp đau quá, Vương gia, xin chàng chừng ép Nhu Nhi, nếu Vương gia muốn nhìn thấy thi thể của Nhu Nhi, Nhu Nhi lập tức chết trước mặt chàng!

- Nói bậy, bổn vương sao có thể để nàng chết được? Xin lỗi, ta không nên lỗ mãng như vậy, được rồi, đừng khóc nữa, nàng không phải muốn ta giúp sao? Nàng muốn ta giúp nàng thế nào? Giờ Tiêu Thanh Nhã đã được dân chúng tin yêu, còn có người đắp tượng điêu khắc nàng ta, ngày ngày cúng bái nàng ta, coi nàng ta như thần tiên sống, bổn vương muốn giết nàng, sao dễ thế được?Giết nàng ta, giang sơn này sợ cũng khó giữ. Dân là gốc của quốc gia, giờ ba nước lại đang trong thế chân vạc, bách tính di cư sang nước khác, nước ta sẽ nguy to! Trừ khi có lý do chính đáng, còn không thể nói giết là giết được!

Nam Cung Hạo Thiên cũng ngồi trên đất, ôm chặt lấy Nhu Phi, nghiêm túc nói.

Nhu Phi ngẩng mặt lên, duỗi bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt hắn nói :

- Vương gia, nghe nói Tiêu Thanh Nhã từng ái mộ chàng, liệu Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường có đáng bị giết không?

Nam Cung Hạo Thiên kinh ngạc vô cùng, con ngươi lấp lánh nhìn Nhu Phi :

- Nàng muốn bổn vương đi..?

- Ừm, đến lúc đó, chàng hẹn ả đến Ngự hoa viên, thiếp sẽ dặn cha mời Hoàng thượng đến Ngự hoa viên nghị sự, thuận tiện gọi thêm vài đại thần có mối quan hệ tốt với cha thiếp đi cùng, vậy chẳng phải chuyện Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường cả thiên hạ đều biết sao? Cho dù không giết được, ít nhất cũng sẽ phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu này của ả, cũng coi như báo được thù ngày trước cho thiếp rồi!

Vẻ mặt như rất ủy khuất!

Nam Cung Hạo Thiên nhìn chằm chằm người con gái trong lòng, vẻ ủy khuất trên khuôn mặt nàng, khiến hắn nhìn mà đau lòng:

- Bổn vương đồng ý với nàng là được chứ gì, dù sao ngày đó nàng ta đánh bổn vương còn chưa trả hết nợ!

Nam Cung Hạo Thiên vừa nói xong, Nhu Phi đã hôn nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như một phần thưởng. Khuôn mặt tuấn mỹ đó của Nam Cung Hạo Thiên chợt đỏ bừng, có điều bắt hắn đi câu dẫn một ả xấu xí, phúc khí của ả ta thật không nhỏ, muốn khuôn mặt tuấn mỹ này của hắn đi câu dẫn ả, chỉ vì Nhu Nhi, hi sinh một chút này có đáng gì?

Tiêu Thanh Nhã ngồi ngây ngốc trước tấm gương đồng lớn bằng người, bụng không ngừng kêu réo dữ dội, nhiều ngày như vậy rồi mà nàng chẳng có dấu hiệu nào của việc gầy đi cả, thật là khổ! Thế kỷ chẳng phải có rất nhiều trường hợp một năm giảm được một trăm cân sao? Sao nàng chẳng gầy đi chút nào? Ngày nào cũng chạy bộ, vận động, ăn ít, bình thường thì đói hoa cả mắt, choáng váng cả mặt mày, ông trời ơi, nếu không giảm cân được, nàng làm sao thoát được cái lồng vàng này đây?

Nếu là thân hình trước kia, làm cái dây thừng là đã thoát được rồi, nhưng với cái thân hình bây giờ, đừng nói là trèo tường, đi vài bước cũng đã hoa mắt, may mà mọi ngày không nhìn thấy thứ gì ăn được, nếu không nàng nhất định không chịu nổi. Khóe miệng khẽ nhếch, cười đến ngọt ngào, trời ơi, thật là có thể đi làm phật Di Lặc được rồi. Tiêu Thanh Nhã ơi là Tiêu Thanh nhã, cô phải kiên trì, không được chỉ nghĩ đến ăn, trong lòng tuy cứ tự nhủ là thế, nhưng mà thật muốn ăn một bữa no nê, sảng khoái!

- Nương nương, có người đưa tới một phong thư! Nói là phải đưa tận tay cho nương nương!

Tiểu Liên chầm chậm đi đến bên Tiêu Thanh Nhã, nhỏ nhẹ nói.

