Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

chương 201: chương 201: chết ngất, phản ứng quỷ dị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG : CHẾT NGẤT, PHẢN ỨNG QUỶ DỊ

Editor: Luna Huang

Cố Khuynh Thành trầm mặt, gầm nhẹ một tiếng, vọt tới chỗ lôi long, vừa xông đến, vừa ném ra một hỏa cầu, thế nhưng, hoàn toàn là đốt không chết, cũng muốn đập chết tiết tấu của nó.

“Bổn tọa muốn thả ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại muốn tìm chết, vậy đừng trách bổn tọa không lưu tình cảm thể diện cho phượng hoàng đản!” Lôi long hung thần ác sát nói rằng, ngay sau đó hộc ra một ngụm lôi điện, thẳng tắp bổ về phía Cố Khuynh Thành.

Cơ hội tới!

Cố Khuynh Thành đắc ý cong môi, cười sáng lạn, hai tay rất nhanh đánh ra liệt thiên ấn,như cái khe thôn thiên, xuất hiện ở trên đỉnh đầu lôi long, tựa hồ tùy thời muốn nuốt chửng nó.

Lôi long cảm nhận được lực lượng kinh khủng liệt thiên ấn mang tới, trong lòng hoảng hốt, bất chấp đối phó Cố Khuynh Thành, vội vã hướng về phía liệt thiên ấn, phun ra vài ngụm sấm sét.

Thấy thế, Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, song chưởng chia đều, vươn ra trước mặt, lấy tốc độ nhanh nhất, hấp thu lôi linh lực.

Bởi lôi linh lực vừa bị nàng hấp thu một phen, nàng cũng tìm đường hấp thụ cho bằng hết, liền đè phương pháp mới vừa rồi xuống, trước đem lôi linh lực, hoàn toàn hấp thu vào linh hải, chút nữa mới phân hoá, dung hợp.

Thế nhưng không biết, là lôi linh lực trở nên yếu đi, hay Cố Khuynh Thành trở nên mạnh, quá trình hấp thu lôi linh lực lần này, dị thường thuận lợi.

Nguyên bản, Cố Khuynh Thành còn tưởng rằng, lôi linh lực lại muốn chơi chiêu ban nãy, muốn gạt nàng, mà khi lôi linh lực tiến nhập linh hải, ban ngày không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí cùng linh lực chí cường bị nàng dung hợp, quấn quít cùng một chỗ, dáng dấp bình thản hoàn toàn, để Cố Khuynh Thành có chút không hiểu.

Nhưng, đây cũng là một hiện tượng tốt!

Quang mang đạm lam nhanh như đao, lần lượt nhằm phía Cố Khuynh Thành, lại một lần nữa bị Cố Khuynh Thành hấp thu, lôi long rốt cục phát hiện dị thường, thấy linh lực mình sử dụng, toàn bộ bị Cố Khuynh Thành hấp thu, lôi long vốn là hơi lộ ra ngũ quan dữ tợn trở nên càng thêm nữu khúc.

“Hào!”

Lôi long điên cuồng hét lên một tiếng, đuôi rắn uốn lượn, xen lẫn phá không chi thế, quét ngang mà đến, ném Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan, hướng về Cố Khuynh Thành, cuốn thẳng tới.

Nguy rồi!

Cố Khuynh Thành âm thầm chửi bới một tiếng, rất nhanh rút hai tay về, từ bỏ hấp thu tiếp linh lực, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên không trung, đạp đuôi rồng, dùng sức nâng một cái, tiếp sức nhảy tới trên lưng của lôi long.

Vừa bước lên trên lưng của lôi long, dưới chân Cố Khuynh Thành vừa trợt, suýt nữa té xuống, da rồng như da rắn, đồng dạng là niêm nị, trợt không lưu thủ, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành hơi trầm xuống, mở song chưởng, bảo trì cân đối, dưới chân hơi cố sức, miễn cưỡng ổn định lại thân ảnh.

“Thối nhân loại, dám đạp lên trên người của bổn tọa, bổn tọa muốn ngươi chết!” Lôi long nổi giận nhảy dựng lên, muốn hất rơi Cố Khuynh Thành.

