Phi Âu Bất Hạ

chương 25: bay hoài chẳng xuống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Toàn Quân hình như đã hiểu lầm phản ứng của tôi, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn: “Cậu không nói thật với tôi? Thịnh Mân Âu đóng vai gì trong chuyện này, cậu ta lên kế hoạch tất cả những thứ này sao?” Chưa chờ cho tôi trả lời, bà ấy đã phủ nhận rất nhanh, “Không, nếu như vậy thì tội gì cậu ta phải đảm nhiệm luật sư bào chữa cho La Tranh Vân, không hợp lý. Các cậu rốt cuộc đang giở trò gì?”

Tôi sợ bà ấy cho rằng tất cả những thứ này chỉ là cái bẫy chúng tôi giăng ra cho La Tranh Vân, một khi kiểm sát viên nảy sinh nghi ngờ đối với tính chân thực của vụ án, bà ấy sẽ có quyền hủy bỏ cáo buộc, vậy thì La Tranh Vân sẽ thực sự có thể yên lành thoát tội.

Tuy tôi còn đang khiếp sợ hơn cả bà ấy, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể vứt những tâm tư phức tạp đó sang một bên, giải thích rõ ràng trước mới là quan trọng.

“Tôi không giấu giếm gì cả, ngày hôm đó chúng tôi chỉ trùng hợp gặp nhau, kiểm sát Mạnh, chị có thể điều tra video camera theo dõi anh ấy vào câu lạc bộ để kiểm tra xem có phải chúng tôi hẹn nhau hay không. Mấy năm nay quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn luôn không ra sao, tuy anh ấy… đã cứu tôi, nhưng khi đó tôi đã hôn mê, không biết đối phương là ai, mà anh ấy cũng không có ý định cho tôi biết.” Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi mờ của Thịnh Mân Âu trong video từ camera giám sát, hạ giọng nói, “Tôi cũng vừa mới biết thì ra lại là anh ấy.”

Mệt cho hắn còn nhẫn nhịn được tôi mắng thẳng vào mặt hắn là chó dại, kỹ năng diễn xuất này, đến La Tranh Vân cũng phải chào thua.

“Ý của cậu là lúc đó cậu ta vẫn chưa biết chuyện La Tranh Vân?” Mạnh Toàn Quân cầm một cây bút chì bên cạnh, chỉ vào Thịnh Mân Âu trên màn hình.

“Chưa biết.” Nghĩ ngợi, tôi liền bổ sung thêm một câu, “Trước lúc nhận vụ án này, có khi anh ấy vẫn chưa biết La Tranh Vân là ai.”

Mạnh Toàn Quân tức khắc đã làm biểu cảm khó tin.

“Thật sự, anh ấy không phải người quan tâm tới những thứ này.” Hắn có thể không hề chần chừ nói ra tên của bất cứ nguyên thủ quốc gia nào trên thế giới, mà xưa nay lại không hề để ý xem thế giới hắn không muốn quan tâm đang xảy ra chuyện gì.

Mạnh Toàn Quân nghiêm túc quan sát tôi, phỏng đoán độ tin cậy trong lời tôi nói, tay không ngừng xoay cây bút chì dài kia.

“Cái ghế hiện giờ không phải đích đến trong lý tưởng của tôi.” Bà ấy dựa vào lưng ghế, mắt nhìn thẳng vào tôi nói, “Mà nếu như muốn leo tiếp lên trên, tôi nhất định phải lấy được thành tích lớn hơn. Mấy năm gần đây, nguồn nhân lực có hạn của quốc gia không đuổi kịp tốc độ gia tăng của án kiện, áp lực của mọi người đều rất lớn. Làm thế nào mới có thể nhanh chóng đưa ra phán quyết về vụ án dưới tình huống không lãng phí tài nguyên quốc gia cũng trở thành một trong những tiêu chuẩn để đánh giá năng lực cá nhân.”

“Tôi không muốn biến vụ án trở nên quá phức tạp, tôi sẽ không đệ trình video này như bằng chứng.” Động tác trên tay bà ấy ngừng lại, người nghiêng về phía trước, “Nhưng nếu như tôi phát hiện các cậu còn giấu giếm gì sau lưng nữa, tôi sẽ lập tức hủy bỏ cáo buộc. Tôi muốn thắng, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, cậu hiểu không?”

