Lúc An Nghỉ trở về tầng âm mười hai vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cậu đặt đống dược liệu lấy được lên bàn, Ian vội chạy qua kiểm kê: “Hành động thuận lợi không?” Anh thuận miệng hỏi.
Một lúc lâu sau An Nghỉ vẫn chưa trả lời.
Ian nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao thế?”
An Nghỉ dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Ian bỏ đồ đạc xuống, bước qua: “Mio ổn không?”
An Nghỉ lắc đầu, nước mắt cũng lũ lượt rớt xuống.
Ian phát hoảng, sắc mặt cũng tái đi.
An Nghỉ thuật lại với anh thảm trạng của Mio.
Ian mím môi, lát sau mới thấp giọng: “Chỉ hy vọng không có tổn thương không thể hồi phục.”
An Nghỉ nhìn tay anh siết chặt cạnh bàn, đường cong nơi cằm trở nên sắc bén, nghĩ thầm —— Bác sĩ tức giận rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh như vậy.
An Nghỉ lại nói: “Em còn gặp một người của Yahwili nữa.”
Ian giật mình: “Rồi sao?”
An Nghỉ: “Anh nhớ người chúng ta đụng phải lúc đi thang giếng xuống đây không, có hàm răng nhọn hoắt ấy, tên là… Giao Sa.
Lúc đó không phải hắn không phát hiện, mà đã hoài nghi rồi.
Hắn nói… lúc đầu thấy chúng ta đi cùng Lid, còn nghĩ chỉ là một bộ phận nhỏ dân cư của trạm tị nạn muốn thoát khỏi Firefre.
Bản thân hắn cũng muốn diệt trừ Firefre, tự mình tiếp quản Yahwili, nên hắn chưa báo lại gì cả.
Hắn nói… muốn hợp tác với chúng ta.”
Ian nhíu mày: “Chỉ như vậy?”
An Nghỉ ngẩn người: “Sao ạ?”
Ian: “Em không thấy kỳ quặc à? Đúng lúc chúng ta cần liên minh thì hắn mò tới.
Hơn nữa hắn không trực tiếp tìm Viêm Vương trong đoàn, mà lại tới chỗ Mio, rồi thương lượng với em?”
“Khả năng cao là lúc Viêm Vương mới vào trạm đã đi tìm Mio, rồi bị hắn để ý, sau đó mới liên tưởng hai chuyện này với nhau.
Kẻ tên Giao Sa tôi cũng từng nghe qua, ở Yahwili hắn có thể xem là một trong các nguyên lão.
Nhưng hắn làm việc cực kỳ điệu thấp, tính cách cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
Nếu hắn cố ý để tâm, khó đảm bảo sẽ không biết bí mật về gien của Mio.”
Ian ngẩng đầu lên, trong mắt vô thức mang theo ý trách cứ: “Có lẽ hắn vốn chỉ mới suy đoán, mà sau khi gặp em mọi suy đoán đã được chứng thực.
Hiện tại để hắn quay về, cũng không thể xác định hắn có thật sự làm theo những gì đã nói không.
Mà chúng ta thì không thể chủ động ra ngoài liên lạc với Viêm Vương… Nói trắng ra, đến lúc đó Yahwili thật sự rơi vào tay hắn, an toàn của cư dân trong trạm có thể đảm bảo sao?”
An Nghỉ á khẩu không trả lời được —— Cậu thật sự không nghĩ nhiều đến thế.
Ian lắc đầu: “Em vẫn còn quá nhỏ, không, cũng không phải vấn đề tuổi tác, những người đi ra từ nơi này, cách thức làm việc quả thật không giống với Phế Thổ.
Nếu là Viêm Vương, cậu ta chắc chắn sẽ không để Giao Sa quay lại đoàn.”
An Nghỉ ngẩn người: “Là… là trực tiếp giết hắn luôn sao?”
Ian không trả lời, chỉ khẽ thở dài: “Đó là cách thức sinh tồn trên Phế Thổ.
Cảm giác an toàn của mỗi người đều bằng không.