Vọng Thư Uyển

“Đáng chết!” Cố Khuynh Thành thấp giọng mắng, sau đó trực tiếp nằm sấp, hai tay gắt gao túm trên sừng của lôi long, lôi long hổn hển vội vã thôi động lôi linh lực, nhưng Cố Khuynh Thành cũng có thuộc tính lôi, lôi điện của nó, chỉ có thể mang đến một tia tê tê cho Cố Khuynh Thành, lại không đả thương được Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành cố nén đau nhức tê tê từ truyền tới, gắt gao nắm sừng của lôi long, mặc cho lôi long động mạnh thế nào, thả ra linh lực thế nào, chính là sống chết không buông tay. Cố Khuynh Thành biết, chỉ cần nàng buồn một tay ra, lôi long sẽ nhân cơ hội, hất rơi nàng, khi đó nếu là bị hất lên cây hay vào trên tảng đá, dù cho không chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Huống hồ, Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan, Tử Đồng cùng liệt hỏa đều đã thụ thương, nếu như nàng không khống chế được lôi long, chỉ sợ ba người hai thú bọn họ, thực sự phải giao phó tại đây!

Lôi long thấy Cố Khuynh Thành như không biết chết, chính là không buông tay, tức giận đến điên cuống hét lên, “Nhân loại ti tiện, bổn tọa muốn ngươi chết!” Nói, lôi long bỗng nhiên xoay người, hướng về đường lúc tới, chạy như điên.

“Chủ nhân!” Tử Đồng hô to một tiếng, đem liệt hỏa phóng tới bên người Ngọc Vô Thương, thân thể tựa như một đạo lưu quang, vọt ra ngoài, truy theo thân ảnh của lôi long.

Nôn…

Lôi long một đường cuồn cuộn, Cố Khuynh Thành trên lưng nó, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều sắp bị đụng đến rơi ra ngoài, hơn nữa trong linh hải, linh lực vừa hấp thu, tựa hồ cảm nhận được lửa giận của nguyên chủ nhân, trở nên quấn lấy nhau, Cố Khuynh Thành nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.

Tiên huyết ấm áp, xen lẫn một tia thịt nát, rơi vào trên đầu lôi long.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành càng thêm tái nhợt, ngũ tạng lục phủ của nàng thực sự bị đụng đến hư, còn tiếp tục như thế, thứ nàng phun ra, không chỉ là thịt nát của răng lợi thôi đâu!

“Nhân loại, ngươi…”

Lôi long luôn yêu sạch sẽ, chỉa vào tiên huyết của một nhân loại, tức giận đến nó, hận không thể lập tức cào Cố Khuynh Thành xuống, ném vào trong lôi trì! Nhưng lôi long vừa mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được trên trán truyền đến một mảnh cảm giác bị bỏng.

Tim của lôi long vừa nhảy, chẳng lẽ là, là nàng sao?

“Bổn tọa tạm thời lưu ngươi một mạng.” Chờ nó khảo nghiệm qua, nếu thật như nó suy nghĩ, nó xe bỏ qua nữ nhân này!

“Cái, cái gì?” Thần thức của Cố Khuynh Thành không rõ, căn bản không có nghe lời của lôi long, chẳng qua là cảm thấy, lúc lôi long nói xong câu kia, tốc độ rõ ràng thả chậm, run run dưới thân, cũng nhỏ đi rất nhiều, Cố Khuynh Thành thở dài một hơi, cũng không dám buông lỏng thần kinh buộc chặt ra.

Nàng không biết lôi long đang đùa hoa chiêu gì, càng không biết, lôi long có phải lại nghĩ tới biện pháp khác dằn vặt nàng hay không, cảnh giác cùng đề phòng trong lòng trăm triệu lần không thể hạ.

Bởi vì, Cố Khuynh Thành hiện tại có thể cảm giác được, ngũ tạng lục phủ đau rát, không ngừng nhắc nhở nàng một sự thật: Chỉ cần nàng trầm tĩnh lại, sợ là nàng sẽ ngất đi.

Nên, Cố Khuynh Thành cắn hàm răng, cũng không thể buông lỏng.

Lôi long cảm thấy Cố Khuynh Thành buộc chặt cùng đề phòng, giễu cợt nói: “Nhân loại, bổn tọa nói không giết ngươi, liền không giết ngươi, đừng tưởng rằng bổn tọa như nhân loại các ngươi một dạng, giả dối, dối trá!”