Tiêu Thanh Nhã chau mày, thư? Chủ nhân trước của cái thể xác này thích viết thư cho người khác, từ bao giờ lại có người muốn viết thư cho nàng ta thế? Tò mò nhận lấy tờ giấy vàng trong tay Tiểu Liên, mặt lại sầm xuống một chút. Ở thế kỷ mọi người thường dùng giấy bản, còn ở đây, dùng loại giấy này chỉ có những người có tiền mới có thể dùng, nhà nghèo sẽ dùng thẻ tre, hoặc thẻ gỗ, Hoàng đế sẽ dùng da cừu.

Đáng sợ nhất là băng vệ sinh mà con gái thường dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý, ai do, ở đây không có băng vệ sinh, mà dùng loại vải thấm, giặt đi lại có thể dùng tiếp được, người nghèo thì cái gì cũng không có để mà dùng, chỉ có cách đem váy đi giặt thôi, thật quá đáng sợ ( ~.~)

Chầm chậm mở tờ giấy màu vàng ra, chữ viết trên đó nàng căn bản xem không hiểu, nhìn sang Tiểu Liên :

- Muội có biết chữ không?

- Nương nương, Người không biết chữ sao? Tiểu Liên kinh ngạc hỏi.

- Ta quên hết rồi, hình như các cung nữ thái giám đều không biết chữ, muội cũng không biết chữ sao?

Tiêu Thanh Nhã đau khổ nói, lỡ như bên trong có viết chuyện gì đó rất quan trọng, chẳng phải nàng sẽ thảm sao? Chữ cổ đại thật cổ quái, nét thì nhiều, lại khó nhìn, nhìn giống mấy con nòng nọc!

- Những cung nữ từ nhỏ đã lớn lên trong cung thì không biết chữ, nhưng Tiểu Liên là theo nương nương cùng vào cung, ở ngoài cung cũng đã từng học chữ. Hồi đó nương nương thích viết thư, thường vừa viết vừa dạy Tiểu Liên. Trong cung có rất nhiều người không biết chữ, nhưng chỉ có những thái giám ở bên cạnh Hoàng thượng là không được học chữ, còn những người khác đều có thể được học!

Tiểu Liên cười ha ha nói.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, những thái giám thân cận bên cạnh Hoàng thượng nếu biết chữ thì gay rồi, những công văn tấu chương Hoàng thượng phê chuẩn xong đều do Thái giám xử lý, nếu thái giám biết chữ, chẳng phải chuyện gì cũng sẽ biết?

Đưa tờ giấy trong tay cho tiểu Liên :

- Đọc cho ta nghe!

- Vâng!

Tiểu Liên nhận lấy tờ giấy, nhìn nhìn chữ trên đó rồi kinh ngạc tròn mắt, nhưng vẫn đọc :

- Hoàng hậu tẩu tẩu, thần đệ có chuyện gấp muốn thương lượng với tẩu, có thể ra ngoài nói chuyện không? Giờ Tuất đêm nay gặp nhau ở Ngự hoa viên!

Nam Cung Hạo thiên? Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Thanh Nhã nghi ngờ, tên Nam Cung Hạo Thiên này một lòng muốn giúp Nhu Phi lên ngôi Hoàng hậu, hắn tìm nàng có chuyện gì? Đương nhiên, Tiêu Thanh Nhã cũng không ngốc cho là hắn coi trọng nàng, chỉ có hai khả năng, một là hắn cho là nàng có năng lực, tài hoa, có vấn đề khó muốn hỏi nàng, hai, không có ý tốt, tính tò mõ trỗi dậy, tục ngữ nói :“lòng hiếu kỳ giết chết con lợn chết”, kệ xác hắn, xem xem hắn định chơi trò gì.

- Nương nương, Tiểu Liên thấy nương nương đừng đi thì tốt hơn!

Kinh nghiệm một năm sống trong hậu cung nói với Tiểu Liên rằng, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

- Đi, sao lại không đi? Ta cũng muốn xem xem hắn định chơi trò gì, Ngự hoa viên, Tiểu Liên, giờ Tuất là giờ nào?

Tiêu Thanh Nhã vừa duỗi tay sờ vào khuôn mặt núng niếng mỡ của mình vừa hỏi.

- Nương nương quên sạch thế sao. Nhưng nương nương quên nhiều, nhưng cũng quên không nhiều, Tiểu Liên cảm thấy vẫn đáng, giờ Tuất là một nén hương sau khi trời tối, đến lúc đó Tiểu Liên sẽ nhắc nương nương!

Tiểu Liên cung kính đáp.

- Ồ, là vậy à? Bây giờ mới là ban ngày, ngươi đi hỏi thăm nhanh nhanh xem, buổi tối còn có ai đến Ngự hoa viên không?

