Địa giới khu chợ La thành không nhỏ, nhưng lúc này đã không còn ai hoạt động bên ngoài.
Phế Thổ mang theo An Nghỉ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng cũng đến được ‘Số khu B’ —— đó là một cái container chở hàng được cố định trên mặt đất, bên ngoài che phủ tầng tầng vải chống nắng, khắp bề mặt đều là cát vàng.
Dùng chìa khóa mở cửa đi vào, bên trong có một chiếc giường đơn và một cái ghế dựa.
An Nghỉ vừa nhìn thấy giường thì lập tức kích động, trong nháy mắt bộ dạng sống dở chết dở biến mất tăm, lao người muốn bay qua, lại bị Phế Thổ túm lấy sau cổ.
Phế Thổ xách cậu lên: “Người em bẩn như vậy, cởi áo ra.”
An Nghỉ ỉu xìu mím môi đi đến góc tường cởi quần áo.
Phế Thổ mở đèn tiết kiệm năng lượng, kiểm tra một lượt độ khép kín của thùng hàng, vừa quay đầu lại thình lình phát hiện An Nghỉ đã cởi đến chỉ còn cái quần lót.
Kiếm Hiệp Hay
Phế Thổ sợ ngây người: “Không bảo em cởi sạch!”
An Nghỉ mất hứng nói: “Nhưng em cởi xong rồi.”
Phế Thổ đau đầu không thôi: “Em cởi thành như vậy, nhỡ ban đêm có chuyện gì em định trần truồng chạy ra hả?” Hắn không khỏi lại một lần nữa hoài nghi quyết định mang theo An Nghỉ của mình —— đối phương từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh quá mức đơn thuần phong bế, kiểu “người hang” đời thứ hai này hình thái ý thức so với bên ngoài đã có sự cách biệt như trời với đất.
An Nghỉ vừa lúng búng gì đó trong cổ họng vừa mặc lại áo trong.
Cậu đưa lưng về phía Phế Thổ, lúc khom lưng tròng áo vào có thể mơ hồ nhìn thấy đốt xương sống xinh đẹp.
Ánh mắt Phế Thổ dừng lại trên eo cậu, sau đó lại trượt xuống —— cặp mông căng tròn rất không tình nguyện bị nhét vào trong quần.
Phế Thổ dời ánh mắt đi.
An Nghỉ mặc xong quần áo, dang tay dang chân nằm lên giường, bừng bừng hứng thú lên kế hoạch: “Ngày mai sẽ đi dạo chợ tìm súp dinh dưỡng!”
Phế Thổ khô cằn mà nói: “Không có súp dinh dưỡng, hơn nữa súp dinh dưỡng là rác rưởi.”
An Nghỉ nằm quá thoải mái cũng lười phản bác, hai mắt hấp háy nói: “Vậy… Ngày mai sẽ đi dạo chợ tìm quả lựu!”
Lựu biến đổi gien là loài thực vật duy nhất trên thế giới không bị ảnh hưởng bởi thiên nhiên ô nhiễm phóng xạ, nhưng ngoài Suhmati, trên Phế Thổ đến một cái cành cây còn không có, lấy đâu ra thạch lựu.
Đoán được có lẽ lại có ai đó ở trạm truyền bá cho An Nghỉ về “quả lựu” này, Phế Thổ không để ý đến cậu nữa, mặc kệ cậu nằm mơ.
Phế Thổ vừa nhai lương khô vừa vạch đại khái lộ trình tiếp theo, sau đó đi đến mép giường, cúi đầu nhìn An Nghỉ nằm ườn trên đó lộ ra một khoảng bụng, nói: “Em nằm như thế tôi ngủ kiểu gì.”
An Nghỉ mở to mắt nhìn hắn: “Ngày mai là thứ bảy.”
Phế Thổ dùng ánh mắt hỏi: Cho nên?
An Nghỉ: “Thứ bảy sẽ chiếu phim.”