Ân?

Lôi long đây là muốn buông tha nàng?

Cố Khuynh Thành nâng hai mắt hỗn độn lên, trong con ngươi lướt qua một tia không giải thích được, chung quy nghiên đầu, ngất đi.

Trước khi hôn mê, ý nghĩ sau cùng của Cố Khuynh Thành là, dầu gì lôi long cũng là thần vật chưởng quản lôi pháp chi kiếp, chắc là nói giữ lời…

Sau khi Cố Khuynh Thành hôn mê, lôi long tận lực thả chậm tốc độ, kinh qua không ngừng nỗ lực, Tử Đồng mang theo một thân thương, cuối cùng cũng đuổi kịp lôi long, có lẽ là biết Tử Đồng là khế ước thú của Cố Khuynh Thành, lôi long không có làm khó Tử Đồng, tùy ý nó theo bên người.

Giữa lúc Cố Khuynh Thành hôn mê bất tỉnh, được lôi long chở, tiến đến địa phương không biết, đám người Tu Văn, y theo dấu vết lưu lại dọc theo đường đi, tìm kiếm đám người Cố Khuynh Thành.

Nhưng không đợi bọn họ tìm được đám người Cố Khuynh Thành, liền bị một đám ma thú vây.

Chiến đấu hăng hái hồi lâu, đám người Tu Văn cuối cùng từ chạy trốn ra khỏi vây công, thế nhưng Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn thực lực hơi thấp, lại đa đa thiểu thiểu bị thương một ít, cũng may thực lực của Tu Văn, Hạo Văn cùng đại trưởng lão mấy người không tầm thường, cuối cùng cũng tìm được đường sống cho họ giữa bày ma thú.

Tìm tiêu ký Ngọc Vô Thương cố ý lưu lại, đám người Tu Văn, rất nhanh tìm được Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan.

Thấy hai người bọn họ đều thụ thương, Cố Khuynh Thành không biết tung tích, Tu Văn vội vã đi tới trước mặt Ngọc Vô Thương, uy hắn ăn vào một viên thiên nguyên đan xong, hỏi: “Vô Thương, Khuynh Thành nha đầu kia đâu, nàng không phải là cùng một chỗ với người sao, thế nào không thấy nàng?”

“Khuynh, Khuynh Thành…” Ngọc Vô Thương bị đuôi rồng của lôi long quất mạnh, cả người hình như đều như bị cắt đứt, mỗi một chữ, đều đau một hồi.

Cự vỹ của lôi long quét qua, lực đạo có thể đạt tới vạn cân, lấy thân thể phàm phu tục tử của Ngọc Vô Thương căn bản vô pháp thừa thụ, nhưng cũng may thể chất của Ngọc Vô Thương không tệ, hơn nữa Dạ Thương Lan thường thường thay hắn rót chút linh lực, miễn cưỡng duy trì cái mạng nhỏ của hắn.

May là lần này Tu Văn tới, mang đến bực đan dược tốt nhất như thiên nguyên đan này.

Phải biết rằng, thiên nguyên đan cùng Thiên Linh đan một dạng, đều là đan dược thượng hạng thiên cấp cửu phẩm, có thể nói, trên Linh Huyễn đại lục, đan dược đẳng cấp cao nhất, phóng nhãn toàn bộ đại lục, bây giờ có thể luyện chế được đan dược thiên cấp cửu phẩm, chỉ có một mình Hạo Văn.

Bất quá, thiên nguyên đan so với Thiên Linh đan càng thêm khó có thể luyện chế, bởi vì tác dụng chủ yếu của thiên nguyên đan, chính là kéo dài tính mạng, chỉ cần người hoặc ma thú còn lại một khẩu khí, ăn thiên nguyên đan, không quá nửa canh giờ, có thể sống lại.

Đây là bởi vì, dược liệu của thiên nguyên đan, dùng đều là dược liệu cao giai thượng hạng,, Thiên Linh đan không thể so được.

