Quả nhiên Tôn Nguyệt Ninh đã đào cho cô một cái hố rất lớn, Tiêu Cửu Thành nhìn về phía Thiên Nhã đang thờ ơ, thật sự có chút không nắm bắt được tâm trạng của Thiên Nhã.
"Chắc chắn cậu ta cố ý muốn làm chị ghen nên mới nói như vậy." Tiêu Cửu Thành vội vàng nói.
Thiên Nhã không nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã như vậy, cũng không đoán được cảm xúc lúc này của Thiên Nhã.
"Thiên Nhã..." Tiêu Cửu Thành rất cẩn thận, có chút lấy lòng gọi tên Thiên Nhã.
Thiên Nhã liếc nhìn Tiêu Cửu Thành một cái, cũng không có ý định phản ứng lại.
Tuy rằng trước kia ngoài mặt nàng không thừa nhận chuyện nàng và Tiêu Cửu Thành là người yêu, nhưng thật ra trong lòng đã ngầm coi như đồng ý quan hệ giữa hai người, nếu không, dựa vào tính cách của nàng thì sẽ không để cho Tiêu Cửu Thành ngủ chung phòng với mình, thậm chí chung cả giường.
Cách chung sống lúc trước vừa mới làm cho Thiên Nhã thích ứng, bắt đầu cảm thấy thoải mái thì ba cô bạn gãi cũ của Tiêu Cửu Thành xuất hiện, phá vỡ trạng thái tâm lí mà Thiên Nhã vừa mới điều chỉnh tốt, tựa như con thuyền nhỏ trên mặt hồ gặp phải trận sóng gió lớn, lung lay bấp bênh, tuy rằng bây giờ gió đã qua, nhưng thuyền vẫn chưa thể hoàn toàn bình ổn lại được, cũng giống như tâm trạng của nàng lúc này, cảm thấy rất bất an.
Thiên Nhã biết thứ cảm giác bất an kì lạ trong lòng nàng không đơn giản chỉ bởi vì Tiêu Cửu Thành, mà còn là vì những tổn thương mà một mối tình thất bại đã để lại.
"Thiên Nhã..." Thiên Nhã trầm mặc làm Tiêu Cửu Thành cảm thấy bất an, gọi tiếp một tiếng.
"Không liên quan đến chuyện của em, tôi đang tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình thôi." Thiên Nhã không muốn những cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Tiêu Cửu Thành, từ lúc ly hôn với Lý Quân Hạo nàng đã biết, trừ ba ba nàng, sẽ chẳng có ai bao dung cho nàng vô điều kiện nữa, nàng phải biết học cách kiểm soát cảm xúc và tính tình của mình.
"Trước kia Thiên Nhã không phải thế này." Tiêu Cửu Thành nhíu mày nói, cô thà rằng Thiên Nhã trút giận lên mình, chứ không muốn Thiên Nhã yên lặng giấu đi tâm sự.
"Trước kia tôi thế nào?" Thiên Nhã cũng muốn biết trước kia mình ở trong mắt Tiêu Cửu Thành là như thế nào.
"Sẽ không giấu đi tâm sự của mình, có chuyện gì sẽ nói thẳng, tâm trạng không tốt sẽ trút ra ngoài." Trước kia Thiên Nhã vui vẻ hơn nhiều, đơn thuần mà chân thật.
"Đó là biểu hiện của EQ thấp, đã ba mươi mấy tuổi rồi, chẳng lẽ còn không biết kiềm chế cảm xúc của mình sao?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành.
"Em hi vọng Thiên Nhã EQ cao đối với người khác, lúc ở cạnh em, Thiên Nhã có thể là chính mình, có chuyện gì hoặc bất mãn gì cũng có thể trút lên em, cho dù muốn vô cớ gây sự cũng được." Tiêu Cửu Thành cực kì nghiêm túc nói.
"Thỉnh thoảng ngang ngược vô lý thì còn bỏ qua được, chứ nhiều lần thì em nên thấy khó chịu." Thiên Nhã không cho là đúng, nàng mới không tin mấy lời linh tinh của Tiêu Cửu Thành, cũng không tin Tiêu Cửu Thành có thể bao dung cho mình vô điều kiện.