Nếu có, vậy là biết trò của hắn rồi, khóe miệng nàng khẽ nhếch!

- Vâng!Tiểu Liên cáo lui.

Tiểu Liên chầm chậm lui xuống, đi ra ngoài.

- Thật ra là nhìn quen rồi, nên cũng không cảm thấy quá khó coi nữa!

Tiêu Thanh Nhã nhìn vào gương, lầm bầm nói, hơn nữa còn thấy đáng yêu, chỉ là chỉ có mình nàng thấy thế, người khác nhìn nàng cũng sẽ nghĩ khác. Nhu Phi từng nói, Hoàng thượng nhìn thấy nàng đến com cũng không muốn ăn, aiz, sao lại coi trọng vẻ bề ngoài thế chứ? Xấu đâu phải do mình muốn chọn là được, xấu cũng là cái tội? Bao nhiêu minh tinh không nổi danh từ cái xấu?

Nhu Phi nhìn bản danh sách các vị đại thần trong triều trong tay, khóe miệng khẽ cong, Tiêu Thanh Nhã, đêm nay ngươi chết chắc. Hoàng thượng rất trọng sĩ diện, còn lâu mới chấp nhận xảy ra chuyện gì làm mất mặt Người, chỉ cần ngươi chết đi, còn Chỉ Phi dù có thông minh, khéo léo nhưng chỉ cần mình làm nũng chút, Vương gia nhất định sẽ giúp mình lên ngôi Hoàng hậu, đến lúc đó, Chỉ Phi, hừ, phải để nàng ta biết cái gì gọi là hối hận ngay từ đầu!

Trời dần chuyển tối, tay Nhu Phi kéo lấy Nam Cung Tàn Nguyệt, ngồi xổm phía sau bụi hoa , Nam Cung Tàn Nguyệt vốn không muốn tới, nhưng mấy vị đại thần ra sức khuyên ngăn, không phải là vì không tin Tiêu Thanh Nhã, mà là Hạo Thiên căn bản không thể coi trọng nữ nhân xấu xí này, cho nên cảm thấy chuyện này thật khó tin!

- Hoàng thượng, Người đợi một lát, Thần thiếp thật sự không lừa người, dù thần thiếp có to gan cỡ nào cũng không dám đùa giỡn với Hoàng thượng và các vị đại thần, thần thiếp xác định nhìn thấy Hoàng hậu tỷ tỷ viết thư cho Vương gia!

Nhu Phi nhẹ nhàng nói.

- Thư ở đâu?

Nam Cung Tàn Nguyệt cúi đầu thấp giọng nói.

- Thư được đưa đến phủ Vương gia, nội dung cực kỳ buồn nôn, thần thiếp cũng không dám nói, dù sao thì là thư Hoàng hậu tỷ tỷ viết cho Vương gia, sao thần thiếp dám..

Nhu Phi nhìn những đại thần phía sau, khóe miệng khẽ nhếch.

- Đến rồi, đến rồi, Hoàng hậu nương nương đến rồi!

Tiền thái úy nhìn chằm chằm thân hình béo mập đang đi đến, vui mừng hô lên.

Tiêu Thanh Nhã mặc một chiếc váy màu trắng, trên đầu cài mấy cái trâm hoa bằng bạc, nhìn nhìn xung quanh một lát, yên tĩnh thật, Tiểu Liên nói đêm nay không có ai tới, nói Nam Cung Hạo Thiên tới tìm mình là có chuyện muốn hỏi, rốt cuộc là chuyện gì mà không thể nói luôn trong thư?

- Tẩu tẩu!

Một âm thanh mê người vang lên, giọng nói gợi cảm của nam nhân làm cho tim nàng như rơi lộp bộp, một giọng nói cực kỳ dễ nghe, tất nhiên là nàng biết giọng nói của ai, ai lại gọi nàng là tẩu tẩu?

Chầm chậm quay đầu, trong nháy mắt hình ảnh nam tử mặc áo trắng phản chiếu vào mắt, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, chiếu sáng hắn, một nam tử cực kỳ chói mắt, thân hình cao lớn, vô cùng tuấn mỹ, một nửa số tóc được đai tơ cột chặt cố định trên đỉnh đầu, không biết là do dần dần cải thiện hay từ bé đã ‘chói lóa’ như vậy rồi. Tóc dài tới eo, tay cầm chiết phiến, mũi cao thẳng, mắt phượng quyến rũ, môi mỏng cương nghị, vẻ đẹp trung tính, cực kỳ giống một nữ tử xinh đẹp, chỉ là cao hơn nữ tử bình thường mà thôi. Hắn cao khoảng m, nhìn cách ăn mặc của hắn, hình như đến cả vết sẹo trên người cũng không có, Tiêu Thanh Nhã nuốt nuốt nước bọt.