Thông thường lúc Hạo Văn luyện chế, sẽ có được một trăm viên Thiên Linh đanm cũng chưa chắc có thể luyện chế ra một viên thiên nguyên đan, thiên nguyên đan khó được này, Tu Văn cứ như vậy uy Ngọc Vô Thương ăn vào, có thể thấy được hắn coi trọng đồ đệ này.

vongthuuyen.com

Không bao lâu, sắc mặt của Ngọc Vô Thương từ từ khôi phục huyết sắc, so với trắng bệch vừa nãy, đã dễ nhìn không ít.

Tu Văn thấy thế cuối cùng cũng yên lòng, đại trưởng lão một bên, lúc này cũng móc ra một viên thiên nguyên đan, để Dạ Thương Lan đồng dạng bị thương ăn vào. Kỳ thực, thiên nguyên đan cho dù hắn trưởng lão của học viện Thanh Minh như bọn hắn, cũng rất khó có được, dưới tình huống như vậy, làm trưởng lão, mới có một viên thiên nguyên đan, làm dược cứu mạng.

Dù sao, thiên nguyên đan thực sự rất khó chế, may là Hạo Văn, một năm cũng chưa chắc có thể luyện chế ra một viên, cũng may thiên nguyên đan rất quý trọng, bọn họ đều luyến tiếc tự dùng, mới có thể dưới loại tình huống này phát huy được công dụng.

“Cảm tạ.” Giọng Dạ Thương Lan mang suy yếu nói lời cảm tạ, tiếp nhận thiên nguyên đan, không chút già mồm cãi láo nào, ăn vào, thiên nguyên đan vừa vào miệng, lập tức hóa thành nước, theo yết hầu, chảy vào nội phủ, chảy khắp kỳ kinh bát mạch, nhất nhất vuốt lên trên thân thể bị thương.

Thẳng đến tự mình dùng xong, Dạ Thương Lan mới tin đồn đãi, thiên nguyên đan có thể ‘Hoạt tử nhân’, bởi vì dược hiệu này, thực sự quá cường đại!

Dạ Thương Lan nhấp môi, không nói gì.

Thấy thế, Tu Văn cau mày, nói: “Đại trưởng lão, bây giờ không phải là thời gian nói điều này, vẫn là mau biết hạ lạc của Khuynh Thành nha đầu, mang nàng về!”

“Sư phụ, Khuynh Thành nàng bị lôi long mang đi!” Ăn xong thiên nguyên đan, Ngọc Vô Thương rất nhanh khôi phục một ít khí lực, nghe được Tu Văn nói như vậy, liền vội vàng nói. Kỳ thực, so với ai khác đều phải lo lắng Cố Khuynh Thành, dù sao nói cho cùng, đều là hắn hại Cố Khuynh Thành.

Nếu như, không phải là hắn và Cung Khanh Nguyệt liên thủ, thiết kế ma thú cuồng triều ngày hôm nay sớm bạo phát, Cố Khuynh Thành cũng sẽ không tiến Tử Vong sơn mạch, lại không đi tới tử vong vực chết tiệt này!

“Lôi, lôi long?”

“Cái gì, các ngươi trêu chọc lôi long?” Tử Vong sơn mạch lời của Ngọc Vô Thương, đại trưởng lão cùng Tu Văn một trước một sau nhảy dựng lên.

Nói đùa sao?

Bọn họ còn không phải thiếu niên ngu ngốc như Ngọc Vô Thương, đối với lôi long, bọn họ mặc dù không thể nói biết quá tường tận, nhưng coi như là một ít lý giải. Mặc cho bọn hắn tưởng tượng như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ tới đám người Ngọc Vô Thương sẽ chọc giận lôi long.

“Sư phụ, các ngươi biết lôi long?” Ngọc Vô Thương không hiểu hỏi.

Cho dù thiếu thành chủ Noãn thành, Ngọc Vô Thương cũng coi là thuở nhỏ đọc không ít sách, nhưng vẫn là đối với lôi long, hoàn toàn không biết gì cả.

Đáng tiếc Ngọc Vô Thương không biết, chuyện của lôi long, không có bất kỳ người nào, dám ghi vào thư tịch, cho dù là hắn đọc nhiều sách hơn nữa, cũng sẽ không lý giải lôi long, bởi vì tồn tại của lôi long, đối với người trên toàn bộ Linh Huyễn đại lục mà nói, thuộc về một loại bí tân, trừ phi truyền miệng, bằng không không người nào biết.

Truyện Chữ Hay