Tôi cất hết biểu cảm đi, hiểu được bà ấy đang hạ tối hậu thư cho tôi, chuyện này có vẻ còn nghiêm trọng hơn so với thoạt nhìn, đã dao động lòng tin của bà ấy với chúng tôi.

“Tôi thề, không còn gì giấu giếm nữa.” Tôi dựng ba ngón tay, thề với trời.

Mạnh Toàn Quân nhìn tôi một lúc, rồi ném bút chì trở về ống cắm bút, nói: “Gặp cậu ở phiên tòa tiếp theo, cậu Lục.”

Tôi âm thầm thở phào một hơi, đứng dậy gật đầu nhẹ với bà ấy: “Tạm biệt chị, kiểm sát Mạnh.”

Đi ra khỏi tòa nhà kiểm sát, đứng giữa gió êm nắng dịu, tôi thậm chí có cảm giác như thể mình đang nằm mơ. Ai có thể ngờ được chỉ ngắn ngủi có nửa tiếng, tâm trạng của tôi lại có thể trải qua thăng trầm lớn đến vậy.

Đi xuống theo bậc thang, càng đi càng khó nén được cơn hả hê trong lòng, tôi không nhịn được bụm mặt lại cười ha hả, cuối cùng dứt khoát đặt mông ngồi xuống luôn trên bậc thang tập trung tư tưởng cười.

Có thể là bộ dạng của tôi trông thực sự quá quái dị, dẫn tới không ít người liên tục chú ý. Tôi cũng không quan tâm, chỉ ngồi ở đó cười to không ngừng, cười chảy cả nước mắt.

Trước đó thề thốt nói rằng mình thà lấy đĩ cũng không lên giường với tôi là ai?

Nhắc nhở tôi cách xa hắn một chút là ai?

Mắng tôi vừa tiện vừa uất ức là ai?

Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật. Nói làm là làm, còn bày đủ trò để làm.

“Đĩ thõa.” Tôi rút điếu thuốc ra châm, ngồi trên bậc thang phun mây nhả khói.

Cũng không biết Thịnh Mân Âu làm như vậy là xuất phát từ tâm lý gì, thấy tôi quá đáng ghét, cho nên muốn thông qua thủ đoạn đó làm nhục tôi?

Vậy thì hắn cũng nỡ lòng hi sinh nhiều thật, giết địch một ngàn hại mình tám ngàn.

Hay là… hắn chung quy vẫn khó đè nén được dục vọng trong lòng, ngày hôm đó chỉ thuận tiện giải tỏa ham muốn bạo ngược bị nhẫn nhịn bao năm lên người tôi?

Đến lúc như này, tôi thực sự chỉ muốn biến thành con giun trong bụng Thịnh Mân Âu, như vậy là có thể tìm hiểu được hắn rốt cuộc có ý nghĩ thế nào, không cần phải tự đoán già đoán non, trằn trọc không yên từ sáng tới tối nữa.

Thực ra, trước đây quan hệ giữa tôi và Thịnh Mân Âu không tệ như vậy, hồi lớp mười hắn còn dạy bổ túc cho tôi, cho phép tôi đặt chân lên địa bàn của hắn.

Bước ngoặt nằm ở con mèo kia. Con mèo bị Tề Dương giết chết.

Cùng Thịnh Mân Âu chôn thi thể con mèo mướp vàng kia xong, tôi vừa lo lắng vì biết được bí mật trong lòng Thịnh Mân Âu, lại vừa càng ghét cay ghét đắng sự bám riết của Tề Dương hơn.

Tuy lúc đó tôi mới có mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn Thịnh Mân Âu bốn tuổi, nhưng tôi luôn cảm thấy mình có nghĩa vụ trông nom hắn. Hồi ba tôi còn sống, ông là trụ cột của cả nhà, là người chủ gia đình, sau khi ông mất, tôi nên tiếp nhận vị trí của ông, che chở mẹ tôi, che chở cho cả Thịnh Mân Âu.

Thế nên, tôi tìm gặp Tề Dương, cảnh cáo anh ta đừng tiếp tục lại gần Thịnh Mân Âu nữa, bằng không tôi sẽ cho anh ta đẹp mặt.

Tề Dương bị tôi chặn lại trong con ngõ nhỏ, trên tay xách một phần đồ ăn ngoài, mặt lại không có chút bất ngờ nào, chỉ có hứng thú: “Tôi nhớ ra cậu, em trai A Thịnh.”

Mặt tôi nặng nề, tay nhẹ nhàng tung nửa viên gạch: “Đừng gọi thân thiết như vậy, anh ấy và anh không thân đến thế đâu.”

