Khoảnh khắc sắp chạm đất, Liễu Sắt bị lật lại, ngã ngửa xuống đất, một bàn tay to vững vàng đỡ ở sau đầu cô. Nếu mà ngã thẳng xuống chắc cô chấn động não mất.
“A Bảo? !”
Đỡ được cô đúng là A Bảo, lúc này tay phải anh đỡ ở sau đầu cô, tay trái chống ở bên phải cô, kéo Liễu Sắt vào người. Nhiệt độ từ cơ thể anh truyền tới hòa với mùi hương giống cỏ xanh, mùi giống đực vừa giống như người vừa giống như thú cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt, đều là những thứ hai mươi ba năm qua Liễu Sắt chưa bao giờ ngửi thấy.
Tim cô đột nhiên đập mất quy luật, dồn dập như nổi trống.
“A Bảo, anh. . . Đứng dậy đã, được không?” Cô định đẩy ra anh, vừa mới chạm vào lồng ngực cường tráng của A Bảo, cảm nhận da thịt anh căng mềm như tơ mới chợt nhớ ra anh không mặc quần áo, mặt cô lập tức đỏ bừng.
A Bảo cúi đầu nhìn lồng ngực vừa bị Liễu Sắt chạm vào, khẽ cau mày.
Quả nhiên anh không thích người khác đụng vào mình.
Liễu Sắt vội vàng thả tay xuống, vẫn không nhúc nhích. A Bảo nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như nước dường như lóe lên chút vui vẻ, nhưng lại lập tức biến mất.
Sau đó dường như anh đột nhiên ngửi thấy cái gì, mũi khịt khịt, hít sâu hai hơi, kéo cô đứng dậy, theo mùi đi đến chỗ vừa rồi Liễu Sắt ‘không nhịn được’.
Mặt Liễu Sắt còn chưa kịp hết đỏ, nhìn thấy anh ở đây ngửi lấy ngửi để, lại lập tức nóng lên, lý nhí như muỗi kêu: “Tôi xin lỗi, tôi không nhịn được, lại không dám đi quá xa. . .”
Còn chưa nói xong, cô liền ngây dại. A Bảo ở trước mặt cô, dùng tay đỡ lấy A Bảo nhỏ, tưới lên chỗ vừa nãy cô ‘không nhịn được’, tưới qua tưới lại mấy lần còn hít hà, dường như muốn xem mùi của cô đã bị mùi của anh hoàn toàn che lấp chưa.
“Anh. . . Đúng là cởi mở quá đi! ! !” Liễu Sắt trợn mắt há hốc mồm.
A Bảo ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng về đại thụ, bỏ hết những thứ săn được vào nhà cây. Quay người lại trông thấy Liễu Sắt còn đứng bất động tại chỗ, anh nhìn cô, ngẫm nghĩ một lát, sau đó đi tới, hơi xoay người, tay xốc eo cô, kẹp cô dưới nách, nhanh chóng chạy qua sườn dốc toàn nấm, xuyên qua rừng rậm, mới buông cô xuống.
Liễu Sắt còn chưa hết bàng hoàng sau khi chứng kiến tận mắt hình ảnh một người đàn ông đi tiểu, tầm nhìn bỗng đảo điên, sau đó xóc nảy, khi cô còn chưa kịp kêu thì hai chân đã an toàn chạm đất. Khi hoàn hồn, cô trợn tròn mắt: “Đẹp. . . . Đẹp quá. . . .!”
Đằng sau rừng rậm là một bãi trống khổng lồ lớn tầm bằng ba sân bóng đá. Trước bãi trống là vách đá, lúc này, cô đang đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn núi.
Phương xa mênh mông là rặng núi trùng điệp, mặt trời lúc hoàng hôn đỏ như màu máu chỉ còn sót lại vầng sáng hình cung. Nó như ngừng chân ở đó, ngừng chân sau rặng núi mơ hồ, rồi lại giống như đang từ từ lặn xuống. Chỉ thấy hình cung càng ngày càng mảnh, càng ngày càng mảnh, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một đám sương mù màu hồng phấn.
Liễu Sắt chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn bao la hùng vĩ như thế, trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nói thành lời: “A Bảo, anh dẫn tôi tới đây ngắm hoàng hôn sao? Tôi rất thích, rất đẹp, thật sự là. . . Quá đẹp! Quá. . . Hả? Đây là. . .” Cô còn chưa bùi ngùi xúc động xong, trên tay đã bị nhét vào một chồng lá màu xanh.
“Đây là cái gì?” Cô cầm lấy, mở ra, chồng lá cùng kích cỡ, rất mịn rất mềm, dùng chút sức là có thể xé rách.