- Ngươi cách ta xa một chút!

Khuôn mặt đỏ hồng lên, bởi vì hắn đứng đằng sau nàng, môi mỏng phảng phất như chạm vào vành tai của nàng, hơi thở nóng ấm vương vất bên tai.

- Tẩu tẩu đến, thần đệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!

Nam Cung Hạo Thiên dứt khoát dựa cằm mình vào vai Tiêu Thanh Nhã :

- Ngươi...ngươi tránh ra!

Tiêu Thanh Nhã cảm thấy tim đập dồn dập, nam nhân ở đây đều tùy tiện như vậy sao?

- Tẩu tẩu, tẩu không hỏi thần đệ gọi tẩu tới là vì chuyện gì à?

Nam Cung Hạo Thiên cười tà nói, chầm chậm đứng thẳng người dậy, không nhìn thấy tia chán ghét Tiêu Thanh Nhã nào trong mắt hắn!

- Ngươi có chuyện gấp gì? Nói mau!

Hai tay Tiêu Thanh Nhã vò vò gấu áo, bởi vì nàng cảm thấy được ngữ khí trêu chọc trong lời nói của hắn, mỹ nam kế, hắn lại dùng mỹ nam kế. Mắt thấy có đầu người thấp thoáng đâu đó trong bụi cây, trên đầu bóng đó còn có cái gì đó đưa qua đưa lại giống như mũ vàng, ánh mắt nàng chợt sắc lại, quả nhiên ở đây có người rình trộm, nơi đó chắc là có không ít người, khó trách Ngự hoa viên không có một ai, cung nữ thái giám cũng không có khả năng là không có ai chứ? Hơn nữa lại không có ai đi lại. Nàng cúi đầu xuống thương tâm, tên Nam Cung Hạo Thiên này muốn dồn nàng vào chỗ chết, là vì Nhu Phi sao? Hoàng Hậu xuất tường, theo tính cách của Nhu Phi, nhất định sẽ mời rất nhiều đại thần tới xem, còn đem theo cả Nam Cung Tàn Nguyệt nữa.

- Thần đệ ái mộ tẩu tẩu, cho nên mới hẹn tẩu tẩu ra lén gặp chút!

Nam Cung Hạo Thiên tiến sát gần Tiêu Thanh Nhã, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói thầm.

Tay xiết thành quyền, với tính cách của Nam Cung Tàn Nguyệt, vì thể diện chắc chắn sẽ bí mật xử nàng chết,, sau đó công báo thiên hạ, Hoàng hậu lâm bệnh nặng qua đời. Nam Cung Họa Thiên, sao ngươi độc ác như vậy? Chầm chậm xoay người lại nhìn Nam Cung Hạo Thiên :

- Hạo Thiên, mấy ngày trước ta đánh ngươi, giờ ngươi vẫn như vậy, thật làm ta hoài nghi!

Khuôn mặt phối hợp trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt mê người của Nam Cung Họa Thiên.

- Tẩu tẩu có điều không biết, thần đệ chính là vì sau lần đó mới ái mộ tẩu tẩu, trước nay chưa từng có ai dám đánh thần đệ, sự dũng cảm của tẩu tẩu đã khiến thần đệ động tâm!

Nam Cung Hạo Thiên khóe môi khẽ nhếch duỗi tay chạm vào khuôn mặt của Tiêu Thanh Nhã, trên mặt là biểu tình dịu dàng, si mê, nhưng trong lòng lại là chán ghét đến cực điểm!

Tiêu Thanh Nhã nhướn mày:

- Thì ra là Vương gia thích bị người khác đánh a~!

Vừa nói vừa không ngừng tát lấy tát để, tát không ngừng nghỉ, nàng ra sức tát mạnh vào khuôn mặt kiều mỵ cửa hắn “Ba!” thanh âm chát chúa vang lên không ngừng, Nam Cung Hạo thiên bị tát bất ngờ, khuôn mặt lệch sang một bên. Hừ, ngươi không biết liêm sỉ muốn hãm hại ta, sao ta phải khách khí với ngươi?

Nam Cung Tàn Nguyệt còn đang định xông ra gọi người bắt Tiêu Thanh Nhã lại, nhìn thấy màn này hắn hoàn toàn ngây ngốc, tất cả mọi người cũng như hít phải ngụm khí lạnh, nhìn nhìn Nam Cung Hạo Thiên bị Tiêu Thanh Nhã tát cho quay cuồng, không dám tin vào mắt mình nữa.

Truyện Chữ Hay