Phế Thổ mặt vô cảm: “Ờ.”
An Nghỉ lại nhỏ giọng: “Ông Kiều ở tầng nói sẽ chiếu bộ phim《 Thelma & Louise 》cho em xem.”
Phế Thổ bực bội: “Ồ, vậy em về trạm tị nạn mà xem.”
An Nghỉ không mở miệng, xoắn xuýt cọ vào bên trong, bộ dáng muốn bao nhiêu lười biếng có bấy nhiêu lười biếng.
Phế Thổ vừa nằm xuống, cả cái giường nhất thời không còn thừa ra chút kẽ hở nào.
Đèn tiết kiệm năng lượng tự động vụt tắt, bốn phía xung quanh chìm trong im lặng.
Phế Thổ vừa mới nhắm mắt, An Nghỉ lại tiếp tục nhỏ giọng: “Em không muốn dựa vào tường, anh nằm cách ra đi.”
Đồ công tử bột! Phế Thổ chậc một tiếng: “Em ra ngoài nằm.”
An Nghỉ bò dậy, dùng cả tay cả chân trèo lên người hắn, cực kỳ vụng về dịch sang phía bên kia, tóc dài rũ xuống quét qua da hắn.
An Nghỉ thật vất vả mới nằm xuống lần nữa, chưa im lặng được đến năm giây đã lại nói: “Em sẽ rơi xuống mất, anh to quá!”
Phế Thổ không giận, nghiêng người duỗi tay ôm cậu vào trong ngực, giống như một cái muỗng to úp lên một cái muỗng nhỏ vậy.
An Nghỉ không ngoan ngoãn bắt đầu ngọ nguậy, nhưng cánh tay Phế Thổ thật sự quá vững chắc, hắn cũng chẳng thèm phản ứng lại cậu.
An Nghỉ ôm lấy cánh tay Phế Thổ, dần dần thiếp đi.
Có lẽ giường đệm đã lâu chưa được nằm thật sự quá hợp ý An Nghỉ, sáng hôm sau cậu vậy mà còn tỉnh dậy trước cả Phế Thổ.
Hơi thở của Phế Thổ phun trên cổ cậu, đồ vật bên dưới cứng ngắc, chọc vào bắp đùi cậu.
An Nghỉ nhất thời vui vẻ, im lặng cọ cọ ra đằng sau.
Cọ được hai cái, Phế Thổ vẫn ngủ rất sâu, nhưng thứ đồ kia lại cứng hơn một chút, còn bị kích thích đến hơi giật giật.
Từ lúc Phế Thổ thú nhận mục đích tiếp cận cậu khi trước, giữa hai người liền không có quá nhiều hành động thân mật nữa.
Trong lòng An Nghỉ cũng có chút mờ mịt, tự hỏi chính mình sau khi đã biết bị đối phương lừa gạt như vậy, liệu còn có thể tiếp tục thích Phế Thổ hay không.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian bị mê hoặc đến thất điên bát đảo kia, thậm chí cậu còn không rõ khi ấy mình có thật sự thích Phế Thổ.
Chuyện cũ bị gợi lại, An Nghỉ nghĩ đến bực bội, lại có chút xao động, vặn vẹo mông, quyết tâm phải cọ cho hắn bốc hỏa sau đó bỏ chạy, để cho hắn nhìn không thấy ăn không được.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp Phế Thổ đã dần nặng lên, từ từ tỉnh giấc.
An Nghỉ vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, không ngờ Phế Thổ rất mau đã thanh tỉnh, ngồi dậy, xuống đất mặc quần ngoài vào.
Cái gì? Cứng thành như vậy rồi mà còn trực tiếp ngó lơ! An Nghỉ tức đến hộc máu, nhưng cũng chỉ dám chậm rì rì làm bộ bản thân vừa mới tỉnh lại.
Phế Thổ đứng ở mép giường kiểm tra dụng cụ dự báo thời tiết —— kỳ thật cũng chỉ là một cái máy đo độ ẩm và khí áp đơn giản.