Tề Dương đẩy cặp kính gọng đen trên mặt, cẩn thận bỏ túi đồ ăn ngoài xuống cạnh đó.

“Cậu thích anh ấy.” Lúc ngồi dậy, anh ta đã nói với tôi như vậy.

Tôi sững sờ, dừng lại động tác tung viên gạch, nắm nó trong tay, mỉm cười nói: “Anh ấy là anh trai tôi, tôi không thích anh ấy chẳng lẽ lại thích anh?”

Có lẽ là vì trong lòng tôi luôn cảm thấy Tề Dương bị thần kinh, cho nên nhìn anh ta kiểu gì cũng thấy rất bệnh hoạn. Nụ cười khiến người khác khó chịu của anh ta, làn da tái nhợt của anh ta, cùng với cách nói chuyện lúc nào cũng điên điên khùng khùng của anh ta hoàn toàn khiến tôi cảm thấy căm ghét.

“Không, ý tôi là…” Anh ta thay đổi cách nói, “Cậu giống như tôi, có dục vọng với anh ấy.”

Nhịp thở đông cứng lại, tôi nắm thật chặt viên gạch trong tay, bước từng bước lại gần anh ta.

“Tôi không giống anh.” Vừa là nói cho anh ta nghe, vừa là nói cho chính mình, “Tôi sẽ không tặng anh ấy một con mèo chết làm quà.”

Cũng sẽ không biết rõ rằng anh ấy đang mấp mé tại mép vực sâu đen ngòm, còn nỗ lực kéo anh ấy cùng chìm xuống.

Tề Dương không phản đối: “Nhưng anh ấy rất thích.”

Tôi tiến tới tóm chặt lấy cổ tay anh ta, đẩy anh ta vào tường, nâng viên gạch trên tay lên, cười lạnh nói: “Tôi thấy anh cũng thích bị ăn đòn đấy.”

Tề Dương nhìn chòng chọc vào tôi, ánh mắt giấu phía sau lớp kính mắt, lại có một cảm giác âm u khó nói rõ.

“Cậu quá sạch sẽ, trên người còn chưa hết mùi sữa, vẫn là một thằng nhãi ngây thơ.” Anh ta nói không hề sợ hãi, “Cậu như vậy, vĩnh viễn sẽ không chiếm được anh ấy đâu. Quái vật sẽ chỉ thích quái vật, dị loại hấp dẫn dị loại, cậu không hiểu được đạo lý này sao?”

Lời anh ta nói khiến lửa giận trong tôi qua chớp mắt đã bốc lên ngùn ngụt, tay nâng cục gạch… đập mạnh lên bức tường xi măng sau lưng anh ta.

Nửa viên gạch không biết đã bị gió thổi nắng phơi bao nhiêu ngày, trở nên giòn xốp từ lâu, giờ lập tức vỡ vụn tan tành, những mảnh vỡ trút rì rào xuống gò má Tề Dương.

Khóe môi anh ta kéo ra một nụ cười trào phúng, ánh mắt như đang nói: “Xem đi, tôi đã nói cậu là thằng nhãi con chưa hết mùi sữa mà, còn không dám thấy cả máu.”

Tôi nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, giận dữ quát từng chữ từng câu: “Tôi hiểu mẹ nhà anh!” Nói xong thì bất thình lình cúi đầu, đập thẳng vào mặt anh ta.

Tề Dương lập tức rên lên đau đớn, run rẩy ôm lấy mũi mình.

Tôi lùi về phía sau vài bước, thấy anh ta ngồi chồm hỗm dưới mặt đất, từ kẽ ngón tay đang tuôn ra máu tươi, tôi ghét bỏ xoa trán mình.

“Cho dù anh ấy có là gì đi nữa, cũng đều không thuộc về anh.”

Tôi quay người rời đi, bỏ mặc một mình Tề Dương trong con ngõ nhỏ. Mấy ngày sau đó đều hơi thấp thỏm, sợ tên thần kinh Tề Dương kia chạy đến nói bậy bạ gì trước mặt Thịnh Mân Âu.

Nhưng cũng may, gió êm sóng lặng, dạy bổ túc tiếp tục, sau đó Thịnh Mân Âu cũng không hề nhắc gì tới chuyện Tề Dương.