A Bảo vỗ vỗ cô, đi đến góc trong cùng bên trái bãi trống gần rừng rậm, giật từ trong bụi cỏ mấy cái lá giống chồng lá cô đang cầm, sau đó đi đến sát vách đá, cầm lá đưa về phía sau làm động tác lau lau.
“Ý của anh là. . . Nơi này là nhà vệ sinh?” Cô cúi đầu nhìn lá trong tay: “Cái này là. . . Giấy vệ sinh trong truyền thuyết? !”
Liễu Sắt hóa đá, còn tưởng là đưa cô đi ngắm hoàng hôn chứ!
Cô đi về phía trước vài bước, trông thấy vách đá này thẳng tắp như đao cắt, nếu như ‘xì xì’ ở chỗ này, vật bài tiết tuyệt đối sẽ rơi tự do xuống dưới như đạn pháo. Vệ sinh thì cũng vệ sinh đấy, anh ta có thể nghĩ ra chủ ý này cũng không tồi, chỉ có điều quá nguy hiểm, cô không dám đứng gần vách đá như vậy. Cô không muốn ngay cả đi vệ sinh thôi cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng!
“Thật sự. . . . . . Phải ở chỗ này sao?” Liễu Sắt khó xử nhìn A Bảo: “Quá cao, tôi sợ!”
A Bảo nhìn cô một cái, đi vào rừng rậm, một lát sau trên tay cầm hai cành gỗ đi ra. Anh đi thẳng đến bên vách núi, cầm cành đo cự ly, sau đó mỗi tay cầm một cành nhảy bật lên thật cao, lúc hạ xuống thì cắm mạnh hai cành gỗ xuống đất.
Như vậy, Liễu Sắt có thể dùng hai cành gỗ này làm tay cầm rồi.
“Cảm ơn!” Cô vẫn sợ, nhưng không dám đòi hỏi nữa. Cô sợ A Bảo sẽ cảm thấy cô vô dụng, không cho cô đi theo nữa.
A Bảo lay lay hai cành gỗ, xác định đã chắc chắn mới kéo cô đến mặt khác của bãi trống. Ở đó lại có suối nước nóng, hình trứng, lớn bằng nửa cái sân bóng rổ, đang lượn lờ bốc hơi nóng.
A Bảo bứt mấy cành cây ở cạnh suối nước nóng đặt bên cạnh, sau đó dùng tay múc nước rửa chân rồi mới bước xuống nước. Anh tựa vào vách đá, thỏa mãn thở dài, ra hiệu cho Liễu Sắt cũng đi vào.
Cô cũng muốn lắm, giờ đang mùa nóng, mỗi ngày đều nhớp nháp mồ hôi, nhìn anh thư thái như vậy cô cũng muốn xuống ngâm. Nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ tắm cùng một người đàn ông? Cô đành phải xua tay, trái lương tâm cự tuyệt.
Trời hoàn toàn tối, bình nguyên cùng dãy núi phía xa đã không thấy rõ nữa rồi, chỉ có trời sao trên đầu càng ngày càng nhiều hơn.
Liễu Sắt ôm đầu gối ngồi ở cách suối nước nóng không xa, nhìn A Bảo hai tay vắt lên vách đá, đưa lưng về phía cô, bờ vai rắn chắc mạnh mẽ, đầu hơi ngẩng lên, hình như cũng đang ngắm nhìn bầu trời đêm.
Anh rõ ràng mạnh như vậy, nhưng vì sao bóng lưng của anh lại có vẻ cô đơn đến thế?
“A Bảo, anh vẫn luôn ở đây một mình sao? Bố mẹ anh đâu?”
Vừa dứt lời, A Bảo liền xoay người, cầm một nhánh cây, vò vò mấy cái, sau đó bôi lên đầu. Chẳng bao lâu sau trên đầu liền xuất hiện bọt, giống như dầu gội đầu Liễu Sắt dùng ở hiện đại. Anh gội đầu xong lại kỳ cọ người, tắm xong lại cầm một nhánh cây khác, lột vỏ ngoài, bỏ vào trong miệng nhai, nhổ ra, sau đó đi lên, đi thẳng qua bên cạnh Liễu Sắt.
Từ đầu tới cuối, mắt không nhìn Liễu Sắt lấy một cái.
Không có A Bảo, Liễu Sắt liền cảm thấy trời cao đất rộng, ánh sao lấp lánh lãng mạn vừa rồi lập tức biến mất, vắng vẻ rợn người. Cô vội đứng lên, đuổi theo hướng A Bảo rời đi.
Cô trở lại dưới đại thụ, vừa khéo trông thấy bóng lưng A Bảo vào nhà.