Giết trước khi bị giết, không cho đối phương bất luận cơ hội nào, phàm là nhân tố nguy hiểm, đều phải diệt trừ toàn bộ.”
Hồi lâu sau An Nghỉ vẫn không nói nên lời.
Ian vẫy tay: “Thôi, qua đây phụ tôi đi.”
An Nghỉ ngơ ngẩn đi tới cạnh bàn phân loại cân đo dược phẩm, bỗng nhiên nhớ ra, cất tiếng: “Em không nói với hắn chuyện bỏ thuốc vào nước.”
Ian gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
An Nghỉ có chút ủ rũ, lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Mio và bàn chân bị đóng đinh trên giường của hắn, vừa đau xót vừa hối hận.
Ian viết xong hàm lượng và tỷ lệ điều chế dược phẩm, chỉ dẫn cậu: “Cái này gam.”
Đợi ba giây, An Nghỉ vẫn không phản ứng.
Ian quay đầu nhìn cậu, thấy hai mắt cậu trống rỗng, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm xanh đen, trên mặt viết đầy hai chữ “mệt mỏi”.
Anh biết bản thân vừa rồi đã nói quá thẳng, đành thở dài: “Từ hôm qua đến giờ em chưa ngủ chút nào, mấy chục tiếng đồng hồ, muốn nghỉ ngơi một chút không?”
An Nghỉ lắc đầu.
Ian nói: “Vậy chúng ta bỏ nguyên liệu vào dụng cụ chưng cất xong thì em đi ngủ một lát nhé.
Với tình hình này, nếu em phản ứng quá chậm sẽ gây ảnh hưởng tới mọi người.”
An Nghỉ có chút co quắp mà “Dạ” một tiếng, nhỏ giọng: “Em xin lỗi.”
Cậu im lặng hỗ trợ Ian, cân đong toàn bộ nguyên liệu theo đúng tỷ lệ, sau đó lại kiểm tra thêm lần nữa, rất sợ mình làm sai chỗ nào —— không thể làm vướng chân mọi người, trong lòng An Nghỉ âm thầm lặp đi lặp lại.
Bỏ dược liệu vào nồi chưng cất, còn phải chờ vài tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi có bán thành phẩm, trong phòng cũng chỉ còn dư lại âm thanh hoạt động ù ù của máy móc.
Ian kéo ghế ra, vỗ vỗ: “An Nghỉ, ngủ một lát đi.”
An Nghỉ ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Cậu kéo ghé sát vào bàn, nằm nhoài ra vùi mặt vào cánh tay —— Trang phục của trạm tị nạn mang theo mùi hương của thuốc khử trùng, đã lâu rồi cậu không ngửi thấy, vừa quen thuộc lại vừa an tâm.
Suy nghĩ trong đầu cậu hoàn toàn hỗn loạn, còn cho rằng bản thân nhất định không thể vào giấc nổi, không ngờ chỉ một lát sau đã mơ màng thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, giữa cơn mông lung, An Nghỉ nghe thấy tiếng Viêm Vương nói chuyện.
“Tôi chất vấn gã tại sao lúc ở Phiên thành cứ thế bỏ mặc bọn tôi… Không ngờ gã nói cái gì mà… quá ngây thơ, những kẻ bán mạng trong lữ đoàn săn tiền thường, vậy mà một chút giác ngộ này cũng không có…”
Thanh âm của Viêm Vương lúc gần lúc xa: “Tôi nói, chỉ vì gã không nỡ tốn vài phút đưa Tachibana đi trị thương, anh ta mới mất máu đến chết… Anh ta còn có một đứa em trai năm tuổi, là người thân duy nhất còn lại.
Lần này, đứa em đó không chừng cũng…”
An Nghỉ rất muốn tỉnh dậy, nhưng cơ bắp toàn thân đau nhức nghiêm trọng, mí mắt nặng trĩu như đeo ngàn cân, hoàn toàn không nghe theo sai khiến của cậu.
Giọng nói của Viêm Vương vẫn tiếp tục vang lên: “Trong đoàn hầu như ai cũng từng bị Tachibana bắt phải xem ảnh chụp em trai mình.