Cứ thế, tôi chôn sâu khát khao của mình đối với hắn xuống đáy lòng, kiếm tìm bất cứ cơ hội nào được ở cạnh hắn, cả kỳ nghỉ đông gần như đều dính lấy hắn.

Tôi đã cho rằng tôi cất giấu rất kỹ, mà lúc đó dù sao tôi cũng chỉ mới có mười sáu, còn quá ngây ngô, khó tránh khỏi… những phút giây không kiềm chế được.

Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, trải qua nhiều ngày mặt dày mày dạn khổ sở van xin, Thịnh Mân Âu cuối cùng cũng đồng ý cho tôi ngủ lại.

Tôi hào hứng không thôi, cả một đêm gần như đều thức trắng.

Kề bên mình chính là hơi ấm sáng nhớ chiều mong, dẫu đang giữa mùa đông lạnh giá, chỉ cần nghĩ tới có thể nằm gần hắn như vậy, người tôi lại toát mồ hôi.

Thực sự không ngủ được, giữa đêm tối, tôi ngắm nhìn gò má của hắn, không nhịn được vươn người dậy, dùng ánh mắt tỉ mỉ khắc họa ngũ quan của hắn. Lúc tô đên môi, tôi hơi mê mẩn, không nhịn nổi, liền nhịn thở cúi người xuống, in xuống khóe môi hắn một nụ hôn khẽ vô cùng.

Nụ hôn này thật sự vừa tươi đẹp vừa gây nghiện, dụ dỗ tôi vào sâu hơn, như hoa anh túc làm người khó dứt bỏ. Ngay vào khoảnh khắc tôi duỗi đầu lưỡi ra muốn len vào giữa hai cánh môi, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình đang làm một chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Tôi hoang mang ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Thịnh Mân Âu, phát hiện hắn không hề có dấu hiệu tỉnh lại vì sự quấy rầy của tôi, trái tim bật lên tận cổ họng bấy giờ mới trở về chỗ cũ. Hoảng sợ lặng lẽ thở ra một hơi, tôi nằm trở về phần giường của mình, lần này cuối cùng cũng có thể yên ổn thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Mân Âu đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm thêm. Tôi dụi mắt đứng dậy, ưỡn thắt lưng nhức mỏi.

Hắn lấy chìa khóa trong hộc tủ bên cạnh tôi, không cẩn thận gạt một quyển sách rớt xuống. Tôi khom lưng nhặt hộ hắn, tay hai người đặt lên nhau. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã gạt tôi ra như bị điện giật.

Tôi sững sờ, hơi tủi thân rút tay về.

Hắn cũng không hề giải thích gì, chỉ liếc mắt nhìn tôi, nói: “Tỉnh ngủ thì tự về đi.” Sau đó cất sách về chỗ cũ, đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.

Từ sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu xa lánh tôi.

Đầu tiên là lấy lý do bài vở mình bận rộn, từ chối dạy bổ túc cho tôi, tôi có làm nũng chơi xấu thế nào, hắn cũng đều từ chối gặp mặt. Hắn đã hoàn toàn cách ly tôi bên ngoài cuộc sống của hắn, không cho phép tôi lại gần.

Thay đổi thái độ rõ rệt như vậy, kẻ ngu cũng sẽ biết có vấn đề, huống hồ tôi lại không ngu.

Tôi đột nhiên nhận ra rằng, hắn đã biết rồi, vọng tưởng của tôi, si niệm của tôi. Tôi cho rằng mình đã làm kín kẽ không một sơ hở, mà thực ra hắn đã hiểu rõ tất cả.

Lúc đi học, tôi từng nghe giáo viên kể một câu chuyện như này:

Trước đây có một người ngư dân, mỗi khi người đó ra biển bắt cá, hải âu bay thành đàn sẽ sà xuống thuyền, nô đùa thân thiết với người đó, sau khi cha người đó biết chuyện, liền nói với người nọ rằng: “Cha nghe nói hải âu thích con lắm, chúng nó đều tụ tập bên cạnh con. Con đi bắt một con về đây, cho cha chơi.”

Mà ngày hôm sau người này ra bờ biển, bầy hải âu đó chỉ bay múa chao liệng trên không trung, không bao giờ sà xuống bên cạnh hắn nữa.

Hải âu nhận ra được tâm tư của ngư dân, bay hoài chẳng xuống.

Thịnh Mân Âu cũng cảm nhận được tâm tư của tôi, từ đó về sau không bao giờ thân cận tôi nữa.

Truyện Chữ Hay