An Nghỉ ngồi dậy vừa vặn đối diện với đũng quần của hắn, nơi đó đã căng phồng thành một cái bọc to.
Cậu mặt đầy oán niệm mà nhìn chằm chằm.
Phế Thổ không chú ý, lẩm bẩm: “Bão lần này sao lại chậm như vậy, đến giờ vẫn chưa tới.”
An Nghỉ không để tâm hỏi: “Không tới chẳng phải càng tốt sao?”
Phế Thổ cất dụng cụ đi: “Tôi ra ngoài tìm việc, em ở lại phòng hay đi cùng đây?”
An Nghỉ lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: “Dạo chợ! Em muốn đi dạo chợ!”
Cửa vừa mở, một luồng nhiệt khí lập tức ập thẳng vào mặt, theo sau là tiếng người ồn ào huyên náo.
An Nghỉ ngẩng đầu —— bầu trời hôm nay quang đãng bất ngờ, là dấu hiệu bình yên trước cơn bão.
Hai người rời khỏi khu B tràn ngập container, trở lại khu A.
Từ xa đã thấy dòng người chen chúc xô đẩy, các kiểu khẩu âm ồn ào cùng với âm thanh kim loại va vào nhau vang lên không dứt.
Vài gian lều vải được dựng lên che nắng, trên lối đi chật hẹp chất đống vô số đồ tạp hoá rực rỡ sắc màu, từ lữ khách đi dạo cho đến tiểu thương bày quán, không đâu không thiếu trang phục cổ quái hiếm lạ.
An Nghỉ chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, miệng há hốc đến không khép lại được.
Rất nhiều lần Phế Thổ đi phía trước, tới khi quay đầu lại đã thấy An Nghỉ mất hút đằng nào —— vóc dáng cậu không cao, rất dễ chìm nghỉm trong đống hàng hóa, Phế Thổ gọi nhiều lần không thấy cậu đáp lại, bị người qua đường đẩy tới đẩy lui, chỉ đành nóng máu quay lại tìm.
An Nghỉ đang nói chuyện với một người có mái tóc vàng hiếm thấy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào một cái màn hình tinh thể lỏng lớn cỡ bàn tay trong tay đối phương.
Phế Thổ đi qua, chỉ nghe tóc vàng nói: “Cực kỳ hiếm có… Khắp Phế Thổ không tìm được cái thứ hai… Năng lượng mặt trời… Bỏ lỡ là hối hận cả đời…”
Phế Thổ lạnh mặt túm lấy cánh tay An Nghỉ, không ngờ cậu lại tránh đi, nhìn tóc vàng với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng: “Nó sẽ lớn lên sao?”
Tóc vàng gật gật đầu: “Đương nhiên, lúc nó mới sinh ra mắt còn chưa mở được, vô cùng yếu ớt, phải cho nó uống sữa từ lúc còn nhỏ.”
Mắt An Nghỉ biến thành hai hình trái tim cực bự, một đống bong bóng màu hồng phun ra.
Phế Thổ dùng một tay nắm lấy tay cậu, muốn dẫn cậu đi.
An Nghỉ bị lôi đi xồng xộc, còn không ngừng quay đầu lại, tóc vàng kêu lên: “Ngày mai tôi vẫn ở đây, nếu đổi ý thì lại đến tìm nhé!”
An Nghỉ vẫy vẫy tay với cậu ta, chuyển sang ôm cánh tay Phế Thổ nói: “Anh biết không, đó là một con dê con có thể nuôi được…”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Phế Thổ cắt ngang: “Biết, vật nuôi điện tử, đồ chơi của Suhmati.
Thế thì sao, dê nuôi lớn rồi cũng chẳng ăn được.”
Dê con đáng yêu như vậy sao lại muốn ăn nó! An Nghỉ nhỏ giọng phản bác: “Nhưng dê con thật sự rất đáng yêu…”
Phế Thổ quay đầu trừng cậu: “Em có tiền không?”