"Thiên Nhã không phải người ngang ngược vô lý, chỉ là hơi nóng nảy chút thôi." Tiêu Cửu Thành kiên định nói, Thiên Nhã của cô mới không phải người không biết nói lý lẽ.
Chỉ là Tiêu Cửu Thành cảm thấy EQ của mình cao hơn Thiên Nhã, chắc chắn mình biết cách xử lý cảm xúc tiêu cực hơn Thiên Nhã, Thiên Nhã cứ để những cảm xúc tiêu cực đó lại cho mình, mình có thể giúp chị ấy hóa giải, cô không thích dáng vẻ Thiên Nhã phiền muộn không vui.
Lúc Tiêu Cửu Thành kiên định nói mình không phải người ngang ngược vô lý, Thiên Nhã cảm giác trong lòng ấm áp, cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Cửu Thành rất đẹp, chuyện này làm cho đám mây mù che phủ tâm trạng của Thiên Nhã đột nhiên tan bớt đi rất nhiều, có đôi khi con người lại kỳ quái như vậy, rất dễ bị người khác chi phối cảm xúc.
"Em nói ai nóng nảy? Nếu trước kia em không trăng hoa như vậy thì tôi cần phải buồn bực à?" Thiên Nhã cảm thấy chuyện mình buồn bực là hợp tình hợp lý.
"Đối với những người khác mà nói thì có lẽ là trăng hoa, nhưng đối với Thiên Nhã, em chưa từng trăng hoa, em thật sự thích Thiên Nhã từ rất lâu rất lâu rồi." Tiêu Cửu Thành thừa nhận mình từng không tốt với người khác, nhưng chắc chắn không bao gồm Thiên Nhã.
"Toàn lời ngon tiếng ngọt, khó trách lắm bạn gái cũ như vậy, còn tìm tới tận cửa nói em phụ lòng..." Thiên Nhã hừ lạnh nói.
"Quả nhiên vẫn phiền lòng vì bọn họ..." Vòng tới vòng lui lại vòng trở lại, xem ra Thiên Nhã thật sự rất để ý đến bạn gái cũ của mình, thực sự không phải chỉ ghen tuông bình thường, có điều sau khi Thiên Nhã nói hết ra, Tiêu Cửu Thành có thể cảm giác được đám mây đen trên đỉnh đầu Thiên Nhã đã dần tan đi.
Tiêu Cửu Thành đột nhiên hiểu ra, Thiên Nhã đang sợ bản thân sẽ thể hiện ra những hình ảnh tiêu cực như ghen tuông hay lòng dạ hẹp hòi, chị ấy đang kiềm chế cảm xúc của chính mình, giờ phút này, trong lòng Tiêu Cửu Thành vừa vui vẻ lại vừa buồn phiền, vui vẻ vì Thiên Nhã để ý đến hình tượng của chị ấy ở trong lòng mình, buồn phiền vì cô cảm giác Thiên Nhã vẫn chưa thật sự tin tưởng mình.
"Tôi với em cũng chẳng có quan hệ gì, chuyện của bọn họ đâu liên quan đến tôi!" Lúc này Thiên Nhã lại thấy khó xử, tiếp tục mạnh miệng.
"Thiên Nhã, có phải chị ngủ với em rồi không muốn chịu trách nhiệm không?" Tiêu Cửu Thành nhướng mày hỏi ngược lại.
"Nói linh tinh, tôi ngủ với em lúc nào?" Thiên Nhã xấu hổ, buồn bực hỏi ngược lại.
"Tối nào chúng ta cũng ngủ chung mà, Thiên Nhã là loại người xuống giường trở mặt không quen sao?" Tiêu Cửu Thành lên án.
Thiên Nhã cạn lời, thế mà cũng nói được, nàng thầm nghĩ, hổ không gầm Tiêu Cửu Thành lại tưởng nàng là mèo bệnh sao?
"Cho nên, em rất muốn ngủ với tôi thật, muốn được tôi yêu đúng không?" Thiên Nhã bất ngờ nói một câu.
Thiên Nhã nói thẳng như vậy thật sự làm cho Tiêu Cửu Thành bất ngờ không kịp phòng bị, cảm giác như bị chọc trúng tim đem làm cho Tiêu Cửu Thành vốn lúc nào cũng mặt dày với Thiên Nhã lại có chút không biết làm sao, gương mặt ửng đỏ khác thường.
.