Bình thường vẫn hay đùa giỡn nói anh ta phiền phức, nhưng bây giờ, lại thật sự đã chết rồi…”
Ian nói câu gì đó, dường như có chút thổn thức.
Viêm Vương: “Thế nên tôi nói, năm đó, thời Yahwili còn ở đỉnh cao, là một lữ đoàn phong quang vô hạn cả trăm người, trong cái thời đại trật tự tan vỡ này vẫn kiên trì đi theo nguyên tắc của chính mình, được tôn kính, được hướng tới.
Tôi và Tachibana đều mang theo khao vọng về một lữ đoàn như vậy mà trưởng thành, còn hiện tại, nó đã biến thành cái gì rồi…”
Ian hỏi: “Lúc cậu nói vậy, phản ứng của những người khác thế nào?”
Viêm Vương: “Có người đột nhiên lên tiếng thắc mắc, lúc đội trường Minh bị mắc kẹt trong đám cháy, có phải gã cũng đã dùng chính cái cớ này bỏ mặc ông ấy đến chết không.
Câu đó vừa nói ra, hiện trường hoàn toàn nổ tung.”
Ian: “Những người đó quả nhiên cũng đã sớm có suy đoán…”
Anh lại hỏi: “Còn Giao Sa, là chuyện thế nào?”
Thanh âm của Viêm Vương bỗng trở nên mơ hồ không rõ, An Nghỉ bị cơn buồn ngủ bao vây, lại lần nữa mất đi ý thức.
Lần tiếp theo mơ màng nghe thấy Viêm Vương, đã là mấy tiếng sau.
Khắp mặt An Nghỉ toàn là vết hồng hồng do bị đè lên, ngẩng đầu dậy, mang theo giọng mũi dày đặc lẩm bẩm: “Cậu vẫn còn ở đây à…”
Viêm Vương “Hừ” một tiếng: “Còn cái gì, tôi quay về một chuyến rồi.”
An Nghỉ vội vàng xoa mặt, duỗi eo, xương cốt toàn thân giống như đã rất lâu không vận động mà răng rắc di chuyển.
Viêm Vương không để ý tới cậu, quay sang Ian: “Tóm lại, sau khi tôi tự mình tiếp xúc một lượt với toàn đội, quả thật có nhiều người đã dao động.
Tiếc là… tỏ thái độ rõ ràng thì ít, đa số vẫn đứng trung lập.”
Ian gật đầu: “Cũng dễ hiểu.”
Anh đang mở nắp nồi chưng cất, chuẩn bị tiến hành bước tinh luyện cuối cùng.
An Nghỉ mơ mơ màng màng nhìn quanh trong chốc lát, lúc phản ứng lại mới vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ, để em giúp.”
Không ngờ do đứng lên quá đột ngột, tầm mắt lập tức biến thành màu đen, bị tuột huyết áp mà cả người lảo đảo.
Viêm Vương đỡ lấy cậu, thả lại xuống ghế.
Viêm Vương kéo mái tóc dài chọc lên mặt cậu, cười nhạo nói: “Cậu là thiếu nữ à, lại còn té xỉu?”
An Nghỉ lập tức trợn mắt muốn phản bác, khoang bụng lại đột nhiên phát ra âm thanh vang dội.
Viêm Vương cười ha hả: “Trời cao phái cậu xuống để tấu hài hay gì?”
An Nghỉ không thèm để ý cậu ta, ngồi xổm xuống đất mở balo tìm đồ ăn.
Cậu lấy ra đống đồ hộp lúc trước thó được ở siêu thị trấn Nê Thạch, lật tới lật lui nhìn nửa ngày —— “Thịt cho bữa trưa”, chưa thấy bao giờ, hơn nữa cũng quá hạn sử dụng rồi.
Có điều nghe nói mấy thứ đồ hộp kiểu này có thể bảo quản được rất lâu, An Nghỉ vừa nghĩ vừa vặn khoen trên nắp hộp, kéo ra.
Vừa mở nắp, thức ăn trong hộp đã tỏa ra một mùi hương cực kỳ mê người, những khối thịt hồng nhạt mềm mại hiện ra trước mắt.