“A Bảo. . .”
Anh đương nhiên sẽ không vì cô gọi mà đi ra. Ý đồ ngủ trong nhà cây của Liễu Sắt lập tức biến thành bong bóng.
Anh ta cứ đi như thế, không để ý mình còn đang ở dưới này sao? Liễu Sắt ở dưới tàng cây rầu rĩ nghĩ: Là vì mình nhắc tới bố mẹ anh ta, anh ta mất hứng, hay là bởi vì. . . . Mình không tắm nên bị kỳ thị?
Rốt cuộc là vì sao Liễu Sắt không biết, giờ bảo cô quay lại suối nước nóng tắm rửa sạch sẽ, cho cô mười lá gan cô cũng không dám. Cô chỉ có thể vừa ngồi ở dưới tàng cây vừa hi vọng bình minh đến nhanh một chút.
Đêm dần sâu. Rừng rậm vào ban đêm càng kinh khủng hơn ban ngày.
Buổi tối hôm qua là ngày đầu Liễu Sắt tới dị giới, cũng ngày đầu tiên trong đời cô qua đêm ở vùng hoang dã, cô gần như sợ chết khiếp.
Trong rừng rậm đen sì không nhìn thấy gì, khi mắt không nhìn thấy tai sẽ đặc biệt thính, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu của loài chim không biết tên nào đó; tiếng lá cây xào xạc; tiếng các loại côn trùng lạo xạo, đáng sợ nhất chính là thỉnh thoảng sẽ có động vật có lông lướt qua cánh tay cô nhưng cô lại không thấy được đó là con gì.
Nghĩ đến cảm giác này, Liễu Sắt liền không nhịn được nổi cả da gà.
Nhưng buổi tối hôm nay dường như có chút bất đồng, quá yên tĩnh!
Chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây. . .
Liễu Sắt nằm nghiêng dưới tàng cây, một tay để gối đầu, buồn ngủ díp mắt nhưng lại cố giữ tỉnh táo không dám nhắm mắt lại. Ngay khi cô sắp không cưỡng lại được sự hấp dẫn của sâu ngủ, chuẩn bị đi vào mộng đẹp thì đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng động kỳ quái: “Sột sột soạt soạt. . . Sột sột soạt soạt. . .”
Tiếng động này rất khó hình dung, giống như tiếng. . . Tằm ăn lá dâu. Nhưng phải có bao nhiêu tằm đồng thời ăn lá dâu mới có thể phát ra âm thanh lớn như vậy?
Liễu Sắt đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên.
Trong rừng cây vừa rồi còn đen sì xuất hiện một mảng sáng màu xanh lục, mảng sáng không ngừng di động, xếp hình quạt đều đặn đang đi như bay về phía Liễu Sắt.
“Sột sột soạt soạt. . . Sột sột soạt soạt. . .”
“Đây là. . . Cái gì?” Liễu Sắt không thể tin vào hai mắt mình nữa. Sâu lông, còn là một đàn sâu lông lúc nhúc, nhìn phải hơn hai ba mươi con!
Sâu này hình dạng nhìn rất giống tằm, nhưng mà so với loại tằm trắng trẻo mập mạp Liễu Sắt nuôi khi còn bé thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi con đều to bằng một người đàn ông trưởng thành, thân xếp từng khúc từng khúc rất giống lốp xe Michelin, toàn thân còn tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Lúc này, một con vật nhìn giống như hươu sao từ trong rừng nhảy ra, không biết muộn thế này sao còn chưa ngủ, nhảy đến phía trước đàn sâu. Hươu sao vốn đang rất linh hoạt bỗng dưng đứng bất động như bị đóng băng, bộ dạng ngơ ngác giống như bị ánh sáng xanh dìu dịu kia mê hoặc. Đàn sâu không hề ngừng, đến phía trước hươu sao thì đột nhiên há miệng, miệng của nó rất lớn, tính co duỗi rất mạnh, giống như trên mặt nó cũng chỉ có miệng, nuốt chửng luôn cả con hươu. Trên cơ thể tròn vành vạnh màu xanh lồi lên hình dáng hươu sao.
Hươu sao bị nuốt sống không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của con sâu, chúng nó tiếp tục lao về phía Liễu Sắt như vũ bão. Cô còn không cao bằng chiều dài con sâu, cũng không to bằng chúng nó, bị nuốt chửng là chắc chắn.
“A Bảo, A Bảo, có quái vật, anh mau ra đây đi!” Giọng Liễu Sắt run rẩy: “A Bảo, nếu anh không ra, quái vật sẽ nuốt chửng tôi mất!”