An Nghỉ lắc đầu.
Phế Thổ nhìn cậu chằm chằm, An Nghỉ buồn bã cúi đầu thật thấp.
Ý thức được bản thân không có tiền thì chẳng làm được gì, nhiệt tình dạo chợ của An Nghỉ bị giảm sút nhanh chóng.
Dù nhìn thấy đồ chơi mới lạ, nhưng ngay tích tắc sau ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Phế Thổ nhìn cậu vài lần, muốn mở miệng an ủi, cuối cùng lại im lặng.
Đi tới nơi tập kết ở rìa chợ, chỗ đó đã có không ít người đứng đợi, đủ loại dáng người cao to, hoặc ngồi xổm hoặc đứng dựa tường, không ai mở miệng nói chuyện, chờ có người đến thuê.
Phế Thổ hơi mềm lòng, nói: “Em qua bên kia chơi một lát đi, đừng đi xa, ở chỗ nào tôi có thể nhìn thấy ấy.”
An Nghỉ buồn bã ỉu xìu: “À.”
Phế Thổ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu: “À cái gì mà à.”
An Nghỉ: “Không có gì.”
Phế Thổ nhíu mày: “Có chuyện gì thì nói, không được vặn vẹo.”
An Nghỉ lại trầm mặc trong chốc lát, nói: “Không có gì, chỉ là…”
Đúng lúc này bỗng có hai người đi tới, dáng vẻ có lẽ là chủ thuê, vừa đi vừa đối chiếu bản đồ trong tay đối phương thấp giọng trò chuyện với nhau.
Phế Thổ nhìn bọn họ vài lần, kiên nhẫn chờ An Nghỉ nói nốt.
“Lúc trước anh… cần em giúp đỡ, nên đối xử với em rất tốt.
Thật ra anh không cần như vậy, dù em không thấy thì cũng sẽ giúp anh.
Nhưng bây giờ em không giúp được gì nữa, anh lại bớt tốt đi một xíu rồi, ngày nào cũng hung dữ với em như vậy.” An Nghỉ nói.
Phế Thổ nghĩ thầm —— nếu không tốt đã sớm ném em đi rồi, còn phải ở đây nhận loại nhiệm vụ lặt vặt không rõ nguồn gốc thế này kiếm chút lộ phí hay sao, ngoài miệng lại đáp: “Đây là bộ dáng nguyên bản của tôi, trước kia toàn là lừa gạt em đấy.
Tôi đã cho em cơ hội về nhà rồi, nhưng em không đi.”
An Nghỉ nghe xong, cũng tìm không được lời phản bác, sắc mặt rầu rĩ.
Người đàn ông mới tới bên kia cao giọng hỏi: “Ai có kinh nghiệm hộ tống tài nguyên sinh sản? Đi về trong một ngày!” Phế Thổ nhìn xung quanh một chút, không rảnh cùng An Nghỉ nhiều lời, chỉ dặn dò: “Em đừng ra ngoài chợ nữa, có gió nổi lên thì phải về phòng ngay.”
An Nghỉ không đáp lại, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Thứ bảy là ngày chiếu phim.”
Phế Thổ thật sự không hiểu nổi cậu, ném chìa khóa qua cho cậu: “Tốt thôi, em về trạm tị nạn mà xem phim đi! Đồ đạc trong phòng em muốn lấy gì thì lấy, thích đi đâu thì đi.”
Dứt lời liền xoay người đi mất, nói với hai người đang đứng cách đó không xa: “Tôi từng là người của lữ đoàn Yahwili[], đã hộ tống tài nguyên sinh sản rất nhiều lần.”
An Nghỉ nhìn theo bóng lưng của hắn, bất an giật giật khóe miệng.
Nhưng càng lúc càng có nhiều người tràn đến, ngăn cách giữa cậu và Phế Thổ.
An Nghỉ siết chặt chìa khóa bạc trong tay, một mình xoay người rời khỏi..