An Nghỉ xúc hai muỗng nhét vào miệng, hai mắt bỗng chốc tỏa sáng.
“Cái này ngon quá!” An Nghỉ cầm muỗng kích động nói.
Viêm Vương lại “Hừ” một tiếng: “Trước đây cậu chưa ăn bao giờ à? Có điều bây giờ đồ hộp đúng là càng ngày càng hiếm.”
An Nghỉ nhấm nháp cái muỗng, sau đó lại ấn nắp về, bỏ vào túi đựng thực phẩm rút chân không.
Viêm Vương nhướng mày: “Ăn thế đã no?”
An Nghỉ lắc đầu, lấy lương khô nén ra, nói: “Dự trữ.”
Viêm Vương xuýt xoa hai tiếng, lại nhìn đồng hồ, hỏi Ian: “Được chưa vậy?”
Ian kết hợp một đống dược liệu tạo phản ứng rồi đem chưng cất tinh luyện, cuối cùng thành phẩm chỉ được một cái lọ nhỏ đựng chất lỏng đặc quánh màu vàng nhạt, sau khi hòa tan vào bể nước mấy chục lít sẽ biến thành vô sắc vô vị.
Viêm Vương nhận lọ thuốc cất vào trong áo, nói: “Tôi đưa thứ này cho Lid rồi sẽ không xuống đây nữa, tránh bị nghi ngờ.”
An Nghỉ gật đầu, vẫy tay với cậu ta.
Thời gian ước định đã tới, An Nghỉ và Ian dùng thang giếng đi xuống nơi sâu nhất trong trạm tị nạn —— tầng âm mười lăm.
Nếu tầng âm mười hai có thể gọi là “hoang phế”, nơi này phải gọi là “tiêu điều”, khắp nơi toàn là những vết khoan đục chưa làm xong và thi thể của lũ sâu chuột không có thời gian thu dọn.
Ánh sáng cũng chỉ đến được cửa thang giếng, bên trong là đường hầm sâu thẳm u ám, tản mát ra hương vị hư thối lạnh lẽo.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ ngầu, An Nghỉ cầm lòng không đặng mà lui về sau nửa bước, nhìn kỹ lại mới cất tiếng gọi: “Số .”
Đối phương nhấc chân đạp một cái, giữa khoảng không tối tăm lại vang lên một tiếng rên rỉ, Số nói: “Dậy làm việc.”
ngủ như chết, lúc sau mới đứng thẳng dậy vươn vai, ngáp một cái thật dài.
An Nghỉ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, những cảm xúc ủ rũ sau giấc ngủ bổ sung cũng tiêu tan.
Cậu trải tấm bản đồ toàn bộ trạm tị nạn đã hoàn thiện ra, mấy người cũng tiến lại gần cửa thang giếng mượn ánh đèn quan sát.
“Lát nữa đi lên, em và bác sĩ sẽ đến tầng bảy, bác sĩ xử lý vết thương cho Mio.
Nhóm Số đi cùng Viêm Vương, kiểm soát mỗi tầng xem có thành viên nào của Yahwili lọt lưới không, khống chế họ.” Cậu nhìn chằm chằm lặp lại từng chữ: “Là khống chế, không phải giết.”
nhăn mặt: “Ha?”
nói: “Không được, tôi sẽ đi cùng cậu Feng đến tầng bảy.
Nếu có người tới cậu ta không rảnh tay tôi còn chống đỡ được, cậu ở đó vô dụng.”
An Nghỉ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng, vậy em cùng Lid đi giải cứu những người bị giam trong trạm.
Phòng giam khá phân tán, một mình cậu ấy có thể không lo hết được.”
Ian bước qua vỗ vai cậu: “Chú ý an toàn, trạm tị nạn không giống bên ngoài, lúc dùng vũ khí nhớ cẩn thận.”
An Nghỉ gật đầu: “Em tuyệt đối sẽ không làm vướng chân mọi người.”
Ian dừng một chút, nói: “Ý tôi không phải thế, thôi… em cẩn thận là được.”.